Chương 81: Câu Dẫn

Trong tẩm điện của Quân Nghi, Mạch Thần Lại vừa mới rời đi, cả phòng cũng chỉ còn lại Phong Phi Duyệt cùng nha hoàn hầu hạ tùy thân.

Vết thương trên vai đã băng bó kỹ, nàng ngồi ở trên giường, lấy khăn ướt trên trán Quân Nghi đổi đi, "Ngươi lui xuống trước đi, ở bên ngoài canh chừng, khi nào bổn cung gọi thì hãy vào."

"Dạ, nương nương." Nha hoàn hành lễ lui ra, tẩm điện rộng lớn, chỉ chừa lại hai người họ.

Phong Phi Duyệt đem khăn ướt cầm trong tay bỏ vào trong trước lạnh, vừa định xoay người, liền nghe thấy một đạo âm thanh mơ hồ truyền đến, "Tỷ tỷ..."

Nàng vội vàng xoay người, thần sắc mừng rỡ, "Tỉnh rồi?"

"Đây là đâu?" Cánh môi Quân Nghi khô nứt, chớp mắt vài cái, thanh âm trống rỗng mà khô khốc, "Đứa bé thì sao..."

Một tay vừa định phủ lên bụng, đầu vai liền truyền đến đau đớn xé rách, "Đau..."

"Đứa bé không sao." Phong Phi Duyệt đè lại bả vai nàng ta, "Đã qua cả rồi, đây là hoàng cung, đều ổn rồi, đừng sợ."

Ánh mắt Quân Nghi hoang mang, nhìn một hồi lâu mới phát hiện đây là tẩm điện của mình, sắc mặt kéo căng chậm rãi thả lỏng, nàng nhẹ nhõm thở ra một hơi, "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"

Trong lòng Phong Phi Duyệt ấm áp, cố gắng kéo miệng cười, "Không sao."

"Vậy..." Thanh âm của Quân Nghi do dự, trên mặt như có màu đỏ hồng nhàn nhạt, "Huynh ấy thì sao?"

Phong Phi Duyệt tất nhiên biết nàng ta nói đến ai, nghĩ tới chuyện hắn đã làm, trong lòng liền luân phiên một hồi nộ khí, đúng lúc mồi lửa trong bụng không có chỗ trút, cửa điện lại bị 'rầm' một cái bật mở. Nhắc tào tháo tào tháo đến, Quân Ẩn một thân trường sam đỏ thẫm, đạp lên lãnh phong bước nhanh tới.

"Hắn không sao, rất ổn." Phong Phi Duyệt cắn răng, thả khăn trong tay ra, tiến lên đón, ngăn trở đường đi của hắn.

Sắc mặt Quân Ẩn cũng nặng nề đầy khói mù, vung tay lên, trực tiếp kiềm chặt cổ tay trắng nõn của Phong Phi Duyệt, "Hôm nay, cô đã làm hỏng chuyện tốt của ta!"

"Chuyện tốt?" Nàng cười lạnh, dùng sức hất ra, "Âm thầm bắn tên trộm, đây chính là huynh làm?"

Quân Ẩn giễu cười, thờ ơ, lướt qua người Phong Phi Duyệt, đi tới trước giường của Quân Nghi, "Nguyên cả đám đều cứng cánh cả rồi, ngay cả cô, cũng không nghe lời nữa rồi?" Dưới mái tóc rối tung, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng bệch, hai mắt Quân Nghi đỏ lên, hận không thể đem trọn gương mặt vùi sâu vào trong chăn gấm.

"Ta bảo cô bảo vệ đứa bé trong bụng, cô đều quên cả rồi?" Hai mắt hắn đỏ ngầu, càng thêm dọa người.

"Nhưng..." Quân Nghi tranh lời, nàng trước giờ tính tình nhu nhược yếu đuối, nhưng vẫn là cắn môi cứng rắn nói ra mấy chữ, "đó là tỷ tỷ."

Phong Phi Duyệt lộ rõ xúc động, trái tim giống như được thứ gì đó phủ lên, một cảm giác rất thoải mái, lại có chút ngọt bùi không thực tế.

