Chương 78: Hai Bên Cùng Dò Xét

Lúc Phong Phi Duyệt đi ra ngoài, toàn thân nhẹ nhõm. Nhưng bên ngoài Từ An Điện, lại không nhìn thấy bóng dáng của Ngọc Kiều đâu. Nàng nhìn quanh tứ phía, qua giây lát, liền một mình hướng về phía tẩm điện của nàng mà đi.

Tay phải ở trên làn váy hung hăng vần vò mấy cái, Phong Phi Duyệt tăng nhanh bước chân, lại không ngờ, ở nơi khúc quanh va phải một bức tường người.

Không cần ngẩng đầu, cũng biết là ai.

"Đi vội như vậy, chẳng lẽ là, sau lưng có thú dữ ?" Một chân Lệ vương gia vắt ngang trước người nàng, ngăn cản đường đi của Phong Phi Duyệt.

Nàng cũng không định né tránh, học theo bộ dạng của hắn tựa người lên vách tường tối màu, "Đúng vậy, chỉ sợ thứ kia, còn lợi hại hơn nhiều."

Lệ vương gia nghe vậy, hai tay vòng quanh trước người, nghiêng đầu tới quan sát gương mặt nhỏ nhắn của Phong Phi Duyệt, trên ống tay áo màu bạc, còn kết thêm một vòng lông cừu hổ lang, tay kia, theo đó duỗi tới.

Phong Phi Duyệt cực kỳ cảnh giác, nhượng bộ đối phương lui người lại, hai mắt thầm bắn ra tia đề phòng.

Tay của Lệ vương gia dừng lại giữa không trung, nốt ruồi chu sa ẩn động trên trán phát ra màu đỏ tươi dị biệt, hắn cúi đầu, ý cười từ bên khóe miệng tràn ra, "Ha ha ha..."

"Ngươi cười cái gì?" Phong Phi Duyệt trầm mặt xuống, ngoài bất mẫn, càng nhiều hơn chính là khó hiểu.

"Được rồi," Lệ vương gia lập tức thay đổi ngữ khí, nụ cười đùa bỡn trên mặt cũng nén xuống, cả người liền đoan đoan chính chính, nghiêm túc hiện lên trong mắt hắn, lại khiến Phong Phi Duyệt càng thêm bất an, "Không trêu nàng nữa."

Nàng thở ra một hơi, hai bờ vai lại đột ngột bị kiềm chặt, gương mặt mỵ diễm kia của Lệ vương gia, cũng kề sát tới, "Bản vương sai rồi, mới nãy, nàng cũng thật biết giả vờ."

Trên mặt Phong Phi Duyệt toàn là kinh ngạc sững sờ, choáng váng đến trợn mắt há mồm, nàng động động bả vai, "Nói cái gì vậy?"

"Đã bao lâu rồi, để ta nghĩ xem," Nam tử chau mày lại, môi mỏng hiện lên một loại yêu mị đầu độc, bất thình lình, bật ra một câu, "có nhớ ta không?"

"Khụ khụ..." Phong Phi Duyệt bị dọa không nhẹ, bắt đầu nhìn quanh trái phải bốn phía, phản ứng nữa ngày, trong đầu xoay chuyển một vòng rồi, lại nhớ đến mấy câu nói cũ rích trước đây, "Lệ vương gia tự trọng."

"Nói cái gì vậy?" Nam tử cũng ném lại nguyên câu ấy cho Phong Phi Duyệt, giơ một ngón tay ra, ở trên sống mũi của nàng thân mật vuốt nhẹ.

Phong Phi Duyệt nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, sửng sốt, nghĩ không ra nên phản ứng như thế nào.

Ngón tay rơi lên trên cánh môi đỏ mọng của nàng, Phong Phi Duyệt kinh ngập tránh né, đẩy tay hắn ra, "Lệ vương gia..." Ngữ khí của nàng ngầm chứa đầy tức giận, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước.

