Lúc tảng sáng, sắc trời còn chưa rõ hẳn, sương sớm treo trên ngọn cây, bên trong hoa viên, kiều diễm ướt át.
"Hoàng thượng, mới sáng sớm, sao người lại muốn đưa thần thiếp ra ngoài hoa viên?" Trên người Thi Tiệp Dư khoác áo choàng lông mao êm mịn, chỗ cổ áo, làm không khí thêm phần ấm áp.
"Sức khỏe nàng không tốt, đừng cứ nằm mãi trong Cảnh Dạ Cung." Cô Dạ Kiết thuận miện nói, hai mắt lại nhìn về đằng trước.
Thi Tiệp Dư theo đó nhìn lại, cách một khoảng sân, chính là Thành Vinh Điện, cửa điện cao lớn sít sao khép chặt, sơn nước màu đỏ, có vẻ nặng nề mà tối tăm.
"Hoàng thượng, hoàng hậu vẫn chưa ra ngoài sao?" Thi Tiệp Dư mặt đầy lo lắng, bàn tay nhỏ nhắn quấn lên cánh tay nam tử.
"Quan tâm nàng ta làm gì?" Giọng điệu Cô Dạ Kiết có vẻ không vui, nhích người một cái, bước xuống thềm đá.
"Hoàng thượng, ở trong cung, chuyện này đã truyền đi rồi," Tròng mắt Thi Tiệp Dư ửng đỏ, thanh âm nghẹn ngào, "là thần thiếp đã hại hoàng hậu."
Hai chân nam tử thon dài, đứng trong vườn, bàn tay nhẹ nhàng dìu đỡ Thi Tiệp Dư, "Đó là nàng ấy tự chuốc lấy, trẫm đã cảnh cáo nàng ấy, không chỉ một lần."
"Hoàng thượng, vật kia, là thần thiếp hỏi xin nương nương, sau đó không biết tại sao, lại không thấy tăm hơi. Thần thiếp không hiểu, làm sao lại ở trong điện Mạch y sư, thái hậu hai cung..." Cô gái cực kỳ kích động, thanh âm cũng vô thức cất cao.
"Thi Tiệp Dư!" Hoàng đế xoay đầu lại, trong mắt đầy cảnh cáo, "Chuyện này không liên quan đến nàng."
"Hoàng thượng..." Thi Tiệp Dư ngập ngừng mở miệng, "người tin thần thiếp?"
Vạch sợi tóc mềm mại của nàng ta ra, ngón tay hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo, "Tin!"
Nàng ta nhíu chân mày, lập tức cười nhẹ nhõm, cười đến vô hại, hai tay đặt trên thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa sát vùi sâu vào lồng ngực hắn, nhưng nụ cười vừa chớm còn chưa kịp nở rộ, sắc mặt Thi Tiệp Dư liền suy sụp, "Nhưng mà, liệu hoàng hậu có trách thần thiếp không?"
Thấy nàng ta lo lắng, bộ dạng thấp thỏm không yên, Cô Dạ Kiết đau lòng vươn tay, "Sẽ không, hoàng hậu không ngốc như vậy."
Hai người vừa nói, cánh cổng sau lưng 'két' một tiếng bị mở ra, một thân ảnh yếu đuối, chống lên viền cửa, cũng không lập tức đi ra.
Ánh mặt trời bên ngoài lập tức rọi vào, mặc dù không gắt, nhưng lại đủ khiến hai mắt Phong Phi Duyệt đau đến không mở ra được, váy áo mỏng manh dính sát trên người, bên trong cùng bên ngoài, quả thật chính là hai thế giới. Một bên, lạnh lẽo chui vào tận xương, một bên, lại giống như xuân về hoa nở.
Còn chưa kịp thích ứng, liền thấy một đạo minh hoàng chi sắc chiếu xạ ngay trước mắt, so với ánh mặt trời kia còn bỏng rát hơn. Cô gái rúc vào trước người hắn, yếu ớt, cả thân thể tựa vào trong ngực hắn, một tay nam tử, còn khoác trên eo nàng ta.