"Tỷ tỷ thì sao? Có thể khiến cô lấy mạng đứa bé trong bụng đi đổi sao?" Thanh âm của Quân Ẩn vẫn như cũ không có chút nhiệt độ nào, nơi đáy mắt, lạnh lẽo như băng, "Hay là, cô căn bản đã quên mục đích vào cung rồi?"

Phong Phi Duyệt nghe vậy, càng thêm tức giận, nhuyễn kiếm trong tay gào thét xuất vỏ, trực tiếp chống đỡ trước ngực Quân Ẩn, "Đây chính là 'vở kịch thú vị' mà huynh nói? Quân Ẩn, ta không ngờ huynh hèn hạ như vậy!"

Cặp mắt nam tử chuyển lạnh, lồng ngực phập phồng, đầu ngón tay bắt lấy mũi kiến, hung hăng dùng sức.

"Tỷ tỷ, đừng..." Quân Nghi cả kinh thất sắc, đưa tay muốn chống người dậy.

"Cô lại dám cầm kiếm hướng về phía ta?" Quân Ẩn lửa giận ngút trời, một tay hất thanh kiếm ra, "Ta còn chưa có hồ đồ đến mức đó, cô cho rằng đàn dã thú tấn công, là chủ ý của ta hay sao?"

Phong Phi Duyệt lui một bước, nơi lòng bàn tay bị chém bị thương mơ hồ truyền đến đau nhức, suy nghĩ càng thêm kỹ càng, Quân Ẩn một lòng muốn bảo trụ đứa bé trong bụng Quân Nghi, đúng, hắn, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.

"Vậy là ai?" Là ai có thể thao túng bách thú, lang sói mãnh hổ trước giờ không hòa hợp, hôm nay, lại khác thường tập trung cùng một chỗ, hướng về phía đám người phát động tập kích.

Quân Ẩn cũng hao tâm tổn trí, đối với cô gái trên giường lại không biểu hiện ra bao nhiêu quan tâm, Phong Phi Duyệt nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một mình Lệ vương gia là có khả năng nhất. Nhớ lại lúc ở trong rừng hắn thản nhiên điều khiển con mãng xà kia, vả lại, những mãnh thú kia cũng đều là hắn bắt về được.

Lưu lại một lúc, Quân Ẩn vẫn còn kiêng dè, đi ra khỏi tẩm điện. Phong Phi Duyệt gọi nha hoàn hầu hạ vào, nhìn lại, sắc trời âm u đầy sương mờ, xem ra đã khuya rồi.


Trở lại Phượng Liễm Cung, liền trông thấy Cô Dạ Kiết ngồi trước án kỷ, mặc đồ ngủ minh hoàng chi sắc, nằm ở đằng kia, đã ngủ say.

Trong lòng Phong Phi Duyệt kéo đến từng hồi yêu thương, thả chậm bước chân nhẹ nhàng tiến lên trước, đạp lên trường cấp cẩm thạch, làn váy mênh mang, dừng ở bên người nam tử, trong tay hoàng đế, vẫn còn nắm chặt mép tấu chương, một bên mặt gối lên cánh tay, chân mày, nhíu lại thật sâu. Nàng vươn tay, muốn rút tấu chương kia ra, thử mấy lần, ngược lại lại đánh thức Cô Dạ Kiết.

Thắt lưng bị một bàn tay kéo qua, Phong Phi Duyệt ngã ngồi, vững vàng rơi vào trong ngực hắn, "Trẫm ngủ thiếp đi."

Phong Phi Duyệt nhịn không được bật cười, tựa vào đầu vai của hắn, "Hoàng thượng mệt mỏi rồi."

"Không," Cô Dạ Kiết đem bá khí ngang ngược trên người tiến nhập vào trong thân thể nàng, hai tay vòng thật chặt, "trẫm là đợi nàng, quá lâu rồi."

Trong ngữ khí, từ khi nào, hơi thở tôn vương kia đã lắng xuống, nàng vừa động, vết thương bị hồng hồ cào xước liền rách ra đau đến thấu tim, trên y phục bạch nhã trong trẻo thuần khiết, từng chút từng chút đỏ hồng thấm ra, huyết sắc mờ mịt, ngược lại càng tăng thêm vài phần phong tình.

Cô Dạ Kiết để cho nàng ngồi trên chân mình, Phong Phi Duyệt nhìn hắn băng bó ình, đau đớn lúc đầu, đã không còn cảm giác nữa.

