Hách Liên Trần cất bước đi về phía Hách Liên Hiên, tuy sắc mặt đã lạnh đến cực điểm nhưng ngữ khí vẫn ôn hòa như ngày thường. "Ngũ đệ sao hôm nay không thấy Ngũ Vương phi xuất hiện, ngày ấy trong cung điện ta thấy các ngươi ân ân ái ái, còn tưởng một tấc cũng không rời chứ?"
Hách Liên Hiên vẫn luôn một mực cúi đầu không nhúc nhích, y sớm biết Hách Liên Trần không dễ dàng buông tha y, nhưng hiện tại xác thực y cũng không biết Lãnh Ly nàng đang ở đâu, chỉ có thể cố tình lựa chọn im lặng để cục điện ổn định.Không nên nghĩ nhiều, y đã tin nàng một lần, mong rằng Lãnh Ly không phụ lại tin tưởng của bản thân….
"Tam hoàng huynh quá lời rồi, cũng vì hôm qua ta cùng Ly nhi xảy ra chút chuyện, cho nên hôm nay nàng nhất định không muốn đi cùng xe, bây giờ chỉ sợ còn đang trên đường tới đây. Hơn nữa lễ vật mừng Vân tể tướng nàng còn cầm trên tay, chờ Ly nhi đến ta sẽ mang lên bồi. Nhưng ta sợ rằng món quà mọn này không thể sánh bằng gốc nhân sâm ngàn năm của Tam hoàng huynh được, khiến mọi người chê cười!"
Hách Liên Hiên thân mình hơi cúi, hướng Vân Yến Thanh ra vẻ tạ lỗi, bình thường y đã một dạng nhút nhát, giờ không khỏi làm mọi người khinh bỉ thêm mấy phần. Tuy rằng phu thê cãi nhau cũng là chuyện thường tình, nhưng Hách Liên Trần thấy Hách Liên Hiên tự cúi mình như thế trong lòng càng thấy không bình thường.
Quan khách nghe xong, bất chấp lễ nghĩa, có người còn cười nhạo thành tiếng. Vân Yến Thanh chỉ tỏ vẻ gật đầu không để bụng, ngược lại Hách Liên Trần vẫn chưa buông tha, tiếp tục truy vấn :" Vân tể tướng nay mừng thọ, các đại quan trong triều ai cũng đến sớm, cả các vị hoàng tử cũng không ngoại lệ, ấy thế mà Ngũ vương phi lại khoan thai đến muộn, chẳng nhẽ nàng không đem Vân tướng đặt vào mắt? Trong nhà dẫu có xảy ra chuyện gì, thì cũng nên biết phép tắc, muốn để mọi người biết rồi cười nhạo?"
Hách Liên Hiên chau mày, tam hoàng huynh này chỉ sợ hôm nay quyết tâm muốn gây sự, trong lòng thầm nghĩ kế sách, lát sau ngẩng đầu đối diện ánh mắt Hách Liên Trần rồi lại rụt cổ lại, giọng run run lo sợ: "Tam...tam hoàng huynh xin đừng sinh khí! Ta và nàng cãi nhau cũng vì quà lễ thọ hôm nay, đều biết Vân tướng vì quốc gia hy sinh vất vả không cầu điều gì lớn lao, nếu tặng vàng bạc đá quý thì sợ quá tục tằng, chúng ta suy nghĩ mãi vẫn không thống nhất được quà gì, nên bực bội trong người có nói vài câu. Nàng không muốn nhìn thấy ta lại không nhịn được xảy ra tranh cãi, nên ta đành đến trước!"
Hách Liên Trần nghe xong trong lòng có chút dao động, y nói thế khác nào vô tình bảo những lễ vật hôm nay của mọi người đều là vật phàm tục, tục khí không chịu nổi? Không xứng với Vân tướng, y thì hao tâm tổn trí biết bao nhiêu, còn vì lễ thọ này mà xích mích phu thê. Nếu hắn còn mãi bám theo chuyện này, chẳng phải chính mình cũng thành người nhỏ mọn? Không nghĩ được Hách Liên Hiên ngu ngốc này lại nói được ra những lời như vậy, chẳng lẽ đằng sau có người chỉ bảo?!
Sắc mặt Hách Liên Trần ngày càng đen, nhìn về phía Hách Liên Hiên trở lên tàn nhẫn, đang định nói thêm thì đột nhiên bị một giọng nữ đánh gãy.
