Chương 80: Liều Chết Tranh Đấu

Gió, cuộn tung tuyết trắng rơi lả tả, từng khối màn trời giống như được ném tới từ đằng xa, khí lạnh cuốn tới, cả bầu không khí, đều bức bối vô cùng.

"A..." Trên lầu các, không biết là người nào hét lên mộ tiếng như vậy, Phong Phi Duyệt đứng ở đằng trước, cả quả tim lập tức nhảy vọt lên.

Bách thú tấn công!

Dã thú được thả ra lúc đầu, lại đồng loạt hướng sang bên này chạy tới, sài lang hổ báo, bước chân nhanh như gió.

"Xảy ra chuyện gì?" Thái hậu hai cung cũng phát giác thấy bất thường, Tây thái hậu đẩy bàn cờ ra, bước nhanh tới trước.

Dưới lầu các, đám tướng sĩ loạn thành một đoàn, rối rít tập hợp thành một vòng phía dưới, ý định muốn ngăn trở bước chân điên cuồng kia, Phong Phi Duyệt cả kinh thất sắc, "Cái kẻ điên này!"

'Một màn kịch thú vị', Quân Ẩn thật không cần mạng nữa rồi.

Nàng khó nén tức giận, nhưng đành chịu, căn bản không có thời gian dư thừa để suy tính kỹ càng, Quân Nghi bên cạnh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, "Tỷ tỷ."

Phong Phi Duyệt hoàn hồn, phi tần xung quanh đã tụm năm tụm ba cùng tựa vào nhau, phía dưới, thị vệ cũng không ngồi chờ chết nữa, đều cưỡi chiến mã xông lên trước.

Chớp mắt một cái, chỉ nhìn thấy cảnh chém chém giết giết diễm ra ngay trước mắt, dã thú truy đuổi, thế như vũ bão. Mũi tên trong tay đám thị vệ như màm mưa hướng tới phía trước, 'hú hú...' một con báo gấm bị trúng tên, sư tử hung hãn bên cạnh, cũng bị trúng tên ngay chân trái, không ngừng ngã xuống.

Nhưng, lớp trước ngã xuống lớp sau lại tiến lên, càng thêm hung hăng tiến công, đạp động tứ chi lạnh đến thấu xương nhảy ra, 'vút' mộ tiếng, chiến mã bị chặt đứt thành hai nửa, thị vệ bên trên lập tức ngã xuống đất, cứ như vậy bị dã thú chà đạp tàn sát.

"Làm sao đây, phải làm sao đây..." Phía sau, đã loạn thành một đoàn, Phong Phi Duyệt càng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cưỡng bách chính mình trấn định lại, xoay người đi về phía chiếc cầu thang bằng gỗ đằng kia.

"Mau, phá cái thang này đi." Nếu muốn lên lầu các, con đường duy nhất chính là chiếc cầu thang này, nàng biết, cho dù phá đi, cũng không thể ngăn trở được bước chân của đám dã thú kia, nhưng tình hình trước mắt, chỉ có thể kéo dài được lúc nào hay lúc ấy.

"Dạ, nương nương." Thị vệ phía dưới kịp thời phản ứng, chạy chầm chậm lên lầu các, gắng sức đem chiếc cầu thang có thể tách rời kia nhấc lên trên.

Phong Phi Duyệt nhìn ra đằng xa, đám dã thú kia đã xé toạc đám người công kích, tiếng kêu la, tiếng ngựa hý không ngừng, tứ chi bị đứt lìa, càng nhìn thấy mà ghê.

Tuyết trắng bao trùm mặt đất, khắp nơi đều là máu, chất lỏng ấm áp phun ra tung tóe, cuối cùng đem băng tuyết ngoan cường kia hòa tan đi mấy phần.

"A..."

"Grừ..."

Hai tay Phong Phi Duyệt nắm chặt lan can, ánh mắt lo lắng mà vô vọng, dã thú tấn công ra ngoài, những người ở trong khu rừng kia liệu có bình yên vô sự?

"Tỷ tỷ, làm sao bây giờ, chúng đánh đến đây rồi?" Quân Nghi sợ hãi cực độ, hai tay dùng sức nắm tay áo của nàng, thân thể dán chặt, run lẩy bẩy.