"Còn tức giận à?" Nam tử thế mà lại không thèm để bụng, hai tay vẫn như cũ chống lên vách tường sau lưng nàng, "Lúc nãy thấy các mẫu hậu đều ở đó, cho nên, trêu đùa nàng một chút, tưởng là thật sao?"

Phong Phi Duyệt mơ hồ phát giác bất thường, người nam nhân này, lẽ nào có quan hệ sâu xa với Quân Duyệt ư? Tại sao ở trước mặt người khác, lại giả vờ như không quen biết?

"Sao vậy?" Thấy nàng không nói câu nào, Lệ vương gia lại lần nữa sáp người đến gần.

Phong Phi Duyệt vội vàng đưa tay ra ngăn cản, đẩy hắn ra một bước ngắn, biểu cảm trên mặt, hoàn toàn là nghi hoặc, "Những lời Lệ vương gia nói, bổn cung một chữ cũng không hiểu." Khuôn mặt nhỏ nhắn ngước cao nhìn về đằng xa, tránh người sang một bên muốn đi lên trước.

Hai thân hình lướt qua nhau, cổ tay lại bị hắn gắt gao kìm chặt, Lệ vương gia cũng ý thức được sự tình có gì đó không đúng, "Duyệt Nhi, làm sao vậy?"

Hắn gọi nàng, Duyệt Nhi!

Phong Phi Duyệt hoảng loạn không thôi, sắc trời từ từ sáng rõ, có cung nữ thái giám tới tới lui lui đi ngang qua, nàng vung tay một cái, dùng sức tránh khỏi lực đạo đang kìm chặt cổ tay mình, thân thể lảo đảo vượt qua bên người hắn.

Lệ vương gia cũng không ngăn cản nữa, xoay người, nhìn bóng lưng người con gái, hận không thể đuổi theo vài bước.

Lúc đầu sải bước đi, đến cuối cùng, gần như là chạy chậm cả một đường, Phong Phi Duyệt thở hổn hển, đưa tay vỗ ngực, thấy người phía sau không có đi theo nữa, lúc này mới nặng nề thở ra một hơi. Dưới chân cũng không dám có chút lười biếng, đứng một lúc, trực tiếp trở về Phượng Liễm Cung.


Trong hậu viện hoàng cung. Ở đây có vài toàn tẩm điện bỏ hoang.

Bão tuyết đã rơi ròng rã suốt một tháng trời, tuyết đọng dày đặc, đều che kín toàn bộ cả nội viện, một cô gái người khoác áo choàng cất bước đi vào. Dưới chân, truyền đến từng tiếng lịch xịch lịch xịch đạp trên mặt đất, nghe vào cực kỳ chói tai. Thềm đá bị che lấp, nàng ta chỉ có thể đứng ở ngoài viện, duỗi ra một chân thận trọng bước đi. Thân thể một đường dò dẫm lên trước, tuyết kia, rơi cao đến bắp chân của nàng. Hai tay nàng ta che chắn vùng bụng đã nhô lên rõ rệt, nhiều lần còn bị bước hụt, té ngã xuống mặt đất đầy tuyết mặc dù không đau, nhưng cũng đủ lạnh đến tê cóng.

Nơi âm hàn lạnh lẽo như vậy, tỷ ấy, làm sao có thể chịu được?

Cô gái đứng trong mưa tuyết trắng xóa, áo choàng màu đỏ dấu trọn đi gương mặt của nàng ta, từng bước từng bước đi lên phía trước, hai hàng dấu chân, rơi thật sâu ở phía sau.

Đi vào trong cung điện bỏ hoang, nơi này, lại chứa từng phần từng phần mộ. Đất cát đơn sơ, cũng không dư thừa thứ gì đặc biệt, phía trên, chỉ khắc một cái tên của người chết.

Mặc kệ âm phong quét tới từng trận, nàng đi qua từng phần từng phần mộ, cuối cùng đứng lại trước một mộ phần đơn giản, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ cả người xuống, "Tỷ tỷ, tỷ để muội tìm thật là cực khổ."

