Chương 3: Tiêu Chính Thuân, rốt cuộc anh muốn cái gì?

Cô nhân cơ hội liền nhanh chóng chạy đi, trước đó còn không quên quay đầu nhìn  hắn với dáng vẻ khinh thường, cười nhạo một câu.

"Tiêu Chính Thuân, thì ra cũng chỉ là một tên phế nhân."

Hắn tức đến đen mặt, trên đầu còn có khói bốc lên, miệng cứng đờ không thể nói nên lời, hắn cố nút cục tức, một tay  ôm bụng, nhanh chóng rút điện thoại ra

"Người đâu? Mau bắt cô gái lúc nãy lại cho tôi."

Đầu dây bên kia, tiếng dạ vang lên râm rấp, hắn gật đầu hài lòng rồi dập máy.

"Nhóc con! Em đừng mơ trốn thoát khỏi tôi."

Cơ mặt hắn nhăn đúm lại không khác gì một con khỉ vừa ăn phải ớt cay,  khóe môi khổ sở cong lên,  mặc dù bị cô tạt cho một gáo nước lạnh nhưng tâm tình lại tốt hơn cả lúc bình thường, cảm thấy cô gái kia thật  thú vị.

Xảo Xảo vừa bước ra khỏi thang máy đã bị mấy tên vệ sĩ  to cao, mặc âu phục màu đen chặn lại.

"Các người muốn gì!"

"Vị tiểu thư xin dừng bước, chỉ là chủ nhân  của chúng tôi muốn mời cô nén lại thêm tý nữa, mong cô biết điều."

Nén lại? Khóe môi cô giật giật, đúng là người của tên họ Tiêu kia có khác, đến cách nói năng, hành xử cũng lịch sự ra phết.

"Về nói lại với chủ nhân mấy người là bà đây rất cảm ơn ý tốt của anh ta, nhưng tiếc quá, phúc phần đó bà không dám nhận." cô đáp lại.

"Nếu tiểu thư đã nói như vậy thì chúng tôi xin phép được đắc tội, người đâu"

Hắn nói chưa hết câu thì đã bị cô dơ chân đá một phát vào điểm giữa ngực khiến hắn thiếu chút nữa thì lăn đùng ra chết, mấy tên vệ sĩ đứng đằng sau thấy vậy liền xông lên.

Dương Xảo Xảo nở một nụ cười khinh khỉnh, sau đó một tên, hai tên, ba tên,...  lần lượt thét lên, ôm lấy hạ bộ đau đớn, một tên bị cô sút một cú vào điểm dưới cằm, một tên khác ôm lấy cô từ phía sau, Xảo Xảo không chút do dự, vương chân  đá vào trán khiến hắn ta đau đớn ngã ngược về sau.

"Đúng là không vào đâu cả."

Cô  chà chà hai bàn tay vào nhau,  nhếch môi, xoay người định bỏ đi.

"Cô khá lắm!"

Từ ngoài cửa chính khách sạn, Tiêu Chính Thuân lù lù đi vào, hắn vỗ tay khấp khấp vào nhau, ra điều tán dương cô gái nhỏ.

What? Thằng cha này có khả năng xuyên thấu sao, mới lúc nãy còn ở trên tầng mười bốn với cô mà bây giờ lại từ cửa chính bước vào,  cô nghĩ thầm.

"Anh quá khen."

Nói rồi cô lượn sang một bên, sau đó khéo léo chạy qua hắn nhưng một lần nữa lại thất bại, lần này, hắn coi như đã có sự phòng bị từ trước, cô chưa kịp phản ứng đã bị hắn vác lên như không, sau đó nhàn nhã  đi ra  nhà  xe.

Hắn vừa đi, vừa đưa tay vỗ vỗ vào mông cô, cười đắc ý. "Còn muốn chạy nữa không?"

"Này....này, mau bỏ tôi xuống." cô liên tục giãy dụa, hai tay quơ quàng, đập vào lưng hắn nhưng vô ích thôi.

Cmn! Cái này là do cô chủ quan không mang theo vũ khí thôi, không thì hắn ta chết chắc.

Nghĩ tới đây mà Xảo Xảo tức đỏ mặt.

Hắn  đem cô thả vào trong xe, đóng cửa lại, còn mình thì đi qua ngồi vào chiếc ghế đối diện, một tay cầm lấy vô lăng, khởi động máy.

Chiếc xe hơi màu đen  lao vút trên đường, bên trong xe Đường Xảo Xảo không ngừng đập đá, la lối om xòm

"Tiêu Chính Thuân rốt cuộc anh muốn cái  gì? Mau thả tôi xuống, nhanh" cô hùng hổ dơ chân lên thật cao, lấy đà rồi đá thật mạnh vào cánh cửa xe, kết quả, nơi gót chân truyền tới một cảm giác  đau thốn, tê buốt lên đến tận sống lưng.

Cô bất giác nhăn mặt, đưa tay sờ sòq chân.

Hắn ta vừa chăm chú lái xe, lâu lâu lại hơi liếc mắt qua cô gái đang làm mưa làm gió trong xe mình, đáy mắt đầy ý cười. Hắn cúi người, cầm lấy một thanh sắt  to   bằng cổ tay của con gái, đưa cho cô "cầm lấy."

Cô khó hiểu nhận lấy thanh sắt từ tay hắn, sau đó đưa đôi mắt trong veo chứa đầy  ý hỏi nhìn hắn.

"Đập bằng cái này cho đỡ đau tay."  hắn ánh mắt vẫn đăm đăm về phía trước, cất giọng trầm khàn.

Ngay lúc này đây, cô cảm thấy người đàn ông này quả thật quá cao thượng, đem cất vào bảo tàn chắc vẫn còn kịp.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô vẫn cầm lấy thanh sắt hắn đưa cho mà đập nhiều lần vào cửa kính, quả nhiên không có chút lay chuyển nào, chiếc  xe vẫn hoạt động bình thường, hắn vẫn thản nhiên như không hay biết gì.

Chán chường cô chuyển tay qua phía đỉnh đâu hắn, định gõ cho vài cái bỏ ghét.

Hắn như đi guốc trong bụng cô, mắt hình như cũng ở trên đầu, không nhanh không chậm chụp lấy cánh tay cô, ghì lại.

"Đánh tôi?"

"Thì sao? Tôi không những muốn đánh anh mà còn muốn giết chết anh, ngay lập tức."

Hắn nhếch môi

"Được!"

Tiêu Chính Thuân nhanh chóng chuyển vô lăng về chế độ tự lái, sau đó hai tay hắn bóp chặt cổ tay cô, giựt lấy  thanh sát vứt sang một bên.

Hắn đem cô áp sát vào cửa kính, bàn tay đưa lên vút vút gương mặt nhỏ nhắn, hơi ửng đỏ của cô, rồi tới cánh môi đỏ mọng như quả đào chín.

"Xe...xe....anh muốn chết hả?" cô hoảng hốt

"Không sao! Nó tự biết đường về."

Nói rồi, Tiêu Chính Thuân trực tiếp đưa môi mình áp lên đôi môi mềm mại của cô, bàn tay từ từ mò mẫn xuống phía dưới, kéo váy cô lên khỏi bụng.