Ước chừng mười ngày sau, tay của Phong Phi Duyệt mới bình phục, Mạch Thần Lại sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, cuối cùng cũng thở phảo nhẹ nhõm, lúc này mới mở băng gạc quấn kín mít chặt khít trên đầu ngón tay ra.
Cô Dạ Kiết đem lấy tay nàng bao trọn trong lòng bàn tay mình, mười ngón nhẹ nhàng vuốt ve, thật ra, nàng đã sớm không thấy đau nữa. Động tác của hoàng đế lại lần nữa ôn nhu, đem băng gạc phía trên từng lớp từng lớp vạch mở. Đầu ngón tay nhỏ nhắn, mặc dù đã khỏi hẳn, thế nhưng phía trên vẫn chồng chất vết thương.
Phong Phi Duyệt nhìn hai tay của mình, khép năm ngón tay , muốn rụt lại. Lại bị Cô Dạ Kiết giữ chặt, môi mỏng kéo lên in xuống một cái.
Có chút lạnh lẽo, tròng mắt nam tử trầm lặng, trong thanh âm mang theo vài phần ôn nhu, "Hôm đó vừa mới hạ lệnh, trẫm liền hối hận."
Vừa vuốt ve mười ngón tay của nàng, Cô Dạ Kiết thủy chung không ngẩng đầu lên, Phong Phi Duyệt nghe vậy, nhẹ giọng cười nói, "Chúng ta, chỉ là không ai muốn chịu thua trước mà thôi."
"Nàng không trách trẫm?" Không đành lòng nhìn tay của nàng thêm một chút nào nữa, Cô Dạ Kiết ngẩng đầu lên.
"Là chàng hạ lệnh, muốn trách, đương nhiên là trách chàng rồi." Phong Phi Duyệt rút tay lại, nàng vẫn chưa có quên, lúc đó hắn hung ác như thế nào.
"Sau này, sẽ không như vậy nữa." Cô Dạ Kiết nắm lấy một tay của nàng, kéo nàng về phía mình. Phong Phi Duyệt cũng không truy hỏi, chỉ là thản nhiên tiếp, hắn đã hứa, nếu có thể thực hiện, thì tốt. Nếu bội ước, cũng không oán được.
Bên ngoài, bóng chiều tà ngả về tây, nàng đột nhiên phấn kích, "Thiếp muốn ra ngoài."
Cô Dạ Kiết nhìn hai chân của nàng ở dưới chăn gấm, nửa tháng này, cũng sắp làm nàng buồn bực đến hỏng người rồi. Khẽ dịch người, hoàng đế nhấc nàng lên, đôi tay xuyên qua khuỷu chân, đứng bật dậy.
Cả thân mình nằm ở trên lưng hắn, hai tay Phong Phi Duyệt vòng chặt quanh cổ hắn, ôm trọn lấy, là một phần an tâm.
Bên ngoài, tuyết rơi liên tục mấy ngày liền, đã ngừng, lúc vừa mới đi ra có chút lạnh, Cô Dạ Kiết để cho nàng ôm chặt mình, hai người cũng không biết nên đi đến đâu, chỉ là men theo hành lang mà tiến lên.
Dưới đất rất trơn, từng tia từng tia băng đá sắc nhọn treo ngược trên mái hiên lưu ly rủ xuống, trong cung, lại cực kỳ an tĩnh, đến nha hoàn thái giám cũng không nhìn thấy.
Phong Phi Duyệt học bộ dạng của hắn lúc trước, ở bên vành tai của hắn hà một hơi nóng, nàng cũng không biết, một cô gái được hoàng đế cõng trên lưng, có ý nghĩa như thế nào.
Đi được một đoạn đường rất dài, Cô Dạ Kiết cũng không có đặt nàng xuống, Phong Phi Duyệt vươn hai tay ra, lòng bàn tay dán lên gương mặt tuấn tú, hỏi, "Có lạnh không?"
