Chương 180: Đương nhiên là tướng công của nàng.
°°°°
°°
Trình Như Phong luyện đan xong, đem đi đưa cho Bạch Ánh Sơn trước.
Bạch Ánh Sơn cũng không khách khí với nàng, trực tiếp uống một viên, đả tọa điều tức, một lát sau mới mở mắt ra, đầy mặt vui mừng. "Đan này thật là không tồi, nếu phục hết một lọ này, ta nghĩ thương của ta cũng không sai biệt lắm."
Trình Như Phong gật gật đầu, "Ngươi có thể mau khỏe hẳn là tốt rồi."
"Sao vậy?" Lúc này đệ đệ không ở đây, Bạch Ánh Sơn thật thoải mái, ôm chầm Trình Như Phong, nhẹ giọng trêu đùa, "Nhớ ta sao?"
Trình Như Phong cũng cười cười, duỗi tay vòng lấy eo Bạch Ánh Sơn, dựa ở trong lòng ngực hắn không nói chuyện.
Bạch Ánh Sơn lúc này mới cảm thấy có điểm không bình thường, lui ra sau một chút, đỡ vai nàng hơi kéo ra chút khoảng cách, nhìn mắt nàng, nghiêm túc hỏi: "Làm sao vậy?"
Trình Như Phong lắc đầu, vẫn dựa đến trên người hắn, chỉ thấp giọng nói: "Ôm ta."
Bạch Ánh Sơn không hỏi nữa, siết hai tay ôm chặt nàng.
Trình Như Phong hầu như dính vào trên người hắn, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể và hơi thở của hắn, qua một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy...... Ta thật là vô dụng......"
Không những chỉ là bởi vì bị nhốt ở chỗ này không thể làm gì, mà cũng là vì chính mình đối mặt với đề nghị của Mặc Bảo thế nhưng tâm lại sinh dao động.
Bạch Ánh Sơn cũng không có hỏi kỹ, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, ôn nhu nói: "Nàng mới mười bảy tuổi. Có chuyện làm không được, có chuyện không rõ, thậm chí có chuyện làm sai, đây không phải đều là đương nhiên sao?"
Trình Như Phong cười khẽ một tiếng, không có nói tiếp.
Nàng sống cả đời, nhưng cũng không có thành tựu gì, có gì đáng để nói.
Hơn nữa, cho dù hai đời cộng lại, kỳ thật cũng không lớn tuổi hơn Bạch Ánh Sơn.
Đương nhiên, tuổi có đôi khi cũng không thể đại diện cho cái gì.
Đặc biệt là tại đây cái nơi chỉ bế quan một cái thì đã nhiều năm.
Bạch Ký Lam cũng so với nàng lớn hơn nhiều, nhưng còn không phải vẫn đơn thuần như vậy sao?
Bạch Ánh Sơn lúc này cũng nhắc tới Bạch Ký Lam, "Ký Lam đã là Nguyên Anh, cũng giống nhau cũng có lúc bất lực. Con người không phải không có gì làm không được, chúng ta đơn giản cũng chính là tận lực mà thôi."
Trình Như Phong đáp một tiếng.
Những đạo lý đó, chính nàng kỳ thật sao lại không rõ?
Chỉ là trong lòng nàng nhất thời không qua được mà thôi.
Nhưng hiện giờ, ở trong ngực ấm áp của hắn, nghe giọng nói ôn nhu của hắn, tâm tình của nàng từ từ an tĩnh lại.
Đúng vậy, nàng mới mười bảy tuổi.
Có người tốt như vậy ở cạnh nàng, năm tháng của tương lai còn dài.
Chưa đến thời điểm cá chết lưới rách, cần gì phải nóng nảy như vậy?
Trình Như Phong nghĩ như vậy, nhịn không được ngẩng đầu lên hôn cằm Bạch Ánh Sơn, "Ánh Sơn ngươi thật tốt."
Bạch Ánh Sơn cười, giọng nói càng thêm mềm nhẹ ôn nhu, "Vậy nàng bồi ta nhiều một chút?"
Trình Như Phong tức khắc liền có điểm chột dạ, từ ngày đó cùng ăn cơm với bọn họ đến giờ, nếu không phải tới đưa dược, nàng cũng chưa gặp qua Bạch Ánh Sơn.
