Đoàn người tầng tầng lớp lớp, nội uyển trong hoàng cung vốn dĩ có khu vực để săn bắn, chỉ có điều con mồi ở nơi đó vốn nhu thuận, dã tính thấp, cũng làm mất đi kích thích.
Quốc sự triền miên bận rộn, Cô Dạ Kiết vừa vặn nhân cơ hội đi ra ngoài thả lỏng gân cốt, đi theo, ngoài Phong Phi Duyệt còn có vài phi tần, cùng với đại thần trong triều. Thái hậu hai cung không có hứng thú, lại cứ bị Lệ vương gia khăng khăng quấn lấy, cũng liền thuận theo cùng đưa Minh hoàng quý phi đi, cùng nhau đến Lệ vương phủ.
Đi qua đường lớn, mặt phố dài trải đầy đá cuội mà thành, phồn hoa náo nhiệt, xe ngựa tự động tiến lên trước, lần lượt dừng lại trước cổng vương phủ.
Nhìn lên!
Ba chữ 'Lệ vương phủ' cực lớn bằng vàng ròng đè ép trên đỉnh đầu, bên trong phủ, nha hoàn ma ma toàn bộ xuất động, hành lễ xong, Lệ vương gia liền dẫn bọn họ tới trường săn bắn.
Phong Phi Duyệt dõi mắt nhìn ra đằng xa, ngược lại tầm mắt, không chạm đến được điểm cuối cùng. Rừng cây nước suối, núi giả lầu các, quả thật là một nơi tiên cảnh nhân gian. Tuyết ùn ùn kéo đến, chỉ tan chảy đi một nửa, nhưng như vậy là đủ rồi.
Các vị võ tướng đã sớm không thể kiềm nén được, ngay cả Cô Dạ Kiết cũng tràn đầy hứng khởi, Phong Phi Duyệt cùng đi theo đám người lên trên một lầu các cao chọc trời, đưa mắt nhìn ra xa.
Lầu cao này, tạo hình kỳ dị, xung quanh là một vòng lan can thuần chất tử đàn chạm trổ, không cao lắm, chỉ ngang đến thắt lưng. Bốn bên trống không, tầm nhìn riêng biệt.
Tuyết trắng bao phủ, ở đằng xa trường săn bắn có thể trông thấy hàng rào được dựng nên, từng lùm từng lùm cây âm u. Chợt có dã thú ẩn hiện.
"Chim thú đệ thu thập được, đều đang ở đây chứ?" Hoàng đế một tay giơ roi ngựa, tầm mắt rơi lên trên người Lệ vương gia.
"Người đâu." Nam tử nghe vậy, chưởng một kích, chỉ nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp truyền đến, dưới lầu các, một đám đinh tráng mang lồng sắt đặc chế đi đến đây.
Bước chân bị lực đạo trên vai ép tới rất sâu, vang dội hữu lực, từng cái từng cái lồng sắt được đặt trước mặt đám người.
Lệ vương gia ra hiệu bảo vén tấm vải đen che ở phía trên lên, theo một tiếng quát nhẹ, nhất nhất lộ diện hình thù.
"A... thứ gì vậy." Có vài phi tần nha hoàn nhát gan bị dọa đến thét ra tiếng, Phong Phi Duyệt liếc mắt một cái, bất quá cũng chỉ là đám sài lang mãnh hổ nhìn bộ dáng có vẻ hung mãnh mà thôi.
Theo một tiếng gầm rống, con mồi bị tóm đại phát thú tính, sôi sục kêu gào đòi tấn công, hai móng vuốt phía trước giơ lên, khiến lồng sắt kiên cố chật hẹp chấn động phát ra tiếng ầm ầm vang dội, cả bầy cùng kêu gào, rất có khí thế, bốn bề báo hiệu bất ổn. Dã thú trong lồng càng tức giận, đám người bên ngoài càng thêm hừng hực khí thế, hận không thể dùng cung tên trong tay, trực tiếp bắn thủng cổ họng của bọn chúng.