Gò má, tê cóng đến suýt chút thì mất đi tri giác. Hắn cúi người xuống một chút rồi lại rướn thẳng lên, cõng Phong Phi Duyệt cao lên mấy phần, "Không lạnh, còn nàng?"
"Nấp ở sau lưng chàng, thiếp cũng không lạnh." Cánh mũi đỏ bừng, Phong Phi Duyệt vùi đầu ở sau người hắn, thân thể, cũng không vững vàng, giống như đang lắc lư. Nàng ngoan ngoãn nằm trên lưng hắn, thậm chí cảm thấy, so với giường cao ngọc chẩm kia còn thoải mái hơn vài phần.
Mỗi bước, một dấu chân, một sâu một cạn.
Phong Phi Duyệt không nói rõ cảm giác như thế nào, nàng thử đưa tay ôm chặt, nhớ tới một câu, "Đến khi già rồi, đi không được nữa, chàng cũng sẽ cõng thiếp như thế này chứ?"
Bước chân của nam tử dần chậm lại, quay đầu, sắc mặt dưới ánh trăng, sáng rõ rực rỡ, "Sẽ."
Sau khi nói ra một chữ, cứ tiếp tục đi lên phía trước, lần này, bước chân đã nặng nề hơn nhiều. Giống như con đường trước mặt hai người họ, mong manh, mà lại gian nan.
Nam tử, dường như không biết mệt mỏi, vòng quanh hậu cung, cõng nàng đi tới đi lui.
Cô Dạ Kiết nói rất nhiều lời, hắn nói, cõng như vậy, một chút cũng không thấy mệt...
Hắn nói, 'trên vai có một người, cho dù chỉ là nằm im không nói lời nào, cũng khiến hắn cảm thấy không còn cô đơn tịch mịch nữa...'
Hắn nói, 'hắn tổn thương nàng, chỉ có thể có một lần như vậy...' Lúc nói ra câu này, nam tử đem lấy bắp chân của nàng dán chặt lên ngang hông mình, không để đầu cho gối Phong Phi Duyệt lộ ra bên ngoài, để tránh đông lạnh.
Hắn nói, 'hắn là đế vương, bất đắc dĩ của hắn', Cô Dạ Kiết lại chôn giữa cổ họng không nói ra, từ xưa, đế vương vốn lấy giang sơn làm trọng, một khi xung đột...
Sắc mặt hắn âm trầm, tròng mắt u ám thâm sâu khác thường, xoay đầu lại...
Người con gái, thế nhưng lại hít thở đều đều, nằm ở trên vai hắn, đã ngủ rồi.
Nàng ngủ cực kỳ an tĩnh, đến hô hấp cũng thận trọng nhỏ nhẹ.
Cô Dạ Kiết cũng không đưa nàng trở về Phượng Liễm Cung, mà cõng nàng, đi rất lâu rất lâu... Nếu như có thể cõng như vậy mãi, cũng được!
Nằm tĩnh dưỡng một tháng, vết thương dưới chân Phong Phi Duyệt đã đỡ nhiều, có thể xuống giường hành động tự nhiên.
Mở cửa điện ra, bên ngoài, tuyết trắng tung bay, đúng như Cô Dạ Kiết lo lắng vậy, tuyết này, đã rơi liên tục suốt một tháng trời.
"Nương nương, người bây giờ định đi đâu?" Ngọc Kiều cùng đi theo đằng sau, thấy trời còn chưa sáng tỏ đến đường mây, khó hiểu hỏi.
"Đi thỉnh an thái hậu hai cung." Phong Phi Duyệt quay đầu một cái, tiếp tục đi lên phía trước. Mình nằm ở trên giường một tháng cũng đủ lâu, thái hậu hai cũng đã kín đáo phê bình.
"Vâng." Ngọc Kiều trả lời, ngoan ngoãn theo sát phía sau.
Một đường kiều diễm nhu mì, khí trời lạnh giá như vậy, Phong Phi Duyệt vốn cũng chưa kịp thích ứng. Hai tay cuộn tròn vào trong tay áo, mười ngón tay tê cóng đến không còn cảm giác.