Nhớ đến cảnh tượng kinh hiểm ở trường săn bắn, hai tay nàng đặt trên vai Cô Dạ Kiết, tựa trán lên vầng trán cao thẳng của hắn, "Hôm nay, lúc mãnh hổ kia đánh úp về phái chàng, chàng sợ không?"

Cô Dạ Kiết kéo nàng gần sát lại mình thêm mấy phần, "Trẫm nghe thấy được nàng khẩn trương."

Hắn cười ra miệng, có vẻ thỏa mãn nhẹ nhõm.

"Hoàng thượng sao cũng không xoay đầu lại nhìn thử, có khi, thần thiếp gạt người thì sao?" Trong lòng Phong Phi Duyệt vẫn còn sợ hãi, tay ôm, giao chặt sau lưng hắn.

"Sẽ không, nàng đã nói sẽ không gạt trẫm nữa." Ngữ khí của hắn kiên định, lại khiến nàng khó lòng mở miệng, một câu, bị cắm giữa cổ họng không nói ra lời.


Tịch mịch như nước, một mảnh trăng lưỡi câu, chắn ngang phía chân trời.

Minh hoàng quý phi nằm trên giường, hai tay ôm bụng, hai chân không ngừng đạp động. Thái hậu hai cung thấy thế, sắc mặt cũng bắt đầu lo lắng, "Mạch y sư không phải đã nói không có gì đáng ngại ư, tại sao Minh Nhi vẫn thấy không ổn?"

Tây thái hậu đưa tay cẩn thận rơi xuống bụng nàng ta, "Rất đau sao?"

"Giống như là, từng trận co rút rất đau." Hai tay Minh hoàng quý phi không chịu buông ra, ý muốn bảo hộ cực mạnh.

"Nhất định là đã động thai khí." Đông thái hậu theo đó ngồi xuống, một mặt trấn an, "Không có gì đáng ngại, uống ít thuốc Mạch y sư kê là đỡ thôi."

"Lúc này, ngàn vạn lần không thể sơ xuất, Minh Nhi không bao lâu nữa thì đến lúc lâm bồn rồi, trước đó, càng cần phải chú ý."

Đứa trẻ của gia tộc đế vương, liên lụy đến quá nhiều thứ, quyền lợi, tranh đoạt... còn có, vô số mạng người!

Uống qua chén thuốc nha hoàn đưa tới, thấy nàng ta thoáng bình ổn trở lại, thái hậu hai cung lúc này mới đứng dậy, dặn dò vài câu, sau đó trở lại tẩm điện của mình.

Nàng ta co rúc trên giường, cung điện tĩnh mịch lạnh lẽo, chỉ có một thân một mình. Nàng ta đến hô hấp cũng thận trọng dè dặt, chỉ sợ sơ ý một chút, đứa bé trong bụng, cứ như vậy mà không còn nữa. Cảm giác sợ hãi đó, chỉ có một mình nàng ta thật sự thể nghiệm sâu sắc, vòng khuỷu tay ấm áp kia, trước giờ, đều không phải là của mình.

Minh hoàng quý phi biết rõ, giờ khắc này hoàng đế đang ở Phượng Liễm Cung, hai chân nhấc bụng lên, nàng ta vùi sâu nửa bên mặt vào trong gối thêu, lau đi nước mắt, đồng thời, ánh mắt bị tóc dài bao trùm, đã sinh ra thù hằn.


Qua mấy ngày, vết thương của Quân Nghi đã ổn, còn có thể xuống giường đi lại được, chuyện ở trường săn bắn, cũng từ từ khôi phục lại. Hoàng đế cũng không trị tội Lệ vương gia, chỉ là những mãnh thú bị bắt nhốt kia, toàn bộ giết ở Lệ vương phủ.

Từ chỗ của thái hậu hai cung thỉnh an xong trở lại, Phong Phi Duyệt vừa mới bước ra khỏi Từ An Điện, liền đụng phải Lệ vương gia ở phía đối diện xông tới.

"Duyệt Nhi tẩu tẩu..." Một tiếng xưng hô. Thế nhưng lại ái muội vô cùng.

Phong Phi Duyệt vung tay một cái, hướng sang con đường bên cạnh định đi lên trước.