"Hoàng thượng, có thể bắt đầu rồi." Lệ vương gia ra hiệu, thị vệ bên cạnh đem cung tên trong tay nhất nhất phân phát ọi người, bên trên, đều có khắc tên của mình.
"Hoàng tẩu có hứng thú cùng đi theo không?" Nam tử thấy Phong Phi Duyệt đứng bên cạnh không nói gì, sáp lại gần hỏi.
Nàng hoàn hồn, nhìn lại cả đám võ tướng, "Bổn cung cưỡi ngựa không giỏi, không thể tham gia náo nhiệt rồi."
Lệ vương gia nhếch môi cười thầm, cũng không làm khó, chỉ nghe thấy một hồi tiếng bánh xe truyền đến, hắn xoay người lại, đến gần Cô Dạ Kiết, "Hoàng huynh, đây chính là Đại Gia Hỏa mà ta nói đến."
Phong Phi Duyệt thuận theo âm thanh đó nhìn lại, trên xe ngựa chở theo một chiếc lồng sắt khổng lồ, bên trong đang nhốt, một con gấu đen.
Trời ơi! Nàng khó nén tiếng kinh hô, chẳng trách vết thương trên tay Lệ vương gia lại lợi hại như vậy, chỉ nhìn thấy cái đầu con gấu đen kia, một cái tát, liền có thể vặn rơi đầu người ta xuống, sống đến bây giờ, Phong Phi Duyệt mới là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Thả ra!" Lệ vương gia ra lệnh một tiếng, những thị vệ kia liền kéo đám dã thú cương liệt vào trong cánh rừng, các tướng sĩ lần lượt đi xuống lầu cao, Cô Dạ Kiết cầm mũi tên trong tay, nói với Phong Phi Duyệt, "Ở đây, đợi trẫm quay lại."
Giống như một câu thề nguyện, Phong Phi Duyệt gật đầu đồng ý, "Đợi chàng."
Nhìn hắn xoay người rời đi, nàng đứng ở nơi lầu các trên cao, hai mắt dính chặt lên bóng lưng của hắn, đoàn người đã bắt đầu chuẩn bị, nàng nhìn thấy Quân Ẩn, Lệ vương gia, Cô Dạ Kiết, ngay cả Mạch Thần Lại cũng ở đây. Quả nhiên, chỉ cần là nam nhân, đều sẽ có vài phần hứng thú như vậy.
"Jia..." Đoàn kỵ mã dài dằng dặc lúc đầu, lập tức phân tán ra bốn phía xung quanh, hoa tuyết rơi đọng dưới mặt đất bị hất bay lên cao, giống như một tấm rèm màu trắng, làm mờ đi tầm mắt.
Thái hậu hai cung ngồi xuống giữa nội đường, Quân Nghi đi theo tới bên cạnh Phong Phi Duyệt, theo tầm mắt của nàng nhìn lại. Thi Tiệp Dư mặc dù cũng cùng đi, lại cảm giác cô tịch một mình, chỉ có thể ngồi xuống, nhất mực nhìn ra bên ngoài.
"Minh Nhi, đánh cờ với bổn cung." Tây thái hậu yêu cờ như mạng, đi đến đâu cũng không quên.
Minh hoàng quý phi mỉm cười, hai tay đấm vai khựng lại, trong mắt, vẻ chán ghét kia thoáng qua rồi biến mất, thay vào đó là nhu thuận, "Cô mẫu, Minh nhi không phải đối thủ của người."
"Đừng nói mãi mấy lời dễ nghe nữa." Tây thái hậu vỗ tay nàng ta, kéo nàng ta đến trước mặt, "Mẫu thân thông tuệ, đứa trẻ sinh ra tất nhiên sẽ là giao long chi nhân, giống như Huyền Triều ta từ xưa vốn là mẹ quý nhờ con, Minh Nhi..."