"Lãnh Ly cung chúc Vân tương phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, vì mải mê chuẩn bị thọ lễ cho Ván tướng nên không để ý thời gian, đến chậm một bước, mong rằng Vân tướng không để ý trong lòng".
Trên đại đường, tầm mắt quan khách đang chăm chú về phía Hách Liên Hiên cùng Hách Liên Trần đột ngột sửng sốt, Hách Liên Trần nhìn thấy nàng đáy mắt ẩn chút ý vị, làm người phát lạnh. Còn Hách Liên Hiên trông thấy Lãnh Ly thì thở ra một hơi, đem ánh mắt gắt gao nhìn thọ lễ trên tay nàng, trong lòng không khỏi có chút bất an.
"Ly nhi, sao nàng lại lâu đến vậy? Mới nãy Tam hoàng huynh còn nhắc đến nàng đó!" Hách Liên Hiên ngoài mặt giả vờ vui mừng tiến đến đón Lãnh Ly, trên mặt ý cười rực rỡ làm người ta không rõ thật giả cất đâu bên trong.
"Thật sao? Thế thì làm phiền Tam vương gia, Lãnh Ly trước tiên liền hướng hoàng huynh bồi tội rồi, nhưng ta thật cần lựa chọn thứ tốt nhất nên mới dám đến đây a" Lãnh Ly khóe miệng khẽ cong, khuôn mặt mỹ sắc không nhiễm chút phấn son ấy vậy mà làm người rung động, nếu cùng Vân Toàn so sánh lại càng làm lên sự khác biệt rõ ràng.
Nàng đem thọ lễ đến trước mặt Vân Yến Thanh, thần sắc hờ hững, làm người đoán không ra thâm ý. Ai nấy đều vô cùng tò mò, vật nhue nào mà có vẻ bí mật như thế, sôi nổi ngẩng đầu ngó qua. Hách Liên Trần đứng một bên lại thấy vô cùng rõ, Hách Liên Hiên đứng đằng sau thì sắc mặt trầm trọng, cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt, chẳng qua người khác không ai chú ý đến thôi.
"Đa tạ Vương phi, đã vậy lão phu cũng không câu lệ" Vân Yến Thanh lần đầu nhìn thấy Lãnh Ly, bất tri bất giác nổi lên cảm giác sợ hãi, có lẽ hắn nhầm, nói lời cảm tạ xong liền đem hộp mở ra.
"A~" Tiếng thét chói tai đập vào tai mọi người, mà xuất phát lại chính là Vân Toàn người vẫn đứng đằng sau Vân Yến Thanh.
Thọ lễ mở ra, mọi người tò mò nhìn vào nhưng ngay sau đó đều thay bằng biểu tình chán ghét, không hẹn mà lông mày đồng loạt nhíu lại hoảng sợ nhìn về phía Lãnh Ly. Hách Liên Trần đứng gần, tuy tỏ ra trấn định nhưng trong mắt vẫn không giấu nổi khiếp sợ không ngoại lệ Hách Liên Hiên đứng sau thiếu điều trợn mắt thật lớn, không dám tin nhìn về phía nàng.
Trong hộp không có gì là kỳ trân dị bảo, cũng không phải cái gì quý giá, rõ ràng là một trái tim đỏ hỏn đang sống sờ sờ!!!
Lấy trái tim đem ra chúc thọ, từ xưa đến nay chỉ duy nhất có mình nàng, ai dám lớn gan được dường này, mọi người đều khiếp sợ không thôi nhìn về phía khuôn mặt lạnh tanh của Lãnh Ly.
"Đây là tấm lòng của ta hiến Vân tướng, không chỉ muốn chúc ngài mọi chuyện suôn sẻ đạt thành, còn muốn chúc Tam vương gia cùng Vân tiểu thư đây vĩnh kết đồng tâm a, không biết phần thọ lễ này có làm hài lòng chư vị?" nàng đối với sự kinh ngạc những người xung quanh không hề để ý, chỉ lo biểu đạt tấm lòng với Vân Yến Thanh.
Vân Yến Thanh bị lễ thọ này dọa cho không nhẹ, sợ hãi kìm nén chính mình, đối Lãnh Ly nói: " Đa tạ ý tốt của Vương phi, thọ lễ này lão phu sợ không có phúc hưởng" Có ai đi nhận phần lễ như thế làm quà mừng thọ, đó chẳng phải tự tìm đen đủi sao.
