Chương 10: Lễ mừng thọ Vân phủ

Trên đường hồi Vương phủ, thần sắc Lãnh Ly vẫn luôn quái dị, không nói lời nào, hai mắt trân trân nhìn ra phía ngoài xe, nàng hôm nay không suy nghĩ mà bộc lộ trước Hách Liên Trần sợ là chôn xuống mầm mống tai họa. Dẫu vậy, suy cho cùng một phần vì Hách Liên Hiên, phần khác cũng do nàng đồng cảm với y, thấy y quá giống mình kiếp trước, lúc nào cũng chịu đủ mọi uất ức, nên bằng bất cứ giá nào nàng cũng sẽ dùng đời này trả đủ, đem lại tất cả những thứ bọn họ gây ra bồi không thiếu thứ gì, thề rằng sẽ không bao giờ cúi đầu chịu đựng lần nào nữa!

Mà người vẫn luôn lẳng lặng ngồi sau Lãnh Ly- Hách Liên Hiên bây giờ cũng rơi vào suy nghĩ, Vương phi hôm nay thật ngoài dự kiến của y, kỳ thực đúng là y hôm nay cố tình đem Hách Liên Sở chọc giận là để thử nàng, kết quả lại làm y kinh ngạc vô cùng. Nàng đối phe cánh của Liễu Quý phi khẳng định không hề liên quan, đối kháng gay gắt, nếu đã như vậy, y không ngại gì mà không đem nàng thu dưới tay, người hữu dụng như thế sao không dùng.

Hai người miên man suốt dọc đường, không ai mở lời nói chuyện, về đến Vương phủ Lãnh Ly lập tức về phòng, y tự nhiên cũng đi theo sau.

Còn chưa thở ra một hơi, bỗng chốc ngoài cửa đột nhiên bị đẩy mạnh. Quản gia bước vào, dõi mắt về phía hai người, Lãnh Ly thấy gã, mày đẹp nhíu lại, sắc mặt lạnh đi mấy phần.

“Vừa rồi Tể tướng Vân phủ có phái người đến truyền lời cho hai vị, ba ngày sau là đại lễ mừng thọ 60 tuổi của Vân Tương Tể tướng, các vị Vương gia hoàng tử, đại thần trong triều đều nhận được thiếp mời đến Vân phủ dự tiệc. Vương gia cùng Vương phi thỉnh xin chuẩn bị chu toàn”. Gã truyền lời xong, cũng không nói thêm câu nào dư thừa, liền nhanh chóng rời đi.

Hách Liên Hiên quá quen rồi nên không làm ra phản ứng gì lớn, chỉ nghĩ thầm, Vân Yến Thanh này mọi năm sinh nhật hiếm khi bày vẽ nhiều, vậy mà năm nay tự nhiện rảnh rỗi mở tiệc? mà một bên Lãnh Ly nghe xong lòng trở lên chấn động, đời trước cha nàng đối nàng bao nhiêu xa lạ, đến bộ dáng hắn như nào gần như cũng không còn nhớ rõ. Hơn nữa, lúc nàng bị moi tim tàn nhẫn chết đi, hắn cũng không để ý một lần, càng miễn bàn đến mấy người trong Vân phủ.

Hách Liên Hiên thấy sắc mặt Lãnh Ly không tốt, không nói không rằng, lo lắng hỏi :" Ly nhi, có gì không ổn sao?"

Giật mình chốc lát, nàng hướng Hách Liên Hiên cười an ủi " Vân Yến Thanh trong triều là người quyền cao chức trọng, mừng thọ hắn tất nhiên phải đi, không lại khiến cho người khác dị nghị. Huống hồ mấy huynh đệ của ngươi khẳng định sẽ đến, sao thiếu ngươi được. Đẻ ta chuẩn bị giúp ngươi, thọ lễ không thể sơ sài. Ngươi cũng đừng lo lắng nữa!"