Phong Phi Duyệt muốn đi ra ngoài, nhưng vừa dùng lực, bắp chân liền bị kéo căng, đau đến nỗi mồ hôi lạnh trên trán nàng chảy xuống ngay lập tức. Cặp chân, giống như đã không phải là của mình nữa, sưng đỏ không chịu nổi.
Tay phải chống lên cửa điện, chân trái dùng lực cố bước ra ngoài trước, nhìn động tác khó khăn mà quật cường của nàng, Cô Dạ Kiết đứng yên tại chỗ, không tiến lên.
"Hoàng thượng..." Thi Tiệp Dư không đành lòng, nhẹ nhàng kéo vạt áo trước ngực hắn, "Hoàng hậu hình như không ổn."
Hắn nhắm mắt, con ngươi lãnh liệt liếc một cái, cô gái liền không dám lên tiếng, lại không dám cầu xin thêm một câu nào nữa.
Đi ra đại điện, hai tay Phong Phi Duyệt nâng váy, kiên quyết đi xuống thềm đá, nam tử nhìn nàng bước từng bước khó khăn đến gần, chỉ muốn nàng nói một câu nhận sai. Nhưng, nàng lại cương quyết bướng bỉnh như cũ, phượng bào sau khi trải qua một đêm ám sắc, đã dơ bẩn không chịu nổi. Khuôn mặt nhỏ nhắn, phảng phất như gầy đi một vòng, tái nhợt đến trong suốt, ngay cả đôi môi đỏ mọng kia, cũng không có chút huyết sắc nào, sau một đêm, khô nứt.
Đã đến nước này, thế nhưng người con gái vẫn muốn ngang bướng, đi được ba bước, nàng dừng lại, giương cao chiếc cằm ở độ cong bức người khác lui xa ngàn dặm, "Thần thiếp không quỳ gối được, hoàng thượng liệu có thể giơ cao đánh khẽ, miễn cho thần thiếp cúi quỳ hành lễ ngày hôm nay?"
Cô Dạ Kiết nghe vậy, buông Thi Tiệp Dư ra, trên mặt ngậm cười, lại không phải ý tốt, "Nếu trẫm không đồng ý thì sao?"
Phong Phi Duyệt chống lại tầm mắt nam tử, nhẹ buông tay, liền định cúi người xuống.
Bả vai đúng lúc bị kéo lên, hai chân nàng mềm nhũn, thân thể vừa mới đứng thẳng liền bị hắn đẩy nhẹ ra, bắp chân càng kéo căng hơn, suýt chút nữa cả người té nhào.
Cô Dạ Kiết lạnh mắt nhìn, thấy nàng miễn cưỡng đứng vững, lúc này mới ôm lấy Thi Tiệp Dư bước nhanh rời đi, Phong Phi Duyệt thấy hai người đi xa, mới từng bước từng bước, tự mình trở lại Phượng Liễm Cung.
Tẩm điện bị xáo tung thành mớ hỗn độn lúc trước, đã được dọn dẹp sạch sẽ, Ngọc Kiều thấy nàng chống lên cửa điện, vội vàng tiến ra đón, "Nương nương, người trở lại rồi, sắp dọa nô tỳ đến chết rồi."
Gọi thêm hai nha hoàn tiến lên, đám người cùng nhau đưa Phong Phi Duyệt về nội điện, nàng không thể đứng, chỉ có thể nằm trên giường, vén làn váy lên, Ngọc Kiều nhìn vết thương trên hai chân, con mắt lập tức đỏ ửng, "Hoàng thượng... thật nhẫn tâm."
Đột nhiên co rút đau đớn, Phong Phi Duyệt hít ngược một ngụm khí lạnh, "Đi chuẩn bị nước nóng."
"Nương nương, vết thương của người không thể đụng vào nước." Ngọc Kiều không đành lòng, để hai bắp chân của nàng lộ ra ngoài chăn gấm.
Phong Phi Duyệt xem xét tường tận gò má của nàng ta, thần sắc tĩnh lặng như mặt nước, "Ở trong ám phòng đó một đêm, không tắm rửa bổn cung không ngủ được." Nàng nằm ngửa, trên mặt đã mệt mỏi không chịu nổi, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ.