Phong Phi Duyệt thẳng tiến mà đi, hành lang ngoằn ngoèo uốn khúc không ngăn được nàng, từng chút một đổ bóng lên trên làn váy của nàng.
Trước Từ An Điện của thái hậu hai cung, Phong Phi Duyệt đứng bên ngoài, cần phải thông báo một tiếng mới có thể vào trong.
Gió rét lạnh lẽo, một tiếng thông báo, lại để nàng đứng chờ khoảng chừng thời gian gần một chung trà. Trên mặt đất lạnh như băng khắp nơi đều là nước đọng, còn có bông tuyết điên cuồng nhảy múa.
"Bẩm hoàng hậu nương nương, thái hậu hai cung mời người vào." Thái giám thông báo cách hơn nửa ngày, mới ra ngoài.
Phong Phi Duyệt nghe vậy, không nói câu nào trực tiếp đi thẳng vào, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng, Minh hoàng quý phi cũng ở đây.
Đến gần nội điện, quả nhiên, Tây thái hậu đang vui vẻ đánh cờ với nàng ta, Đông thái hậu đối với thứ này trước giờ không có bao nhiêu hứng thú, dứt khoát ngồi sang một bên, để tiểu nha hoàn hầu hạ đấm vai.
"Nhi thần tham kiến thái hậu hai cung." Phong Phi Duyệt cúi người hành lễ, ánh mắt rơi xuống nền đất trải đầy thảm lông danh quý.
"Đứng dậy đi," Tây thái hậu khoát khoát tay, cũng không làm khó, "hoàng hậu, thân thể hồi phục rồi?"
"Bẩm thái hậu, không có gì đáng ngại." Phong Phi Duyệt đứng dậy, đứng ở chỗ cũ đáp lời.
"Vậy thì tốt." Ngữ khí của thái hậu, ôn nhu lạ thường, bà ta liên tục kéo ý cười, quanh co một hồi, một bước tức khắc xoay chuyển càn khôn.
"Cô mẫu!" Minh hoàng quý phi hờn dỗi, quân cờ kia còn cầm ở trên tay, đang đợi đánh một nước cuối cùng.
Tây thái hậu chỉ cười cười, đẩy bàn cờ ra, nói với Phong Phi Duyệt ở đằng xa, "Nghe đồn, nữ nhi Quân gia, cầm kỳ thi họa vạn sự tinh thông, nào, đến chơi với bổn cung hai ván đi."
Nàng cứng chân, khẽ mỉm cười, "Nhi thần kỳ nghệ không tinh, chỉ sợ kém cỏi vụng về." Thần sắc Phong Phi Duyệt nặng nề, đối với đánh cờ, nàng thật sự là 'một chữ bẻ đôi không biết'.
"Tỷ tỷ khiên tốn rồi." Minh hoàng quý phi mím môi, đứng dậy đi tới cạnh nàng, đưa tay giống như thân mật kéo cổ tay trắng nõn của nàng, "Cô mẫu kỳ nghệ tinh xảo, nói không chừng, hôm nay liền gặp trúng đối thủ."
Bị kéo lên trước mấy bước, Phong Phi Duyệt thấy tầm mắt Tây thái hậu vẫn rơi lên trên người mình, chỉ đành phải nhắm mắt đi đến trước mặt bà ta.
Ván cờ đã định, hắc bạch hai bên, vừa rơi xuống thì liền giương cung bạt kiếm.
Tây thái hậu hạ xuống trước một quân, Phong Phi Duyệt nâng quân cờ lên, nhìn ô trống đầy mặt bàn, lại không biết nên hạ cờ xuống chỗ nào. Đang chần chừ, bên ngoài truyền đến tiếng ma ma mừng rỡ truyền báo, "Bẩm thái hậu hai cung, Lệ vương gia cầu kiến."
Đông thái hậu đương hứng thú rã rời nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, thanh âm không tự chủ được đề cao, "Mau, mau mời vương gia vào đây."