Nếu người khác thấy được họ bây giờ, chắc hẳn sẽ nói họ là phu thê tình thâm. Nhưng ai có thể đoán được trong lòng hai người này, ai cũng đều đang tính toán tỉ mỉ. Hách Liên Hiên ngoài mặt tỏ ra kinh hỉ, trong lòng lại nghĩ sâu xa, Vương phi của y đối chuyện này để bụng như vậy chắc chắn có mưu kế, thôi cứ ngồi yên đợi đến lễ mừng thọ xem trò vui là được.

Lãnh Ly đáy mắt một mảnh âm trầm, không cô phụ ý trời, nàng sẽ triết để sử dụng tốt thân phận Lãnh Ly này, khiến kẻ thù của nàng trả lại tất cả cho nàng.

Đêm đó, Lãnh ly đem tất cả nhiệm vụ chuẩn bị quà mừng thọ về mình, Hách Liên Hiên nhờ vậy mà nhẹ nhàng không ít. Ba ngày, nàng bó mình trong phủ, đại môn cũng không bước ra, trên dưới Vương phủ lúc này đã bị nàng chỉnh đốn đi vào quy củ, không còn giống trước. Tuy vậy, Hách Liên Hiên vẫn có chút băn khoăn.

Lãnh Ly không hề hay biết, vẫn tập trung sự nghiệp giúp y chỉnh đốn lại Vương phủ, đem những người trước nay không tuân thủ tôn ti khiển trách, răn đe một phen. Còn đối với tiệc mừng thọ kia vất sau đầu, như không để ý.

Ba ngày sau, Vân phủ.

Trước cửa, những dòng xe nườm nượp đỗ xuống, sa hoa không sao kể siết, chứng tỏ rằng lễ đại thọ năm nay nhất định vô cùng phi phàm, vô luận là Vương gia hay Hoàng tử, cả đại thần trong triều không ai không đến dự.

Ngay khi Hách Liên Hiên xuất hiện tại đây mọi người đều cả kinh, không đoán được ngay cả Ngũ Vương gia này vậy mà cũng được mời tới, hoàng thượng không sủng ái vị vương gia này là điều ai cũng biết, đáy lòng tự nhiên cũng toàn khinh thường chế giễu. Gần đây còn nghe tin Tam vương gia cùng Ngũ vương gia xảy ra tranh chấp, thật muốn bàn tán một phen mà không ai dám tiến lên, chỉ sợ chưa nói xong tai vạ cũng ập vào người. Thế nhưng Ngũ vương phi đâu? Sao không cùng đến với y? Chẳng lẽ sợ mất mặt nên không đến.

Hách Liên Hiên đối với những người này hoàn toàn không để vào trong mắt, chỉ lo tìm chỗ cho bản thân sau liền không nói lời nào. Y đã sớm dự liệu, mấy người này đều muốn tránh hiềm khích với Tam hoàng huynh kia của y, nên chắc chắn không ai tới đây quấy rầy. Cũng đỡ biết bao phiền toái, chào hỏi qua loa, đối mấy lời vâng vâng dạ dạ chỉ cười lạnh trong lòng.

Vừa rồi trước lúc xuất phủ, Lãnh Ly nói có việc gấp cần làm, muốn y đến trước sau đó nàng sẽ theo. Hách Liên Hiên có thể coi là hiểu thấu thủ đoạn của Lãnh Ly, biết sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền đi trước. Giả vờ nhìn ngó xung quanh, quả nhiên hoàng huynh hoàng đệ của y đều đến đủ, chỉ là vẫn chưa thấy mặt Hách Liên Trần.

Đang lúc y hết sức nghi hoặc thì một âm thanh trầm ổn vang lên phía đại đường.

"Đa tạ chư vị hôm nay đến bữa tiệc mừng thọ của lão phu, thật vô cùng cảm kích, vô cùng vinh hạnh cho Vân mỗ, hôm nay không cần câu lệ, các vị cứ tùy ý hưởng thụ!" người nói chuyện không ai khác là Vân Yến Thanh.