Ngọc Kiều bất đắc dĩ, chỉ đành phải đi ra ngoài sai người chuẩn bị một chút, không làm kinh động ngự y, nàng ta tự mình đến ngự y viện, lúc đem cao dược trở về, Phong Phi Duyệt đã tắm xong, đang nằm trên giường.
Bôi thuốc lên trên, sẽ có chút đau, nhưng nàng lại không có chút cảm giác nào, chỉ là ngủ say sưa. Ngọc Kiều tận lực thả nhẹ động tác, đem chăn đắp lên trên đầu gối, cũng tăng thêm lò sưởi trong phòng, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.
Phong Phi Duyệt cho rằng mình sẽ cứ như vậy mà ngủ đến chết, cũng không biết đã qua bao lâu, lúc nàng giật mình tỉnh dậy, liền trông thấy một bóng đen trên đầu giường, vô âm vô thanh.
Nàng thầm kinh ngạc, kéo chăn gấm qua bao lấy cả thân thể, "Sao huynh lại đến đây?"
Quân Ẩn vận bộ y phục ám sắc màu đen, hai tay vòng trước ngực tựa vào trên cột giường, nhìn nàng toàn thân đề phòng, liền đứng thẳng người, cao giọng chất vấn, "Không phải ta đã bảo cô đừng qua lại gần gũi với Mạch Thần Lại sao?"
Phong Phi Duyệt cũng không chịu yếu thế, "Nhưng trong hoàng cung này, cũng chỉ có huynh ấy chịu giúp ta, không có huynh ấy, sợ là ta đã chết nhiều lần rồi." Nàng gằn mạnh từng chữ từng chữ, nhất thời khiến Quân Ẩn nổi cáu.
"Chuyện này, bây giờ truyền đi khắp nơi như vũ bão, cô chịu vài roi này, cũng coi như là nhẹ nhất, thân là hoàng hậu, lại bị thái hậu hai cung bắt được điểm yếu như vậy." Nam tử tức giận cực điểm, ngữ khí không tự chủ được giương cao, "May mà, hoàng đế bảo hộ cô một mạng, nếu không cô bảo Quân gia chúng ta còn mặt mũi nào tồn tại?"
"Quân gia?" Phong Phi Duyệt một chưởng đấm lên trên giường, xoay đầu lại nhìn nam tử phía sau, "Quân gia các người, chính là đem nữ nhân đẩy ra ngoài đơn độc chống đỡ một mặt như vậy?"
Quân Ẩn nổi cơn thịnh nộ, một phát bắt lấy cánh tay Phong Phi Duyệt, đem nửa người trên của nàng nhấc lên, "Không ngờ, hoàng đế thật sự che chở cho cô."
Y phục mặc ngủ bằng vải sợi tơ thuận thế chảy xuống, nàng che chắn trước người, đầu gối quỳ trên giường, đối mặt nam tử, "Che chở, hắn che chở ta chỗ nào?"
Quân Ẩn vung tay đẩy nàng ra, nộ khí còn sót lại trên mặt còn chưa tiêu, "Chuyện lớn như vậy, lại chỉ đem cô nhốt trong ám thất một đêm, thái hậu hai cung nhất mực muốn đưa cô vào chỗ chết, há lại dễ dàng bỏ qua? Nếu không phải hoàng đế, thiên hạ này, còn có ai có thể bảo vệ cô? Dâm loạn hậu cung, chứng cứ xác thực, đây chính là tội chết!"
Một câu, như thức tỉnh người trong mộng, Phong Phi Duyệt ngã ngược xuống giường, đầu tóc mất trật tự che kín cả khuôn mặt nhỏ nhắn, trái tim bị che mờ từng chút từng chút kéo mở, nàng nhớ tới lúc ở trong Thành Vinh Điện, nam tử trị tội của mình, từ đầu đến cuối, chỉ có một tội, đó chính là bất kính với thái hậu hai cung. Ánh mắt của hắn, trấn tĩnh vô cùng, không hề đề cập tới chuyện của mình cùng Mạch Thần Lại, không phải bởi vì không tin, mà là... thay mình cởi tội!
