Hắn vừa bị cô cắn trúng lưỡi thì bất ngờ ưm lên một tiếng, hai hàng lông mày dày rậm nhíu chặt vào nhau, chiếc lưỡi mềm mềm theo phản xạ mà nhanh chóng rụt về, bờ môi đang áp lên môi cô cũng khựng lại trong giây lát, máu từ lưỡi từ từ phun ra.
Đường Xảo Xảo không hiểu sao lại có chút hoảng hốt về hành động vừa rồi của mình, trong lòng chợt giáy lên một tia lo sợ, cô nhanh chóng buông lỏng hai hàm răng, mở to đôi mắt ra nhìn khuôn mặt đang dần dần biến sắc của đối phương, có lẽ hắn ta đang rất đau.
Mà đúng ra, cô phải cảm thấy hả dạ mới đúng, tại sao trong lòng lại thấy áy náy?
Kíttttttttttt
Người đàn ông bất ngờ đạp vào chân thắng, chiếc xe hơi sang trọng đang hiên ngang tiến vào bên trong biệt thự đột ngột xoay vòng một trăm tám mươi độ, bốn bánh xe ma sát vào nền đất phát ra âm thanh kít kít nghe chói cả tai.
Đường Xảo Xảo giật mình tỉnh giấc, lúc bấy giờ, kim đồng hồ trên xe đã điểm vào mốc hai giờ sáng, nếu là giờ này của ngày hôm qua thì cô đã yên giấc trên chiếc giường của mình mà đi vào giấc mộng ngàn thu, nhưng hôm nay đang ngủ ngon lành thì bị tên khốn này làm cho thức giấc. Cô mệt mỏi, hai mắt vẫn nhắm tịt , cảm thấy trời đất xung quanh trở nên quay cuồng, đầu hình như đang tựa vào một thứ gì đó cứng ngắt, một luồng khí lành lạnh bao trùm lấy cả thân thể cô, lại theo thói quen mà dụi dụi đầu vào thứ vừa cứng vừa lạnh kia vài cái, sau đó, vươn tay ngáp dài một hơi. Lần này lại thấy vô cùng mềm mại, tay vươn ra lại vô tình đụng vào thứ không nên đụng. Xảo Xảo hoàn hồn rụt tay về, lờ đờ mở mắt ra.
Người kế bên, mặt mũi dở khóc dở cười, tâm tư phức tạp, chỉ muốn đem cô gái không biết phép tắt này đẩy ra ngoài ngay lập tức.
Lúc nãy do không ngừng đập phá, la hét mà cả người cô trở nên mệt lã, tay chân bủn rủn nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cơ thể ĩu xìu đang có xu hướng ngã lệch về một hướng liền bị một bàn tay to lớn túm lấy, kéo ngược về phía mình.
Xảo Xảo chớp chớp mắt nhìn trực diện vào người vừa đỡ mình. Khuôn mặt đầy cương nghị của hắn ta vẫn đăm đăm hướng về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo, cư nhiên không có chút cảm xúc nào. Sau đó hắn liền bỏ tay ra khỏi người cô rồi cất giọng trầm lạnh.
"Xuống xe."
Cô vẫn còn mơ mơ màng màng, chưa thể thoát ra khỏi giấc mơ kinh hoàng lúc nãy nghe thấy hắn lạnh giọng thì giật thốt.
"Anh...anh vẫn chưa chết sao?"
Cô nói rồi mới phát hiện ra là mình vừa mơ xong, cơ thể liền bị ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người của hắn làm cho run lên, cô mím môi, thầm nghĩ, cũng may là chuyện vừa rồi chỉ là giấc mơ nếu không tên khốn này không khác gì một loài cầm thú.
Mà cmn chứ! Tại sao trong cả giấc mơ cô cũng bị tên khốn đó ám, đúng thật muốn khiến cô tức chết.