Thanh âm phía sau lưng, vẫn còn đang tiếp tục, Phong Phi Duyệt mắt điếc tai ngơ, nhìn Quân Nghi ở bên cạnh một cái, tầm mắt ngay sau đó rơi vào phần bụng khẽ nhô lên của nàng ta.
Tiếng trống liên thanh dồn dập, trong trường săn bắn đang vây quét kịch liệt, đếm không xuể dã thú trốn chạy tứ phía, Phong Phi Duyệt có chút lo lắng, thân ảnh màu vàng tươi kia của hoàng đế đặc biệt nổi bật, nàng luôn có thể dễ dàng bắt được bóng dáng của hắn.
"U..." Một tiếng rống, rung chuyển trời đất, không biết là dã thú nào phát ra thanh âm đó.
Mưa tên như rừng, lo lắng trong lòng càng lúc càng sâu!
"Tham kiến hoàng hậu..." Thị vệ thấy nàng vội vã đi xuống, lập tức hành lễ.
"Chuẩn bị ngựa." Phong Phi Duyệt lòng như lửa đốt, rồi lại không biết điềm xấu trong lòng là từ đâu mà có, phía sau, Quân Nghi đuổi theo, "Tỷ tỷ."
"Muội ở lại đây, đừng chạy loạn," Phong Phi Duyệt quay đầu lại phân phó, "bảo vệ tốt Nghi hoàng quý phi, nếu xảy ra chuyện gì gì sơ xuất, bổn cung hỏi tội ngươi."
"Dạ, nương nương." Thị vệ tiếp lệnh, tăng thêm nhân thủ tới đây, Phong Phi Duyệt dắt lấy một tuấn mã màu đỏ thẫm, nhảy lên, trong tay cầm sẵn mũi tên.
"Nương nương, trên này không có ký hiệu của người, thần..."
"Không cần đâu," Phong Phi Duyệt vung tay cắt đứt, "bổn cung đi một lát sẽ trở lại, mũi tên này không phải để săn thú, chỉ phòng ngừa vạn nhất."
"Dạ, nương nương." Thị vệ tiếp lênh đành phải lui người ra một bên, Phong Phi Duyệt nâng roi ngựa lên, muốn vội vã rời đi, Quân Nghi lại tiến lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta đầy lo âu, tay nắm lấy dây cương ngựa, "Tỷ tỷ, nhất định phải cẩn trọng."
Ánh mắt của nàng ấy, chân thành như vậy, khiến trái tim Phong Phi Duyệt ấm áp, "Yên tâm đi, ta sẽ trở lại nhanh thôi."
Quân Nghi cũng không lập tức buông bàn tay kéo dây cương ngựa ra, nàng khẽ nhếch miệng, thấy kiên trì không có kết quả, lúc này mới thu tay lại.
"Jia..." Nhìn bóng hình như lưu vân như kia, Quân Nghi chỉ đứng yên một chỗ, nhìn vó ngựa hất tung bụi tuyết, tiến vào cánh rừng.
Vừa mới tiến vào, chạm mặt liền có khí lạnh quất tới, ánh mặt trời bị ngọn cây ngản cản bên ngoài, vó ngựa dẫm trên đất, kèm theo tiếng lộc cộc chói tai.
Phong Phi Duyệt nhìn bóng người mà đuổi theo, trên đất, thi thể dã thú lớn lớn nhỏ nhỏ nằm rải rác, nàng ghìm chặt cương ngựa, đứng trước cây tùng bách khô cứng xác định vị trí.
Hai mắt từ trong đám người tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia, bên tai, tựa hồ truyền đến một hồi tiếng hít thở u lãnh, toàn thân nàng đông cứng, mái tóc bị nhấc lên, cọ xát lên da mặt, có loại cảm giác tử vong hít thở không thông.
