Lục lọi đống giấy trong tay, gấp vào, rồi lại mở ra.
Phong Phi Duyệt đứng dậy, đi ra bên ngoài, cũng không cho bất kỳ kẻ nào đi theo, nàng cước bộ một hồi lâu, mới đi đến Ngự Thư Phòng.
Quản sự canh giữ trước cửa điện, bên trong còn có vài nha hoàn đang quét dọn, vào ngày thường, người bình thường không được phép vào đây.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương." Quản sự kia vừa thấy nàng đi tới, lập tức tiến lên.
Phong Phi Duyệt cho hắn đứng dậy, dò xét từng dãy giá sách bằng gỗ đàn hương, nàng có chút hơi nhức đầu, "Bổn cung đến tìm vài thứ."
"Nương nương cứ tự nhiên tìm kiếm, nếu như muốn có thứ gì hữu dụng ở chỗ của nô tài, xin nương nương cứ dặn dò một tiếng." Quản sự cúi đầu khom lưng, bộ dáng mười phần cung kính.
Phong Phi Duyệt gật đầu, vừa định tiến lên, liền dừng bước chân, "Bổn cung, muốn tìm danh sách hậu cung."
"Danh sách?" Quản sự ngây người, hai mắt trừng thật lớn.
"Đúng, phi tần trong cung, nương nương, cung nữ, thậm chí cả thị vệ hậu cung, một người cũng không được bỏ sót!" Phong Phi Duyệt nắm chặt tờ giấy kia trong tay áo, trầm giọng phân phó.
"Cái này... nhưng mà nương nương muốn tìm người nào?" Quản sự dè dặt hỏi, thần sắc nghiêm trọng.
"Ngươi chỉ cần tìm đến đây cho bổn cung là được." Phong Phi Duyệt tự mình đi về phía trước, nhìn từng chồng từng chồng sách chất cao, hai mắt nhìn chằm chằm lên phía trên.
Quản sự không dám đáp lời, chỉ đành phải dẫn nàng vào nội điện, "Danh sách nương nương cần đều ở đây, mời người xem qua."
Phong Phi Duyệt nhìn mấy tập giấy giày cộm, chỉ đành phải trầm mặc nhẫn nhịn, ngón tay nhấc tập giấy lên, lật xem từng cuốn.
Nàng chăm chú xem từng dòng từng chữ, không bao lâu hai mắt liền nhức mỏi, Phong Phi Duyệt định ngồi xuống, quản sự kia nghĩ muốn giúp, lại bị nàng một mực từ chối, hắn chỉ có thể đứng bên cạnh, cũng không rời đi.
Tĩnh tâm lại, cũng không có nôn nóng như lúc nãy nữa, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, quản sự không dám quấy rầy, chỉ đành im lặng không dám lên tiếng.
"Cái này..." Phong Phi Duyệt chỉ vào trong một danh sách, dấu vết bị xé rách, rõ ràng như vậy, "sao lại thiếu mất một tờ?"
Quản sự nghe vậy, cả người ngơ ngác, vội vã tiến lên trước, "Có thể đi vào nội điện này, ngoại trừ nương nương hậu cung chính là hoàng thượng, hơn nữa những danh sách quan trọng này, nô tài đều luôn canh giữ bên cạnh, một tấc cũng không rời, sao lại thiếu đi một tờ?"
Điều này... cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Có người muốn đem chân tướng giấu đi, thì chắc chắn sẽ dốc hết tâm trí.
"Vậy ngươi có biết, danh sách trên tờ bị mất đi này, là những người có thân phận gì không?"
Quản sự kia tiến lên nhìn xem, lúc này mới trả lời, "Bẩm hoàng hậu, là nương nương hậu cung."
Phong Phi Duyệt khép danh sách lại, đứng dậy, từ trong tay áo móc ra một thỏi bạc đặt vào tay quản sự, "Chuyện hôm nay, ngay cả hoàng thượng cũng không được nói, rõ chưa?"
Tên kia không dám nhận, ý vị gật đầu, "Nô tài không dám."
Phong Phi Duyệt nhét thỏi bạc vào trong tay hắn, thấy hắn cúi đầu, liền nhấc chân hướng về phía trước rời đi.
Mấy ngay nay, Thi Tiệp Dư đều đứng một mình trong uyển viện, trà đã trồng, cũng đang khô héo dần, giống như dung nhan trên mặt nàng ta, cuối mùa thu, mang theo lạnh lẽo đầu đông, lặng lẽ tiến đến gần.