Một tấm ván gỗ đơn giản, phía trên dùng sơn đỏ viết ba chữ 'Đức Huệ phi'.

"Bọn họ đồng ý với muội, sẽ xử lý đàng hoàng chuyện hậu sự của tỷ, sẽ chuyển tỷ đến hoàng lăng của Huyền Triều, muội thật là ngu xuẩn, nếu không phải muội âm thầm phái người, đến bây giờ cũng sẽ không biết, tỷ tỷ lại cô độc nằm một mình ở trong phế điện này..." Hai tay cô gái nắm chặt tấm ván gỗ, thanh âm bi oán.

Nước mắt, từng giọt từng giọt dung nhập vào trong tuyết đọng, khiến màu trắng kia càng thêm tinh khiết. Nàng nghiêng người một cái, hai tay vùi sâu trong tuyết, "Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, mối thù của tỷ, muội nhất định sẽ trả. Chúng ta ở trong tay thái hậu hai cung, rốt cuộc cũng chỉ là một quân cờ, bây giờ hy vọng duy nhất, chính là đứa bé trong bụng muội, muội nhất định phải sinh hạ long tử, bất chấp tất cả!"

Nàng ta cắn răng, hai tay ra sức vặn chặt, trong lòng bàn tay, bông tuyết bị vần vò thành cứng rắn không thể tưởng tượng nổi, từ trong đôi mắt của cô gái, thầm bắn ra một tia hung ác quyết tuyệt.

"Trong hậu cung này, đã mất đi giá trị lợi dụng rồi, người không thể khống chế được, cho dù là người thân của mình, họ cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà diệt trừ," Nơi cổ họng cô gái nghẹn ngào, giọng nói phát run, "muội sẽ không cho bọn họ có cơ hội này đâu!" Nàng hung hăng gạt đi nước mắt, hai mắt nhìn chằm chằm ba chữ trên tấm ván gỗ, yên lặng giây lát, rồi lập tức chống thân thể dậy, mặt đầy quyết ý xoay người rời đi.

Tiêu điều lạnh lẽo, mộ phần nằm ngang ngửa chen chúc, vẫn an nhiên như cũ.


Trong Phượng Liễm Cung, hoàng đế cũng đã thành thói quen đến đây xử lý sự vụ lớn nhỏ. Cổ hoa lan của Thi Tiệp Dư đã giải, thân tâm Cô Dạ Kiết mệt mỏi rã rời, cuối cùng cũng giải quyết xong xuôi.

Dựa lưng vào ghế loan phía sau, nam tử chau này, Phong Phi Duyệt thì vẫn luôn đứng ở bên cạnh, một tay mài một. Lúc gò má hắn hiện lên vẻ nghiêm túc lãnh đạm, khí phách tôn vương liền bị đè xuống một phân, động tác trên tay vô thức đánh vòng tròn theo nghiên mực, "Hoàng thượng, vùng biên cương đã xảy ra chuyện gì sao?"

Phong Phi Duyệt lo lắng hỏi.

Cô Dạ Kiết đặt tấu chương xuống, một tay chống lên trán, trên mặt là biểu cảm lạnh băng khó mà đến gần, cuối cùng, hắn thả tay xuống, kéo Phong Phi Duyệt tới gần, tựa đầu vào trước ngực nàng, "Loạn trong giặc ngoài, bão tuyết hằng nam là chuyện khiến trẫm đau đầu nhất."

Cũng đúng, Huyền Triều xuất chiến nhiều năm liên tiếp, lương thưởng của tướng sỹ phần lớn là lấy từ dân chúng, mà bây giờ lại thêm thiên tai nhiễu sự, không nói đến trợ cấp quốc gia, vạn nhất biên giới lại xảy ra chiến tranh, mới thật sự khiến người ta không kịp ứng phó.

