"Nàng nhận tội?" Cô Dạ Kiết chau mày, đối với câu trả lời đột ngột của nàng, càng thêm khó có thể tiếp nhận.
"Hoàng thượng kiên quyết muốn gán lên người thần thiếp tội danh như vậy, thần thiếp còn có lời gì để nói?" Phong Phi Duyệt nhìn Thi Tiệp Dư hôn mê, tầm mắt quét qua cả đám người, "Bất quá, chỉ là cần một người chịu tội mà thôi, thần thiếp nhận, hay không nhận, ở trong mắt hoàng thượng, vẫn chưa đến mức quan trọng như vậy. A... Không phải muốn cung khai sao? Thả muội ấy xuống, thiếp sẽ nói."
Phong Phi Duyệt không để ý tới thần sắc người khác, hai tay nhấc làn váy lên, nhắm mắt theo đuôi, đi về phía Quân Nghi.
Phía sau, Cô Dạ Kiết nhìn chằm chằm bóng lưng người con gái, không thể phân biệt được thật giả trong lời nói của nàng.
Thấy không có động tĩnh, Phong Phi Duyệt dừng bước, giương cao khóe miệng giễu cợt, "Hoàng thượng, người còn chần chừ nữa, Thi Tiệp Dư sợ là không chờ được người đâu."
Nàng, dường như đã tìm trúng điểm yếu của Cô Dạ Kiết, nhẫn tâm một lần, hai người đều huyết nhục mơ hồ.
"Người đâu, đổi Nghi hoàng quý phi xuống." Nam tử lui ra sau một bước, ngồi trở lại vị trí chủ tọa.
"Hoàng thượng, vạn lần không thể," Mạch Thần Lại vội vàng ngăn cản, "bức cung như vậy cũng không phải là cách."
"Ô?" Hoàng đế chợt nhíu mày, nghe thấy Mạch y sư cầu cạnh, sắc mặt càng thêm âm trầm," Trẫm cũng muốn nghe thử xem, Mạch y sư có cao kiến gì, có thể khiến hoàng hậu mở cái miệng này ra."
Mạch Thần Lại xoay người, thấy Phong Phi Duyệt đã quay đầu lại, đang nhìn mình, đôi môi đỏ mọng mím chặt, yếu ớt kéo ra, nàng cười nhạt một tiếng, hư ảo khiến người khác không tài nào bắt được, "Mạch y sư, ngươi không cần phải cầu tình giúp bổn cung, tội bổn cung phạm phải, tự nguyện lãnh phạt, không oán được người khác."
"Nhưng mà..." Hắn vốn định, bảo nàng giao thuốc giải ra, ít nhất, có thể tránh được đau đớn trên da thịt này.
Nhưng, kiêu ngạo như nàng, bây giờ, chuyện đã không còn liên quan đến thuốc giải nữa.
"Còn chần chừ cái gì?" Cô Dạ Kiết thấy hai người tâm ý tương thông, một chưởng đánh trên mặt bàn gỗ, làm thị vệ bên cạnh giật mình run lẩy bẩy.
"Dạ, hoàng thượng." Vài tên thả Quân Nghi xuống, Phong Phi Duyệt nhấc chân bước lên, cũng không làm khó bọn chúng, mở rộng hai tay, mặc cho xích sắt khóa chặt tứ chi, bị kéo lơ lửng lên không.
Sau lưng dính sát vào vách tường cứng rắn, xích sắt trên cổ tay cổ chân đột nhiên thít chặt lại một cái, khí lực toàn thân, toàn bộ đều tập trung lên tứ chi, nàng kêu đau một tiếng, nơi mảnh khảnh gầy yếu, dường như truyền đến âm thanh bị bẻ gãy. Hai nắm tay siết lại thật chặt, nàng cắn răng, chỉ thấy Quân Nghi vừa được thả xuống khẽ động đậy thân thể, hai tay vuốt bụng của mình, cả người cuộn tròn lại một góc.
Phong Phi Duyệt ngước mắt, nhìn sang Mạch Thần Lại, thanh âm yếu ớt, "Mạch y sư..."
Nam tử hiểu ý, trong lòng chua xót, quay sang hoàng đế bên cạnh lên tiếng cầu xin, "Hoàng thượng, xin cho thần chẩn trị cho Nghi hoàng quý phi trước."
