Chương 179: Nội dung mê hoặc của Mặc Bảo

Chương 179: Nội dung mê hoặc của Mặc Bảo

°°°

°

Khi Trình Như Phong chuẩn bị khai lò luyện đan thì đã bị Mặc Bảo kêu vào Cập Thời Hành Lạc Đồ.

Một khuôn mặt tuấn tú của Mặc Bảo, đầy mặt đều là không vui vẻ.

Vả lại gần đây nhiều chuyện thế này, kỳ thật đều là bởi vì Cập Thời Hành Lạc Đồ.

Đương nhiên, hắn cũng không cảm thấy chính mình có cái gì sai, chỉ là đem hết thảy đều quy tội cho Trình Như Phong không đủ cường mạnh, còn không đủ tàn nhẫn.

Nếu nói khi ở đại điển kết Đan, là bởi vì có Nguyên Anh áp chế đến sợ không kịp, nhưng sau khi Bạch Ký Lam tới, Trình Như Phong liền hoàn toàn có cơ hội có thể đem Cập Thời Hành Lạc Đồ phô ra, đem người của Ưng Dương Phủ, Vân Hải Tông toàn bộ thu vào.

"Chẳng qua chỉ là Nguyên Anh, có bao nhiêu thì cũng kêu y có đến mà không có về."

Trình Như Phong hơi bất đắc dĩ, "Nói vậy, ta sẽ thật sự biến thành dư nghiệt của Ma tộc rồi."

Thiên Minh không biết từ nơi nào xông ra, một đôi mắt màu tím lạnh lùng nhìn nàng nói: "Ma tộc có cái gì không tốt?"

Trình Như Phong:......

Ở trước mặt Ma tộc đại lão, nàng dám nói Ma tộc thế nào?

"Không phải...... Chỉ là...... Còn chưa tới bước kia......" Trình Như Phong thở dài.

Nếu như chỉ có mình nàng, tới trước ngưỡng cửa sống chết, có phải Ma tộc hay không nàng đương nhiên cũng không để ý, nhưng những người khác thì sao?

Huynh đệ Bạch gia, Liễu Phượng Ngâm, sư huynh, còn có Cố Ngôn...... Những người còn đang bảo vệ nàng thì làm sao bây giờ?

Cũng không thể toàn bộ cùng đi làm ma tu với nàng phải không?

Ngàn người chỉ trỏ chúng bạn xa lánh, cả đời trốn trốn tránh tránh bị chính đạo đuổi giết?

Trước mắt nếu còn có con đường cứu vãn, nàng đương nhiên không nghĩ đến đi bước kia.

Mặc Bảo đối với câu trả lời này của nàng đương nhiên không hài lòng.

Ấn theo tính tình của hắn, làm sao quản nhiều như vậy?

Mặc kệ người nào, tất cả đều giết sạch cho xong.

Nhưng Trình Như Phong mới là chủ nhân, hắn không hài lòng cũng chỉ có thể bị nghẹn.

Trình Như Phong nhìn bộ dáng thở phì phì của hắn, liền cười thò lại gần hôn hắn, "Đừng như vậy mà, trước mắt chúng ta không phải còn tốt sao? Nếu thật sự đến ngày nào đó không qua được, phải nhờ vào A Bảo ngươi đại triển thần uy nha."

Mặc Bảo vẫn là không vui, "Nói đến cùng đều tại nàng quá yếu. Còn không nỗ lực."

Nói nàng yếu nàng nhận, nói nàng lười, Trình Như Phong cảm thấy oan uổng, ủy khuất nói: "Người ta mỗi ngày đều tu hành, cho tới bây giờ không có làm biếng, còn không tính là nỗ lực sao?"

Mặc Bảo hừ một tiếng: "Không nói xa xôi, nàng nhìn xem các Kim Đan chân nhân khác của Dục Linh Tông là tu hành như thế nào? Nàng cũng dám nói là nỗ lực?"

Trình Như Phong lập tức ngậm miệng.