Thứ gì đó, đè lên trái tim, Phong Phi Duyệt nhắm mắt lại, những lời Quân Ẩn nói tiếp đó, nàng một câu cũng không nghe lọt.
"Như vậy, càng tốt!" Ngữ điệu nam tử đầy phấn khích, nộ khí lúc nãy đã trở lại bình thường, "Quyền lực toàn hậu cung đều nắm trong tay cô, chỉ cần có được độc sủng của hoàng đế, cùng với đứa bé trong bụng Quân Nghi, một nước cờ, liền thắng hơn phân nửa."
Phong Phi Duyệt mở mắt, hai mắt không hề có tiêu cự, trên măt Quân Ẩn, tràn đầy dã tâm bừng bừng, trong mắt, phát sáng rạng rỡ.
Bên ngoài, thi thoảng có thị vệ đi ngang qua, nam tử chỉ sợ lại có rắc rối, giao phó mấy câu, liền trốn khỏi đại điện.
Phong Phi Duyệt không tài nào khép mắt được nữa, dưới chân đã bôi thuốc, cũng không còn đau giống như lúc trước. Miệng nàng khát lợi hại, nàng ngồi dậy, hai tay chống lên khung giường cùng bình phong đi tới trước bàn, một chén nước xuống bụng, người cũng thanh tỉnh vài phần.
Ngoài điện, truyền đến một hồi tiếng nói chuyện rầm rì, nàng tập tễnh đi tới trước cửa sổ, hai tay dùng sức, đẩy ra một khe hở nhỏ, đập vào mắt đầu tiên chính là bóng lưng Ngọc Kiều đứng thẳng tắp. Trước người, nam tử cao hơn một cái đầu, long bào minh hoàng chi sắc, càng nổi bật vẻ tôn quý.
"Dạ, nô tỳ biết rồi." Ngọc Kiều cung kính đáp lời, đầu cúi thật thấp.
"Vào trong đi," Ngữ khí Cô Dạ Kiết lãnh đạm, đúng vào lúc Ngọc Kiều xoay người định đi, lại gọi ngược nàng ta lại, "đợi đã!"
Cô gái giật mình, Phong Phi Duyệt nhìn thấy rõ, trên tay Ngọc Kiều còn bưng một chén sứ men xanh, "Không cần nói với hoàng hậu, trẫm đã tới."
"Vâng." Ngọc Kiều một mực đáp ứng, thấy hoàng đế vẫn đứng bất động một chỗ, bản thân nhất thời không biết phải làm thế nào, cũng liền ngoan ngoãn đứng đó.
Tầm mắt hai người, rơi vào hai nơi khác nhau, xa xôi, vẻn vẹn chỉ cách một cánh cửa sổ. Nhưng, nghĩ muốn đến gần, lại khó khăn như vậy.
Cô Dạ Kiết cuối cùng vẫn là xoay người, đi ngược trở về. Ngọc Kiều nhìn thân ảnh cao lớn kia đi xa, lúc này mới tự nhiên thở ra một hơi, đẩy cửa đi vào.
Cô Dạ Kiết cũng không rời đi, chỉ là đứng ở đằng xa, Phong Phi Duyệt nghe thấy động tĩnh, khép cửa sổ lại, đi đến bên cạnh bàn.
"Nương nương, người đã tỉnh rồi?" Ngọc Kiều vừa đi vào liền trông thấy nàng ngồi ở đó, trên mặt lập tức dâng lên ý cười, "Đây là..."
"Là cái gì?" Phong Phi Duyệt tự nhiên tiếp lời, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Là... là nô tỳ... là thuốc nô tỳ vừa sắc, có hiệu nghiệm với vết thương ở chân người." Nói xong, liền đem chén thuốc kia đặt trước mặt Phong Phi Duyệt, "Nương nương người nhân lúc còn nóng hãy uống đi."