"Hoàng hậu, tới phiên con rồi." Tây thái hậu ngậm cười, hai mắt như đuốc, nhìn Phong Phi Duyệt chằm chằm.
"Vâng." Nàng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, liền để quân cờ trong tay tùy ý rơi xuống, tầm mắt theo bóng dáng ma ma nhìn ra bên ngoài.
Không bao lâu, liền trông thấy một thân ảnh cao lớn từ bên ngoài đi vào, trên người, tuyết trắng phủ đầy, tóc đen xõa tung sau lưng, chiếc áo choàng lông cáo cởi xuống, giao vào trong tay cung nữ bên cạnh. Nam tử vận trường sam thuần chất màu bạc, bên hông, đai lưng dày rộng khảm nạm mỹ ngọc tứ phương, chân đạp hài àu đen. Phong Phi Duyệt nhìn lên trên, chỉ thấy hắn dung trang như ngọc, trong ôn nhu lại có chứa tà mị, thế nhưng, vẫn không mất đi vài phần ngang ngược. Trên trán, hiện lên một khỏa nốt ruồi chu sa ám sắc kinh người, đem trọn cả người nổi bật lên âm nhu.. thậm chí, mang theo vài phần đẹp mắt.
Đúng, chính là đẹp!
"Lệ Nhi, con rốt cuộc cũng trở về rồi." Đông thái hậu kích động không thôi, thả túi sưởi trong tay ra, bước chân dồn dập tiến lên.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu." Nam tử quỳ một gối xuống, được Đông thái hậu đỡ dậy, "Để mẫu hậu nhìn xem, mấy năm không gặp... Lệ Nhi quả nhiên càng thêm điển trai."
Phong Phi Duyệt cố nén cười, khóe môi vừa mới nâng lên, liền bị hắn bắt ngay tại trận, nhất thời lúng túng cực độ, chỉ có thể xoay đầu lại.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu!" Nam tử lần nữa tiên lên, hướng Tây thái hậu hành lễ.
Người phụ nữ khoát tay, ý bảo hắn đứng lên, nụ cười trên mặt nhạt rất nhạt, cũng không có thân cận như Đông thái hậu.
"Đây là..." Lệ vương gia nhìn một bên mặt Phong Phi Duyệt, lên tiếng dò hỏi.
"Đây là hoàng hậu." Đông thái hậu tiến lên, bổ sung một câu.
"À," Nam tử đáp nhẹ một tiếng, khóe miệng theo đó tùy ý kéo ra, "hoàng tẩu."
Phong Phi Duyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu đáp ý, nhìn gương mặt đó, trong đầu đột nhiên hiện ra hai chữ 'yêu tinh'. Bộ dáng như vậy, cho dù là nhảy vào làm thân nữ nhi, cũng tuyệt đối chạy không thoát khỏi tuyệt sắc chi mệnh, họa thủy chi vân.
"Màu trắng này là của bên nào vậy?" Lệ vương gia nhìn ván cờ mới mở, có vẻ hứng thú mười phần.
"Là của hoàng hậu." Bên cạnh, Minh hoàng quý phi tiếp lời.
Thấy hắn có vẻ hào hứng, Phong Phi Duyệt mừng thầm trong bụng, "Ván này, hay là Vệ vương gia tiếp nhận thay đi."
Nào có ngờ, nam tử chỉ là nhìn một cái, liền lắc đầu nói, "Bản vương không làm chuyện 'dành chỗ tốt của người khác', mẫu hậu, không ngại nhi thần với hoàng hậu cùng hạ cờ chứ?"
Tây thái hậu cầm một quân cờ lên, "Bổn cung cũng muốn xem xem, kỳ nghệ của Lệ vương gia, có tiến bộ hay không."
"Được." Nam tử hào sảng tiếp lời, chớp mắt tiếp theo, lại tự mình ngồi xuống, đem thân thể Phong Phi Duyệt chen vào một bên phía trong. Lồng ngực dày rộng lập tức chống đỡ từ sau lưng nàng, một tay Lệ vương gia chống lên giường quý phi, hai mắt như có như không quét qua gò má nàng.
