Chương 4: Với ai, cô cũng để yên như vậy à?

"Xe...xe....anh muốn chết hả?" cô hoảng hốt

"Không sao! Nó tự biết đường về."

Nói rồi, Tiêu Chính Thuân trực tiếp đưa môi mình áp lên đôi môi mềm mại của cô, bàn tay từ từ mò mẫn xuống phía dưới, kéo váy cô lên khỏi bụng, bàn tay thô to bắt đầu vút ve lên xuống, từ sống lưng cho đến giữa đùi.

Ở cự ly gần như bây giờ, hắn có thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt cô, mắt, mũi, môi, hai hàng lông mi dày, cong vút, đúng là không có điểm nào có thể chê bai, mùi hương nước hoa thơm lừng trên cơ thể cô  vẫn không thể nào lấn át được mùi  dâm tình trước đó.

"Bệnh hoạn, biến thái, anh có thôi ngay cái hành động bẩn thỉu của mình lại không? "

Cô hét lên trong tuyệt vọng, cả cơ thể một lần nữa bị hắn trấn áp, không thể  cựa quậy.

"Hủm?  Là bệnh hoạn, biến thái hay phế nhân, nói rõ tôi xem?"

Hắn đáp lại cô một cách nham hiểm, nếu trả lời một trong hai vế trên thì đều chút họa vào thân.

Cô đương nhiên biết  mình đang đối đầu với một con sói đói, nhưng Đường Xảo Xảo cô không phải thuộc dạng tầm thường, dễ bị  ức hiếp.

"Cần tôi nói rõ? "

Xảo Xảo  cau nhẹ mày, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi tròng tử mở to không chút lay động, cảm giác được mùi nguy hiểm đang ngày càng tiến gần nhưng miệng vẫn không nhịn được mà thốt lên.

"Hay anh căn bản vẫn chưa chấp nhận được bản tính quá tốt của mình."

Câu nói của cô chứa ý châm chọc khiến lòng ai kia như vừa bừng lên ngọn lửa, cơ thể nóng hổi của hăn vẫn áp sát lên người cô, chóp mũi cạ cạ vào mũi cô, phả ra hơi thở ấm nóng có pha thêm chút hương nồng của men rượu làm khuôn mặt cô không khỏi đỏ hồng, khóe môi hắn nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ , trong không khí lan tỏa đầy mùi  dâm dục.

"Nếu em đã biết rõ như vậy thì tôi đây cũng không cần phải che giấu làm gì."

Lời vừa dứt, Tiêu Chính Thuân liền đem đôi môi thô ráp của mình một lần nữa cắn lấy cánh môi cô, đưa đầu lưỡi tiến vào trong khoan miệng, từ từ dò thám, giễu cợt. Hắn hôn cô một cách mãnh liệt, bàn tay cũng không yên phận mà sờ nấn khắp cơ thể cô.

Cô lúc đầu có hơi ngỡ ngàng một chút, vắt óc suy nghĩ vẫn không thể nào biết được hắn rốt cuộc muốn gì, nếu chỉ đơn giản là  phát tiết thì bên cạnh hắn thiếu gì phụ nữ, còn nếu ăn thua đủ với cô thì hắn ta thật quá nhỏ mọn.

Mất cũng đã mất rồi, cả cơ thể lúc này cũng đang nằm trong tay hắn, cô không hơi sức đâu mà kháng cự, Dương Xảo Xảo khẽ  buông lỏng cơ thể mình, hai mắt khép lại, từ từ hưởng thụ.

Mỗi lần bị  thân thể của hắn cọ cọ lên người, sống lưng cô lại co rút không thôi, ngay cả thứ máu lạnh được cô cất giữ trong lòng ngực bấy lâu cũng nhảy lên thình thịch, như muốn rớt ra ngoài.

Tim đập dồn dập, hơi thở bị bòn rút, Đường Xảo Xảo cảm nhận mình như sắp chết tới nơi nhưng cơ hồ vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường.

Tiêu Chính Thuân cảm nhận được cô gái phía dưới hơi thở có phần khó nhọc, đôi môi hắn dời dần ra mang tai, xuống cằm rồi dời xuống chiếc cổ cao kiêu hãnh, hắn tàn nhẫn cắn vào mỗi nơi mình đi qua vài cái nhưng dường như cô gái này sức chịu đựng thực sự quá đỉnh, cất công cả buổi nhưng vẫn không thấy cô bất kỳ phản ứng gì, âm thanh rên, la tức giận đều bị cô trấn giữ ở cổ họng.

Một tay hắn di chuyển từ ngực xuống rốn qua mông rồi lại đi vòng vào điểm giữa hai chân, hai ngón tay thon dài chọc chọc tối vào phía bên ngoài quần lót, quả nhiên là nơi này đã ướt át từ lâu, đúng là con người có tài giỏi đến mức nào cũng không thể nào điều khiển được cơ thể mình, nhất là dục vọng.

Đầu lưỡi hắn đang trêu đùa ở đầu nhũ hoa đột nhiên khựng lại. Tiêu Chính Thuận ngước đôi mắt chứa đầy dâm tà của mình, khẽ nhìn lên phía trên, đáy mắt cực kỳ phức tạp.

"Với ai, cô cũng để yên như vậy à?"

Nhìn một lúc, cơ miệng vẫn không tự chủ được mà thốra, lời nói không chỉ từ miệng mà từ đáy lòng, và đây chỉ  là suy đoán nhất thời của tác giả mà thôi.

"Anh muốn nghĩ như thế nào, tùy anh, mà làm thì làm nhanh đi, chẳng phải anh đang muốn thỏa mãn cái phía dưới sao, đừng tốn thời gian nữa."

Cô cũng không buồn để ý đến mấy lời này của hắn, giọng điệu vẫn hùng hồn như lúc nào.

Người đàn ông sau khi nghe xong thì máu nóng liền dồn hết lên não, tiếp tục đè cô ra mà xãxả giận.