Chương 7: Sợ chó

Vài ngày sau

Mấy ngày qua, cô bị hắn giam lỏng trong biệt thự, không phải để đánh đập, tra tấn mà  đơn giản chỉ là giam giữ vậy thôi. Suốt cả ngày, cô hết ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn đến phát ngán. Hắn cũng không có bất kỳ hành động lỗ mãn , phải nói là hắn đới xử với cô rất tốt.

Riêng buổi tối, sau khi làm xong công việc, thân ảnh to cao lại rón rén mò vào phòng, ôm cô ngủ. Sáng ra lại đi mất hút, giống như đang vụng trộm vậy.

Cô ngồi chễm chệ trên ghế sofa, tay bốc một miếng bỏng ngô cho vào miệng, vô lo vô nghĩ ngồi xem tivi.

Trái ngược với cuộc sống trước kia, khi còn ở chỗ của cậu út. Ở đây hình như nhàn rỗi hơn nhiều. Không phải bày mưu, tính kế, tìm cách ứng phó với mấy tên thổ phỉ thuộc băng đảng, thế lực  lớn nhỏ đang ngày đêm  rình rập, muốn thâu tóm, lật đổ  tổ chức của cô.

Còn chưa kể ngày ngày cô phải trãi qua biết bao đợt giáo huấn cực kỳ nghiêm ngặt, khổ hình  để tăng thêm kinh nghiệm cũng như sức công phá trước kẻ địch.

Đến nỗi, tay chân mình mảy đầy vết thương sẹo, đầu óc cũng không được nghỉ ngơi vì phải suy nghĩ đến cách ứng phó.

Càng nghĩ, Xảo Xảo càng cảm thấy mệt mỏi, ở đây đúng là thỏa mái thật, nhưng thỏa  mái nhất vẫn là lúc tên khốn kia không có ở nhà.

Tuy hắn không làm gì, nhưng cứ mỗi lần đối diện, cô lại cảm thấy từng tế bào trên cơ thể đều bị chi phối, hoàn toàn không thể tự mình điều khiển, nhất là những lúc mắt chạm mắt, da kề da.

Cô vò đầu bức tóc mấy ngày trời vẫn không thể nghĩ ra lí do hắn nhốt cô ở lại để làm gì, trong khi không hề tra tấn hay truy hỏi cô bất cứ thông tin gì về tổ chức sát thủ mà cô đang làm việc.

"Lên phòng hầu hạ tôi."

Hắn từ ngoài cửa bước vào, cất giọng, à mà không phải nói là ra lệnh mới đúng. Giọng nói lạnh như đanh thép của hắn làm cô khẽ giùn mình, sau đó liền quay sang trừng mắt với hắn.

"Bà đây không phải đầy tớ, anh muốn phát tiết thì ra ngoài mà tìm."

Hình như cô nói gì không đúng ư, ánh mắt của người đàn ông nhìn cô mỗi lúc một sắc bén, giống như đang muốn xoáy chết cô vậy. Xảo Xảo ngay lập tức quay mặt đi hướng khác, thần sắc cư nhiên có chút biến đổi, gương mặt trắng ngần hiện lên một vệt  màu xanh,  hai mắt chớp chớp có chút không tự nhiên.

"Từ hôm nay, cô chính là đầy tớ của tôi!"  giọng nói trầm trầm, âm hưởng tuy không quá cao nhưng lại toát ra khí chất ngời ngợi,  ra dáng một ông chủ lớn, đầy uy quyền.

Đường Xảo Xảo hai mắt trợn lên, trên mặt hiện rõ sự  ngạc nhiên. Bây giờ, cô từ con tin lại trở thành đầy tớ của hắn sao, nhưng xem ra thì hai thân phận này có điểm nào khác nhau đâu chứ, suy cho cùng thì cũng nằm dưới quyền hành của hắn, chỉ có điều con tin thì trước sau gì cũng bị hắn giết chết, còn đầy tớ thì phải phục tùng hắn cả đời.

Nghĩ tới đây, gương mặt luôn quật cường của cô có chút nhăn đúm lại, hai bàn tay nắm lại thành nắm đấm, uất ức mà không thể thốt thành lời.

Lúc trước ở với cậu, ít ra cô cũng có chút  tát oai tát quái, cũng được bọn đàn em của ông ấy gọi hai tiếng tiểu thư, bị người ta bắt nạt cũng có cậu chống lưng, kẻ nào dám động vào cô thì liền bị cô ra tay trừ khử. Còn bây giờ, cô một mình ở nơi rừng hoang đất lạ, trong chính hang ổ của ông trùm hắc đạo, cô đích thực chỉ là một con thỏ nhỏ nằm trong tầm kiểm soát của con sói mà thôi.

Nhiều lần cũng có ý định bỏ trốn nhưng lại sợ hắn tương kế tựu kế cho người theo dõi cô, lần theo    cô mà biết được tung tích của tổ chức.

"Tôi cho cô năm phút."

Giọng nói lạnh tanh của hắn cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, nói  rồi, Tiêu Chính Thuân không chút lưu luyến mà sải bước đi thẳng lên phòng.

Cô nhìn theo bóng lưng hắn, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, cánh môi bắt đầu lẩm bẩm "đừng nghĩ bà đây dễ ăn hiếp."

Mặc kệ trời đất ngoài kia có sụp, Đường Xảo Xảo sửa lại tư thế ngồi của mình sao cho thật thỏa mái, tiếp tục ăn bỏng ngô, xem tivi.