Cô Dạ Kiết cũng không thu hồi tầm mắt rơi lên trên mặt Phong Phi Duyệt, đối với cô gái dưới dất, càng thêm thờ ơ lãnh đạm, hắn khoát khoát tay, không nói thêm một câu.
Mạch Thần Lại thở ra một hơi, đi đến bên cạnh Nghi hoàng quý phi, hai mắt cô gái nheo thành một đường kẻ, nhìn thân thể Phong Phi Duyệt bị treo trên cao, chỉ có thể rơi nước mắt, mở to miệng, nhưng không phun ra được nửa chữ.
Hắn từ trong ngực lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng nàng ta, mà nàng lại ngậm chặt hàm răng, gắt gao không chịu mở miệng, Mạch Thần Lại biết nàng ta đang sợ cái gì, liền ngồi xổm xuống, tận lực thả nhẹ ngữ điệu, "Đây là thuốc giữ thai, ăn vào, thì không sao nữa."
Quân Nghi nghe vậy, lúc này mới khẽ buông lỏng mở miệng, để viên thuốc kia trượt vào trong miệng, theo nước mắt cùng nhau nuốt xuống. Năm ngón tay mảnh khảnh, vô lực, lại lần nữa bắt lấy cổ tay hắn, thanh âm của cô gái trống rỗng mà bất lực, Mạch Thần Lại nghe thấy rõ ràng, nàng nói, "Cứu, cứu tỷ tỷ."
Hắn thuận thế, giữ lấy mạch đập của nàng ta, cười một tiếng, ôn nhuận thư thái, thanh âm giương cao vài phần, "Bẩm hoàng thượng, Nghi hoàng quý phi không có gì đáng ngại." Nhân lúc rút tay ra, lòng bàn tay hai người kề nhau, một viên thuốc khác được đưa vào trong tay nàng, nam tử thần sắc tự nhiên, khẽ làm khẩu hình miệng, "Cầm lấy, cho nàng ấy!"
Ánh mắt tuyệt vọng của Quân Nghi, lập tức sáng lên, bàn tay dùng sức nắm chặt rụt vào trong tay áo rộng thùng thình.
Mạch Thần Lại đứng dậy trở lại bên cạnh Cô Dạ Kiết, mà Phong Phi Duyệt thế nhưng lại cắn chặt răng, trên cổ tay, da thịt mịn màng bị gông xiềng vô tình kéo rách.
Thấy nàng hồi lâu không nói, càng không có ý định lên tiếng, Cô Dạ Kiết liền không nhịn được đặt câu hỏi, "Nói đi, cách giải cổ độc."
Phong Phi Duyệt ngẩng đầu lên, lời nói ra là nói thật, "Không biết."
Ba chữ*, giống như chiếc búa tạ nặng nền gõ xuống, trêu đùa quân tâm, lời từ trong miệng nàng nói ra vốn không chút để ý. Cô Dạ Kiết đứng dậy, chậm rãi từ tốn đi tới trước mặt nàng, "Nàng gạt trẫm?"
( 'Không biết' trong tiếng Trung là 3 chữ '不 知道')
Ngữ khí của hắn rất lạnh, giương cung bạt kiếm, Phong Phi Duyệt dứt khoát đưa tầm mắt sang chỗ khác, gò má, hiện lên ý cười khổ sở, "Thần thiếp, không gạt hoàng thượng."
Hoàng đế đứng sựng tại chỗ, ngọn lửa sau lưng bốc lên cao, chiếu rọi bóng lưng kiên đĩnh của hắn càng phát ra cao lớn sáng rực. Ngược sáng, thần sắc nam tử âm u, lần nữa ẩn nhẫn, "Hoa lan vốn là thứ trong Phượng Liễm Cung, lần này người hạ cổ không phải là nàng, nhưng, hoàng hậu khó thoát liên can, trẫm không tin, nàng không có cách giải độc cổ."
"Hoàng thượng nói cái gì, chính là cái đó, thần thiếp không còn lời nào để nói." Phong Phi Duyệt không chịu yếu thế, ngữ điệu cũng bắt đầu cứng rắn.