Hoàng đế nhắm hai mắt lại, một tay vòng chắc eo lưng của nàng, sầu tư lo lắng toàn bộ hiện hết lên trên mặt. Phong Phi Duyệt do dự chốc lát, cuối cùng đưa tay rơi lên trên vai hắn, vỗ nhẹ.

"Thần đệ tham kiến hoàng thượng!" Bất thình lình, một thanh âm trầm bổng đột ngột truyền đến, "Không quấy rầy đến hoàng thượng chứ?"

Hai mắt Phong Phi Duyệt lạnh đi, nam tử trước người cũng vậy, đầu óc kiệt quệ mệt mỏi xẹt qua một cái, sau đó xoay người lại, "Trở về rồi?"

Ngữ điệu cực kỳ bình thản, nếu không phải Phong Phi Duyệt đã biết thân phận của Lệ vương gia, thực sự sẽ ngộ nhận, hai người họ chỉ là quan hệ quân thần mà thôi.

Lệ vương gia đứng dậy, lúc đến đã thay qua một bộ trường bào trắng tinh, hắn chậm rãi tiến lên, nhìn qua cả người, có một loại phiêu dật phàm trần mới mẻ, "Trở về sáng sớm hôm nay, hoàng tẩu, đúng không?"

Hắn nhướn mày một cái, ánh mắt sáng rực bắn tới, Phong Phi Duyệt cười lạnh, cũng không để tâm thêm nữa, tự động chuyển đầu quay ngoắt sang một bên.

Hoàng đế gật đầu, hỏi, "Có chuyện?"

"Trở lại Huyền Triều, đương nhiên phải thỉnh an hoàng thượng." Lệ vương gia khẽ nhếch khóe môi, đi lên trước, không chút e dè trước mặt Cô Dạ Kiết đầy lãnh khốc.

Năm ngón tay trắng trẻo tùy ý đảo quanh trên bàn tấu chương, hoàng đế thế mà lại không tức giận, cũng không có ngăn cản. Phong Phi Duyệt có chút hiếu kỳ, quay đầu nhìn lại.

"Hoàng tẩu rốt cuộc cũng chịu liếc ta một cái rồi?" Lệ vương gia thu tay lại, đôi môi đỏ hồng diêm dúa mỵ hoặc cong lên một cái, cực kỳ hấp dẫn.

"Được rồi," Cô Dạ Kiết ngậm cười, khoát khoát tay, "đừng càn quấy nữa."

"Ha ha...." Nam tử nghe vậy, sảng khoái bật cười thành tiếng, "hoàng huynh, 'chị dâu' này thật sự rất thú vị đấy!"

Phong Phi Duyệt nhớ đến cảnh tượng sáng hôm nay, lẽ nào, hắn thật sự đang trêu chọc mình sao?

"Đi ra ngoài lâu như vậy, tâm càng lúc càng buông thả rồi." Cô Dạ Kiết giễu cợt nói, lo lắng ban đầu khi Lệ vương gia vừa đến bị quét bay hơn phân nửa, "Sao lại chịu trở về rồi?"

Nam tử nhìn tấu chương xếp thành một chồng cao ngất, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, "Bị mẫu hậu phái người bắt trở về."

Hai người càng nói càng thân cận, Phong Phi Duyệt đứng bên cạnh, càng không chen vào được một câu.

"Hoàng huynh, bão tuyết tan rồi, có hứng thú đến Lệ vương phủ không? Dọc đường vân du, ta bắt được vài loại chim thú quý, chờ tuyết tan đi hơn phân nửa, ta liền thả chúng vào trường đấu thú, gọi thêm vài người nữa cùng đi săn, thế nào?" Suy cho cùng ở bên ngoài hiểu biết cũng nhiều thêm, Lệ vương gia đối với xưng hô của chính mình, vẫn không thể lập tức thay đổi được.

Cô Dạ Kiết nghe vậy, lại cười một tiếng, đôi con ngươi chẳng gợn chút sóng nước kia, hiện lên hứng thú mãnh liệt kinh người, Phong Phi Duyệt nhìn chằm chằm nửa bên mặt của hắn, tự cổ chí kim nam nhi đều 'ở trên lưng ngựa bàn chuyện anh hùng', hiển nhiên, hoàng đế cũng vậy.

