Chương 73: Hoa Lan Lại Xuất Hiện

Quả thật, trên chiếc thảm gấm dày dưới nền đất, tràn đầy máu!

Từng đóa từng đóa, xinh đẹp đoạt mệnh. Nha hoàn lúc trước nằm trên mặt đất, cổ tay, cổ chân đều là máu, hai mắt trừng lớn, vết máu bên khóe miệng, vẫn còn chưa khô.

Mùi máu nồng nặc, lập tức xông tới đây, Phong Phi Duyệt nhấc chân tiến đến gần, không nhịn được thụt lùi ra sau mấy bước, một tay chống đỡ mép bàn, nôn ra một trận.

Xem ra, là có người trước một bước diệt khẩu. Nàng giơ tay đè trước ngực, trong đầu, tất cả đều là một màu đỏ tươi kia, đi tới mở toang cửa điện ra, Phong Phi Duyệt mặc cho gió lạnh tùy ý rót vào, đem hơi thở tử vong bên trong điện thổi tan vài phần.

Cả người run rẩy, Phong Phi Duyệt có loại cảm giác bị người khắc nhìn chằm chằm, dường như đối phương, chỉ ở ngay trong Phượng Liễm Cung, nhất cử nhất động của nàng, đều nằm trong mắt kẻ khác.

Mở cửa điện ra, nàng gọi nha hoàn thị vệ, duy chỉ có Cô Dạ Kiết là không kinh động đến, sau khi đem thi thể rời đi, đám ma ma liền vội vàng dọn dẹp nội điện, tấm thảm dưới nền đất rực rỡ hẳn lên, bận rộn đến hơn nửa đêm.

Trong điện, ngón đèn sáng rực, ánh nến nhiễm động, Phong Phi Duyệt ngồi trước bàn, một tay chống dưới cằm, lần đầu tiên, trong Phượng Liễm Cung có nha hoàn gác đêm. Bởi vì dù lá gan nàng có lớn hơn nữa, hôm nay cũng không dám ở lại đây một mình.

Không qua bao lâu, được ma ma khuyên nhủ một hồi, nàng vẫn phải lên giường. Không thể phân biệt được là thực tế, hay là ảo mộng, cũng không thể phân biệt, một tiếng kêu thê lương kia, đến cuối cùng là Thi Tiệp Dư phát ra, hay là của nha hoàn bị chết oan kia.

Viên thuốc giải trong tay áo vẫn còn đây, trước khi Phong Phi Duyệt ngủ say, thầm nghĩ rằng, ngày mai, phải tìm một cơ hội giao viên thuốc giải này ra, dù sao... là một cái mạng. Hơn nữa, nàng cùng Thi Tiệp Dư vốn không thù không oán.


Hoàng đế ngày đêm ở lại trong Cảnh Dạ Cung, trong hậu cung cũng loan truyền khắp chốn, nói là Thi Tiệp Dư bị Vu Cổ mê hoặc, thân thể ngày càng gầy yếu tiều tụy, không sống được bao lâu nữa.

Lúc Cô Dạ Kiết đến, Phong Phi Duyệt vừa mới luyện kiếm xong từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, khắp người chảy đầy mồ hôi.

"Luyện xong rồi?" Nam tử nằm ở trên giường, nhìn nàng. Hai chân tùy ý gác lại, chỉ là thần sắc mệt mỏi. (Chipchip: Đến đây hơi thắc mắc, anh cho vợ luyện kiếm à, ko sợ hôm nào đó đang ngủ bị chị ột dao xử đệp :v)

Đem kiếm quấn trên cổ tay, Phong Phi Duyệt thậm chí không để ý đến hình tượng lau mồ hôi, gật đầu, đối với việc hoàng đế đột ngột đến, vẫn có vài phần kinh ngạc.

Nàng đi lên phía trước, thấy sắc mặt nam tử uể oải, vươn tay, đặt lên trên huyệt thái dương của hắn day nhẹ, Cô Dạ Kiết chợt cảm thấy toàn thân thả lỏng rất nhiều, một tiếng thích ý, đem sức nặng toàn thân đè trước ngực Phong Phi Duyệt.

Dưới ánh dương buổi sớm, hai người cận kề quấn quít bên nhau, một mảnh hòa hợp khó có thể mường tượng.

Qua hồi lâu, Cô Dạ Kiết mới mở mắt ra, hắn đứng dậy, hướng về phía giá sách đi tới.

"Hoàng thượng muốn xem sách gì sao?"