Phong Phi Duyệt không quay đầu lại, vươn tay rút thanh nhuyễn kiếm quấn bên hông ra, kiếm kia được vung ra, rung rung chớp động vài cái sau đó mới ngừng nghỉ. Nàng, đã hạ quyết tâm liều chết đánh một trận. Quân Nghi thấy nàng đầy kiên nghị, trên mặt, tuy có e ngại, lại bị vẻ kiên định thay thế, nàng ta thả lỏng hai tay kéo chặt ống tay áo của Phong Phi Duyệt, giờ khắc này, người con gái trước mặt, lại giống như một thiên thần khiến Quân Nghi bình ổn quyết tâm.

"Ta nhất định dẫn muội sống sót đi ra ngoài!" Phong Phi Duyệt buông lỏng cánh môi bị cắn chặt, quay đầu lại, chỉ liếc nhìn một cái, kiếm trong tay lại lần nữa bị siết chặt.

Phía dưới, thị vệ còn sống chỉ lác đác không còn bao nhiêu, trên lầu cao, mỗi một người đều bất an, toàn bộ mãnh thú nhào tới trước, vây quanh thành từng vòng giữa lầu các nằm trên không trung kia, không biết phải làm gì.

"Hoàng đế thì sao?" Đông thái hậu nơm nớp lo sợ đứng dậy, hai mắt khép chặt không dám nhìn phía dưới một cái, "Mau đi gọi người đến đây."

"Lúc này còn có ai có thể đến, nước xa không cứu được lửa gần." Tây thái hậu thận trọng đĩnh đạc, Minh hoàng quý phi đỡ lấy bà ta, chỉ là sắc mặt tái nhợt, cũng bị dọa không nhẹ.

Mãnh thú cùng tụ tập phía dưới thấy không có đường lên, đều bày ra tư thái nóng nảy bất an, tiếng rống giận dữ, tiếng ngựa hý, xen lẫn tiếng móng vuốt sắc nhọn ma sát vào cây cột, từng đạo từng đạo, chói tai xuyên tim.

"Hu hu...." Có nha hoàn nhát gan đã khóc thành tiếng, chớp mắt một cái, tất cả đều rối loạn.

Phong Phi Duyệt tập trung toàn bộ lực chú ý xuống phía dưới, lại thấy đám mãnh thú kia từng bước từng bước thối lui, vạn vật đều có linh tính, lang sói ở hàng trước quỳ rạp hai chân trước xuống, chân sau đạp đạp lên nền đất. Chỉ trông thấy dã thú ở hàng sau đột nhiên xông về phía trước, tứ chi nhảy lên lưng đám lang sói kia, rú lên một tiếng điên cuồng, kinh thiên động địa, mãnh thú phủ phục dưới mặt đất dùng hết khí lực đứng bật lên, trên lưng, tứ chi kia mượn cổ lực đạo này, nhảy vọt lên không mà tới, nhảy thẳng lên trên lầu các!

Phong Phi Duyệt kinh hãi, vươn tay đẩy Quân Nghi ở bên cạnh ra, nhuyễn kiếm trong tay không chút do dự vung xuống, chỉ nghe thấy mãnh thú kia kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, 'bịch' một tiếng đập xuống mặt đất.

Dưới lầu, dã thú bốn phía rục rịch ngóc đầu dậy, Phong Phi Duyệt cảm giác thấy cực kỳ không ổn, những tên thị vệ kia quây thành một vòng, khiêng cung tên bắt đầu phản kích.

Nhưng, càng nhiều thêm dã thú, đang hướng phía bên này tụ tập đến, phía dưới, mãnh hổ kia từng bước quanh quẩn một chỗ, đếm không xuể số dã thú đang đầu bắt nằm rạp người xuống.

Tốc độ nhảy vọt lên, nhanh như vậy, cung tên còn chưa kịp kéo ra, có thị vệ liền bị mãnh hổ nhào lên một chưởng đánh gục, cổ họng dễ dàng bị cắn xé.

Đạp lên thi thể, càng lúc càng nhiều dã thú xông lên lầu các, khoảng cách gần như vậy, ngay cả sợ hãi cũng không kịp.

Phong Phi Duyệt kéo cổ tay Quân Nghi, quay đầu lại nói, "Đi theo ta, không được buông ra."

Cô gái nghe vậy, trong hốc mắt đã ngậm lệ nóng, nàng nặng nề gật đầu, trở tay, nắm thật chặt tay Phong Phi Duyệt không buông.

"Bảo vệ thái hậu..."

Thái hậu hai cung cùng Minh hoàng quý phi bị vây bên trong bước tường người, Phong Phi Duyệt nhìn mãnh thú gần trong gang tấc này, kiếm trong tay, máu tưới thuận theo vết thương bén nhọn ròng ròng chảy xuống, nàng lôi kéo Quân Nghi, cẩn trọng từng chút một lui ra phía sau.