Lúc này nghe được hắn nói như vậy, sao có thể không đáp ứng?
Cùng ngày liền lưu lại nơi này.
Tuy rằng Bạch Ánh Sơn hiện tại đã phục dược, kỳ thật cũng làm không được cái gì, nhưng hắn vốn dĩ cũng không phải là người trọng dục giống như Thần Huy. Về điểm này hai anh em lại giống nhau, chỉ cần Trình Như Phong ở chỗ này, tùy tiện làm cái gì đó, đọc sách trò chuyện, hắn liền rất vui vẻ.
Thậm chí cái gì cũng không làm, cứ như vậy ôm nàng, đều có thể dính cả ngày.
Tới buổi sáng hôm sau, vừa mở mắt liền nhìn thấy cô nương mà mình thích gối đầu lên vai mình nằm ở trong lòng ngực mình, kia quả thực cũng đã tràn đầy hạnh phúc.
Chỉ tiếc loại thời điểm này cũng không tiếp tục lâu, sáng sớm liền có người tới thỉnh Trình chân nhân.
Người tới là một thiếu nữ, phàm nhân, nhút nha nhút nhát lại nói nguyên do sự việc không nên lời.
Nhưng Trình Như Phong nghĩ cũng không cần nghĩ là có thể đoán được là Thần Huy.
Đại khái cũng coi như là nể mặt Bạch Ánh Sơn, lần này cũng không có tự mình xông vào, mà là tìm một phàm nô tới truyền lời, còn tìm một nữ hài tử.
Bạch Ánh Sơn là một công tử thế gia, sao có thể cùng một cái nữ nô so đo?
Trình Như Phong nghiến răng, nhưng vẫn là hôn Bạch Ánh Sơn một cái, nói: "Ta đi xem rốt cuộc có chuyện gì."
Bạch Ánh Sơn trong lòng không thoải mái khẳng định là có, nhưng cũng thật không so đo, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, giúp nàng sửa sang lại quần áo.
Từ khi hắn quyết định muốn tới nơi này, cũng đã không có cách nào so đo rồi.
Trình Như Phong đi theo thiếu nữ kia đi ra ngoài.
Thiếu nữ vốn ở phía trước dẫn đường, dần dần liền chậm lại.
"Chuyện gì?" Trình Như Phong hỏi, "Rốt cuộc là đi nơi nào?"
Thiếu nữ kia lại nhẹ nhàng cười, duỗi tay liền ôm lấy nàng.
Trình Như Phong cả kinh, muốn tránh ra, lại không ngờ sức lực của thiếu nữ kia thế nhưng rất lớn, một đôi tay giống như vòng sắt ôm chặt nàng không bỏ, lại dán ở bên tai nàng nói: "Nương tử, là ta."
Trình Như Phong mở to mắt.
Giọng nói này nào còn là nữ hài tử vừa mới ngập ngừng lúng túng kia? Rõ ràng là một giọng nam trong trẻo.
"Người ta chính là có ý tốt mà. Nghe nói nàng bị nhốt lại, liền ngàn dặm xa xôi hao tổn tâm cơ trà trộn vào muốn cứu nàng, kết quả nàng trái ôm phải ấp mỹ nam hoàn hầu...... chậc, thật đúng là tổn thương lòng ta."
Trong lòng Trình Như Phong quả thực giống như sóng to gió lớn.
Lúc trước nàng còn đang suy nghĩ như thế nào mới có thể tìm được người này, không ngờ tới y thế mà tự mình đưa tới cửa.
Hơn nữa......
Lần trước y giả thành Ma tộc trà trộn vào Cao Ninh Thành, lần này vậy mà biến thành một thiếu nữ phàm nhân.
Đừng nói là Trình Như Phong, vừa mới ở trong khách viện, Bạch Ánh Sơn cũng không phát giác có chỗ nào không đúng.
Trình Như Phong cũng không rảnh lo suy nghĩ, duỗi tay nhéo nhéo mặt thiếu nữ, lại sờ sờ ngực nàng ta, xúc cảm đều vô cùng chân thật.
Đối phương cũng mặc cho nàng sờ, thậm chí còn hờn dỗi mà ưm một tiếng, "Ai nha, vừa lên tới liền động tay động chân, nương tử liền gấp không chờ nổi như vậy sao?"
