Vài vị Vương gia bên cạnh không biết làm thế nào nhúng tay vào chuyện này, một mực nhìn về phía Hách Liên Trần vẫn đang lặng im.
“Cứ cho là vậy, nhưng vừa rồi ngươi đạp Tứ vương gia một cái vậy liền tính như nào, không cẩn thận? Dám đối hoàng tử vương thất hành hung, đó là tử tội, riêng điều này cũng khiến ngươi chết không toàn thây !” Hách Liên Trần giọng đanh lại, sắc mặt âm trầm nguy hiểm.
Hắn nói xong, trong điện lập tức sôi nổi, kẻ tung người hứng phụ họa theo, ánh mắt găm vào phái Lãnh Ly. Hách Liên Hiên đứng ở một bên sắc mặt hoảng sợ, trong lòng thầm tính, y liếc nhìn Vương phi xem làm thế nào bảo toàn tính mạng nàng.
Lãnh Ly nghe thấy giọng nói Hách Liên Trần, trong lòng khó tránh khỏi xao động, dằn lòng bình tĩnh lại, nàng đem ánh mắt dời về phía Hách Liên Trần, khóe miệng nhếch lên nụ cười rồi biến mất.
"Vương gia nhà ta, chẳng lẽ không phải là hoàng tử huyết mạch Hoàng thất sao?! Nếu như lời Tam vương gia nói, thì Tứ vương gia chẳng phải là càng đáng lăng trì cửu tộc? Không niệm tình nghĩa, không coi trọng huynh đệ, không đồng lòng huyết mạch hoàng thất, hơn nữa còn kinh nhục mắng chửi hoàng tử, tội danh này cũng đủ làm Tứ vương gia lăng trì, người ngoài nhìn vào cũng sẽ nghĩ hòang thất này khinh thường tình thân, đồn thổi huynh đệ nồi da xáo thịt, đã vậy còn muốn Vương gia nhà ta liếm giày?ta đây mới chỉ phế đi một chân của gã đã coi là nhẹ nhàng, nếu là vừa nãy gã đạp một chưởng khiến y trọng thương, chỉ sợ cái chân đó bây giờ không đơn giản bị phế không thôi!”
Nàng không nhanh không chậm nói, câu nào câu đó đều chỉ thẳng Tứ vương gia. Làm bọn hắn nghẹn họng không phản bác được câu nào.
Mấy vị Vương gia khác nghe xong âm thầm lắc đầu không giám sôi nổi như vừa rồi, cho dù Hách Liên Hiên không được phụ hoàng sủng ái, thì sự thật y vẫn là giọt máu của hoàng gia, nếu việc này truyền ra ngoài chỉ sợ đến lúc đó bọn họ còn phải chịu không ít phiền toái, ở trong cung cũng sẽ có lời ra tiếng vào đồn thổi không thôi, thật sự khó lường trước hậu họa!
Hách Liên Sở nghe những lời Lãnh Ly cực kì khó chịu, không phục, dù hắn có không cam lòng cũng chỉ có thể nuốt cục tức xuống, trong lòng đối với Lãnh Ly oán hận càng thêm gia tăng.
Hiện tại có thể thay gã làm chủ chỉ còn duy nhất một người là Liễu Quý Phi. Ai biết rằng nàng nãy giờ vẫn đang âm thầm suy tính đâu rảnh để ý đến gã! Việc hôm nay bị Hoàng Thượng biết được, đối với nàng trên hại không lợi, không nói trước mắt là việc này ngọn nguồn vốn dĩ chính là do Hách Liên Trần, nhỉ tử của nàng dẫn đầu, Hoàng Thượng cho dù sủng ái nàng bao nhiêu, cũng sẽ bị người khác nắm được nhược điểm, thứ hai nàng đang gánh vai trò là mẫu phi của Hách Liên Hiên, Hách Liên Thiệu đối Hách Liên Hiên cư xử quá đáng như vậy, có lý gì mà nàng lại bỏ mặc, suy đi tính lại đều không nên dây vào thêm.
Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần hai người trao đổi ánh mắt, Vân Toàn ở một bên nhìn hai người vẻ mặt mờ mịt, vốn dĩ nàng hôm nay chỉ là cùng Hách Liên Trần đến thỉnh an Liễu Quý Phi, ai nghĩ được mọi chuyện lại phát sinh như vậy, hiện tại nàng còn chưa kịp định thần lại!
Liễu Quý Phi thay đổi sắc mặt, khôi phục dáng vẻ trầm ổn ban đầu, xua tay ra giải tán đám thị vệ, thị vệ thấy Liễu Quý Phi ra hiệu thoáng chốc liền lui xuống.
“Sự việc hôm nay bên nào cũng đều có lỗi sai, Thiệu Nhi cùng Hiên Nhi đều là tuổi trẻ hiếu thắng chưa hiểu chuyện, chỉ trách bổn cung quản giáo không nghiêm, vốn dĩ huynh đệ chỉ như đang đùa vui với nhau không nghĩ trở nên nghiêm trọng, Ngũ Vương phi hôm nay làm việc cũng lỗ mãng không suy nghĩ trước, nếu còn có lần sau nhất định không buông tha!”
Lãnh Ly nghe nàng nói xong đáy lòng thầm mắng, nữ nhân này hành xử thực thông minh, đem Hách Liên Trần gạt sang một bên, đều chỉ đổ thừa cho Hách Liên Thiệu cùng Hách Liên Hiên, tỏ ra chính mình cũng có vài phần áy náy, đổ cho nguyên nhân bất hòa với nhau do tranh đoạt thánh sủng, quả thực có chút tâm cơ!
Mọi người thấy ý Liễu Quý Phi rõ ràng là muốn cho chuyện này việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không có gì, một khi đã như vậy tự nhiên sẽ không sinh thêm nhiều oán hận lẫn nhau, Hách Liên Trần cũng biết việc này nếu tiếp tục dây dưa, người xướng kẻ họa chỉ sợ là đối với chính mình bất lợi, nhiều chuyện xảy ra một lúc cũng không bằng bớt thêm một chuyện, cũng không có gì to tát.
Hách Liên Hiên vẫn luôn bình tĩnh nhìn Lãnh Ly, đôi mắt hiện nên thần sắc kỳ quái, thì ra Vương phi của hắn hóa ra lại rất lợi hại!
Lãnh Ly thấy Liễu Quý Phi nói như thế biết được nàng đã không còn bị truy cứu, chỉ là hôm nay chính mình xuất đầu lộ diện sợ là đưa tới nhiều nỗi oán hận, kiếp trước sợ gây hoạ tổn thương người khác, kiếp này cố tình tự rước mầm hoạ vào người, tuy rằng bất đắc dĩ nhưng cũng không chút hối hận.
Nàng bước về bên cạnh Hách Liên Hiên, đột nhiên đỡ lấy cánh tay hắn, ngay sau đó lại mặt hướng trực diện vài vị Vương gia dõng dạc, nàng nói: “Vương gia nhà ta tâm ý đơn thuần, đối với người khác bị chửi rủa, sỉ nhục sẽ không ghi hận trong lòng, nhưng cùng là huyết mạch hoàng thất, không thể có chuyện để người khác khinh dễ, các vị Vương gia nên vì tình thân huynh đệ mà hòa thuận mới phải, hôm nay xảy ra chuyện này Lãnh Ly cũng có cái sai, tại đây muốn nhận tội với các vị, nhưng nếu sau này ai còn dám thương tổn y, dù là chẳng may cũng đừng trách ta trở mặt vô tình!”
Mọi người nghe thấy lời này đều kinh hãi một phen, cho dù có rất oán giận lại không thể làm gì được nàng, Liễu Quý Phi không muốn sinh thêm nhiều sự tình, coi như không nghe thấy!