"Thi Tiệp Dư, đừng sợ." Bên tai, truyền đến một giọng gói, cực kỳ thanh tỉnh. Phong Phi Duyệt xoay đầu lại chỉ thấy một nha hoàn giữ chặt tay Thi Tiệp Dư, chính là Đào Tâm ngày đó ở Lạc Thành Cô Da Kiết tặng cho nàng ta.

Cô gái chú ý tới ánh mắt ở bên cạnh, cũng xoay người lại, hướng về phía Phong Phi Duyệt khẽ mỉm cười, "Bất quá chỉ là mãnh hổ dã thú, xông tới đây, không thấy có bao nhiêu đáng sợ."

Thật muốn bội phục dũng khí của nàng ta, Phong Phi Duyệt cũng nhẹ giật khóe môi, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía trước, chém giết lại lần nữa kéo đến!

Đều nói hồ ly là giảo hoạt nhất, Phong Phi Duyệt không biết, lực công kích của hồng hồ* kia lại mạnh như vậy.

(Hồng hồ: Cáo đỏ)

Mắt thấy một đạo màu đỏ nhanh như tia chớp đánh tới, nàng lách mình, thế nhưng đầu vai vẫn bị móng vuốt sắc nhọn kia kéo lê ra ba đường vết cắt nông sâu không đều, chân mày nhíu chặt, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn, Phong Phi Duyệt liền trở tay, một kiếm liều mạng tụ nội lực, chẻ đôi hồ ly ra làm hai.

"Tỷ tỷ!" Quân Nghi kinh hãi. Lại bị Phong Phi Duyệt lôi kéo, tránh sang một góc bên lầu các.

"Cứu mạng a..." Minh hoàng quý phi đưa tay che chở bụng của mình, theo thái hậu hai cung một đường tránh né, không may thân thể hành động bất tiện, động tác cực kỳ chậm chạp. Thị vệ xung quanh tất cả đã chết thảm, ngổn ngang, bàn ghế ngã đầy đất.

Phong Phi Duyệt không rảnh mà bận tâm, trong tình cảnh thế này, bảo hộ được chính mình với Quân Nghi đã là không tệ rồi.

Một con sói hung lệ, bước từng bước lên trước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thi Tiệp Dư, con ngươi hung ác dần hiện ra màu hổ phách âm lãnh, Đào Tâm nắm tay nàng ta, cả người không dám lộn xộn, chỉ có thể lui về phía sau. Con sói kia lười biếng ép sát, cô gái quét mắt một cái, rơi lên trên thanh kiếm hộ vệ bỏ lại dưới mặt đất. Đào Tâm nhặt lên, kéo Thi Tiệp Dư ra sau lưng mình, bất ngờ, cúi người xuống!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ác lang kia tìm đúng chỗ trống lao thẳng tới, Đào Tâm nhếch môi một cái, hai đầu gối khụy xuống đột ngột kéo thẳng, dưới chân vừa dùng lực, Phong Phi Duyệt thầm sững sờ kinh ngạc, nội lực của cô gái, lại thâm hậu như vậy, con sói kia vị đá trúng giữa bụng, lăn lộn mấy vòng trên không, sau đó rơi xuống đất, không còn hơi thở. Đào Tâm khẽ lau mồ hôi lạnh, cúi xuống nhặt thanh kiếm kia lên nắm chặt trong lòng bàn tay.

Dưới lầu các, dã thú ẩn hiện, trên lầu, càng thêm sát khí tứ phía.

Không thể lui được nữa, Phong Phi Duyệt lo lắng nhìn về phía khu rừng kia, đường sống bị chặt đứt, chỉ có thể mở đường máu.

'Rầm...', cả lầu các, thốt nhiên bắt đầu rung lắc lung lay, đưa tay chống lên lan can, Phong Phi Duyệt nhìn xuống dưới, lại trông thấy con gấu đen lúc trước, đang vung mạnh bàn tay khổng lồ kia, cây cột chống đỡ lầu các đã lảo đảo muốn ngã, toàn bộ tòa lầu, sắp sụp đổ.

Một khi rơi xuống đất, hậu quả thiết không tưởng tượng nổi! Lúc đó ắt sẽ gặp phải đợt công kích mạnh mẽ hơn.