Tây thái hậu hạ xuống một nước cờ, Phong Phi Duyệt thấy hắn không có chút động tĩnh gì, chỉ đành phải tự giác nhấc lên một con cờ, tay vừa định rơi xuống, cổ tay trắng mịn liền bị bắt lấy, lực đạo cả lòng bàn tay chuyển hướng dời sang bên kia, "Rơi vào đây, có lẽ tốt hơn."
Nhìn cử động thân mật của hai người, thái hậu hai cung thế nhưng cũng không có chút khó chịu nào, vẫn bắt đầu đánh cờ như cũ. Lệ vương gia mỗi lần đều không động thủ, đợi đến khi Phong Phi Duyệt muốn xuống tay nhất, lúc này mới cầm lấy tay nàng, để quân cờ rơi vào vị trí thỏa đáng nhất. Giống như ngồi trên lò lửa, nàng cảm thấy mình giống hệt một con rối vậy, nhưng không thể né tránh.
Quân cờ càng lúc càng ít, hai bên, đều không nhân nhượng, đều muốn dẫn dụ đối phương vào trong cái bẫy mình thiết đặt sẵn.
Phong Phi Duyệt hoàn toàn không hiểu, tiện tay muốn hạ xuống, lần này, tay của nam tử lại trực tiếp nắm lấy bàn tay nàng, bao trong lòng bàn tay dày rộng, một lớp nốt phồng dày cộm, mài đến nỗi mu bàn tay nàng có chút khó chịu. Động tác trắng trợn như vậy, nhưng không có một ai lên tiếng bảo dừng lại, Phong Phi Duyệt thầm giật mình, theo lực của nam tử, rụt tay lại. Tây thái hậu một tay chống dưới cằm, tựa như đang suy nghĩ, nàng đưa tay để lại bên người, thế nhưng, tay của Lệ vương gia lại không chịu buông ra nữa, năm ngón tay thon dài mạnh mẽ tách ngón tay của nàng ra, mà lại, muốn cùng với nàng mười ngón đan nhau thật chặt!
Động tác mờ ám như vậy, giữa ngón tay, đã rỉ ra mồ hôi. Phong Phi Duyệt dùng sức giãy giụa, lại bị hắn gắt gao đặt lại trên giường quý phí, không thể nhúc nhích. Trong mắt ẩn giấu nộ khí, nàng nghiêng đầu qua, liếc nhìn nam tử bên cạnh, mà hắn, lại là một vẻ mặt chuyên chú, hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm bàn cờ kia, giống như trong đầu đang suy nghĩ, một nước cờ này, nên hạ xuống chỗ nào.
Nửa người trên, nghiêng sang chỗ nàng mấy phần, cằm của Lệ vương gian, sắp gối lên trên bả vai nàng. Phong Phi Duyệt chợt cảm thấy không ổn, chỉ có thể rụt người lui thẳng vào góc bên trong.
Một nước cờ này của Tây thái hậu, suy tính rất lâu. Bà ta nhíu chặt chân mày, trầm mặc mà thận trọng, còn Phong Phi Duyệt thì lại căng cứng cả người, mùa đông khắc nghiệt, mà toàn thân đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
"Mẫu hậu, đã suy xét kỹ rồi chứ?" Từ đầu đến cuối, tầm mắt Lệ vương gia, đều chưa từng rơi lên trên người Phong Phi Duyệt chỉ một tấc. Biểu tình trên mặt, càng thêm tự nhiên mà rõ nét.
Một câu nói, khiến Tây thái hậu chuẩn bị hạ tay xuống, lại rụt trở về.
Lệ vương gia nhẹ giọng nói cười, nụ cười của hắn, ôn nhu, nhưng lại không giống có được ấm áp giống như Mạch Thần Lại. Phong Phi Duyệt cảm thấy trong tiếng cười của hắn, xen lẫn quá nhiều mưu đồ tính toán. Ẩn giấu, cực sâu!