Lãnh Ly tiếp tục trở về đứng cạnh Hách Liên Hiên tự nhiên đỡ, đối với Liễu Quý Phi hơi hơi cung kính khom người tỏ ý muốn cáo lui trước, theo sau liền đỡ Hách Liên Hiên đi khỏi cung điện.
Hách Liên Trần vẫn luôn nhìn chằm chằm Lãnh Ly, không biết vì sao giác quan hắn mách bảo Lãnh Ly cực kỳ giống một người nào đó, lại vô luận thế nào đều nhớ không nổi ra là ai? Hôm nay nàng đã dám ở trước mắt bao người xử sự ngông cuồng, khoảng thời gian sau này đúng thật là không còn yên tĩnh!
“Tam ca, Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên hôm nay như thế nào ngang nhiên kiêu ngạo, vọng tưởng, nếu không giáo huấn bọn họ thì mối hận trong lòng của ta khó nguôi!” Lại nói Hách Liên sở, hắn hôm nay bị Lãnh Ly khinh nhục trong lòng tự nhiên không phục, hơn nữa Lãnh Ly đem mặt hắn biến thành này bộ dạng người không ra người, quỷ không giống quỷ, nỗi hận càng sâu, nhưng nếu chỉ bằng sức của chính mình khó có thể giải tỏa mối hận này, chỉ có thể kích động Hách Liên Trần.
Hách Liên Trần vẫn luôn nhìn hướng ra cửa, chưa nói một lời, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, trong lòng hắn lại âm thầm tính toán.
Hách Liên Sở còn muốn nói thêm vài câu lại bị Liễu Quý Phi liếc mắt, hàm ý bảo im lặng, Hách Liên Trần không nói gì sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu, không dám nhiều lời nữa, đã tức lại càng thêm bực.
Liễu Quý Phi tự nhiên sẽ hiểu tâm tư Hách Liên Trần, hai người liếc nhau một cái, Liễu Quý Phi liền mượn lời làm ra bộ với vài vị Vương gia, ra điều tất cả lui hết, Vân Toàn bước đến một bên, biết điều nói trong người không được khỏe, muốn rời cung, mọi người đều rời đi sau đó, cung điện trung chỉ còn lại hai mẹ con Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần.
“Trần Nhi, việc xảy ra hôm nay con thấy thế nào?” Liễu Quý Phi trực tiếp nhìn Hách Liên Trần hỏi, hôm nay triệu kiến Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly vốn chính là tưởng ra oai phủ đầu cho bọn hắn một phen khiếp sợ, không ngờ Lãnh Ly này rất lợi hại!
Hách Liên Trần lạnh lùng, thần sắc trầm ổn, một lát sau quay qua Liễu Quý Phi nói: “Lãnh Ly này đúng là trong lời đồn có phần không giống, nếu có thể để chúng ta lợi dụng là cái tốt, nhưng nếu nàng một lòng giúp đỡ Hách Liên Hiên, thì giữ lại nàng ta đó là mối họa, ta tuy đã có thế lực của Vân phủ hậu thuẫn, nhưng vẫn là muốn yên tâm đôi phần, mẫu phi không cần lo lắng, ta đều có tính toán!”
Liễu Quý Phi vốn có chút lo lắng, nhưng thấy Hách Liên Trần nói như vậy trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm, Hách Liên Hiên tuy tính tình yếu đuối không được sủng ái, nhưng cuối cùng chung quy là vô hại, huống hồ lúc trước Lãnh Ly gả vào Vương phủ vốn là muốn mượn thế lực Lãnh phủ kiềm chế Hách Liên Hiên, nhưng đối với hắn hôm nay việc nhắm vào Lãnh Ly như gieo thêm cái mầm tai hoạ, nếu không ra tay diệt trừ, tương lai ắt thành họa lớn!