"Trẫm, tâm tình không yên, mỗi lần đều phải xem cuốn binh pháp bày trận này, mới có thể nhẹ nhõm được một chút." Cô Dạ kiết rút cuốn sách trên giá, xoay người nằm trở lại trên giường.

Theo động tác nam tử dựa lại gần, Phong Phi Duyệt vươn tay ra, ngón tay vừa chạm vào huyệt thái dương của hắn, liền nghe thấy một mùi hương hoa lan thoang thoảng. Rất nhẹ, rồi lại cực kỳ nồng đậm.

Tất cả, tựa như kéo đến vô cùng đột ngột. Bàn tay thon dài của hoàng đế, lập tức lật mở cuốn sách, giữa trang sách đang kẹp một thứ gì đó, theo trang sách bị kéo ra, Phong Phi Duyệt nhìn thấy một đóa hoa lan, thình lình hiện ra ngay trước mắt mình!

Đóa hoa kia, đã khô héo, cánh hoa bị ép mỏng dính, phát ra mùi hương nhàn nhạt.

Nàng nhìn thấy, tay Cô Dạ Kiết, tựa như có chút run rẩy, ngón tay, nhặt đóa hoa lan kia lên, thân thể cứng ngắc, chỉ là ở phía sau, nàng không nhìn rõ biểu tình trên mặt nam tử.

Phong Phi Duyệt kinh hãi, nàng lảo đảo một cái, lui về phía sau một bước dài. Mắt thấy hoàng đế phẫn nộ bật dậy, đôi con ngươi đối diện với mình, đã không còn tin tưởng.

Nàng khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, không lùi ra sau nữa, thân ảnh trong mắt, từng bước từng bước tiến tới gần, cảm giác ngột ngạt giống như hít thở không thông, đè nặng trái tim nàng.

"Gốc thứ hai!" Cô Dạ Kiết giơ đóa hoa lan trong tay lên, để trước mặt nàng, hoa kia, tinh khiết mà thơm ngát, giờ đây nhìn vào trong mắt, lại cảm thấy quá mức sặc sỡ, "Vì sao gốc thứ hai này, lại xuất hiện ở chỗ của nàng?"

Phong Phi Duyệt kinh ngạc, cũng không hề thua kém hắn, mặc dù Mạch Thần Lại đã từng nhắc nhở, nhưng, cuối cùng vẫn khó lòng phòng bị. Trong lúc nhất thời, nàng vô lực phản bác, chỉ là tựa vào bàn không nói câu nào.

"Lúc ấy trẫm đã hỏi nàng tung tích của hoa lan, nàng nói không biết," Cô Dạ Kiết đem đóa hoa kia dí vào trên mặt nàng, lãnh ý, lập tức đánh tới, "Vì sao, bây giờ nó lại ở trong Phượng Liễm Cung của hoàng hậu?" Trong mắt nam tử, đan xen quá nhiều, tức giận, phẫn nộ mãnh liệt cuộn trào, khiến Phong Phi Duyệt đau đớn nhất, chính là thất vọng của hắn. Loại ánh mắt kia, khiến nàng thực sự không thể chống đỡ được.

"Thần thiếp, không biết." Nàng cắn răng một cái, liền thấy trên mắt truyền đến một hồi đau nhói, Cô Dạ Kiết đã đem đóa hoa lan kia ném lên trên mặt nàng.

Đập phải, có chút đau, Phong Phi Duyệt nhìn những cánh hoa rơi xuống dưới chân mình, qua giây lát, mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt nam tử đại nộ, càng thêm lạnh lẽo như lớp băng dày ba tấc, "Đem cách giải độc cổ, nói ra."

Giờ đây, đóa hoa lan thứ hai đã xuất hiện, Phong Phi Duyệt căn bản có thể an tâm giao thuốc giải ra, nhưng... một khí cứ như vậy mà giao ra, mình, không phải thật sự thành kẻ hạ độc sao? "Thần thiếp thật sự không biết."

"Nàng!" Hy vọng còn sót trong lòng Cô Dạ Kiết hoàn toàn bị đánh nát, "Chỉ cần nàng nói ra, cứu mạng Thi Tiệp Dư, chuyện này, trẫm sẽ không truy cứu nữa, cũng sẽ không truyền cáo ra ngoài."

Phong Phi Duyệt chống lại ánh mắt của hắn, "Thần thiếp là bị oan."

Hai mắt nam tử, đột nhiên lạnh lẽo, sắc thái trong mắt toàn bộ ảm đạm xuống, "Trẫm đã nói, bất kỳ ai cũng được, chỉ có nàng ấy là không thể động vào!"

Trong Thành Vinh Điện.