"Duyệt Nhi tẩu tẩu thật không có lễ phép." Lệ vương gia ngăn cản trước mặt nàng, cố ý muốn trêu chọc một phen.

Phong Phi Duyệt cũng dứt khoát không né tránh, liền bình thản đứng ở đó, hai mắt long lanh, mang theo lãnh đạm trong trẻo, lập tức, đem khoảng cách gần trong gang tấc giữa hai người kéo ra, "Trường săn bắn của Lệ vương gia, thật sự khiến bổn cung được mở rộng tầm mắt."

Sắc mặt nam tử thản nhiên, thẳng thắn nói tiếp, "Không ngờ, nàng còn biết võ công."

"Biết một chút phòng thân mà thôi." Phong Phi Duyệt vô tình dây dưa, nhưng Lệ vương gia càng không có ý định tránh ra, hai người cứ như vậy giằng co, "Vương gia công vụ bề bộn, bổn cung không quấy rầy nữa."

"Duyệt Nhi..." Lệ vương gia tuy là xoay người sang bên, nhưng vào lúc nàng vượt qua người hắn, lại một bả bắt lấy cổ tay nàng, không chịu buông ra, "Nàng có biết, hoàng đế giấu giếm nàng bao nhiêu chuyện không?"

Nàng vốn có thể hất ra, mặc kệ lời của hắn, lại cứ như bị ma xui quỷ khiến đứng nguyên tại chỗ, để hắn trước một bước ngăn cản trước mặt mình.

"Tất cả nữ nhân trong hậu cung, đều không bì kịp một chữ Thi Tiệp Dư." Một câu nói, thời điểm xâm nhập vào tâm khảm của nàng, cảm giác thật bi thương.

Nàng nhăn hạ hàng mi, phút chốc dường như an tĩnh xuống rất nhiều, Lệ vương gia không để lại dấu vết tiến đến gần, thanh âm đầu độc, giống như đang mê hoặc niệm chú, "Nàng, sao không thử thử xem?"

"Không cần thử!" Phong Phi Duyệt lập tức ngước mắt, nặng nề đẩy hắn từ trước người mình ra.

"Nàng không dám chứ gì?" Lệ vương gia khiêu khích, thấy nàng không thèm quay đầu mà sải bước đi về phía trước, liền thuận miệng ném ra một câu, "Hay là, ta giúp nàng."

"Đồ điên!" Phong Phi Duyệt không rảnh liếc hắn một cái, bước chân vội vã rời đi.

Sau lưng, nam tử không khỏi bật cười ta miệng, nàng một khắc cũng không ngừng nghỉ, thật không biết, có gì đáng cười.


Lá trúc thường xanh, ánh trăng trên cao thanh lạnh.

Hai người ở bên ngoài Phượng Liễm Cung luyện kiếm, tuyết trắng tung bay, rơi đầy đầu vai, chân lướt như bay, tuyết đọng còn chua kịp tan đi kia lưu loát miên man bao trùm cả đỉnh đầu.

Phong Phi Duyệt 'vụt' ra kiếm, lập tức cuốn lấy thanh kiếm trong tay hoàng đế, nàng vận nội lực, muốn đem vũ khí của hắn đánh rơi tan tác. Nhưng, nam tử chỉ là nhẹ rung cổ tay, cả người nàng liền theo đó nhào tới, mất đi năng lực phản kháng.

Nàng không chịu thua, trên tay dùng sức lôi kéo, nhưng kiếm không rút ra được, ngược lại lại đem trọn thân thể nhào tới.

Cô Dạ Kiết đưa tay ra đỡ lấy, trêu ghẹo nói, "Đây chính là cái được gọi là nhung nhớ yêu thương chứ gì."

Mềm mại thơm ngát trong ngực, cũng không nguyện buông tay ra.

"Lại thua rồi!" Khí lực nàng không đủ, thu kiếm trên tay lại, quấn quanh cổ tay.

Cô Dạ Kiết vỗ nhẹ lưng nàng, lau đi mồ hôi trên trán nàng, sau đó mới dắt tày nàng đi về phía tẩm điện của mình.

Phong Phi Duyệt không nói không hỏi, chỉ là yên lặng đi theo phía sau, đi không bao lâu, liền nghe thấy một âm thanh nhạc khí du dương truyền đến, cổ cầm ống tiêu thổn thức, dư âm lượn lờ, bất tuyệt như lũ.

