Chương 178: Không được chiêu y thị tẩm.
°°°
°°
Yến Vân muốn mua đan phương, đương nhiên muốn kiểm nghiệm ngay tức thời. Đan sư và dược liệu đều là có sẵn, thực nhanh liền đưa tới.
Yến Vân hành sự vẫn là rất hào phóng, cũng không có chờ đan sư luyện ra Bổ Thiên Đan, mà là đem dược liệu mà Trình Như Phong yêu cầu đưa cho nàng trước.
Tuy rằng mấy thứ này đối với Yến Vân mà nói, khả năng không tính là cái gì, nhưng mà đối với Trình Như Phong ở vào lúc này, tình cảnh này thì có lẽ rất khó có được.
Trình Như Phong đương nhiên vô cùng cảm kích.
Yến Vân lại cười thò người qua, trực tiếp ở trên ngực nàng sờ soạng một phen: "Ta không ngại muội dùng phương thức khác cảm tạ ta."
Giao dịch đã xong, Yến Vân tựa hồ cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều, thậm chí bắt đầu trêu đùa.
Trình Như Phong theo bản năng liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lý Mộng Ngư.
Y vẫn như cũ an tĩnh mà đứng ở trong một góc, thật giống như ngay cả nhìn cũng chưa nhìn về phía bên này một cái.
Yến Vân ngược lại lưu ý đến ánh mắt của Trình Như Phong, đi theo nhìn thoáng qua, đè thấp âm thanh, "Sao vậy? Muội hiện tại cùng người thân thiết còn phải cố kỵ một cái hạ nhân? Là người giám thị muội?"
Trình Như Phong:......
Nàng đột nhiên có điểm đau lòng thay cho Lý Mộng Ngư.
Yến Vân hiển nhiên căn bản đều không nhận ra y.
Đối với Yến Vân sự nghiệp to lớn mà nói, hai cái nô tài của Tứ Phương Lâu, thì tính là cái gì?
Cho dù Yến Vân còn nhớ rõ có đưa cho Trình Như Phong một đôi hạ nhân, chỉ sợ cũng sớm đã quên mất mặt bọn họ.
Nhưng Trình Như Phong cũng không nói thêm gì, loại sự tình này lại lấy ra nói, chỉ xấu hổ mà thôi.
Nàng chỉ cười cười, nói: "Không, không phải, muội chỉ là cảm thấy, hiện giờ trên đầu muội còn đội cái mũ dư nghiệt Ma Tu, lúc này quá thân cận với muội, đối với Yến công tử có thể không tốt lắm hay không."
Yến Vân cười nhạo một tiếng, "Muội có phải là Ma Tu hay không, có ai còn không biết sao? Chỉ xem kết quả của ván này mà thôi."
Trình Như Phong lập tức ngậm miệng.
Yến Vân lại nói: "Cho nên nha, Bạch Ký Lam và Liễu Phượng Ngâm có phải quá ngốc hay không? Bồi muội tự tù mình ở chỗ này có ý nghĩa gì? Bọn họ ở bên ngoài hoạt động, muội mới có nhiều phần thắng hơn."
Trình Như Phong:......
Nàng sao lại không biết?
Nhưng Liễu Phượng Ngâm cũng đã xem như trở mặt với sư môn, Bạch gia cùng Thiên Kiếm Tông vốn dĩ đã có một đống nợ nần lộn xộn, Bạch Ánh Sơn còn bị thương...... Nàng sao còn có thể yêu cầu bọn họ đi làm cái gì?
Đúng lúc này nơi cửa truyền đến một tiếng ho khan.
Trình Như Phong quay đầu liền nhìn thấy Liễu Phượng Ngâm đứng ở nơi đó.
Liễu Phượng Ngâm là nghe nói Yến Vân tới, mới lại đây.
Trước mắt Bạch Ký Lam đang bế quan, bất luận từ thân phận hay là tu vi, hắn xem như là người có thể chấn trụ Thúy Hoa Phong nhất.
Hắn không biết mục đích của Yến Vân, đương nhiên muốn đến chống lưng cho Trình Như Phong kết quả vừa lại đây thì nghe được Yến Vân mắng hắn ngốc.