"Không còn cách nào khác, chỉ có thể nhảy xuống!" Đào Tâm nắm tay Thi Tiệp Dư, cùng Phong Phi Duyệt tựa vào một chỗ, "Nếu lầu các này thật sụp đổ, vạn nhất bị đè trúng bị thương, chúng ta ngay cả chút khí lực cuối cùng để phản kháng cũng mất."

Đồng ý gật đầu một cái, tình thế không cho phép bọn họ suy tính nhiều, cây cột một cước 'rắc' bị đánh nát, lầu các, theo một phía từ từ ngã xuống.

"Đi!" Phong Phi Duyệt vòng một tay quanh thắt lưng Quân Nghi, Đào Tâm thì mang theo Thi Tiệp Dư, cùng nhau nhảy xuống, vững vàng rơi trên bãi tuyết đọng màu trắng.

Thị vệ còn sống sót liều chết bảo vệ, cuối cùng cứu được thái hậu hai cung cùng Minh hoàng quý phi ra ngoài, theo một tiếng vang thật lớn, lầu các cong vẹo, toàn bộ đập xuống. Có người, trực tiếp không còn động tĩnh, có người, bị đè ở phía dưới, không thể nhúc nhích.

Con gấu đen bị thương trên vai, sau lưng, dã thú đi theo ép sát tiến tới, thậm chí, đem những người kia từng đoàn từng đoàn vây lại ở giữa.

Minh hoàng quý phi một tay ôm bụng, vẻ mặt thống khổ, thái hậu hai cung sau lưng đã không còn quản nhiều như vậy nữa, mỗi người đều lo sợ đến quên mất phản ứng.

Vào thời khắc tất cả mọi người đều đã tuyệt vọng, đằng xa lại truyền tới âm thanh giục ngựa cất vó, Phong Phi Duyệt vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Cô Dạ Kiết mang theo chúng tướng sĩ, đang từ trong rừng chạy tới.

Cảm xúc trăm mối ngổn ngang, trong lòng nàng nóng cháy, kích động, trước mắt mờ mịt.

"Tỷ tỷ!" Phút chốc thất thần, đợi đến khi Phong Phi Duyệt hoàn hồn lại, đã nhìn thấy Quân Nghi ngăn trở trước mặt mình, đối diện, con gấu đen một chưởng nhào tới, nàng gấp đến suýt chút nữa quên cả phản ứng, gấp rút thối lui ra phía sau.

'Vụt..." Tiếng y phục bị xé rách truyền đến, bàn tay lãnh liệt của con gấu đen, suýt chút nữa thì xé nát cả bả vai của Quân Nghi. Dưới chân trật một cái, thân thể lập tức không kịp chuẩn bị ngã nhào ra sau, biểu tình trên mặt cô gái, thống khổ đến khó khăn ẩn nhẫn.

"Quân Nghi!" Phong Phi Duyệt ôm chặt nàng ta, nhất thời hoảng loạn, khó có thể hồi hồn.

Quân Nghi khó khăn mở mặt, lời nói đã không còn rõ ràng, "Lần này... muội cho tỷ tỷ... an toàn..."

Con gấu kia ép lên, giơ chân vừa muốn đạp, liền bị Cô Dạ Kiết kéo tên một phát bắn trúng, lảo đảo mấy bước, thân thể to lớn, giống như có thể rung chuyển cả một khoảng trời.

"Hoàng thượng..." Thi Tiệp Dư hai mắt rưng rưng, trên mặt chật vật không chịu nổi.

Sắc mặt hoàng đế ngưng trọng, trong đôi mắt anh tuấn tràn đầy chém giết, đôi đồng tử, đã hiện lên màu đỏ tươi rõ rệt, sau lưng, Lệ vương gia cùng với mọi người theo thật sát, chiến mã, nhanh như tia chớp, một đường rong ruổi.

Một mũi tên, thế như chẻ tre, bắn thủng cổ họng dã thú, đám dã thú hung mãnh kia buông bỏ tấn công, đều hướng phía đám người đang chạy đến mà nhào tới!

Quân Nghi đã mất đi ý thức, nằm trên người Phong Phi Duyệt không nhúc nhích.

Đám người chung quanh tản ra, dọc đường đi, đều thề sống thề chết đánh giết.

Phong Phi Duyệt cho người chăm sóc tốt Quân Nghi, cầm mũi tên ở bên cạnh lên, đoạt lấy một con ngựa lập tức phi thân đi.

Xa xa, nàng nhìn thấy một mãnh thú, hướng ra sau lưng Cô Dạ Kiết nhảy lên. Phong Phi Duyệt gấp rút kéo cương ngựa. Kéo mũi tên ra, nhắm chuẩn, rồi 'vụt' buông tay.

