"Lại đây!"
Tiêu Chính Thuân không ngờ bản thân mình có thể thu hút người đối diện đến thế, không chịu nổi cái ánh mắt đói khát cứ đăm đăm vào người mình liền cất giọng lạnh lẽo. Mặc khác lại đưa tay giữ chiếc khăn tắm quấn ngang hông, như đang đề phòng bị ánh mắt của cô kéo xuống vậy.
Đường Xảo Xảo dường như không nghe thấy gì, cô toàn tâm toàn ý để hết tâm trí lên thân thể người đàn ông, đẹp quá! Trong thâm tâm khẽ cảm thán một câu, trên khóe miệng, nước dãi cũng sắp sửa chảy ra.
Chết tiệt! Tại sao cô lại không thể kiềm chế được sự si mê của mình thế này?
"Lại mau!"
Nhìn thấy ánh mắt si mê của cô gái trước mặt vẫn chưa có xu hướng thuyên giảm, người đàn ông hơi mất kiên nhẫn, thanh âm lạnh lẽo một lần nữa lại vang lên.
Ai cũng biết Tiêu Chính Thuân vốn là con người có tính khí thất thường. Thái độ như vậy hình như hôm nay hắn có chuyện không vui, mà cô gái này lại nhìn hắn như vậy, càng khiến hắn thêm phần khó chịu.
Xảo Xảo giật mình, lúc bấy giờ cô mới nhận thức được việc làm đáng xấu hổ của mình, quay mặt đi hướng khác, ngập ngừng mà bối rối. " không thì sao?"
"Tôi không nói hai lời!" lần này, hắn thật sự mất kiên nhẫn.
"Tôi đây cũng không nói hai lời!"
Xong rồi, con người ngang ngược của Xảo Xảo lại trỗi dậy, cô trừng mắt với hắn. Hai người đứng đối diện, đấu mắt với nhau một hồi thì đột nhiên Tiêu Chính Thuân nắm lấy tay cô kéo thật mạnh về phía mình.
Thân thể Xảo Xảo bỗng trở nên nhẹ tanh, bay lượn trong không trung, cô chưa kịp hét toáng lên thì phát hiện mình đã nằm sõng soài trên giường.
Đầu óc nhất thời choáng váng, trời đất xung quanh trở nên xoay vòng vòng, cơ mặt Xảo Xảo theo bản năng mà nhăn lại, cô vươn tay thổ thổ lưng vài cái, nhưng cũng rất nhanh chóng khôi phục phong độ.
Vừa lấy lại được ý thức, cô liền có ý định vùng dậy.
"Hôm nay cô dám không nghe lời, tôi chắc chắn Tầng Đắc Uy sẽ không cánh mà bay."
Cô vừa nghe hắn gọi tên người cậu thì cả người liền run lên, đôi môi mấp máy. Đới với Đường Xảo Xảo cô thì người cậu dù xấu dù tốt vẫn là người cô yêu thương nhất. Cô không cho phép bất cứ ai động tới ông ấy.
Nhưng lần này cô đã sai, cô đã không tự lượng sức mình.
"Anh...anh không được động vào cậu tôi?"
"Cô không có quyền yêu cầu!"
Dứt lời, hắn đi thẳng lại giường ngồi, ánh mắt sắc bén như dao găm quét qua người cô.
Đường Xảo Xảo cảm giác mình vừa bị một luồng khí lạnh bao trùm lấy, lần đầu tiên trong đời cô không rét mà run.
Cmn, từ khi nào mà cả cơ thể lẫn thần trí của cô bị ánh mắt tên khốn này khống chế.
Cô đã quá xem thường về khả năng của hắn ta, Tiêu Chính Thuân là ai? Hắn muốn biết gì cần cô lên tiếng.
Cô nhất định phải ra khỏi nơi này, nhưng không phải lúc này. Thôi thì đáp ứng hắn trước, từ từ rồi tính tiếp.
"Anh thích làm gì tôi thì làm đi."
Đường Xảo Xảo bây giờ lại giống như một con trằn tinh, ngoan ngoãn nằm im đợi người ta làm thịt. Có điều, sau khi làm thịt xong cô vẫn có thể sống sót.
Khóe môi Tiêu Chính Thuân hơi nhếch lên, thế nhưng hắn vẫn chưa thấy hài lòng lắm. Bàn tay thô to vừa chạm lên gương mặt vốn không khuất phục kia lại khiến cả người Xảo Xảo nóng rang, cảm giác giống như vừa có dòng điện chạy qua người.
Năm ngón tay thon dài của hắn từ từ vuốt ve, từ gò má dọc xuống chiếc cổ trắng ngần. "Hết chưa?"
Cô thật sự không hiểu hắn đang muốn nói gì, lông mày thanh tú nhíu lại, miệng định hỏi nhưng rồi không thể thốt nên lời.
Bàn tay đang vuốt ve gương mặt cô liền dời xuống phía dưới ngã ba, đẩy đẩy vào điểm chính giữa hai đùi. Cô theo phản xạ tự nhiên có điều kiện mà hơi co người né tránh, vừa lúc bàn tay hắn cũng chạm được tới nơi cần chạm.
Thông qua một lớp váy, hai lớp quần, Tiêu Chính Thuân cũng dễ dàng nhận biết chỗ ấy của cô đã hoàn toàn thông thoáng, không còn tồn tại lớp rào chắn dày cộm như hôm nào.
Đường Xảo Xảo hả hốc mồm, không lẽ....không lẽ....hắn ta đang muốn hỏi chuyện "đến tháng" của cô?
Mà khoan!
Cô bắt đầu nhớ lại những chuyện li kì vừa xảy ra mấy ngày qua.
Làm sao mấy người làm biết cô bị dì mụ ghé thăm mà đưa bvs cho cô.
Còn cấm cô ăn đồ chua?
Tại sao một tên bệnh hoạn, biến thái như hắn chỉ ôm cô ngủ mà không hề làm gì?
....
Suy xét một lúc cô liền đưa ra kết luận, chỉ có thể là hắn ...
Nghĩ đến đây, Xảo Xảo đột nhiên thấy xấu hổ vô cùng, hai má cô đỏ bừng. Cô ngượng ngùng gạt bàn tay hắn ra, lần đầu tiên trong đời cô biết ngượng. Mà đúng thôi, cô gái nào bị người ta phát hiện ra ngày đó mà không cảm thấy xấu hổ cơ chứ.
Lông mày Tiêu Chính Thuân nhíu chặt vào nhau, cảm thấy bất mãn về hành động vừa rồi của cô.
"Lại muốn chống đối tôi sao?"