"Ngươi rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là......" Trình Như Phong đem 'là nam hay là nữ' nuốt trở vào, ánh mắt dừng ở giữa hai chân đối phương.
Lúc trước nàng bị côn thịt của y làm đến dục tiên dục tử là thật, ở trên người y hút đến dương khí cũng là thật. Thân thể thật sự có thể tùy ý biến hóa, âm dương kinh mạch trong cơ thể là không làm giả được.
Nhưng mà......
Hiện tại......
Trình Như Phong thật là bị kinh ngạc rồi.
Nàng cũng coi như là từ nhỏ có xem qua Tây Du Ký, đối với 72 phép biến hóa gì đó đương nhiên thập phần ước ao, nhưng đến Tu Tiên giới này, tiếp xúc đến thuật biến hóa, kỳ thật cơ bản đều là thủ thuật che mắt. Chính là thoạt nhìn giống vật gì đó, nhưng bản chất vẫn là nguyên bản vốn có.
Nhưng người này......
"Ta đương nhiên là tướng công của nàng." Người này vẫn là không biết xấu hổ như vậy ôm Trình Như Phong cọ cọ, "Đương nhiên nàng vẫn là có thể kêu ta là tiểu Không Không."
Trình Như Phong:......
Nàng khi nào kêu y là tiểu Không Không!
"Còn về ta rốt cuộc là nam hay là nữ......" Tư Không cố ý thẳng lưng đụng một cái lên trên người nàng, "Nàng không phải rất rõ ràng sao? Nếu không nhớ rõ, ta cũng có thể giúp nàng nhớ lại một chút."
Trình Như Phong tức giận mà muốn kéo y ra, nhưng vẫn là kéo không ra, "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
Tư Không quả thực giống như cái kẹo mạch nha gắt gao dính ở trên người Trình Như Phong. "Ta mới nãy không phải đã nói rồi sao? Nương tử nàng cũng không nghiêm túc nghe người ta nói chuyện, thật đau lòng mà. Ta thật là tới cứu nàng nha."
Trình Như Phong nghiến răng, "Dẹp đi, nếu không phải ngươi, ta sao có thể bị cuốn vào Cao Ninh Thành?"
"Ồ, trách ta. Đúng là ta suy xét không chu toàn." Tư Không thế nhưng cũng thản nhiên nhận. "Ta không ngờ tới ma khí ở Cao Ninh Thành còn sẽ khoách tán ra ngoài, lúc ấy luyện đan phải nên cách xa một chút. Cũng không nên trước khi đi còn đem nàng làm đến ngất đi, bằng không chính nàng có thể rời đi. Nhưng lúc ấy...... Nói thực thật là nhịn không được nha......" Y vừa nói vừa liếm môi, một bộ dáng chưa đã thèm, "Sau khi ma hóa thật sự đặc biệt sảng, không bằng lần sau nàng cũng ăn một viên Huyết Ách Đan, chúng ta lại làm một lần nữa xem?"
Nếu không phải bị y ôm chặt không thể động đậy, Trình Như Phong quả thực muốn đập cho y một cái.
Ngẫm lại chính mình có lẽ thật sự đánh không lại, nàng há mồm liền muốn kêu Bạch Ký Lam.
Nhưng Tư Không so nàng càng nhanh hơn một chút, trực tiếp ghé xát vô hôn lấy môi nàng, đem tiếng kêu của nàng chặn lại, đồng thời ngón tay cũng không biết nhấn huyệt nào của nàng, khiến cho linh lực toàn thân nàng đều ngừng lại, cả truyền âm cũng không thể.
"Suỵt suỵt." Tư Không nhẹ giọng dụ ngọt nói, "Ta biết Bạch Ký Lam ở chỗ này, chúng ta trước hãy từ từ nói, nàng đừng kêu hắn tới làm rối. Tin tưởng ta, ta thật sự không có chút ác ý nào."
Trình Như Phong tin y thì có quỷ rồi.
Người này từ đầu tới cuối, đừng nói là lời nói thật, cả cái mặt thật cũng chưa từng lộ qua.
Nhưng nàng bởi vì là ở địa bàn của mình, lại coi thường người phàm, nhất thời sơ sẩy bị y chế trụ, hiện tại có biện pháp nào đây?
°°°° hết chương 180°°°