Hoàng đế ngồi ở vị trí thủ tọa, bên cạnh, có Mạch Thần Lại, Thi Tiệp Dư, còn có thị vệ đầy phòng.

Phong Phi Duyệt quỳ gối phía dưới, không ngờ rằng, Thành Vinh Điện này vừa mới đi ra ngoài, lại phải tiến vào lại.

Hoa lan kia bày ở trên bàn, Thi Tiệp Dư thì đang thoi thóp thở, tựa lên trên người hoàng đế. Mà ở bên cạnh, thần sắc Mạch Thần Lại cũng đầy nghiêm trọng, hai mắt hướng về phía thân ảnh quỳ dưới kia.

"Còn không nói sao?" Ngữ khí Cô Dạ Kiết cường ngạo, một chưởng đánh lên mặt bàn.

"Hoàng thượng..." Mạch Thần Lại kiên định mở miệng, "Có lẽ, nương nương thật sư vô tội." Trong lòng hắn, rõ ràng hơn bất kỳ ai khác, "Người hạ độc kia, tuyệt đối không có khả năng là hoàng hậu."

"Trẫm biết!" Cô Dạ Kiết lạnh giọng cắt đứt, phẫn nộ trong mắt, dần dần chuyển thành cái nhìn hư vô, "Trẫm cùng Quân gia, người hoàng hậu chọn là ai, trong lòng nàng ấy rõ nhất. Chuyện này, rốt cuộc là kẻ nào gây nên, đã rất rõ ràng, nếu hoàng hậu có tham dự trong đó, nhất định biết cách phải giải độc thế nào."

Thi Tiệp Dư nghe vậy, đôi mắt tràn đầy trong suốt, ánh mắt đầy cấp bách nhìn sang Phong Phi Duyệt.

Tất nhiên, một loại hy vọng khao khát được sống, Phong Phi Duyệt không đành lòng nhìn thẳng vào mắt nàng ta, xoay đầu đi, lại trông thấy Mạch Thần Lại khẽ lắc đầu với mình, ý tứ của hắn, nàng hiểu. Một khi giao thuốc giải ra thì coi như đã nhận tội rồi, nàng cũng sẽ không có ngày trở mình được nữa.

Thấy vẻ mặt thờ ơ của nàng, Thi Tiệp Dư càng thêm thất vọng, nàng ta rủ đầu, thân thể kiệt quệ cuộn vào trong lồng ngực hoàng đế.

"Hoàng hậu!" Cô Dạ Kiết không thể nhịn được nữa, "Nàng thật muốn ép trẫm sao?"

Ngữ khí của hắn cay độc, khiến Phong Phi Duyệt không khỏi xoay đầu lại nhìn thẳng vào mắt hắn, đây, mới chính là vị tôn vương mà nàng biết. Tàn khốc của hắn, ngang ngược của hắn, tất cả của hắn, không từ bất kỳ một thủ đoạn nào.

"Người đâu, đưa Nghi hoàng quý phi tới đây."

Phong Phi Duyệt ngẩn ra, chuyện này, thì có can hệ gì đến Quân Nghi? Nhìn thấy Cô Dạ Kiết từ từ nâng khóe môi lên, người con gái nhẹ dịch chuyển đầu gối đang quỳ, toàn tâm lạnh xuống.

Chẳng qua bao lâu, Quân Nghi liền bị dẫn đến đây, nàng ta hiển nhiên không biết chuyện gì, nhìn thấy Phong Phi Duyệt quỳ dưới dất, còn chưa kịp hành lễ, liền kinh hô ra tiếng, "Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?"

"A..." Nam tử cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói, "Quả nhiên là tỷ muội tình thâm."

"Hoàng thượng, thần thiếp tham kiến hoàng thượng." Quân Nghi quỳ gối bên cạnh Phong Phi Duyệt, cung trang màu lam nhạt, bụng đã khẽ nhô lên.

"Quỳ yên ở đó." Hoàng đế tàn nhẫn mở miệng, cũng không có ý định cho Quân Nghi đứng dậy, "Xem xem chuyện tốt hai tỷ muội các người làm ra."

Quân Nghi sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, một câu không dám nói, ngoan ngoãn quỳ một bên.

Chuyện này, hoàng đế kết luận là Quân gia gây nên, vậy nên hai nữ nhi của Quân gia, chính là đứng mũi chịu sào.

Phong Phi Duyệt không nói một chữ, Thi Tiệp Dư khó khăn lắm mới thiếp đi, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, bắt đầu điên loạn.