Thần sắc uể oải, nàng ta khoác một chiếc áo choàng đứng trong biệt viện, cô cô đơn đơn, dưới chân, lá cây rơi rụng kia cũng không thổi tới, "Tiểu Lạc, hoàng thượng đã mấy ngày không đến rồi?"
"Thi Tiệp Dư, hôm qua hoàng thượng có đến, chỉ là người đã ngủ rồi, hoàng thượng nán lại một lúc liền rời đi." Nha hoàn được gọi là Tiểu Lạc cùng đứng trong sân bên cạnh nàng ta, nhìn về phía cánh cửa điện trống rỗng.
"Vậy sao?" Cô gái nghe vậy, trên mặt cũng không hiện ra chút kích động nào, "Trước kia, chàng sẽ không rời đi đâu?"
Tiểu Lạc thấy bộ dáng nàng ta trầm mặc đầy tâm sự, vội vàng khuyên nhủ, "Nương nương, có lẽ hoàng thượng quá bận rộn."
Cô gái cười khổ, thanh âm, có phần khó nghe, yếu ớt đến thiếu chút nữa thì đứng không vững, "Ngươi lui xuống trước đi, dùng bữa tối xong hãy lên đây."
"Vậy nô tỳ đỡ nương nương về phòng trước, thân thể người không tốt..."
Thi Tiệp Dư khẽ gật đầu, liền theo đó xoay người. Lúc nha hoàn đi ra khỏi đại điện cố ý đóng cửa lại, đứng bên ngoài trông chừng một hồi, xác nhận không có gì đáng ngại, lúc này mới dám rời đi.
Lúc Cô Dạ Kiết đến, sắc trời đã tối, bầu trời nhá nhem ngưng tụ một tầng, đột nhiên có ánh chớp xẹt qua!
Hắn sải bước đi vào, trong lòng có chút bất an. Bên ngoài Cảnh Dạ Cung, một người cũng không có. Cuồng phong gào thét, hoa cỏ run rẩy xiêu vẹo, nhánh cây trà vừa mới lên, bị lôi phong quật gãy.
Hoàng đế bước nhanh tiến lên, chân lướt như bay, sắc mặt âm lãnh, giống như bóng đêm u ám đột ngột kéo tới, hai tay dùng sức đẩy mạnh cửa điện, thế nhưng, cánh cửa lại nằm im bất động! Dưới tay, vận một chưởng nội lực, nam tử 'rầm' một tiếng, đánh văng cả cánh cửa điện.
Gió lạnh, vù vù táp vào mặt, chỉ nhờ chút ánh trăng từ bên ngoài rọi vào, Cô Dạ Kiết liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia. Chỉ có điều, hương hoa thanh ngát đã không còn, cô gái lúc này, lại bị treo thật cao ở phía trên đại điện. Hai chân trống không, dưới váy ngủ màu trắng, thân thể đang đung đưa theo dải lụa màu trắng.
Hoàng đế cả kinh thất sắc, một chưởng cắt đứt dải lụa, mất đi lực đỡ, thân thể cô gái liền rơi thẳng xuống. Hắn không kịp suy nghĩ gì đón lấy nàng ta, đặt nàng ta xuống nền đất.
"Thi Tiệp Dư... Thi Tiệp Dư..." Cô Dạ Kiết đưa tay vỗ nhẹ lên gò má tái nhợt của nàng ta, mà cô gái lại nhắm nghiền hai mắt, cả người kéo căng.
Ôm nàng ta vào trong ngực, hoàng đế mới biết, chỉ mới vài ngày, Thi Tiệp Dư lại gầy trọn đi một vòng, son phấn điểm tụ quầng thâm dưới mắt, nhưng vẫn không giấu đi được vẻ tiều tụy của nàng ta, hắn, sao lại quên mất, nàng mỗi đêm đều gặp ác mộng liên tục, thân thể nhất định không chịu nổi.
Lãnh liệt trong mắt, xẹt qua tia yêu thương vạn phần, hắn tỳ lên trán cô gái, nhìn thấy trên cổ nàng, một vệt máu bầm ứ đọng hiện lên rõ ràng. Cô Dạ Kiết tự trách mình không thôi, ôm nàng ta dậy đặt lên trên giường.
"Khụ khụ..."
Thân thể bị nhấc bổng lên, cô gái đang hôn mê đột nhiên ho khan ra tiếng, vừa mới thở ra được một hơi, liền ho đến nỗi khòm cả lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn đè nén đến đỏ bừng.
Thấy nàng ta tỉnh lại, Cô Dạ Kiết tất nhiên là cực kỳ kích động, bàn tay ở trên lưng nàng ta vỗ nhẹ, tuấn nhan căng thẳng, cũng theo đó chậm rãi hòa hoãn.