Trong lúc lơ đãng, hắn xoay đầu lại, gương mặt tuấn tú không chút tỳ vết đối diện vẻ mặt kinh ngạc của người con gái, môi mỏng, cười đến mị hoặc nhân tâm, giữa lòng bàn tay nắm chặt, ngón cái cợt nhã lướt qua lòng bàn tay Phong Phi Duyệt, xoay tròn, từng vòng từng vòng một.
Nàng cũng không biểu hiện ra vẻ khác thường, nhoẻn miệng cười đáp lại một cái, trên tay dùng sức, móng tay sắc nhọn hung hăng bấm vào mu bàn tay của nam tử, xuống tay không chút lưu tình. (Cho chừa tội háo sắc đi, hê hê hê!)
Lệ vương gia bị đau, đôi con ngươi khẽ nheo lại, chân mày hơi khép, quay mặt qua nheo mắt với Tây thái hậu.
Lưỡng lự một hồi, bà ta vẫn lạ hạ quân cờ xuống, Lệ vương gia cầm tay của Phong Phi Duyệt lên, nàng thuận thế nhìn lại, chỉ thấy trên mu bàn tay nam tử, bị nhéo lên một dấu tay nhìn thấy mà ghê, nàng không tin, người khác sẽ không thấy được. Dùng sức rút tay lại, nhưng không có một ai phản ứng.
Mỗi lần một bước, Tây thái hậu đều thận trọng từ lời nói đến hành động, trong thời gian chờ đợi bà ta hạ cờ, Phong Phi Duyệt như bị cực hình, lòng bàn tay gắt gao dính sát, mềm mại tinh tế.
Đông thái hậu cùng Minh hoàng quý phi đứng ở bên cạnh, cử động của hai người, tất nhiên là rơi vào trong mắt không sót đi đâu được.
Minh hoàng quý phi liếc khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Phi Duyệt một cái, chỉ bật cười khe khẽ, mà Đông thái hậu, lại là vẻ mặt đầy không vui, nhưng mà không thể phát tác, chỉ có thể buồn bực không lên tiếng giả vờ như không nhìn thấy gì.
Lệ vương gia lui nửa người trên ra, rồi lại đợi đến khi Phong Phi Duyệt khẽ thở ra một hơi, lần nữa dính sát vào, cả lồng ngực, tùy ý chống đỡ trực tiếp sau lưng nàng. Một luồng khí lạnh, theo xương sống bò lên trên, hai tay nam tử, gián tiếp vòng chặt cả người nàng. Theo hô hấp của hắn, bên tai lúc nóng lúc lạnh, cả người đều ở dưới mí mắt của hắn, khiến Phong Phi Duyệt cực kỳ mất tự nhiên.
Một ván cờ này, lại kéo dài cực kỳ mất thời gian, khó khăn lắm mới gặp được đối thủ, Tây thái hậu càng thêm cắn chặt không tha, Phong Phi Duyệt âm thầm kêu khổ, thừa dịp hạ cờ xong thu tay lại, khuỷu tay húc ra phía sau, dùng lực một cái, định muốn rơi lên trên người hắn. Nhưng, nam tử sớm đã đoán ra được mánh khóe của nàng, mượn lực của nàng, cánh tay theo đó kéo giãn ra phía sau, vòng qua một chỗ ngoặc, rồi bị hắn dễ dàng áp chế, hai tay nắm lấy nhau mượn lực trợ lực, vững vàng rơi lên trên eo nàng, sau khi bẻ qua một đường cong, rơi vào trước người Phong Phi Duyệt.
Lần này, lại càng bị động!
"Hoàng tẩu, tẩu hình như không được chuyên tâm thì phải." Lệ vương gia ra đòn bất ngờ, ở bên tai nàng ném xuống một câu.
Suy nghĩ của Tây thái hậu bị cắt đứt, ngẩng đầu lên, liếc nàng một cái, tuy là không nói câu nào, nhưng mà biểu cảm trên mặt thì rất không vui.