Men theo âm thanh, hai người đi tới trước một tòa tẩm điện, Phong Phi Duyệt không nhịn được dừng lại bước chân, liền trông thấy trong nội viện mở rộng cửa, một thân ảnh đỏ rực màu lửa đang uyển chuyển nhảy múa.

Chuông bạc màu tím trên người phát ra tiếng va chạm tuyệt mỹ, trên mặt cô gái đeo mạng che mặt, lộ ra ngoài một đôi mắt xinh đẹp, thân hình được phác thảo vừa vặn, nơi khóe mắt, đính hoa hồng yêu mị. Theo động tác của nàng ta, một cỗ mùi thơm thấm vào ruột gan, phiêu tán ra chung quanh.

Cô gái nhảy múa trên tuyết, dấu chân nhỏ nhắn in rõ rành lên trên, nàng ta theo điệu múa bước chân tiến lên, dưới tấm màn sa mỏng, thân thể nổi bật.

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương." Theo tiếng nhạc ngừng, cô gái nhẹ nhàng cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp gợi tình, nhìn chằm chằm về phía Cô Dạ Kiết đằng trước.

Phong Phi Duyệt nhìn trang phục trên thân cô gái kia, lồng ngực lập tức tắc nghẽn.

"Bỏ khăn che mặt xuống." Bên cạnh, Cô Dạ Kiết ra lệnh, nàng xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên gương mặt tuấn tú của nam tử hiện lên vài phần hứng thú, trong đáy đầm thâm thúy, cháy sáng dị thường.

"Dạ." Thanh âm, nhu mì mềm mỏng như sắp chảy ra nước, ngón tay thon dài của cô gái phủ lên một góc mạng che mặt, kéo xuống.

Gương mặt này, Phong Phi Duyệt tất nhiên biết, là Nô Cơ!

Hoàng đế quay đầu lại, cũng không nói gì, liền xoay người đi ra ngoài.

Phản ứng như vậy, ngay cả Phong Phi Duyệt cũng không ngờ tới, nàng theo sát tiến lên, chính vào lúc hoàng đế vươn tay dán lên thắt lưng của nàng, nam tử lại quay đầu đi, gương mặt tuấn lãng phi phàm dưới bầu trời đêm, hiện ra vài phần mông lung, trong mắt có chứa kinh ngạc, khóe môi giãn ra, cười hết sức tà mị.

Gương mặt nhỏ nhắn đầy suy sụp của Nô Cơ lúc đầu, trong nháy mắt liền theo đó khởi sắc, ả ta mừng rỡ không thôi, kích động khó nhịn.

Phong Phi Duyệt kỳ thực, đã thu hết động tác mờ ám của Cô Dạ Kiết vào trong mắt, lần nữa cất bước, tâm tình đã không còn như trước, nặng nề khó khăn chống đỡ.

Trừ đêm Nô Cơ thị tẩm đó, Phong Phi Duyệt suýt chút nữa thì quên mất sự tồn tại của ả ta!

Trở lại tẩm điện của hoàng đế, Cô Dạ Kiết không nói một lời, nhìn vẻ mặt bất an của Phong Phi Duyệt hắn chỉ là thuận theo mái tóc của nàng, để nàng tựa vào trước người mình.

Dường như, sóng nước chẳng gợn, Phong Phi Duyệt lại thủy chung không thể nhắm mắt được, trước kia không có suy xét kỹ càng vấn đề này, nhưng bây giờ đột ngột bày ra trước mắt nàng, hắn là hoàng đế, hậu cung ba nghìn giai lệ, không thể nào, chỉ lấy một người!

Nhìn nàng mặt đầy tâm sự, Cô Dạ Kiết không vội vạch trần, khóe môi dính thêm ý cười, liền thuận miệng hỏi, "Sao vậy, có tâm sự?"

Phong Phi Duyệt xa xăm thu hồi đôi con ngươi vô hồn, nhẹ nhàng đáp một câu, "À, không việc gì."

Trên mặt, đã lãnh đạm nhạt nhẽo, giống như đều đã để xuống tất cả rồi.

Nàng như vậy, ngụy trang quá giỏi, Cô Dạ Kiết không thích nhất, lại chính là điểm này.

Lúc nào thì, mới có thể chân thật hết thảy?