"Trẫm cho các ngươi mạnh miệng!" Cô Dạ Kiết tức giận đến cực hạn, hai tay ôm chặt eo cô gái, "Người đâu!"

"Dạ, hoàng thượng." Thị vệ canh giữ bên cạnh bước nhanh lên trước, tiếp lệnh.

"Giội nước cho Nghi hoàng quý phi tỉnh táo." Cô Dạ Kiết hướng mắt nhìn Phong Phi Duyệt, hai tên thị vệ lập tức tiến lên kéo Quân Nghi sang một bên.

"Các người muốn làm cái gì?" Nàng cả kinh thất sắc, hai chân hai tay bắt đầu giằng co không ngừng, vừa mới giãy đạp bỏ chạy, liên bị hai tên kéo đến bức tường đối diện.

"Hoàng thượng..." Phong Phi Duyệt thình lình bật dậy, "Chỉ dựa vào một đóa hoan lan liền trị tội tỷ muội thần thiếp, thần thiếp không phục." Bên cạnh, hai tên thị vệ tiến lên, mỗi tên một bên đè bả vai của nàng lại khiến nàng lần nữa quỳ xuống.

"Không phục? Tổn hại người vô tội, Quân gia các người chỉ có chút năng lực này?" Cô Dạ Kiết buông Thi Tiệp Dư ra, đứng dậy đi tới trước mặt nàng, thân thể cao lớn ngồi xổm xuống, một phát bóp cổ nàng, "Duyệt Nhi, trẫm đối với nàng không tốt sao?"

Cảm giác bức bối, tắc nghẽn giữa cổ họng, nàng nhìn chằm chằm vào mắt nam tử, lắc đầu một cái.

Hoàng đế buông tay ra, thanh âm lạnh lẽo mà trống trải, "Được... vẫn là không bằng Quân gia, phải không?"

Phong Phi Duyệt chợt cảm thấy vô lực, tầm mắt mông lung, làm mờ đi vẻ thờ ơ trống rỗng của nam tử, nàng chỉ là lắc đầu, "Thiếp chưa từng vì Quân gia làm bất cứ chuyện gì."

"A..."

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết trong nháy mắt rót vào tai, Phong Phi Duyệt vội vàng xoay người lại, thấy hai tay hai chân Quân Nghi bị treo trên tường, toàn thân trên dưới, đều bị dội nước, trên tóc, lách tách, nước đọng theo cần cổ trắng nõn không ngừng chảy xuống. Cung trang dính sát trên người, vùng bụng nhô lên kia, càng thêm đặc biệt rõ rệt.

"Không!" Phong Phi Duyệt xoay đầu nhìn sang Cô Dạ Kiết, "Muội ấy không biết gì cả!"

"Nàng ta không biết, nhưng mà nàng biết." Nam tử lần nữa ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên vai nàng, cưỡng ép nàng nhìn thẳng về phía trước.

"Hoàng thượng," Phong Phi Duyệt cắn răng, từng chữ rõ ràng, "Nghi hoàng quý phi, còn đang mang long tử của hoàng thượng đấy."

Hổ dữ còn không ăn thịt con, nàng quên mất bản tính của nam tử sau lưng mình, hắn, chuyện gì cũng làm được.

"Đúng," Cô Dạ Kiết gật đầu, gương mặt tuấn tú kề lại gần nàng, đồng tử âm chí khóa chặt khuôn mặt tái nhợt của nàng, tay trái vuốt ve mặt nàng, kéo nàng xoay về phía mình, "trẫm còn từng nói, ai sinh hạ long tử trước, đứa trẻ đó, tương lai có thể kế thừa sự nghiệp đại thống."

Một câu, khiến Phong Phi Duyệt sững sờ kinh hãi, nàng, Quân gia, thái hậu hai cung, cho dù là ai cũng không đấu lại hắn. Cô Dạ Kiết đem hai lựa chọn bày ra trước mắt nàng, hoặc là, giữ lại Quân Nghi, hoặc là, liều chết không nhận tội, địa vị của Quân gia trong hậu cung, rơi xuống ngàn trượng!

"Lạnh quá..." Thanh âm của Quân Nghi, từ bên trong hàm răng, từng từ từng chữ cắn ra, toàn thân run lẩy bẩy, giống như lá rụng rơi lả tả, không chịu nổi một kích.

"Ào..." Một thùng nước lạnh cực lớn, lần nữa dội xuống, cô gái lạnh đến nỗi mắt cũng không mở ra được, mà hoàng đế, còn ra lệnh đem cửa sổ xung quanh toàn bộ mở hết ra.