Cái đồ, ngọc diện hồ ly này! Có khi, so với con hồ ly kia còn giảo hoạt hơn vạn phần!
"Nhi thần, chỉ là nhất thời lơ đãng!" Phong Phi Duyệt mở miệng giải thích, Tây thái hậu nghe vậy, lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Nàng giãy giụa một cái, nam tử lại lần nữa vững vàng nắm chặt, hai người lôi lôi kéo kéo, lại không có chút ảnh hưởng nào đến Tây thái hậu trước mặt, khó khăn lắm mới rơi xuống một quân cờ, Phong Phi Duyệt lúc này mới ngừng động tác trong tay. Nhặt lên một viên cờ trắng, thừa dịp Lệ vương gia tập trung quan sát bàn cờ, mạnh mẽ đẩy lên một cỗ nội lực, trước khi hắn kịp có phản ứng thỏa thỏa đáng đáng, khí lực trên đầu ngón tay, toàn bộ đều tập trung lên quân cờ kia, ra sức bộc phát.
'Rầm..." Cả bàn cờ bị chấn động từ dưới giường truyền lên, cờ trắng, cùng với cờ đen, rải rác vô số bị trộn chung lại một chỗ, không phân biệt rõ thế cục ban đầu.
"Hoàng hậu!" Tây thái hậu tức giận ném quân cờ cầm trong tay một cái, hai mắt nhìn nàng chòng chọc.
Phong Phi Duyệt mượn lực lui ra sau, một kích không coi ai ra gì rơi lên ngang hông Lệ vương gia, "A, mẫu hậu, nhi thần cho rằng sắp sửa thắng rồi, nên mới, dùng nhiều thêm mấy phần lực."
"Đáng tiếc," Phía sau, truyền đến tiếng thở dài của nam tử, xen lẫn ý cười kín đáo, rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác, "mẫu hậu, người chỉ thiếu một bước như vậy."
Gương mặt vốn dĩ đang kéo căng của Tây thái hậu, càng phát ra nộ khí hừng hực, ai cũng biết, Tây thái hậu này yêu cờ như mạng, rõ ràng chỉ còn thiếu một nước, ván cờ này liền có thể quyết định thắng thua.
Phong Phi Duyệt tự lo xuống giường, không để ý đến sắc mặt khó coi của thái hậu hai cung, khom gối hành lễ, "Nhi thần nhận thua."
"Hừ!" Tây thái hậu nghe vậy, tức đến nỗi đem thân thể tựa hẳn sang một bên.
Minh hoàng quý phi thấy thế, vội vàng tiến lên, lấy lòng giúp bà ta xoa bóp hai vai, "Cô mẫu chớ tức giận."
Khóe môi Phong Phi Duyệt nâng lên tia ranh mãnh, hành lễ, rồi lui khỏi Từ An Điện.
Lệ vương gia chống hai tay bên người, hai chân vắt chéo, nhìn năm bè bảy mảng, không chút để tâm đến hình tượng.
"Càn quấy!" Thấy Phong Phi Duyệt đã đi xa, Đông thái hậu lúc này mới vung tay áo, giận đến tím mặt.
"Mẫu hậu." Lệ vương gia không thèm để vào tai, tầm mắt cùng đi theo ra ngoài.
"Ngày thường ở bên ngoài thì cũng thôi đi, hôm nay, con..." Đông thái hậu giơ một ngón tay chỉa vào con trai của mình, tức đến nỗi một câu cũng nói không ra, chỉ là nhìn trừng mắt nhìn hắn.
Mà Tây thái hậu, vẫn còn chìm đắm trong ván cờ vẫn chưa hạ màn kia, không thể tự kiềm chế mà hãm sâu.
Khúc đầu thì: Màn cõng vợ của hoàng đế thiệt loãng moạn quá, hức hức
Khúc sau thì: Lệ vương gian khiến em mở mang tầm mắt quá, mặt dày bao tấc vậy anh? Hớ hớ