"Trẫm đã nói, chỉ cần nàng nói ra, trẫm sẽ không so đo nữa." Cô Dạ Kiết hướng về phía gương mặt nhỏ nhắn quật cường, giọng điệu đầy tức giận cũng trở thành bất đắc dĩ, nàng kiên quyết như vậy, thật muốn khiến sự tình rối loạn đến mức không thể sửa chữa được nữa sao?
"Không có!" Nàng định quay mặt đi, không thèm để ý tới nữa.
"Hoàng thượng..." Lúc này, Thi Tiệp Dư chầm chậm tỉnh lại, được nha hoàn dìu đỡ đi lên trước, "Người đừng bắt ép hoàng hậu nữa, có lẽ nương nương thật sự không biết."
"Nàng ấy không biết! Nhưng người của Quân gia thì biết." Cô Dạ Kiết khẳng định, hai mắt không khỏi liếc sang Quân Nghi dưới đất.
Cô gái nằm trên nền đất âm lãnh, run lẩy bẩy, thấy hoàng đế một bộ dáng lãnh khốc, càng thêm run rẩy lợi hại.
"Hoàng thượng, đây là số mệnh của thần thiếp, không trách được hoàng hậu, Nghi hoàng quý phi thân mang long tử, cứ tiếp tục giày vò như vậy sẽ không toàn mạng, hoàng thượng coi như tích phúc cho thần thiếp, thả hai vị nương nương đi." Hai tay Thi Tiệp Dư nắm lấy cổ tay nam tử, nhẹ nhàng lôi kéo, cầu khẩn trong mắt, nồng đậm mà hết sức chân thành.
"Trẫm tích phúc cho các nàng ấy, ai tới tích phúc cho nàng?" Cô Dạ Kiết không chút suy suyển, rút lại lại.
Thi Tiệp Dư sững sờ đứng bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, tràn đầy khổ sở.
"Trẫm lại không tin nàng ta không mở miệng."
"Hoàng thượng," Một tên cai ngục đứng bên cạnh tiến lên, nịnh nọt hiến kế, "nô tài có cách kiến nương nương mở miệng." Thanh âm của hắn bị ép tới vô cùng nhỏ, Phong Phi Duyệt chỉ nhìn thấy hắn lại gần bên tai Cô Dạ Kiết, nhưng không biết đang nói cái gì.
"Bình thường các vị nương nương vào đây, miệng lưỡi có chút cứng rắn, nô tài liền mang hình cụ trong Thành Vinh Điện ra, cũng chỉ là hù dọa một chút, còn chưa đến lúc dùng hình, liền ngoan ngoãn cung khai." Tên kia dù sao cũng là tổng quản ở đây, gặp qua nhiều loại nữ nhân cương liệt, nhưng vẫn chưa đụng phải loại không thể thu phục.
Đôi con ngươi lẫm liệt như bóng đêm của Cô Dạ Kiết, quét qua từng dãy hình cụ trên tường khiến người ta phải run sợ, do dự, tầm mắt rơi lên trên người Phong Phi Duyệt, nhưng thấy ánh mắt của nàng bình thản ngang ngạnh, không chút sợ hãi, mồi lửa trong đáy lòng nam tử lập tức vọt lên, "Có những loại hình pháp nào?"
"Bẩm hoàng thượng," Tổng quản nghe nói, hai mắt lập tức sáng rỡ lên, thanh âm cũng bất giác giương cao, thuộc nằm lòng hết thảy, "có ghế hùm, châm khoan tim, roi móc câu... kẹp ngón tay..." Mỗi một cái tiên, liền khiến người ta không rét mà run.
Thanh âm như vậy, đủ chui vào trong tay Phong Phi Duyệt. Nàng thật không ngờ, Cô Dạ Kiết thật sẽ tra tấn mình.
Nam tử nghe nói, chân mày càng lúc càng nhíu chặt, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Phong Phi Duyệt, hy vọng nàng có thể mở miệng.
Ngay cả Mạch Thần Lại đứng đằng xa, cũng đầy lo lắng, xông tới lắc đầu một cái, ý bảo nàng đừng tiếp tục kiên trì nữa. Thật ra thì, Phong Phi Duyệt cũng không biết, bản thân mình rốt cuộc là đang kiên trì cái gì, cũng chỉ là một viên thuốc giải mà thôi, lúc trước, nàng cũng đã quyết tâm giao nó cho Thi Tiệp Dư. Nhưng, đến giờ này khắc này, nàng lại gắt gao cắn chặt răng, nhất định nhận hết giày vò, nhất định... tổn hại cả hai bên.