"Vân tướng quả thực không biết, trái tim này thật ra không giống như trái tim bình thường, nếu dùng nó làm thuốc dẫn, thì có thể cải tử hoàn sinh, bách độc bất xâm, nghe nói Tam vương gia cũng từng lấy phương pháp này để cứu Vân tiểu thư? Nếu không ngại, xin nhờ ngài đến xem trái tim này của ta có thật hay không có công hiệu?" Lãnh Ly chuyển tầm mắt đến Hách Liên Trần, kiếp trước không phải chính hắn muốn lấy trái tim nàng sao? Bây giờ nàng liền đưa cho hắn.
Hách Liên Trần nghe xong đáy lòng cả kinh, hắn moi tim làm dược dẫn, đó là bí mật, tại sao nàng lại biết? Mà một bên Vân Toàn đã bị dọa đến hoa dung thất sắc, làm sao còn nghe thấy lời Lãnh Ly nói.
"Ta không biết Vương phi nghe được điều đó ở đâu, nhưng hoàn toàn là bịa đặt! Lại nói phần thọ lễ hôm nay của Vương phi không rõ lai lịch ở đâu, tim người sao có thể nói lấy là lấy, dùng là dùng? Chẳng lẽ ngươi chỉ vì câu chuyện bịa đặt như thế liền cả gan ác độc moi tim của người. Không đưa ra lời giải thích rõ ràng bổn vương nhất định sẽ bẩm báo lên phụ hoàng, Ngũ Vương phi làm ra hành vi ác độc, Ngũ Vương gia dung túng thế tử, là tội ác tày trời, không thể niệm tình huynh đệ mà bỏ qua được!" Hách Liên Trần tâm cơ âm trầm, chỉ vài câu nói đã đem Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên định tội xuống, ân oán thù cũ hận mới hắn sẽ đuổi tận giết tuyệt chấm dứt điều này.
Hắn nói xong, mọi người xung quanh nhue được khai sáng, có ai lại tự nhiên đem trái tim đi mừng thọ! Không ngờ được Ngũ vương gia tính tình yếu đuối nhu nhược lại có vương phi tâm địa tàn độc.
Lãnh Ly không để ý, mà hướng về phải nhân sâm ngàn năm trước mặt, mày nhăn lại, ánh mắt tỏ ra không tốt " Tam vương gia biết là trái tim không thể tùy tiện cướp lấy! Nhưng vấn đề lấy tim làm dược được hay không lại là chuyện khác a! Ta thọ lễ lai lịch không rõ, vậy chỉ sợ nhân sâm kia của ngươi sợ cũng là lấy từ người đi!" Nàng nâng hộp nhân sâm nên, nhíu mày rồi buông xuống.
Kiếp này ai nghĩ ra, nhân sâm trên quý kia đã dùng mạng nàng đổi lấy. Nàng vì muốn làm hắn vui, không tiếc thời gian, không tiếc lạnh giá ở nơi núi sâu nguy hiểm nhất đợi không biết bao lâu có được, ấy vậy hắn hôm nay đem vật dùng nàng dùng mạng đổi tặng Vân Yến Thanh, kêu nàng làm sao không hận.
Hách Liên Trần lần này thật sự trấn kinh, lai lịch của nhân sâm ngàn năm của hắn, chỉ có hắn cùng một người biết, gương mặt xấu xí vốn bị lãng quên giờ lại hiện lên rõ ràng. Hắn hoảng sợ, hai trong mặt trợn lớn, Lãnh Ly này thật ra cùng cô ta có quan hệ gì?
Nàng liếc mắt thấy biểu tình của Hách Liên Trần, khẳng định hắn đã nhớ ra, chỉ là trăm triệu lần hắn không ngờ người ngày đó hắn nhẫn tâm moi tim giết hại đang đứng trước mặt. Lãnh Ly thần sắc lạnh nhạt, đại đường không một ai chú ý đến khi nàng cầm nhân sâm lên có gì bất thường. Đời trước hắn bất nhân với nàng, đời này nàng cũng không ngại bất nghĩa!
Vân phủ vứt bỏ nàng như vứt bỏ giày cũ, nàng cũng không lưu luyến chút ân tình nào, tính mạng họ không liên quan đến nàng!