"Nói, ai sai cô làm chuyện này?"
Chất giọng lạnh như đanh thép của hắn cất lên, dưới đáy mắt rực lên một tia lửa, giống với ánh nắng mùa hạ, vừa chói lói lại vừa gắt gao, như muốn thiêu rụi tất cả.
Cô gái hai cánh môi vẫn mím chặt, thần trí tuy rất hỗn loạn nhưng ánh mắt lại không có chút gì gọi là khuất phục, hai tay víu chặt lấy ga giường, quay mặt qua một bên, tránh chạm vào ánh mắt giết người kia, cơ hồ như muốn phó mặt.
Ba tiếng trước....
Người đàn ông tuổi ngoài năm mươi, khuôn mặt mang nét hung tợn, đầy những dấu vết của sự từng trãi, hai bên cằm râu mép vẫn còn chưa cạo, ông ta ngồi chễm chệ trên ghế sofa, rít một hơi thuốc rồi nhìn đăm đăm vào đứa cháu gái của mình đang ngồi ở ghế đối diện, ánh mắt chứa chang niềm yêu thương.
"Xảo Nhi, con giúp ta nốt lần này có được không, xong việc, con cứ tha hồ làm những gì con thích, ta sẽ không can thiệp."
"Cậu....con..."
Đường Xảo Xảo có chút khó xử, cô nhìn trực diện người đàn ông mà cô xem như cha đẻ của mình, đôi môi mấp máy, không thốt nên lời.
Cô thực sự đã quá mệt mỏi khi suốt ngày phải sống trong cảnh mưu mô toan tính, chém giết tranh chấp lẫn nhau. Thứ cô cần là một gia đình êm ấm, một cuộc sống bình thường như bao người, nhưng tính ra mong ước nhỏ nhoi này quá xa vời đới với một cô giái xuất thân từ hang ổ giang hồ như cô.
Từ nhỏ, Xảo Xảo đã không còn cha mẹ, cô được người cậu ruột nhận nuôi, cậu đối xử với cô rất tốt, dạy dỗ cô rất tử tế. Nhưng cái mà cậu dạy cho cô không giống trong sách vở nhà trường, không phải là đạo đức hay nhân cách sống mà là đạo tặc, cách để sinh tồn trên mạng sống của người khác.
Cậu dạy cô rất nhiều, dạy cô làm sao có thể có được thứ mà mình thích, dạy cô cầm đao giết người, cách giành giật cướp bóc đồ người khác, cách nắm được điểm yếu của đối phương, lợi dụng thời cơ,....từ đó dễ dàng đạt được mục đích.
Cậu dạy cô phải noi theo tấm gương của Võ Tắc Thiên, vị Võ hậu nổi tiếng ngang tàn, máu lạnh, không từ một thủ đoạn.
Nói tóm lại, người cậu này chỉ muốn hướng cô trở thành một thành phần tệ nạn nhất mà xã hội thường lên án.
Dù bất luận là thế nào thì Dương Xảo Xảo cũng không thể phũ nhận công ơn dưỡng dục của cậu mình, đới với cô cậu vừa là cha, vừa là ân - chủ mà cả đời cô cần phải báo đáp lẫn phục tùng.
Đây được xem như là mệnh lệnh, là lời khẩn cầu của người cậu, cô căn bản không có cách nào từ chối.
Huống hồ, việc này chỉ có cô mới giúp được ông ấy, vì cô chính là người ông ấy tin tưởng nhất.
Dương Xảo Xảo bất đắc dĩ gật đầu đồng ý rồi cầm lấy túi xách đi tới địa điểm mà người cậu căn dặn.
Theo cô biết thì người đàn ông đó có tên là Tiêu Chính Thuân, con trai trưởng của nhà họ Tiêu, nổi tiếng lạnh lùng, tàn khốc. Tuy tuổi còn khá trẻ nhưng hắn sở hữu cả một chuỗi các công ty, chủ tịch tập đoàn Tiêu Gia lớn nhất nhì thế giới, đồng thời hắni cũng là người nắm giữ nhiều uy quyền nhất trong giới hắc đạo.
"Giờ tôi đã như cá nằm trên thớt, muốn chém muốn giết gì, tùy anh."
Quay về với thực tại, cô đương nhiên rất muốn trốn thoát nhưng cả cơ thể đã bị hắn trấn áp dưới thân mình, ngay cả tay cũng bị hắn đem khóa ở đỉnh đầu, cô căn bản không thể nhúc nhích.
Tiêu Chính Thuân khá bất ngờ trước câu nói của cô, khóe môi hơi dương lên. Hắn đem vật thể thúc mạnh vào người cô vài cú rồi bỗng dừng lại động tác, chỗ ấy của cô thật sự rất se khít, cô gái này không phải hạng phụ nữ tùy tiện, hư đốn như hắn nghĩ, cũng không thuộc dđâug tầm thường.
"Nói hoặc là....tôi cho cô cơ hội cuối cùng."
"Tôi đây không nói hai lời." cô không những không lo sợ mà còn trừng mắt nhìn hắn.
Nhìn vào gương mặt đầy quật cường của cô cộng với câu nói vừa rồi, khóe môi Tiêu Chính Thuân một lần nữa bất giác cong lên. Lần này hắn không chút kiên nể, trực tiếp thúc thật mạnh vào bên trong.
Cô hai tay vẫn víu chặt lấy ga giường, hai hàm răng cắn chặt lại với nhau, tuyệt đối không để phát ra bất kì âm thanh khuất phục nào.
Cảm giác phần dưới của mình đau thốn như bị xé ra làm hai, Xảo Xảo biết mình đã thật sự thất thân, nhưng chuyện này đối với cô không quan trọng.
Sau khi xong việc, hắn buông cô ra rồi ngồi dậy mặc lại quần áo. Cô cũng tranh thủ lúc hắn không để ý mà mặc vội lại váy, toang định chạy trốn.
Còn chưa được ba bước, cả người cô liền bị bàn tay thô to của hắn kéo ngược lại, hắn ghì lấy cô, đẩy vào tường.
"Còn tính chạy?"
"Chuyện coi như đã xong, mau buông tôi ra!"
"Đừng hòng....aaaa"
Hắn ta chưa kịp nói hết câu thì đã bị cô đá một cú vào bụng, hai hàng lông mày nhíu chặt, bàn tay đang giữ cô tự động buông xuống, cơ thể chưa kịp phản ứng đã bị hất ra.
Cô nhân cơ hội liền nhanh chóng chạy đi, trước đó còn không quên quay đầu nhìn hắn với dáng vẻ khinh thường, cười nhạo một câu.
"Tiêu Chính Thuân, hóa ra cũng chỉ là một tên phế nhân."
Hắn tức đến đen mặt, trên đầu còn có khói bốc lên, miệng cứng đờ không thể nói nên lời, hắn cố nút cục tức, một tay ôm bụng, nhanh chóng rút điện thoại ra
"Người đâu? Mau bắt cô gái lúc nãy lại cho tôi."