Cô Dạ Kiết ra lệnh một tiếng, chắp tay đứng trước mặt người con gái, tên tổng quản chưởng sự kia gọi mấy tên ngục tốt lại, đám thị vệ vẫn luôn đứng bên cạnh tiến lên, cởi xích sắt ra. Thân thể lập tức mất đi chống đỡ, Phong Phi Duyệt ngã thẳng xuống, muốn bật lên, lại phát hiện hai tay hai chân đã chết lặng vô lực, chỉ có thể cứng rắn nhìn hai đầu gối của mình chạm đất, 'bụp' một tiếng, dập mạnh xuống nền đất.
Người vẫn chưa thở ra được một hơi, nửa người trên liền bị hai tên sau lưng kéo lên. Cưỡng bách nàng đưa tay ra, một bộ hình cụ đã đeo lên mười ngón tay của nàng. Vật này, Phong Phi Duyệt đã từng nhìn thấy trên tivi không chỉ một lần, càng biết rõ sự lợi hại của nó.
"Hoàng thượng..." Thi Tiệp Dư thấy hoàng đế ra quyết định như vậy, vội quỳ xuống, không ngừng cầu xin dung thứ, "Đám nô tài này không biết nặng nhẹ, vạn nhất có sai sót gì, hoàng thượng, người bớt giận a..."
"Hoàng thượng, cổ độc của Thi Tiệp Dư không phải ở chỗ hoàng hậu, nương nương không nói ra cách giải độc, nhất định là sự tình có khúc mắc." Mạch Thần Lại tiến lên, nhưng lại không thể khiến hoàng đế dao động dù chỉ một chút.
Hắn giơ một tay lên, ý bảo đám người đừng ồn ào nữa, "Trẫm hỏi nàng một lần cuối cùng, nhận hay không nhận?"
"Không có gì để nhận cả!" Phong Phi Duyệt rủ hai mắt xuống, dưới đầu gối, đau đớn như có lửa thiêu lan tràn.
"Dùng hình!" Cô Dạ Kiết ném ra hai chữ, hai tên ngục tốt nghe vậy, trên tay lôi kéo, trúc bản liền gắt gao kẹp chặt trên tay nàng. Cái gọi là tay đứt ruột xót, Phong Phi Duyệt vào giờ khắc này, mới thấm sâu vào người.
"A..." Nàng hô đau một tiếng, mười ngón tay thon dài bị buộc dãn ra.
Cô Dạ Kiết cả kinh, không ngờ hai tên ngục tốt kia thật sự ra tay, "Khoan đã!" Hắn vừa định ngăn cản, hai tên kia lại theo như thường lệ lúc trước, liếc mắt ra hiệu lẫn nhau, sau đó đột ngột dùng sức hướng hai bên kéo đi.
"A..." Phong Phi Duyệt đau đến nỗi trước mắt choáng váng một hồi, xương tay mảnh khảnh, có cảm giác bị bẻ gãy, đau nhức đến tận tim. Mười ngón tay đỏ bừng, giữa khe hở non mịn, máu tươi đầm đìa. Nhuộm đỏ trên mặt từng mảnh từng mảnh ống trúc.
Trái tim Cô Dạ Kiết hung hăng co rút đau đớn, hắn vươn tay đè lại, đau đến khom người, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
"Hoàng thượng, hoàng thượng người sao vậy?" Thi Tiệp Dư cả kinh thất sắc, vội vàng đỡ lấy hắn.
Trước mắt Phong Phi Duyệt tối đen như mực, chỉ nhìn thấy một cái bóng đen cúi xuống, xung quanh, tiếng người huyên náo.
"Mạch y sư," Ngữ khí Thi Tiệp Dư cấp bách, nước mắt đã rơi xuống, "hoàng thượng đây là bị làm sao?"
Mạch Thần Lại tiến lên, đỡ nam tử dìu hắn trở lại chỗ ngồi, Mạch Thần lại biết, là phu thê quấn phát tác, "Thi Tiệp Dư không cần lo lắng, hoàng thượng đây là cấp hỏa công tâm, nghỉ ngơi một chút thì sẽ không sao."