Phong Phi Duyệt khó khăn nuốt nước bọt, tay phải siết chặt cung tên, chầm chậm, xoay nửa gương mặt sang một bên. Chống lại nàng, là một con mãng xà cực lớn hai màu đỏ trắng đan xen, cái đầu tam giác, gần như sắp chạm đến mặt nàng, trong miệng, lưỡi rắn nhanh chóng phun ra nuốt vào, con mãng xà kia quấn nửa thân lên trên cây cổ thụ, lớn cỡ chừng bằng bắp chân vậy, chỗ cổ họng, lồi lên lõm xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy răng nọc sắc nhọn.
Nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhìn cự mãng ở trước mặt mình không ngừng thở dốc, thi thoảng, há to cái miệng như chậu máu.
"Đồ gia hỏa này!" Một đạo âm thanh hả hê cười trên nỗi đau của người khác truyền đến, Phong Phi Duyệt duy trì tư thế ban đầu, liếc mắt nhìn đi, là Lệ vương gia, "Ta tìm nó rất lâu rồi."
Nàng đến hô hấp cũng không dám dùng sức, thận trọng dè dặt mở miệng, dùng khẩu hình miệng nói, "Lấy đi."
"Cái gì?" Lệ vương gia không nghe được, nhảy xuống khỏi bạch mã tiến lên, hắn đứng ngay bên cạnh Phong Phi Duyệt, nhưng cự mãng kia không hề cảm nhận được, ý vị, chỉ là sống chết nhìn nàng chằm chằm.
"Lấy đi!" Phong Phi Duyệt mở hé môi, nhỏ nhẹ nói ra.
"Mãng xà này là ta bắt từ Tây Vực về đấy, kịch độc không gì sánh được, lúc đó vì bắt nó hàng phục, cũng coi như làm ta là tổn thất mấy tên ái tướng." Trong ngữ điệu của Lệ vương gia, ngưng hàm tiếc nuối, chỉ có điều vẻ mặt đầy cợt nhã, một tay lại bắt đầu càn quấy, "Đúng rồi, giống xà này hình như đặc biệt thích nữ nhân, hơn nữa, là giống như nàng vậy."
Phong Phi Duyệt sửng sốt ngay trại trận, hung hăng trừng hắn một cái, hai mắt bắn ra oán khí tán loạn.
"Lại tức giận rồi?" Lệ vương sáp lên trước, đoán chắc nàng không dám làm gì, "Ngàn vạn lần đừng động đậy, xà mặc dù không có mắt, nhưng chỉ cần tìm đúng con mồi, chắc chắc sẽ không nhả ra, chỉ cần động một cái..." Nam tử kéo dài thanh âm, cười đến sảng khoái tà ác, "nó sẽ nhào lên, không chống đỡ được, liền đem nàng ăn tươi nuốt sống!"
Phong Phi Duyệt nhìn qua cắp mắt trên đầu mãng xà, vội vàng nhắm mắt lại, nếu nói là nàng không sợ trời không sợ đất, nhưng mà, từ nhỏ đối với rắn lại sợ không còn hình dạng.
"Được rồi, ta giúp nàng đuổi nó đi." Lệ vương gia nói hiên ngang lẫm liệt, nhưng, căn bản lại không thèm nhúc nhích một cái.
"Bớt nói nhảm đi," Phong Phi Duyệt mở mắt, tầm mắt bắn về phía hắn, "nhanh lên một chút!"
"Ha ha..." Nốt ruồi chu sa trên trán nam tử áp tới đây, "Duyệt Nhi, sao nàng lại không nhớ được ta chứ?"
Phong Phi Duyệt chau mày, sắc mặt kém đến cực hạn, "Lệ vương gia, chắc không phải đang nói chuyện nghiêm túc chứ?"
Nàng nhận định, nam tử đây là cố tình trêu chọc.