Hắn không biết Bạch Ký Lam nghĩ như thế nào, nhưng hắn lúc ấy, đương nhiên cũng là có suy xét của mình.
Hắn đương nhiên cũng có thể ở bên ngoài giúp Trình Như Phong bôn tẩu lấy được bằng chứng, nhưng quan hệ của hắn cùng Trình Như Phong đã công khai, hắn lại là một trong những đương sự của sự kiện Cập Thời Hành Lạc Đồ, làm cái gì đều có thể bị người trở thành làm việc thiên tư, ngược lại bất lợi đến sự trong sạch của Trình Như Phong.
Bây giờ bị Yến Vân vừa nói, ngược lại thật là có vài phần hối hận.
Bọn họ ngốc tại Thúy Hoa Phong nói là vì tự chứng minh mình trong sạch, nhưng cũng đích xác tương đương đem quyền chủ động hoàn toàn giao cho người khác, nếu đối phương không tuân thủ quy củ, tùy ý vu oan bôi đen Trình Như Phong, bọn họ thật sự rơi vào tình huống khó xử.
Đích xác...... rất ngốc.
Yến Vân nhìn thấy Liễu Phượng Ngâm, cũng không có lộ ra tia xấu hổ nói xấu sau lưng người bị người nghe được, chỉ tùy ý chắp tay: "Liễu công tử."
Liễu Phượng Ngâm cũng làm cái lễ chào hỏi.
Yến Vân nói tiếp: "Cùng ở chung một chỗ lâu như vậy, Bạch Ký Lam thế mà không có giết ngươi, thật là kỳ lạ."
Liễu Phượng Ngâm tức khắc ngẩn ra, sau đó mới cười khổ lắc đầu, "Cái miệng này của ngươi, đến bây giờ còn không có bị người giết chết, cũng là kỳ lạ."
Yến Vân lập tức cười rộ lên, "Ta đương nhiên là chọn người để nói, ở trước mặt Bạch Ký Lam, ta sẽ không nói như vậy."
Cho dù sau này Bạch Ký Lam từ nơi khác biết được, lấy cá tính của hắn, cũng không có khả năng vì câu nói vui đùa như vậy chạy tới giết người.
Mấy người họ đều cười rộ lên.
Liễu Phượng Ngâm đến đây, Yến Vân cũng không đùa giỡn Trình Như Phong nữa, đứng đắn ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm, cùng bọn họ nói chút tình huống bên ngoài.
Chuyện lớn nhất gần đây đương nhiên vẫn là chuyện Trình Như Phong và Cập Thời Hành Lạc Đồ, hơn nữa còn liên lụy nhiều môn phái như vậy.
Sau đó chính là nói đến đảo Sương Mù.
Ưng Dương Phủ công bố nơi đó chính là di tích thí luyện thượng cổ của Ưng Dương Phủ bọn họ, nhưng đối với người đã ở đảo Sương Mù có được thứ tốt mà nói, đương nhiên không có khả năng đồng ý.
Cho dù Ưng Dương Phủ bọn họ thật sự có thể lấy trận đồ ra cũng không ai chấp nhận.
Nếu là ngay từ đầu liền lấy trận đồ ra, có khả năng còn có vài phần có thể tin. Nhưng lúc trước cất giấu muốn chiếm nhiều chỗ tốt, hiện tại đảo Sương Mù đã bị thăm dò lâu như vậy, trận đồ gì đó, mọi người nhìn là có thể vẽ ra, giờ lại lấy trận đồ ra làm chứng cứ, ai sẽ để ý đến hả?
Hơn nữa, còn có lý do khác.
Tỷ như cái Truyền Tống Trận kia, nếu nói đảo Sương Mù là chỗ của các ngươi, vậy các ngươi nói cái Truyền Tống Trận này thông đến nơi nào? Các ngươi có thể khôi phục nó sao?
Ưng Dương Phủ nếu có thể, nhiều người thông hiểu trận pháp như vậy cũng không đến mức tụ tập ở Dục Linh Tông.
Tóm lại lúc này Ưng Dương Phủ nhảy ra biểu thị công khai chủ quyền, ngược lại có vẻ bọn họ kiêu ngạo bá đạo.