Hai hàng lông mày hắn khẽ nhíu chặt, cô gái này là đang có ý gì, không lẽ cô ta muốn hắn chết đến vậy sao? Mà thú thật là từ lúc lên xe tới giờ hắn đã làm gì lỗ mãn đến cô đâu, chuyện ở khách sạn là do cô cứng đầu, tự chút lấy.
"Có ý gì?"
Khóe môi cô khẽ giật giật, khoảnh khắc đôi mắt lạnh lẽo như chim ưng của hắn chạm vào mắt cô, trái tim trong lòng ngực như muốn nhảy ra ngoài, bên tai còn nghe thấy tiếng thình thịch, thình thịch, trong lòng rối bời, da mặt nóng ran, riêng miệng vẫn hùng hùng hổ hổ.
"Muốn giết chết anh."
"Để xem!" hắn đưa mặt tiến sát về phía cô, hơi thở ấm nóng có chứa mùi rượu phả vào mặt khiến hai vành tai cô nóng bừng, đỏ lựng, nhịp tim đập mỗi lúc càng dồn dập.
Cô cố ngã người ra sau, nén lại cảm xúc bất thường của mình, rốt cuộc, lại bị ánh mắt phức tạp của hắn nhìn đến điên đảo đầu óc.
Cảm nhận được không khí áp bức, Tiêu Chính Thuân nhanh chóng thu lại ánh mắt, sau đó, đẩy cửa xe bước ra ngoài.
Ánh đèn chùm từ trên cao chiếu xuống dáng vóc to lớn của hắn, cảnh vật xung quanh cực kỳ yên tĩnh. Tuy đã rất khuya nhưng hai bên lối đi vào vẫn còn mấy tên vệ sĩ canh gác , vừa thấy chủ nhân từ xe bước ra liền cúi đầu cung kính, mặc khác ông quản gia còn nhanh chân từ trong nhà chạy ra.
Nhưng tên này đúng là cao ngạo, ngay cả một cái liếc mắt với bọn thuộc hạ cũng không có.
Xảo Xảo nhầm n lúc cổng chính chưa đóng mà nhanh chóng mở cửa xe, chạy ra ngoài. Nhưng mọi chuyện đúng là không nằm trong dự tính của cô, còn khoảng hơn hai mét nữa thì cánh cửa đáng ghét kia đột nhiên đóng sầm lại.
Cô chỉ có thể dậm chân mà nguyền rủa.
Nghe thấy tiếng thình thịch, hắn ta hơi ngoảnh đầu nhìn về hướng bóng lưng cô gái đang hậm hực, đứng nhìn cánh cổng ngoài kia, khóe môi hơi nhếch lên ý cười, ánh mắt nhìn cô có phần phức tạp, hắn thở hắc ra rồi tiếp tục đi thẳng lên phòng.
Vài ngày sau
Mấy ngày qua, cô bị hắn giam lỏng trong biệt thự, không phải để đánh đập, tra tấn mà chỉ đơn giản là giam giữ vậy thôi. Suốt cả ngày, cô hết ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn đến phát ngán. Hắn cũng không có bất kỳ hành động lỗ mãn , phải nói là hắn đới xử với cô rất tốt.
Riêng buổi tối, sau khi làm xong công việc, thân ảnh to cao lại rón rén mò vào phòng, ôm cô ngủ. Sáng ra lại đi mất hút, giống như đang vụng trộm vậy.
Cô ngồi chễm chệ trên ghế sofa, tay bốc một miếng bỏng ngô cho vào miệng, vô lo vô nghĩ ngồi xem tivi.
"Lên phòng hầu hạ tôi."
Hắn từ ngoài cửa bước vào, cất giọng, à mà không phải nói là ra lệnh mới đúng. Giọng nói lạnh như đanh thép của hắn làm cô khẽ giùn mình, sau đó liền quay sang trừng mắt với hắn.
"Bà đây không phải đầy tớ, anh muốn phát tiết thì ra ngoài mà tìm."