Nghe hắn nói như vậy, cô gái lúc này mới an tâm, hai tay không ngừng xoa lên ngực Cô Dạ Kiết, mặt đầy lo lắng, "Hoàng thượng, chúng ta trở về đi, người như vậy, thần thiếp không chịu nổi."
Đau đớn trong tim, đã đỡ hơn nhiều, trên trán Cô Dạ Kiết tràn đầy mồ hôi lớn như hạt đậu, hắn nhìn Phong Phi Duyệt nằm co quắp dưới đất, tim, càng quặn đau thêm lần nữa.
"Kéo các nàng ấy xuống, ngay mai lại thẩm tra." Hoàng đế một tay chống trán, Phong Phi Duyệt chỉ nhớ mình bị nhấc lên, ngay sau đó, liền bị ném vào gian phòng ám thất trước kia, rồi hôn mê.
Quản sự trở lại, trên mặt là bộ dáng nơm nớp lo sợ, hắn không ngờ rằng hai tên ngục tốt kia thật sự ra tay nặng như vậy.
"Hoàng thượng..."
Cô Dạ Kiết khẽ mở đôi con ngươi vốn đang đóng chặt, môi mỏng bởi vì đau đớn mà nhếch lên, đồng tử màu hổ phách, lóe ra một tia khát máu nguy hiểm, hai mắt nhìn chằm chằm tên đàn ông quỳ dưới đất, hắn buông tay ra, đem thân thể vùi vào thành ghế. Lồng ngực vẫn còn đang phập phồng, hai tên ngục tốt kia hiển nhiên biết mình đã gây ra họa, vội vàng quỳ xuống theo bên cạnh tên chủ quản, "Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng..."
Bàn tay Cô Dạ Kiết đặt trên thành ghế, siết lại một cái, "Mang xuống, chặt hai tay hắn!"
"Dạ, hoàng thượng."
"Hoàng thượng tha mạng, nô tài không dám nữa..."
Tên chủ quản kia chỉ lo rụt cổ lại, nghe từng tiếng kêu thê lương thảm thiết, vội vàng nhắm chặt hai mắt, thân thể lập tức mềm nhũn .
Cô Dạ Kiết thân thể khó chịu, cũng không truy cứu thêm nữa, Mạch Thần Lại biết lúc hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, khuyên nhủ cũng chỉ đổ thêm dầu vào lửa. Liền vội vàng ra hiệu bảo thị vệ bên cạnh, hộ tống đưa hắn hồi cung.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..." Ý thức Phong Phi Duyệt mơ hồ. Chỉ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng gọi đầy lo lắng của cô gái, nàng cử động một cái, "A..." Gương mặt nhỏ nhắn vẫn chưa tỉnh táo, nhíu chặt thành một đoàn, thanh âm càng thêm suy yếu.
"Tỷ tỷ." Y phục trên người Quân Nghi, đã sớm được hong khô từ lúc ở trong hình phòng, nàng ta khó khăn quỳ nửa người lên, kéo Phong Phi Duyệt từ dưới nền đất đầy nước đọng dậy, dịch chuyển đến chiếc giường bên cạnh.
Nói là giường, kỳ thực cũng chỉ là rơm rạ trải trên mặt đất, một chỗ miễn cưỡng khô ráo mà thôi. Đưa nàng đến góc khuất trong ám phòng, Quân Nghi để cho nàng nằm ngửa lên trên, nhìn bàn tay sưng đỏ lại tràn đầy máu tươi của Phong Phi Duyệt, lập tức, không biết phải làm thế nào.
"A, đúng rồi," Quân Nghi kích động, lấy viên thuốc giấu ở trong ống tay áo kia ra, đưa đến bên khóe miệng Phong Phi Duyệt, "Tỷ tỷ, mau ăn vào đi."
"Đây... là cái gì?" Nàng nằm trên đống rơm rạ chất đống đâm chích vào người kia, khó khăn mở mắt ra một đường kẻ, đôi môi, bởi vì thiếu nước mà khô nứt.
"Đây, là Mạch y sư lén đưa uội, hắn bảo muội cho tỷ ăn vào, muội cũng không biết rốt cuộc có tác dụng gì." Quân Nghi thấy nàng xòe tay ra, liền đặt viên thuốc kia vào trong lòng bàn tay nàng.