Nàng đối với các Kim Đan khác hiểu biết tuy rằng không tính nhiều, nhưng...... tỷ như Ngọc Liên chân nhân sư phụ của Sở Dương, lúc trước mang đội đi Cửu Trọng Sơn, lúc lên đường, bên người đều vẫn luôn vây quanh nam đệ tử, hầu như không có ngừng nghĩ.

Lúc trước U Tuyết, cho dù không có phá thân, cũng tùy lúc đều có mấy chục cái phàm nô cung ứng dương tinh.

So sánh mà nói, nàng xác thật ......

Nàng đời này không có đầu thai tốt, đã đi trên con đường này rồi, đối với song tu cũng hoàn toàn không bài xích, nhưng muốn nàng làm đến cái trình độ kia, nàng vẫn là không muốn làm.

Trình Như Phong ho khan một tiếng, bèn ôm Mặc Bảo làm nũng, "Nhưng mà...... người ta không muốn những người bừa bãi bên ngoài mà......"

Mặc Bảo cười lạnh, "Vậy ở Thúy Hoa Phong còn có sẵn nguyên dương, nàng không phải cũng không lấy sao?"

Trình Như Phong im lặng lần nữa.

Nàng hôm nay là vòng không qua Sở Dương phải không?

Kỳ thật Mặc Bảo cũng nghe thấy lời Liễu Phượng Ngâm nói với nàng, rốt cuộc cũng không muốn nàng khó xử, chính mình lui một bước, nói: "Nàng lại tìm mấy người tiến vào đây, ta lấy tinh hoa, sau đó cho nàng cũng được."

Hiện tại người ở trong Cập Thời Hành Lạc Đồ cũng không nhiều, cơ bản đều là những ngườI có hành vi bất chính mà lúc trước Trình Như Phong gặp.

Hiện giờ Mặc Bảo nói như vậy, Trình Như Phong cũng có chút khó khăn, "Ta hiện tại bị giam lỏng ở chỗ này, đi nơi nào tìm người? Người của Ưng Dương Phủ tuy rằng rất đáng ghét, nhưng vệ binh của bọn họ nếu như thiếu mất một người, cũng sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết."

Mặc Bảo một bộ dáng nhìn kẻ ngu ngốc mà nhìn nàng, "Chân núi lưng chừng núi nhiều phàm nhân như vậy, đừng nói thiếu một người, thiếu một ngàn thiếu một vạn cũng không có ai để ý."

Trình Như Phong ngẩn ra.

Đúng vậy, Cập Thời Hành Lạc Đồ lại không phải chỉ có thể dùng tu sĩ làm pin, hơn nữa lúc trước ở Cao Ninh Thành cũng có nhiều phàm nhân như vậy.

Nàng nghĩ, có lẽ nàng ở trong bất tri bất giác, đã bị tư duy của Tu Chân giới ảnh hưởng, cũng bắt đầu không đem phàm nhân xem vào mắt. Cả dân cư ở Thúy Hoa Phong, cũng chưa bao giờ đem bọn họ tính toán ở bên trong.

Nói chung Thúy Hoa Phong ít người, kỳ thật nếu là tính đến phàm nô, chỉ e Thúy Hoa Phong mới là đỉnh núi có nhiều người nhất trong toàn bộ Dục Linh Tông. Hơn nữa phàm nhân đều đã sinh sản phát triển ra khỏi thành trấn rồi.

Chính nàng còn nhớ không nổi, Ưng Dương Phủ chẳng lẽ còn sẽ đi kiểm kê dân cư phàm nhân sao?

"Nhưng mà......" Trình Như Phong vẫn là có điểm do dự, "Không thù không oán......"

Mặc Bảo quả thực hận sắt không thành thép: "Dục Linh Tông dưỡng nhiều phàm nhân như vậy, còn không phải là vì luyện công sao?"

Cái này đích xác là vậy.

Chưa kể phàm nô, đệ tử ngoại môn, thậm chí cả đệ tử thân truyền, có ai mà không phải là lô đỉnh luyện công của các vị trượng giả đâu?