Vân Yến Thanh sắc mặt không dấu vui mừng, tâm tình cực kì tốt, mà sau phía sau hắn là Hách Liên Trần cùng Vân Toàn vẫn luôn không thấy. Người khác đều biết Vân Toàn là mỹ nữ nhất nhì kinh thành, Hách Liên Trần tài trí hơn người rất được Hoàng thượng coi trọng, trai tài gái sắc, mọi người đều tấm tắc trong lòng, Vân gia phúc khí không cạn a!

Hách Liên Hiên lúc này còn bận trào phúng trong lòng, Tam hoàng huynh hôm nay công khai như thế là đang muốn chiêu cáo lực lượng. Thật khổ công a.

Mà mọi người lúc này thấy Vân Yến Thanh, đều sôi nổi đem lễ lên chúc thọ, thọ lễ này hao tổn biết bao tâm huyết, mỗi người một vẻ, tranh sơn thủy quý giá, đồ cổ trăm năm, trân châu mã não cái gì không thiếu, chỉ sợ quà mọn làm Vân Yến Thanh không vui. Chờ đến khi mọi người đưa lễ xong, vở kịch chính cũng lên bắt đầu, đều biết Hách Liên Trần trong phủ kỳ trân dị bảo gì mà không có, hôm nay còn là lễ thọ của thông gia tương lai tự nhiên phải tốn thêm ít công phu.

Hắn đương nhiên là đã sớm chuẩn bị, gọi người hầu đã chờ lâu bên ngoài đem lên, không tốn thời gian liền có người nâng một hộp khảm ngọc Hồng đi vào, người hầu đem hộp đến trước mặt Vân Yến Thanh rồi nhanh chóng lui xuống, mọi người dán mắt về phía hộp, thầm nghĩ bảo bối dạng gì mà thần thần bí bí như vậy? Không cô phụ mong đợi, Hách Liên Trần đem hộp mở ra, tức thì những trân bảo xung quanh cũng ảm đi vài phần, mọi người kinh hô không thốt ra lời, này...này, phía trong là một gốc nhân sâm ngàn năm có một!

Nhân sâm ngàn năm đúng là trân phẩm, khó lắm mới có một gốc, nghe đồn có tác dụng kéo dài tuổi thọ, cải tử hoàn sinh, cây này sinh trưởng nơi lạnh giá cùng cực, từ xưa đến nay đã nhiều người cố tình muốn kiếm tìm nó nhưng đều đi về tay trắng. Không nghĩ Hách Liên Trần lại có, còn đem thành thọ lễ cho Vân Yến Thanh!

"Tam vương gia nhọc lòng, lão phu đây cảm tạ tấm lòng" Vân Yến Thanh đương nhiên biết nhân sâm ngàn năm có bao nhiêu trân quý, Hách Liên Trần chịu đem nó dâng cho mình thật phí một khen tâm tư.

"Vân tể tướng khách khí, ngài vì Duyên quốc cúc cung tận tụy bao nhiêu năm, chỉ một gốc cây này thì có đáng kể gì, về sau bổn vương còn phải nhờ vả ngài" Hách Liên Trần muốn nhân cơ hội này danh chính ngôn thuận nói Vân Yến Thanh ở phe mình, Vân Toàn đã là người của hắn, một gốc cây mà thôi sao có thể so sánh với giang sơn sau này.

Tự nhiên Vân Yến Thanh cũng hết sức vui mừng trong lòng, đối với hắn không che dấu thân thiết.

Đang lúc mọi người bị gốc nhân sâm kia làm cho khiếp sợ không thôi, Hách Liên Trần lại quét ánh mắt đến phía Hách Liên Hiên, đáy mắt âm hàn không hề che dấu. Duy nhất làm hắn kinh nghi( kinh ngạc và nghi ngờ) là Lãnh Ly hiện tại lại không có ở đây, ngày ấy nàng khiến hắn mất hết mặt mũi, hôm nay hắn liền đòi lại trên người Hách Liên Hiên.