"Huynh ấy, nhất định là đoán ra được hoàng thượng sẽ dùng hình với ta." Thanh âm của Phong Phi Duyệt khô khan, nghe vào trong tai cô gái, lại khiến lòng nàng chua xót khó chịu, không nhịn được liền lệ nóng lưng tròng.
"Tỷ tỷ, tỷ không cần phải như vậy." Quân Nghi nhìn mười ngón tay sưng đỏ của nàng, gần như dính liền thành một cục, lại cố chấp muốn đem viên thuốc kia nhét vào trong miệng mình, viên thuốc màu đen, nhiều lần suýt chút nữa từ trong lòng bàn tay nàng lăn xuống. Quân Nghi khóc nhận lấy viên thuốc, giữ đầu của nàng, Phong Phi Duyệt nhìn viên thuốc kề sát trên cánh môi, khẽ mở miệng, ngậm vào.
"Tỷ tỷ, nuốt xuống." Quân Nghi thấy nàng bị đắng đến nhíu mày liên tục, lại ngậm yên viên thuốc kia trong miệng, không chịu nuốt xuống.
Phong Phi Duyệt gật đầu, cường tự kéo miệng cười nhẹ, rồi lắc đầu một cái, "Đắng một chút, tốt."
Nước mắt của Quân Nghi vốn dĩ đang trực trào, nghe nàng nói vậy lập tức tuôn chảy, nàng ta để nửa người trên của Phong Phi Duyệt tựa vào người mình, sau lưng mình lại chống đỡ vách tường lạnh như băng.
Đắng gắt trong miệng, đã khiến nàng chết lặng, hô hấp, mỗi một hơi tập kích vào trong miệng, đều đắng đến nỗi khiến nàng chỉ muốn nôn mửa. Đau đớn trên tay, khiến nàng vừa mới nhắm hai mắt lại phải mở to, hết lần này đến lần khác, chịu đủ giày vò.
Lúc bản thân thâm vào tuyệt cảnh, kéo mình một cước, vĩnh viễn là Mạch Thần Lại. Trong không khí âm u ẩm mốc, phảng phất như được rót vào một tia sáng mặt trời, Phong Phi Duyệt cảm thấy may mắn bội phần, khóe môi nhàn nhạt kéo ra.
"Quân Nghi," Trong ám thất u tịch, chỉ có bóng ảnh hai người nương tựa lẫn nhau, Phong Phi Duyệt vô lực mở miệng, "Vì Quân gia, muội đơn độc tiến vào hậu cung, có đáng không?"
"Tỷ tỷ, trong cung có tỷ, muội liền không sợ, còn có đứa bé trong bụng, chỉ cần có hai người ở bên, muội nhất định không sợ." Quân Nghi cởi áo ngoài trên người mình ra, khoác lên trên người cả hai, kéo chặt Phong Phi Duyệt về phía mình hơn.
"Vậy, muội đã từng nghĩ qua 'vì mình mà sống' chưa?"
Phong Phi Duyệt rõ ràng cảm giác thấy thân thể phía sau cứng đờ, "Huynh ấy đã nói, nữ nhi của Quân gia, không có tư cách vì mình mà sống. Nam nhi của Quân gia, cũng vậy."
"Tại sao?" Phong Phi Duyệt không nén được nghi hoặc, "Lẽ nào, trên lưng Quân giả phải gánh vác gì đó?"
"Muội cũng không biết, muội chỉ nghe lời huynh ấy nói, huynh ấy bảo muội làn cái gì, thì muội làm cái đó." Cô gái vẫn luôn nhu nhược yếu đuối vạn phần, lời nói ra khỏi miệng lúc này, lại kiên định như vậy, để tâm như vậy.
"Vậy đứa bé thì sao?" Phong Phi Duyệt nhẹ giọng hỏi, "Quân Ẩn làm như vậy, muội cũng không có chút oán hận nào sao?"
"Tỷ tỷ..." Quân Nghi tiếp lời, "muội đã vào cung rồi, điều duy nhất có thể làm, chính là bảo vệ con của muội, muội không quan tâm nó có thể kế thừa sự nghiệp đại thống hay không, muội chỉ muốn nó sống thật tốt."