"Hoàng thượng..." Thi Tiệp Dư vừa mới mở miệng, nước mắt liền trào ra, nàng ta cắn môi, một chữ cũng không nói ra được.
"Nàng có phải đang trách trẫm không?" Nam tử vuốt nhẹ khuôn mặt gầy nhọn của nàng ta, đau đớn thoáng qua trong mắt, khiến Thi Tiệp Dư không đành lòng, liền vội vàng lắc đầu, "Không, chuyện không liên quan đến hoàng thượng."
"Vậy là ai?" Cô Dạ Kiết truy hỏi, ngồi dậy, để cho nàng ta tựa vào trên người mình.
"Hoàng thượng... thần thiếp không chịu nổi." Thanh âm của cô gái, mang theo tiếng nức nở, cực kỳ thống khổ, "Hằng đêm gặp ác mộng, thần thiếp bây giờ cứ nghĩ đến chợp mắt, thì trong đầu liền rối loạn, thay vì như vậy, còn không bằng..."
Bên ngoài, Tiểu Lạc thấy cũng sắp sửa đến giờ rồi, liền bưng khay đi vào trong, chỉ là vừa đi tới cửa, liền thấy một dải lụa trắng treo trên điện, theo gió lốc, đung đưa trước mắt mình. Dưới đất, một chiếc ghế bị đá ngã lăn lốc, Tiểu Lạc trợn tròn mắt hạnh, vừa muốn kinh hô ra tiếng, liền trông thấy hai người ngồi cách đó không xa.
Hoàng đế cúi đầu, che kín miệng nàng ta lại, một nụ hôn, lạnh như băng.
"Nô... nô tỳ tham kiến hoàng thượng." 'Xoảng', vật trên tay rơi vãi đầy đất.
Cô Dạ Kiết quay đầu lại, đôi con ngươi thâm thúy liếc tiểu nha hoàn một cái, "Đi tìm Mạch y sư đến đây."
"Dạ hoàng thượng."
"Không..." Thi Tiệp Dư vội vàng bật dậy ngăn cản, "Thần thiếp thật sự không sao, không cần làm phiền..."
"Thuốc giải kia, trẫm nhất định sẽ tìm ra, bảo Mạch y sư đến đây xem thử, nếu có cách nào khác, thì càng tốt." Ngữ điệu của nam tử, có chút dị thường, gốc hoa lan còn lại kia, giống như đã sớm mai danh ẩn tích. Thi Tiệp Dư không thể kiên trì thêm nữa, nhìn bóng lưng Tiểu Lạc rời đi, trong lòng hoảng loạn không thôi.
"Hoàng thượng..." Tầm mắt nàng ta rơi về phía đằng xa, vẻ mặt đầy bi ai, "Nếu như đến cả Mạch y sư cũng không có cách, thần thiếp hy vọng, hoàng thượng đừng giữ thần thiếp lại nữa." Thay vì tiều tụy mà chết, còn không bằng, đi như làn gió.
Trái tim hoàng đế chợt kéo căng, lồng ngực phập phồng, không biết bởi vì lời nói của cô gái, hay là sự trống rỗng đột nhiên đánh tới. Hắn chỉ biết, nàng ta không thể chết được.
Phong Phi Duyệt trở lại Phượng Liễm Cung, bởi vì rời đi quá vội vàng, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng. Thở hổn ha hổn hển uống hết một chén trà, thân thể chợt thấy mềm nhũn không chịu nổi, vô lực té ngã trên giường quý phi.
"Nương nương, đồ của người rơi rồi." Một nha hoàn hầu hạ tùy thân, nhặt tờ giấy dưới đất lên, "Đình?"
Hai mắt Phong Phi Duyệt vừa mới nhắm lại, khẽ mở ra, ánh mắt nhạy cảm sắc bén, nàng nhìn nha hoàn kia, "Ngươi biết có nghĩa là gì?"
Nha hoàn này rất lạ mặt, bình thường chỉ phụ trách quét dọn ở bên ngoài điện, tất nhiên, đối với Phong Phi Duyệt mà nói, vô cùng xa lạ.
"Nô tỳ nhận ra mấy chữ này, nô tỳ còn nhớ, vài năm trước nô tỳ từng hầu hạ một chủ tử, tên chỉ có một chữ 'Đình' như thế này."
Phong Phi Duyệt ngồi thẳng lên, tinh thần phấn chấn, "Là ai?"
"Là..."