Gió lạnh xào xạc, từng trận từng trận thổi vào khiến cả Thành Vinh Điện thêm âm lãnh, gió lùa vào một cái, Quân Nghi cắn chặt hàm răng, hai mắt khép lại, muốn cuộn tròn tứ chi, lại bị xích sắt vây chặt trên mặt tường.

"Tỷ tỷ, cứu muội..." Thanh âm, suy yếu vô lực, nương theo một chút gió nhè nhẹ, thổi vào trong tai Phong Phi Duyệt.

"Nghe thấy không?" Hơi thở tà mị của Cô Dạ Kiết, rót vào bên tai nàng, đem tới một hồi nóng rát, khẩu khí lại nôn nóng khó nhịn, "Duyệt Nhi, nói ra đi."

Phong Phi Duyệt siết nắm tay, quay đầu lại, trong mắt đã có xa cách, "Tại sao phải như vậy?"

"Trẫm chỉ muốn nàng mở miệng!" Cô Dạ Kiết nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, đè nén trong lòng càng phát ra mãnh liệt, "Nàng không nói, trẫm liền hành hạ nàng ta, xem xem là tâm địa ai cứng rắn."

Trên tường, thanh âm cô gái càng lúc càng khó nghe, chỉ cảm thấy rất lạnh rất lạnh.

Vài thùng nước lại tiếp tục giội xuống, nhưng đã không còn cảm giác nữa.

"Hoàng thượng," Mạch Thần Lại bên cạnh thấy vậy, vội vàng tiến lên, "Nghi hoàng quý phi thân thể vốn suy yếu, tiếp tục như vậy, đứa bé trong bụng..."

"Trẫm đã nói, trẫm chỉ cần hoàng hậu mở miệng," Cô Dạ Kiết kiên định cực kỳ, hai mắt nhìn Phong Phi Duyệt, "cứu Thi Tiệp Dư rồi, trẫm tự nhiên sẽ thả Nghi hoàng quý phi xuống."

"Hoàng thượng," Nàng cùng hắn nhìn thẳng vào mắt nhau, thầm lặng cười một tiếng, "không phải hoàng thượng bảo thần thiếp đưa ra lựa chọn sao...Thần thiếp cũng muốn hỏi một câu, giữa thần thiếp với Thi Tiệp Dư, hoàng thượng chọn ai?"

Đôi con người thâm thúy như lang sói, nheo lại đầy nguy hiểm. Đau đớn lắng sâu dưới đáy mắt, nhưng không ai có thể nhìn thấu được. Che chở của hắn, bảo vệ của hắn, nàng vĩnh viễn không nhìn thấy.

Cô Dạ Kiết cũng không trả lời, mà là đứng dậy, mắt lạnh nhìn Phong Phi Duyệt quỳ dưới đất, "Đem chậu than tới đây!"

"Dạ, hoàng thượng." Chỉ chốc lát, đám thị vệ bưng tới một chậu than lớn, nhất nhất đặt trước mặt Quân Nghi, bên trong điện, lập tức ấm áp. Y phục trên người cô gái, không qua bao lâu liền được hong khô, Quân Nghi chầm chậm tỉnh lại, vẫn chưa mở mắt, một chậu nước lạnh đón đầu liền dội tới lần nữa.

Vừa lạnh, vừa nóng, hai loại cảm giác cực hạn đối kháng trong người, chỉ là, khiến con người ta khó lòng chống đỡ hơn bất kỳ cực hình nào khác.

"Buông ra... tỷ tỷ..." Quân Nghi thống khổ cực hạn. Ý thức mơ hồ, lại ý vị gọi Phong Phi Duyệt.

Nàng nhìn thân thể cô gái bị treo lên cao, oán Cô Dạ Kiết, hận Cô Dạ Kiết, liền nhiều thêm một phần, "Thần thiếp nói lại một lần cuối cùng, cách giải độc cổ, thần thiếp không biết, chuyện này, cũng không có bất cứ quan hệ gì với Quân gia."

Nàng, quả nhiên vẫn còn bao che.

Nhìn thân thể Quân nghi bị treo lên, Phong Phi Duyệt đứng dậy, đối mặt nam tử, "Người có bản lĩnh thì nhằm vào thiếp, muội ấy không biết gì cả."

Cô Dạ Kiết nghe vậy, lửa giận trong người lại vọt lên lần nữa, quanh thân, ngưng tụ hàn khí, "Trẫm không thả."

Phong Phi Duyệt cười nhạt, mở miệng nói, "Hoàng thượng không phải đã nhận định là thần thiếp gây nên sao, muốn thiếp nhận tội cũng được, thả Quân Nghi xuống!"