Cố chấp của nàng ta, khiến Phong Phi Duyệt rơi vào trầm tư, chính nàng liều chết không giao thuốc giải ra, hoàng đế tất nhiên cũng không có biện pháp làm gì được nàng. Lại không biết, hắn nhận định là do Quân gia làm, nói không chừng sẽ xuống tay với Quân Nghi, hơn nữa, tin tưởng không còn, kiên trì của nàng, còn có ý nghĩ gì nữa? Có giao ra hay không, hoàng đế đều khẳng định, chính nàng biết cánh giải độc cổ.
"Tỷ tỷ, có phải tỷ rất lạnh hay không?" Thấy cả người nàng run lên một cái, Quân Nghi vội vàng siết chặt lực đạo trên tay đem nhiệt độ trên cơ thể truyền qua cho nàng.
"Cho dù là tỷ muội ruột thịt, muội cũng không nên tin tưởng, bên trong thâm cung nội uyển này, mỗi người đều là vì bảo vệ chính mình." Phong Phi Duyệt ở bên tai nàng ta nói ra những lời này, huống hồ, hai người các nàng còn không phải là tỷ muội ruột.
"Không, tỷ tỷ năm lần bảy lượt cứu muội, muội muội không dám quên, nếu không phải là tỷ, hoàng thượng bên kia, muội nhất định không thể qua mặt được, muội tin tỷ. Trong cung này, muội chỉ tin một mình tỷ tỷ." Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Quân Nghi ửng lên một tầng đỏ hồng nhàn nhạt, "Không có tin tưởng, ở cạnh nhau đều phải thấp thỏm lo sợ, sống quá mệt mỏi."
Trong một đêm, cảm giác Quân Nghi đem lại cho nàng, đã thay đổi rất nhiều, nàng ta không còn như nhược nữa, có đôi khi, thậm chí còn mạnh mẽ hơn chính mình.
Vết thương trên tay, vừa mới yên ổn một chút lại đau đến thấu tận tim can. Phong Phi Duyệt chỉ có thể để hai tay ở bên ngoài, không dám động đến. Mệt mỏi đánh tới, toàn thân lại đau đớn, đến sau nửa đêm, nàng căn bản không có cách nào nhắm mắt, chỉ có thể khẽ rên rỉ kiên cường chịu đựng
"Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Hai mắt Quân Nghi vừa mới nhắm lại cũng theo đó mở ra, thấy trên trán nàng chảy đầy mồ hôi lạnh tinh mịn, mặt trắng như tờ giấy, rất là dọa người.
"Tỷ tỷ..." Nàng ta tránh ra một cái, vội vàng đứng dậy chạy lên trên chiếc lồng giam đằng kia. Lấy ra một chiếc đèn dầu mờ tối đi tới, vén chiếc áo khoác trên người Phong Phi Duyệt lên, nàng quỳ gối xuống bên cạnh người con gái, "Tỷ tỷ, người khó chịu ở đâu?"
"Chân..." Ý thức Phong Phi Duyệt mơ hồ, chỉ có thể mạnh miệng nói ra một chữ.
"Chân?" Quân Nghi vén chiếc quần lụa mỏng manh đã rách nát không chịu nổi của nàng lên, lại thấy hai đầu gối nàng ứ đọng máu bầm, sưng to như chiếc bánh bao, nhìn kỹ một chút, chỉ là vết thương da thịt, "Là ở đây sao?" Nàng vươn tay nhẹ rơi lên trên đầu gối, vừa mới chạm vào, Phong Phi Duyệt liền đau đến hít ngược một hơi lạnh, một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn.
"Sao có thể như vậy?" Quân Nghi sợ hãi che miệng, nước mắt vừa mới dừng, lại rơi xuống.
"Không sao," Phong Phi Duyệt lắc đầu an ủi, "vừa rồi lúc bị thả xuống, đập vào nền đất một cái." Toàn thân nàng không thể nhúc nhích, xương đầu gối, chắc là đã vỡ nát rồi.
Quân Nghi thấy đôi môi nàng khô nứt, thanh âm càng thêm khản đặc không thể nghe được, vội vàng đứng dậy, cuối cùng tìm thấy một cái chén vỡ trong góc bên cạnh, bên trong vẫn còn chút nước. Dùng khăn gấm thấm lên, làm cánh môi nàng ướt át, hạn hán lâu ngày gặp cam lộ, Phong Phi Duyệt chợt cảm thấy cả người thanh tỉnh vài phần, đỡ hơn nhiều, "Cảm ơn."