"Nương nương, nương nương không xong rồi..." Bên ngoài, một đạo âm thanh bén nhọn đột ngột truyền tới, hai người nhìn lại, chỉ thấy Ngọc Kiều lảo đảo loạng choạng, chạy đến gần cửa ba bước, lúc này mới khom người, thở không ra hơi, "Thi ... Thi Tiệp Dư treo cổ tự vẫn..."
"Cái gì?" Phong Phi Duyệt cả kinh, từ trên giường quý phi bật dậy, "Bây giờ sao rồi?"
"Nô tỳ cũng không biết. Mới vừa rồi ở bên ngoài gặp được nha hoàn của Thi Tiệp Dư, hoàng thượng đã bảo muội ấy đi đến mời Mạch y sư rồi."
Ái ngại có Ngọc Kiều ở đây, Phong Phi Duyệt không tiếp tục tra hỏi nữa, chỉ đành phải dặn dò một tiếng, "Ngươi đợi ở đây, không được phép đi đâu cả."
"Dạ, nương nương." Nha hoàn kia gật đầu, nhìn hai người đi ra khỏi Phượng Liễm Cung.
Phi tần ở trong hậu cung một khi xảy ra chuyện, hoàng hậu nhất định phải có mặt xử lý.
Trong Cảnh Dạ Cung, náo nhiệt một mảnh, bên ngoài dồn đầy nô tài quỳ rạp dưới nền đất, Phong Phi Duyệt sải bước đi vào trong, Mạch Thần Lại đã đến trước một bước, đang bắt mạch cho Thi Tiệp Dư.
Đến hành lễ cũng miễn đi, nàng tiến lên, đứng bên cạnh giường hẹp.
"Sao rồi?" Gương mặt tuấn tú của Cô Dạ Kiết đầy hàn khí, từ trong giọng nói, khẩn trương đã không còn cách nào cất giấu được lọt ra ngoài.
"Bẩm hoàng thượng, độc cổ đã tiến đến gần tim, còn tiếp tục như vậy nữa, Thi Tiệp Dư..." Mạch Thần Lại đứng dậy, nhìn hoàng đế, từng câu từng chữ, lại rõ ràng như vậy, "không thể giữ được mạng."
Ngữ khí hùng hồn, đôi con ngươi của Thi Tiệp Dư lúc đầu tràn đầy hy vọng, lập tức ảm đạm không còn ánh sáng, toàn thân, giống như bị rút tận khí lực, nàng ta cười một tiếng, bi thương mà bất đắc dĩ, "Hoàng thượng, ý trời khó tránh."
"Tuyệt đối không thể!" Cô Dạ Kiết lạnh giọng cắt đứt, ngữ khí, vẫn như cũ không thể xem thường, thân thể cũng quay ngược lại, đối diện với Mạch Thần Lại, "Liệu có cách nào khác không?"
Nam tử nheo mắt, bình thản lãnh đạm, ánh mắt, cùng Phong Phi Duyệt chạm nhau, hắn khẽ lắc đầu, nói cực kỳ tự nhiên, "Không có! Trừ phi tìm được người hạ độc."
Đứng ở trong điện, nhìn đám nô tài đầy phòng gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, bàn tay Phong Phi Duyệt ở trong ống tay áo rộng thùng thình, từ từ siết chặt. Hoàng đế ôm lấy Thi Tiệp Dư, đang dùng chính đôi tay đã từng bôi thuốc ình kia, giúp nàng ta lau khóe mắt lạnh như băng. Trên cổ, vết bầm kia đã được bôi thuốc, nhưng nhìn thấy vẫn giật mình.
"Hoàng thượng..." Thi Tiệp Dư lôi kéo tay của hắn, hai mắt sưng đỏ, ngẩng đầu lên, "Thần thiếp rất muốn ngủ một giấc."
Một thỉnh cầu đơn giản, đối với nàng ta, cũng là hy vọng xa vời, "Nhắm mắt lại, trẫm ở đây."
Thi Tiệp Dư nhẹ gật đầu, nụ cười nơi khóe miệng, khổ sở kéo lên, chua chát, "Thần thiếp vẫn không dám."
Phong Phi Duyệt nhìn nàng ta dung nhan tiều tụy, trong lòng, liền cảm thấy áy náy. Nàng tiến lên một bước, tay, lần nữa siết thật chặt.
"Trẫm sẽ không đi đâu cả!" Cô Dạ Kiết đặt nàng ta xuống giường, cô gái thật sự quá mệt mỏi rồi, đầu vừa chạm vào gối thêu, liền ngủ thật say.