Khóe mắt nâng lên, hắn ngược lại cười đến vô hại, tiếp theo đó từ trong ngực móc ra một khúc sáo nhỏ, môi mỏng mím chặt, nhẹ nhàng thổi một khúc, con mãng xà kia nghe thấy, lại nhanh nhẹn nhảy mủa, thân rắn xoay chuyển, sau đó ngoan ngoãn lẻn về trên gốc cây tùng bách kia ngủ yên.
Toàn thân Phong Phi Duyệt buông lỏng, cỗ lực chống đỡ trong cơ thể bị rút tận, cả người lung lay như sắp đổ.
Lệ vương gia cười một tiếng, đưa tay ra ôm hông của nàng, "Tẩu tẩu, coi chừng ngã xuống lưng ngựa."
Phong Phi Duyệt một bụng nộ khí không có chỗ trút, roi ngựa trong tay nằm yên ngủ đông, 'vút' một cái hướng phía Lệ vương gia quất tới. Hắn nhạy cảm lách người, ngón tay thon dài chống đỡ, đem đầu roi quấn trên cổ tay mình, "Tẩu tẩu, lòng dạ thật là độc ác a."
Phong Phi Duyệt lôi kéo, hai người cứ như vậy giằng co.
"Duyệt Nhi!" Phía sau, truyền đến thanh âm của Cô Dạ Kiết.
Lo lắng lúc đầu của nàng bị quét sạch, trừng mắt Lệ vương gia, lúc này mới thu roi ngựa trên tay lại.
"Hoàng huynh, hoàng tẩu này thật hung dữ!" Hắn, thế mà lại ác nhân tố cáo nàng trước, cười cười híp mắt xoay người lại, "Chẳng có lấy một chút điềm tĩnh mà nữ nhi Quân gia nên có."
Phong Phi Duyệt cũng không thèm để ý, Lệ vương gia nói với hoàng đế mấy câu, liền cưỡi ngựa rời đi.
"Sao nàng lại đến đây?" Cô Dạ Kiết tiến lên, kéo cương ngựa của nàng, hai người cùng nhau đi lên phía trước.
"Hoàng thượng, những con mồi chưa thuần phục này cực kỳ hung mãnh..."
"Lo lắng rồi?" Hoàng đế kéo nàng qua bên, ôm vào trước người mình, Phong Phi Duyệt chợt cảm thấy ấm ấp mệt mỏi đánh tới, kinh sợ vừa rồi cung bị ép xuống.
Dã thú chạy trốn tứ phía, bị dồn vào đường cùng, may mà không có tập kích con người.
"Có một số việc, biết rõ nguy hiểm, trẫm cũng nhất định phải làm." Cô Dạ Kiết giơ roi ngựa lên, chỉ về một phía thủy mộc, "Đây là thiên hạ của trẫm, tất nhiên, phải do trẫm đích thân chinh phục."
Phong Phi Duyệt sáng tỏ, thì ra, đây vốn không đơn thuần chỉ là một cuộc săn thú, nam nhân của nàng, cao ngạo như thế, tôn quý như thế, trở thành hậu của hắn, thì phải vứt bỏ tất cả, ngay cả một chút quyền lợi lo lắng, cũng không thể có!
"Nàng trở về trước, đợi một lát trẫm liền đi tìm nàng." Cô Dạ Kiết kéo ngựa của nàng lại gần, Phong Phi Duyệt thấy hắn không có việc gì, cũng yên tâm, nhảy lên lưng ngựa.
Thân ảnh của hoàng đế biến mất thật xa, Phong Phi Duyệt cũng không dám nán lại trong cánh rừng này, kéo chặt cương ngựa, vừa mới quay đầu lại liền nhìn thấy Quân Ẩn chẳng biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
"Xem ra, cô thật sự đã động tình rồi." Hắn khẽ lắc đầu, hai tay vòng trước ngực.