Quân Nghi đem áo đắp lên cho Phong Phi Duyệt, sợ mình sẽ đụng đến nàng, liền cuộn người nằm ở góc xa xa bên kia, không để ý đến thân thể mỏng manh, co rúc. Hai người ngủ vô cùng không yên ổn, Phong Phi Duyệt là bị đau, mà Quân Nghi, lòng đầy lo lắng khó yên.
Lúc ngục tốt đi vào, hai người đã tỉnh lại từ sớm, đã có bài học dạy dỗ hôm qua, hai tên mới đến không dám đánh mắng, chỉ là rón rén dè dặt đỡ Phong Phi Duyệt đi ra ngoài, Quân Nghi nôn nóng vạn phần, theo sát phía sau, "Các ngươi nhẹ một chút."
Phong Phi Duyệt ngẩng đầu nhìn lên, vừa đúng đối diện gương mặt tuấn tú của Cô Dạ Kiết, thần sắc mệt mỏi, hai mắt hằn đầy tia máu, thậm chí cả khuôn cằm sạch sẽ, cũng hiện ra vẻ yếu ớt.
Một cái quỳ, nàng đau đến suýt chút nữa co quắp người ngã xuống, Mạch Thần Lại kinh hãi, lại thấy nàng dùng khủy tay chống đất, cứng rắn ngồi thẳng người dậy.
"Hoàng hậu, còn không chịu nói sao?" Nam tử mở miệng, thanh âm cũng khản đặc như vậy. Tầm mắt không tự chủ được rơi lên trên bàn tay rủ xuống bên người của nàng, nơi đốt ngón tay, từng mảng tửng mảng màu đỏ tươi kia, đâm vào mắt khiến hắn không đành lòng nhìn lại.
Quân Nghi quỳ gối ngay bên cạnh nàng, thấy nàng thống khổ gắng gượng chống đỡ, liền muốn tiến tới đỡ một bả, lại bị thị vệ hung hăng kéo sang một bên.
Phong Phi Duyệt biết rõ, mình sắp sửa không chống đỡ được nữa, nàng ngẩng đầu nhìn hoàng đế, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Cô Dạ Kiết, "Hoàng thượng, hôm qua, thần thiếp thật sự sai rồi."
Hoàng đế ngẩn ra, không biết nàng đang nói đến chuyện gì. Chỉ cho rằng nàng chịu khổ hình, bây giờ đã hối hận rồi.
"Khoảng cách giữa đế hậu, làm sao có thể có tin tưởng?" Phong Phi Duyệt cười một tiếng, cực kỳ thảm đạm, "Một ngày phu thê, trăm ngày ân tình đã qua rồi!"
Nàng muốn hoàng đế tin tưởng, lại không biết rằng, đến phần tín nhiệm nàng dành cho hắn, cũng đã hết sạch sẽ.
Đôi con ngươi Cô Dạ Kiết nhìn nàng ảm đạm xuống, trái tim trống rỗng, muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng làm thế nào cũng không nắm được.
"Thần thiếp nhận tội," Một câu nói bất thình lình, càng thêm khiếp sợ tại chỗ, tầm mắt của mọi người nhất nhất rơi lên trên người nàng, Phong Phi Duyệt thần sắc thản nhiên, "Cổ độc của Thi Tiệp Dư, không có bất cứ liên hệ gì với Quân gia, với thần thiếp..." Một câu, nàng liền cường ngạnh chặn đứt giữa cổ họng, mình giao thuốc giải ra, vậy, chuyện cổ độc, còn có thể nói rõ được sao?
"Hoàng thượng không tin cũng chẳng sao, nhưng muốn thần thiếp giao cách giải ra, nhất định phải đồng ý tất cả yêu cầu của thần thiếp." Phong Phi Duyệt sợ mà không phục, trong đôi mắt xinh đẹp sắc sảo lộ rõ kiên nghị, nàng phải trải tốt đường lui ình.
"Yêu cầu gì?" Cô Dạ Kiết nhìn chằm chằm người con gái dưới đất, mặc dù đã khẳng định ngay từ đầu, nhưng rốt cuộc vẫn là suy đoán, bây giờ nàng lại chính miệng thừa nhận, kinh ngạc này, thực sự đã cho trái tim của hắn một kích!