Thấy nàng chỉ là nhìn chằm chằm, cũng không nhấc lên, thần sắc Ngọc Kiều giống như chợt hiểu ra, vươn tay rút ngân châm trong tay áo, định châm vào trong chén thuốc kia.
Ngân châm còn chưa bỏ vào, Phong Phi Duyệt liền giữ chặt cổ tay Ngọc Kiều, nhẹ lắc đầu, "Không cần thử." Tay cầm dọc miệng chén, nhiệt độ vừa vặn, Ngọc Kiều nhìn nàng một hơi uống cạn sạch, vẻ mặt kinh ngạc không thôi, "Nương nương, không đắng sao? Nô tỳ đi lấy quả mơ."
"Không cần." Phong Phi Duyệt lau khóe miệng, "Ngươi lui xuống trước đi."
Giữa miệng, tràn đầy mùi thuốc đắng gắt tinh nồng, từ trong miệng, lan tràn đến khắp mọi góc toàn thân, Phong Phi Duyệt nhưng lại cố tình để dư vị đó lưu lại, dư vị cô độc.
Sau khi cả người hoàn toàn tỉnh táo, vết thương dưới chân cũng theo đó thức tỉnh, Phong Phi Duyệt trở lại trên giường, qua sau nửa đêm, mới dần dần ngủ.
Buổi sáng lúc Ngọc Kiều đi vào, nàng đã tỉnh giấc, mở to hai mắt, nhìn Ngọc Kiều đến gần.
"Nương nương, vết thương của người còn đau không?" Ngọc Kiều cúi người xuống, cẩn thận xem xét vết thương của nàng.
"Không đau nữa." Sau một đêm, đã đỡ hơn nhiều rồi. Nằm một lúc, Phong Phi Duyệt liền ngồi dậy, nhìn ánh nắng tươi đẹp bên ngoài, "Cùng bổn cung đi ra ngoài một chút."
"Dạ, nương nương."
Phong Phi Duyệt đi bộ vẫn còn rất khó khăn, Ngọc Kiều dùng hai tay dìu đỡ, mói có thể miễn cưỡng đi được một chút, vậy mà, vừa bước vào hoa viên, liền thấy hoàng đế cùng Thi Tiệp Dư đang ở bên trong. Cô gái cầm trên tay một chiếc làn được đan thắt tinh mỹ, đang khom lưng hái cánh hoa. Mà nam tử ngồi ở trong lương đình, dõi mắt nhìn theo nàng ta.
"Nương nương..." Ngọc Kiều nghiêng đầu, nhìn Phong Phi Duyệt.
"Trở về đi, bổn cung thấy mệt rồi." Nàng thấy Thi Tiệp Dư đi đến bên cạnh Cô Dạ Kiết, tay của nam tử tự nhiên vòng trên eo nàng ta, ngôn hành cử chỉ, thân mật khắng khít.
"Nương nương..." Thấy nàng đứng bất động, Ngọc Kiều gọi khẽ lần nữa, "Nô tỳ đỡ người."
Phong Phi Duyệt gật đầu, cố hết sức xoay người, mắt cá chân không cẩn thận đạp lên làn váy, trặc một cái, nàng bị đau nắm chặt lấy tay Ngọc Kiều, dựa vào nàng ta chống người hướng về phía trước mà đi.
Gần như là đồng thời, Cô Dạ Kiết vốn không chú ý nhìn sang bên này, tầm mắt, vừa vặn chạm phải bóng lưng khập khễnh của Phong Phi Duyệt, tư thế nàng bước đi vô cùng kỳ quái, dấu chân, một bước sâu, một bước cạn, rõ ràng không thể đi nhanh, lại cưỡng bách mình liều mạng xông về phía trước, mấy lần, đều là nha hoàn bên người dùng toàn bộ sức lức mới kéo nàng đứng lên được. Khắp thân tịch mịch, trong mắt hắn, càng lúc càng xa.
Trở lại Phượng Liễm Cung, Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy hỗn hỗn loạn loạn, nằm một ngày, cả người càng lúc càng vô lực.