"Không cần huynh quản." Phong Phi Duyệt tiến thẳng lên trước mà đi, Quân Ẩn đưa một tay ra, ngăn trở đường đi của nàng.
"Uyy.." Nàng dừng lại, xoay đầu nhìn hắn, "Có chuyện?"
Quân Ẩn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hai mắt không hề chớp lấy một cái nhìn thẳng vào tròng mắt Phong Phi Duyệt, "Ta không quan tâm cô đối với hoàng đế như thế nào, ta cũng không có hứng thú mà quản, hôm nay, là một cơ hội tuyệ hảo, diệt trừ Minh hoàng quý phi."
Phong Phi Duyệt trừng mắt, sau đó tức giận nói, "Huynh điên rồi? Hoàng thượng, thái hậu hai cung đều ở đây, huynh bảo ra hạ thủ thế nào?"
"Nếu không hạ thủ, cô còn có cơ hội khác sao? Không đến mấy tháng nữa, thì cô ta sẽ sinh hạ long tự, chẳng lẽ, cô còn muốn chờ thời cơ?" Nam tử kéo căng gương mặt tuấn tú, ngữ khí hung lệ hiểm hoặc.
Phong Phi Duyệt vốn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày phải hạ thủ, Minh hoàng quý phi mặc dù kiêu căng, nhưng cũng không đến mức vì quyền thế bất chấp tất cả, nàng liền muốn bảo hộ hai tính mệnh kia. Tuy nàng là thế thân của Quân gia, nhưng đến cuối cùng vẫn không hề có thân tình, chuyện hại người hại mình, nàng tất nhiên sẽ không làm.
"Hay là, cô căn bản không muốn kéo bản thân mình vào chuyện này?" Quân Ẩn một câu nói trắng ra, thần sắc trên mặt đã bắt đầu khó nhìn.
Phong Phi Duyệt một hồi lâu không trả lời, một lát sau, mới mở miệng nói, "Ta không có quên, mình là người của Quân gia, nhưng, chỉ dựa vào một câu nói của huynh, liền muốn khiến bọn ta vì huynh vào nơi nước sôi lửa bỏng, sau đó thì sao? Huynh từng nghĩ đến chưa? Một khi chuyện bại lộ, ta cùng Quân Nghi còn có khả năng sống sót sao?"
Quân Ẩn nghe vậy, sắc mặt âm trầm ban đầu cũng sáng sủa lên vài phần, "Ta biết!" Hắn nói chắc chắn, "Sau đó, sẽ có một màn kịch thú vị, cô cái gì cũng không cần làm, chỉ cần trong lúc hỗn loạn, tự bảo vệ mình, bảo vệ Quân Nghi là được."
"Huynh muốn làm gì?" Nàng kinh ngạc, người như Quân Ẩn, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
"Cô tự quản tốt bản thân mình là được." Nam tử nói xong, liền để lại nàng một mình, thúc ngựa chạy vào trường săn bắn.
Phong Phi Duyệt không dám ở lại lâu, trở lại lầu các thì chỉ thấy Quân Nghi mừng rỡ ra đón, "Tỷ tỷ, không sao chứ?"
Nàng xuống ngựa, thị vệ bên cạnh tiến lên, muốn nhận lấy cung tên trong tay nàng, Phong Phi Duyệt vừa định đưa cho hắn, nhớ đến lời Quân Ẩn vừa nói, vẫn là rụt tay lại, mang theo bên mình tùy thân.
"Không sao!" Hai người đi lên lầu cao gỗ mộc thuần chất, Tây thái hậu cùng Minh hoàng quý phi đang cao hứng đánh cờ, mấy phi tần còn lại thì ghé vào một chỗ, tự tìm thú vui ình.
Phong Phi Duyệt nhìn khu rừng đằng xa kia, trong lòng, trầm một mảng, nổi một mảng, không tìm được một điểm có thể khiến nàng cảm thấy an toàn. Tâm loạn, như ma!