"Lần này lại mang theo đồ tốt gì trở về vậy?" Cô Dạ Kiết thuận tay cầm lấy tay mềm của nàng bao bọc trong lòng bàn tay, xoay đầu lại, hỏi một câu, "Lạnh à?"

Một câu nói, cũng lập tức hấp dẫn theo ánh mắt của Lệ vương gia.

Phong Phi Duyệt thuận theo lực đạo trên tay hắn dựa lại gần mấy phần, "Không lạnh."

Hết thảy, đều tự nhiên ấm áp như vậy, hoàng đế vân vê ngón tay thon dài của nàng, gương mặt tuấn tú giương cao ý cười, "Con báo lần trước quả thật rất hung liệt, ngang ngạnh xé toạc mấy tên ngự lâm quân của trẫm ra từng mảnh."

"Lần này, lại càng dữ dội hơn." Lệ vương gia thần thần bí bí áp sát lên trước, đưa tay bắt lấy ống tay áo của mình, "Để bắt được nó, ta suýt chút nữa thì phế đi cánh tay này." Trên khuỷu tay trắng nõn, một vết sẹo còn chưa khép miệng kéo dài tới tận chỗ cổ tay, đủ thấy một màn kịch liệt khi đó.

"Ồ? Lợi hại như vậy?" Cô Dạ Kiết đang vào lúc hứng thú cao trào, trong mắt đã lộ ra kích động khó mà đè nén, "Trẫm thật rất muốn đi xem một chút."

"Vậy được, ta trở về sẽ cho người sắp xếp lại trường săn bắn," Lệ vương gia mỵ hoặc cười một tiếng, đối diện với Phong Phi Duyệt trước mặt, "hoàng tẩu, có hứng thú không?"

"Đến lúc đó, trẫm dẫn nàng cùng đi." Cô Dạ Kiết lôi kéo tay của nàng, "hiếm khi có dịp đi chơi mà."

Phong Phi Duyệt chỉ có thể gật đầu, Lệ vương gia ở trước mặt cười như không cười, trong mắt ẩn chứa thâm ý, theo nàng thấy, sẽ không chỉ đơn giản như vậy.

Lưu lại không bao lâu, nam tử liền đứng dậy cáo lui, đi ra Phượng Liễm Cung.

Phong Phi Duyệt bị Cô Dạ Kiết kéo lên trên đùi, Lệ vương gia vừa đi, vẻ mặt sầu não của hắn lập tức bày ra ngoài.

Tâm tư của nam tử, toàn bộ tập trung ở trên tấu chương, Phong Phi Duyệt thấy hắn thật sự quá mệt mỏi rồi, liền cầm tấu chương kia đặt trên tay mình, từng câu từng chữ đọc cho hắn nghe.

Rất nhiều chữ, nàng đều không hiểu, hoàng đế liền từ sau lưng từng từ từng từ giao cho nàng đọc, "Sau này, trẫm cứ như vậy phê duyệt tấu chương."

Hắn nói, mỹ nhân trong ngực, tâm chẳng những không loạn, ngược lại cực kỳ tỉnh táo.

Một tay Phong Phi Duyệt cầm tấu chương gấp lại, cầm ở trong tay giơ lên cười nói, "Hai cái này một bên là hồng sơn, một bên là mỹ nhân, nếu phải lựa chọn một trong hai, hoàng thượng, muốn cái nào?"

Đây vốn chỉ là một câu nói đùa, nghe vào trong tai Cô Dạ Kiết, lại như một chiếc gai nhọn, găm chặt khó lòng nhổ ra.

Phong Phi Duyệt thấy hắn không nói gì, thần sắc lập tức ngưng trọng, đối mặt nhau, tay nàng cứng đờ, ngay sau đó liền đem tấu chương chưa phê duyệt xong mở hết ra, sau lưng vùi lên trước ngực hắn, không nỡ khơi gợi đến phiền muộn kia nữa.