"Lui xuống cả đi." Thấy nàng ta khó khăn lắm mới ngủ được, hoàng đế lúc này mới xoay người, tầm mắt rơi lên trên người Phong Phi Duyệt, "Sắp xếp thêm vài cung nữ đến đây cho Thi Tiệp Dư."
"Vâng." Nàng lơ đễnh trả lời, nhìn thấy Mạch Thần Lại bên cạnh đi ra ngoài, cũng liền cất bước đi ra theo.
Đám nha hoàn trong điện bắt đầu quét dọn, ra khỏi Cảnh Dạ Cung, nam tử đi phía trước, được vài bước, liền đứng lại đó. Phong Phi Duyệt thấy vậy, nghiêng đầu phân phó Ngọc Kiều bên cạnh, "Bổn cung suýt nữa thì quên mất, ngươi đi đến Ngự Thiện Phòng một chuyến, dặn dò chủ quản ở đó, ngày mai làm chút điểm tâm nhẹ cho Thi Tiệp Dư, trễ một chút hãy đưa đến."
"Dạ, hoàng hậu." Ngọc Kiều sau khi hành lễ, hướng nơi Phong Phi Duyệt phân phó chạy đi.
Bốn bề, tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của người con gái giẫm trên mặt đất phát ra. Đi tới bên cạnh Mạch Thần Lại, chuyện lần trước bị hãm hại, hai người ăn ý không nhắc lại một câu nào.
"Ta, có nên giao thuốc giải ra không?" Phong Phi Duyệt đi thẳng vào vấn đề, dường như có chút lưỡng lự.
"Ta sợ một ý niệm bây giờ của nàng, tương lai sẽ hối hận." Mạch Thần Lại lo lắng, không phải không có lý, "Lòng người khó dò, một khi Thi Tiệp Dư thành kẻ địch của nàng, hậu quả, nàng từng nghĩ tới chưa?"
Hoàng đế sủng ái nàng ta, thương yêu nàng ta, Mạch Thần Lại không phải không nhìn ra.
Phong Phi Duyệt á khẩu không trả lời được, lo lắng của hắn, nàng không phải chưa từng nghĩ đến, "Nhưng mà trong tay ra, lại nắm giữ một cái mạng." Tính mạng này, còn khiến hoàng đế nhớ thương không thôi.
"Nàng, rốt cuộc vẫn còn thiện niệm." Lo lắng trong mắt Mạch Thần Lại, càng thêm rõ ràng, "Thiện, ở nơi này, chính là trí mạng!"
Tựa như Cô Dạ Kiết đã nói, bản thân nàng vẫn chưa gặp phải một chuyện, có thể khiến mình đủ độc ác. Nàng cùng Quân gia, nhiều nhất chỉ là quan hệ lợi ích, không có thân tình, nàng không thể nào vì bọn họ, mà hai tay dính đầy máu tươi.
Mạch Thần Lại không nói gì nữa, hai người chỉ là nhìn nhau, thấy viện tử đằng kia có âm thanh truyền đến, mỗi bên liền tự lo xoay người, hướng phía tẩm điện của mình rời đi.
Bước vào Phượng Liễm Cung, nàng lúc này mới nhớ tới, trong điện còn có nha hoàn kia đang chờ.
Bước đi dưới chân không nhịn được tăng nhanh vài phần, tâm cũng có chút khẩn trương.
"Nương nương..." Cung nữ gác đêm khom người hành lễ.
"Không cần canh chừng, lui xuống cả đi."
"Dạ, nương nương."
Phong Phi Duyệt đứng ở ngoài điện, nhìn toàn bộ nha hoàn trong điện rời đi, lúc này mới đặt hai tay trên cửa, đẩy đi vào.
Bên trong điện, đâu còn bóng dáng nha hoàn kia. Trong lòng nàng khẽ rơi lộp bộp, dự cảm không ổn.
Giữa cánh mũi, truyền đến một mùi máu tươi rất nồng liệt. Máu tanh, tràn đầy cả đại điện.
Bước chân nàng có chút do dự, nhìn bức rèm che không ngừng đong đưa, mâu thuẫn cực hạn. Thuyết phục chính mình tiến lên, Phong Phi Duyệt đứng trước tấm bình phong trước mặt, chỉ thấy phía trên, chính là vết máu loang lổ.
Khung cảnh trắng toát, bị màu đỏ thẫm này, nhuộm thành kiều diễm ướt át. Từng đóa từng đóa hóa, tranh nhau nở rộ, mỗi đóa mỗi vẻ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Phi Duyệt trắng bệch, đôi tay đặt trên bức rèm che, bỗng nhiên, từng chút vén mở!