"Bởi vì chuyện đảo Sương Mù, hiện tại người lên tiếng đồng tình Như Phong ngược lại cũng không ít." Yến Vân nói, "Rất nhiều người đang đoán Ưng Dương Phủ chỉ là tìm lấy cớ làm khó dễ Dục Linh Tông, cuối cùng vẫn là vì Truyền Tống Trận. Cho nên, chúng ta có thể chứng minh Như Phong lúc trước là bị bắt cóc, chỉ cần lại có chứng cứ khác chứng minh nàng không có quan hệ gì đến Cập Thời Hành Lạc Đồ, việc này cũng coi như xong."
Trình Như Phong cùng Liễu Phượng Ngâm liếc mắt nhìn nhau một cái.
Nhưng Cập Thời Hành Lạc Đồ đích thật ở trên người nàng, đây mới là vấn đề lớn nhất.
Nghiệm chứng đan phương không có sai, Yến Vân liền rời đi.
Dù sao cũng là lấy nhân tình tiến vào, cũng không thể ngốc ở đây quá lâu.
Trình Như Phong cùng Liễu Phượng Ngâm cùng nhau đưa Yến Vân đến sơn môn.
Sau khi ánh mắt tiễn nàng ta rời khỏi, Trình Như Phong quay đầu nhìn Lý Mộng Ngư.
Lý Mộng Ngư cũng không có cái biểu tình gì.
Trình Như Phong há miệng, đang muốn nói, Lý Mộng Tiều liền tới đây lôi kéo tay nàng, "Ta hôm nay có thể xin nghỉ phép được không?"
Trình Như Phong ngoái đầu nhìn Lý Mộng Tiều, y cười tủm tỉm mà lắc lắc tay nàng, làm nũng: "Có được không mà?"
Trình Như Phong sao có thể không biết kỳ thật Lý Mộng Tiều là tự xin nghỉ cho ca ca y, nàng nào có không cho phép? Chỉ là ghét bỏ mà rút tay về, "Bảy tám chục tuổi rồi mà còn học theo trẻ con làm nũng, có ghê tởm hay không?"
"Ỉ ~" Lý Mộng Tiều kéo dài âm thanh, "Tiểu Trân Châu thật đúng là vô tình nha, hiện giờ mới được thiếu niên thanh xuân tươi mới, thì chê người ta già. Được thôi, ta đi kêu thiếu niên thanh xuân kia tới hầu hạ nàng."
Toàn bộ Thúy Hoa Phong, được coi là niên thiếu thanh xuân, trừ bỏ phàm nhân, cũng chỉ có Trình Như Phong và Sở Sương.
Ai cũng có thể nghe ra Lý Mộng Tiều đang nói ai.
Trình Như Phong tức giận mà trừng y một cái, "Lăn."
Lý Mộng Tiều lôi kéo ca ca cùng nhau lui xuống.
Bọn họ vừa mới đi, Liễu Phượng Ngâm liền đem Trình Như Phong ôm vào lòng, dán ở bên tai nàng, thấp giọng nói: "Bảy tám chục tuổi? Hửm?"
"Ngươi nghe y nói bậy bạ cái gì......" Trình Như Phong có điểm bất đắc dĩ, nghiêng đầu hôn Liễu Phượng Ngâm, "Tu sĩ Kim Đan chẳng lẽ còn để ý tuổi tác gì đó sao?"
Liễu Phượng Ngâm gia tăng nụ hôn này, ôn nhu lưu luyến. "Ở nàng nơi này, vĩnh viễn đều là để ý."
Trình Như Phong cười rộ lên, xoay chuyển thân mình, ôm lấy Liễu Phượng Ngâm. "Được rồi, ta nói sai rồi. Xin lỗi."
Liễu Phượng Ngâm vốn dĩ cũng không nghĩ muốn truy cứu cái gì, nghe nàng mềm giọng xin lỗi, đương nhiên liền mềm đi, rồi lại nói: "Không được chiêu y thị tẩm."
Cái này hắn là chỉ ai, đương nhiên không cần nói rõ.
Trình Như Phong ngước mắt nhìn hắn, Liễu công tử lên dấm chua...... Cũng là đủ ăn một hủ rồi.
Nàng cười, lại hôn một cái nữa, "Ừm, ta đi luyện đan."
°°°° hết chương 178°°