Nàng khẩn trương vạn phần, nắm chặt cung tên trong tay, mắt thấy mũi tên kia sắp sửa bắn trúng, lại nhìn thấy một đạo lãnh phong nhanh chóng tập kích đến, một mũi tên khác, lại từ hướng bên cạnh đột ngột bắn ra, 'kích...' đánh văng mũi tên, cùng đồng loạt rơi xuống đất.

Mãnh thú sau lưng, một phát nhảy lên, Phong Phi Duyệt hoàn toàn tuyệt vọng, đáy lòng, bất chợt sụp đổ, nàng dùng sức lắc đầu, như sắp suy sụp đến nơi, "Không, không..." Thanh âm, thê lương, càng phát ra vô lực, "Kiết, cẩn thận..."

Cô Dạ Kiết nghe thấy tiếng hét người gái, không quay đầu lại, mà trực tiếp nhảy một cái, cả người nhào xuống dưới đất. Chiến mã phía dưới, bị mãnh thú kia tập kích, mất mạng tại chỗ.

Trái tim Phong Phi Duyệt không ngừng run rẩy, mắt thấy Cô Dạ Kiết không có việc gì, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng quay đầu lại, hướng về phía mũi tên bắn ra kia mà nhìn lại, liền trông thấy, Quân Ẩn ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn mình.

Càng lúc càng nhiều tướng sĩ tràn vào trường săn bắn, một trận tranh đấu liều chết, cuối cùng kết thúc trên một mảnh trường địa trắng xóa này.

Phong Phi Duyệt chợt cảm thấy nhẹ nhõm một hơi, sức lực toàn thân bị rút cạn, suýt chút nữa cứ như vậy mà ngã khụy xuống.

Cô Dạ Kiết sải bước tiến đến, trên người dính đầy vết máu, khiến người ta rùng mình dè chừng. Hắn vươn tay, Phong Phi Duyệt cứ như vậy cúi mắt dưới thân nam tử, tay vừa rơi xuống, giao vào trong lòng bàn tay của hắn, cả người liền vô lực trượt xuống.

Ôm chặt vào ngực, cỗ đau đớn nơi lồng ngực kia được vuốt ve xoa dịu, Cô Dạ Kiết đưa một tay che sau đầu nàng, Phong Phi Duyệt cũng giang hai tay ra, vòng chặt thắt lưng của hắn.

"Bị trẫm dọa sợ rồi!" Ngữ khí của nam tử trầm thấp, gương mặt tuấn tú cọ qua gò má trắng trẻo của nàng, nơi lồng ngực phập phồng, vẫn còn đang phát run.

Phong Phi Duyệt nhẹ gật đầu, vừa muốn mở miệng, lại phát hiện một chữ cũng không nói ra được, hàm răng, cho đến bây giờ vẫn cắn thật chặt.

"Hoàng thượng," Lệ vương gia tiến lên, vẻ bất cần trên mặt đã biến mất, đầy nghiêm trọng, "Thần đáng chết!"

Hoàng đế cũng không buông Phong Phi Duyệt trước người ra, hắn nhìn thi thể mất trật tự đầy đất, mày kiếm càng thêm nhíu chặt nghiêm trọng, trận đánh ngoài ý muốn này, ai cũng không có khả năng dự liệu trước. Dã thú tấn công, lại giống như bị thứ gì đó khống chế, quỷ dị vô cùng.

"Đứng dậy đi." Cô Dạ Kiết lui ra một bước, vừa nói dứt câu, liền hướng phía trước nhấc chân rời đi.

Đám người phía sau theo sát tiến lên, thị vệ tiếp ứng đã bắt đầu dọn dẹp trường săn bắn, Phong Phi Duyệt đi tới bên cạnh Quân Nghi, chỉ thấy dưới người nàng ta đã tràn ra một vũng máu lớn, cả người đã sớm ngất lịm đi.

Minh hoàng quý phi bị kinh sợ, bây giờ đang ngồi ở một góc, vẻ mặt ngốc trệ, may mà thị vệ bảo hộ chu toàn, đứa bé trong bụng cũng không có gì đáng lo ngại.

Mà Thi Tiệp Dư, cũng bị hù dọa không nhẹ, hai tay vẫn kéo chặt tay của Đào Tâm không buông.

Lệ vương gia tiến lên, thấy thái hậu hai cung không có chuyện gì, mới thở ra một hơi, một cuộc săn thú, hôm nay lại đưa đến kết quả như vậy, tử thương vô số.