"Cô gái, cô nên biết điều  một chút."

Chú Lâm quản gia  đứng bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này thì lắc đầu  nguầy nguậy, cô gái này thật quá dỗi to gan, ngay cả thiếu gia mà cũng dám chống đối, ông thở dài, không đành lòng nhìn cô bị "xử trảm"  mà buông lời nhắc nhỡ.

"Cháu biết rồi ạ!"

Xảo Xảo nghe xong thì cũng có chút gọi là nể nan người lớn tuổi, cô lễ phép cúi chào rồi lụi thụi đi lên lầu.

Lên tới đầu cầu thang, bước chân cô liền khựng lại,  cô nhìn về hướng cánh cửa phòng rồi nhảy tót lên lan can  ngồi, dôi chân thong thả hướng xuống phòng khách, đưa qua đưa lại, hai tay nắm chặt lấy thanh sắt.

Cô ngồi đó đung đưa, ánh mắt nhìn xuống  phía  dưới, hướng ra sân. Mọi người vẫn làm việc như bình thường, hai bên lối ra vào, hai hàng vệ sĩ mặc âu phục màu đen đứng sắp thẳng tắp, trong tay còn cầm một khẩu súng, dáng vẻ  hình sự. Cô trề môi khinh thường, chỉ là nhà ở thôi làm gì mà phô trương dữ vậy, bang chủ hắc bang cũng sợ chết như ai. Lại nghe bên tai tiếng nước chảy tí tách  phát ra từ phòng của hắn ta, cả tiếng thở dài mệt mỏi.

Đang suy nghĩ mông lung,  chợt Hắc Cẩu từ đâu chạy tới cắn lấy ria váy cô, giật giật khiến cô suýt chút nữa thì ngã nhào ra sau. Xảo Xảo chớp chớp mắt, quay đầu nhìn con chó, tư thế hơi né tránh,  không biết nó đang muốn ám chỉ điều gì.

[ Hắc Cẩu là con chó thân cận bên cạnh hắn, nó được xếp vào loài  thông minh nhất thuộc giống  chó Doberman, nổi tiếng là giống chó hung dữ, gan dạ, gần như không biết sợ là gì, cùng với thân hình mạnh mẽ, cơ bắp và bộ hàm chết người, Doberman là giống chó bảo vệ tốt nhất trên thế giới. Với trí thông minh vào hàng Top, Doberman có khả năng tuân thủ mệnh lệnh tuyệt đối trong huấn luyện, hành động  mà không cần sự dẫn dắt của chủ nhân.

Về ngoại hình, nó to bằng một con bê trưởng thành, bộ lông màu xanh xám, hai tai dựng đứng, đôi mắt màu thẫm lúc nào cũng rất kiên định.]

Hắc Cẩu không nói một lời, ánh mắt nhìn cô đầy sắc lạnh, đúng là chủ nào chó đấy mà, từ thần sác cho đến ngoại hình đều y hệt nhau.

"Vấu..vấu...vấu"

Đột nhiên, nó quay đầu nhìn thẳng về phía cửa phòng hắn, sủa liền ba tiếng.

Xảo Xảo mặt mày đã trắng bệch, không còn chút máu. Theo cô quan sát thì sau ba tiếng sủa của nó thì ai đó không biết điều  liền bị vồ lấy, cắn đến thương tích đầy mình, máu me bê bết, vẫn không buông tha.

Vừa nghĩ đến thôi mà cô đã mồ hôi nhễ nhại, nhanh chóng nhích mông, xoay người phóng thật nhanh về phia cửa phòng.

Cô thở hồng hộc, cũng may là cửa phòng không khóa, nếu không cô xác định mình không thể sống sót dưới trướng của con chó giống chủ kia.

Hắn từ nhà tắm bước ra,  sắc mặt  lạnh tanh không chút biểu cảm, ánh mắt giết người lại theo quán tính mà nhìn chăm chăm vào cô gái với bộ dạng không thể nào thê thảm hơn.

Cô không sợ trời, không sợ đất, dám đối đầu với  bá chủ hắc bang, lại đi sợ một con chó, đúng là nhục không có chỗ chui.

Cô thuận mắt mà nhìn lại người đàn ông đang bán khỏa thân trước măt.

Hắn vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm màu trắng, nửa thân trên hoàn toàn phơi bày trước mắt cô. Cơ ngực vạm vỡ, săn chắc , thân hình từ trên xuống, múi nào ra múi nấy, mái tóc còn ướt, rũ xuống vài  giọt nước trông càng thêm phần quyến rũ, dốt mắt người đối diện.

Trên thân hình vô cùng hoàn mĩ cư nhiên lại xuất hiện đầy rẫy vết sẹo lớn nhỏ,  những vết sẹo dài hình như là do dao chém để lại, còn có những vết sẹo lồi lõm do đạn bắn, Xảo Xảo hành nghề bao nhiêu năm cô đương nhiên có thể phân biệt được.

Chứng tỏ để ngồi lên cương vị hiện tại hắn cũng phải trãi qua không ít gian nan. Thế mà cô cứ tưởng...

Lần trước, do nhiệm vụ cấp bách nên cô chưa thể quan sát kĩ từng chi tiết, bây giờ có cơ hội nên Đường Xảo Xảo liền bất chấp tất cả, ngắm nhìn một cách ngây ngốc.

"Lại đây!"