Nhưng đây cũng là điểm mà Trình Như Phong phản cảm nhất ở Dục Linh Tông.

Thấy nàng im lặng không nói, Mặc Bảo lại nói: "Nhiều nhất chúng ta không cần mạng của bọn họ, hút xong tinh nguyên của một đám thì đổi một đám khác, bọn họ nhiều nhất cũng chính là bệnh một trận, mất mấy năm tuổi thọ. Các ngươi vốn không phải cũng là an bài như vậy sao? Hiện giờ chẳng qua là số lượng nhiều một chút."

Lời này cũng không sai.

Trình Như Phong khi còn nhỏ, đích xác chính là dùng phàm nô như vậy.

Nàng tưởng tượng như vậy, đã có chút động lòng, nhưng chỗ sâu trong đáy lòng, lại vẫn có một tia kháng cự.

Nàng không thích bộ quy tắc này của Dục Linh Tông, khi còn nhỏ là không có cách nào, nàng không dùng phàm nô tu hành, thì tu vi không tăng lên được, sẽ biến thành công cụ tu hành của kẻ khác.

Nhưng hiện giờ nàng đã có năng lực thoát ra rồi, nhưng lại còn phải quay về cách thức ban đầu, thì không khỏi có điểm thật bi ai.

"Đạo đức giả thật là buồn cười." Thiên Minh thình lình lại lên tiếng, "Các ngươi luyện đan, dùng các loại cỏ cây thú, chẳng lẽ không phải là sinh mệnh sao? Bản chất tu hành, chính là cùng trời tranh mệnh, cá lớn nuốt cá bé."

Trình Như Phong không thể phản bác.

Về mặt sinh mệnh, tu sĩ, phàm nhân cùng các sinh vật khác, có cái gì khác nhau?

Vả lại ở thế giới này, vạn vật đều có thể tu hành, hoàn toàn không có biện pháp bảo đảm hôm nay ngươi ngắt cọng cỏ dại này, mấy trăm năm sau có thể sinh ra linh trí hay không.

Mặc Bảo trầm mặt nói: "Không xuất chúng, tu hành lười nhác, còn không chịu dùng phàm nhân, nàng là muốn cả đời nghẹn khuất như vậy mà bị người áp chế sao?"

Nàng đương nhiên không muốn.

Trình Như Phong hít sâu một hơi, mới nói: "Để ta suy xét một chút."

Mặc Bảo không nói nữa, trực tiếp đem nàng đá đi ra ngoài.

Trình Như Phong ngây ngốc đứng ở tại chỗ, lại thở dài, chỉ cảm thấy phía sau lưng đều hơi thấm mồ hôi lạnh.

Sau lần nàng cùng Mặc Bảo thổ lộ tình cảm đến nay, lâu như vậy, nàng lại lần nữa đối với ma bảo này sinh ra lòng sợ hãi và đề phòng.

Nàng đương nhiên tin tưởng Mặc Bảo sẽ không hại nàng.

Nhưng ......

Sở dĩ gọi là ma, một là lãnh khốc làm lơ mạng người, một là dụ hoặc mê hoặc nhân tâm.

Hơi có chút không thận trọng, thì có thể sẽ phải rơi vào vực sâu.

Đáng sợ nhất chính là, nàng biết như vậy không đúng, dưới đáy lòng mình cũng không tình nguyện, lại vẫn là nhịn không được vẫn nghiêm túc suy xét đề nghị của Mặc Bảo.

Bởi vì nàng thật không muốn nhẫn nhịn uỷ khuất như vậy.

Không muốn vẫn luôn như vậy, bất lực mặc cho người bài bố.

Muốn dựa vào Bạch Ký Lam thích nàng mới có thể bảo mệnh, muốn dựa cùng giao dịch với Yến Vân mới có chứng cứ.

Nàng không muốn như vậy.

Nàng đã là Kim Đan trẻ tuổi nhất ở trên đời này, nhưng lại vẫn như cũ cảm thấy còn chưa đủ.

°°° hết chương 179°°°