Bất cứ ai cũng nghe ra được, mất mát trong từ trong miệng nàng, Cô Dạ Kiết vòng hai tay qua, gối cằm lên trên vai nàng, nghĩ đến, nhớ đến, lúc Phong Phi Duyệt xoay đầu lại, hắn thế nhưng đã nằm trên người mình ngủ thiếp đi.

Nhìn thấy hắn mệt mỏi, Phong Phi Duyệt thả tấu chương trở lại án kỷ, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve gò má của hắn.

"Nương nương..." Ngọc Kiều thấy thế, tiến lên.

"Ngươi lui xuống trước đi." Phong Phi Duyệt không đành lòng đánh thức hắn, cả người càng không dám nhích động một cái.

"Dạ, nương nương."

Trong thâm cung, vốn là gió hàn rét lạnh, hai người tựa sát vào nhau, hấp thụ ấm áp của đối phương. Từ xa nhìn lại, tình cảm của đế hậu này, ai nói, không thể đơn thuần bình thản như những người thường khác.


Lệ vương gia ra khỏi đại điện, không trực tiếp xuất cung, mà là một đường thẳng hướng tới Từ An Điện.

Dọc đường Cảnh Dạ Cung, đúng lúc Thi Tiệp Dư đang cùng nha hoàn đi ra ngoài, vừa vặn chạm mặt nhau.

Cô gái nhìn thấy hắn, bị giật mình kinh ngạc không nhẹ, nha hoàn kia lần đầu thấy mặt Lệ vương gia, cũng không biết, liền mở miệng nói, "Nhìn thấy Thi Tiệp Dư, cũng không hành lễ?"

"Im miệng!" Thi Tiệp Dư khẽ quát một tiếng, khóe môi nhẹ nhàng kéo ý cười, "Không ngờ sẽ gặp được Lệ vương gia ở nơi này."

Nha hoàn kia nghe vậy, mặt mũi thất sắc, vội vàng hành lễ nói, "Nô tỳ tham kiến Lệ vương gia."

"Bản vương không thích con đường này." Hắn cúi người xuống, đỡ nha hoàn kia dậy, cười nhẹ như hoa đào, "Nha hoàn này dáng dấp không tệ, tặng cho bản vương nhé."

Thi Tiệp Dư nhìn vẻ mặt đầy bất cần của hắn, "Vương gia trêu đùa rồi, có ai không biết Lệ vương phủ mỹ nữ như mây, nha đầu này tư sắc bình thường, sao có thể lọt vào mắt của người." (Chipchip muốn nói là... không những Lệ vương phủ mỹ nữ như mây mà chủ nhân ở đây cũng gần gần giống mỹ nữ vại đóa, thiệt ba chấm :>>>)

Nam tử nhẹ buông tay. Nha hoàn kia cũng có vẻ khó nén thất vọng, hai tay cũng không biết nên đặt ở nơi nào.

"Thi Tiệp Dư, ngược lại một chút cũng không thay đổi."

"Vương gia cũng vậy." Cô gái ngước mắt, tầm mắt chạm nhau, nàng kéo môi giãn mặt, nhìn vẻ mặt đầy trêu cợt của nam tử, tâm, đột nhiên trầm xuống, đập lỡ một nhịp.

"Ha ha ha..."

Lệ vương gia mở miệng cười to, dưới trang dung tuyệt sắc kia, ai cũng đều không nhìn thấu, rốt cuộc đang che giấu tâm tư thế nào.

Thi Tiệp Dư kéo chặt vạt áo trước, không khỏi có chút lo sợ, đôi mắt của hắn, giống như, có thể dễ dàng nhìn xuyên thấu người khác.


Cáo lỗi chị em nhoé, chip up từ hôm qua mà lưu dạng bản thảo chứ ko public, thảo nào cả ngày mà ko thấy lượt view nào, hề hề, cười trừ