Đêm tối, lần nữa kéo đến, theo ý của nàng, Ngọc Kiều đem toàn bộ đèn cung đình trong điện nhất nhất đốt lên, cho đến khi cả sảnh đường sáng rực, lúc này mới lui ra.
Ánh đèn leo lắt, Phong Phi Duyệt mơ mơ màng màng nghe thấy một loạt tiếng bước chân tiến đến gần, nàng lật người, cuộn tròn thân thể rụt vào bên trong. Một động tác theo bản năng, khiến nam tử ngập ngừng bước chân, cuối cùng vẫn nhấc chân tiến lên trước.
Ngồi ở bên giường, nhìn bóng lưng Phong Phi Duyệt cong lên, Cô Dạ kiết vươn tay, nhẹ nhàng kéo nàng lật người lại, người con gái chỉ là giả vờ ngủ, cũng không tiện phản kháng, chỉ có thể nhắm mắt nằm ngửa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có màu đỏ hồng không bình thường, hô hấp cũng khẽ dồn dập, Cô Dạ Kiết vươn tay đặt trên trán nàng, quả nhiên có chút nóng.
Lòng bàn tay của hắn, rất lạnh, lạnh như băng, đột nhiên khiến nàng có vài phần tham luyến, tay của Cô Dạ Kiết, không lập tức rời đi, mà là nhẹ vuốt mặt nàng, rất nhẹ...
Tội gì phải khổ như vậy...
Nàng nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ của nam tử, có chút bất đắc dĩ. Một đôi bàn tay phủ lên bắp chân của mình, toàn thân Phong Phi Duyệt run rẩy, cảm giác một chân bị nâng lên, đặt trên đầu gối của hắn. Chỗ đã được bôi thuốc, đã đỡ sưng hơn một chút, chỉ là vết thương chồng chéo, ngay cả chính nàng cũng không dám nhìn. Cao dược mát lạnh thoa lên lần nữa, một một vết thương, cũng khoogn bỏ sót...
Một chân, rồi đến một chân khác. Phong Phi Duyệt giống như một cái tượn gỗ, mặc người ta định đoạt.
Chu toàn quốc sự bốn bề thọ địch cùng quyền vị hậu cung, hắn, cũng có lúc mệt mỏi. Phong Phi Duyệt nghe thấy từng trận rầm rì, mơ hồ như, là thanh âm nam tử đứng dậy. Bóng đen ngay lập tức che khuất trên mặt, ngẩn ngơ một cái, liền lùi ra.
Cơ hồ là theo bản năng, nàng lật người dậy, duỗi tay ra, xuyên qua thắt lưng nam tử, hai tay gắt gao siết chặt bụng hắn. Bật người dậy quá mạnh, Phong Phi Duyệt gần như là nhào cả người đụng lên trước, Cô Dạ Kiết càng không ngờ tới nàng sẽ có động tác như vậy. Bước chân bị mạnh mẽ đẩy về phía trước một bước.
Hai người cũng không nói chuyện, giao nhau, chỉ có tiếng hít thở, sâu cạn không đồng nhất, nàng tựa mặt vào trên vai hắn, nhất thời, không khí có chút trầm muộn. Phong Phi Duyệt nhắm hai mắt, chớp mắt một cái, thân thể liền bị đẩy ngã xuống giường, lực đạo càng nặng hơn, cũng theo đó áp xuống.
Chân bị cẩn thận tách ra, Cô Dạ Kiết kéo căng gương mặt tuấn tú, cực lực ẩn nhẫn. Trên tay muốn có động tác tiếp theo, lại bị Phong Phi Duyệt dùng hai tay chống đỡ, "Đây rõ ràng là cơ hội không thể nào tốt hơn, chàng vì sao..."
Nam tử cầm lấy hai tay nàng kéo ra, khẽ nghiêng người chặn lên miệng nàng, trằn trọc triền miên. Phong Phi Duyệt khẽ thở dốc, nhìn đôi con ngươi sáng rực của nam tử, tình dục chi hỏa, bùng cháy hừng hực.
Một khi nhen nhóm, thì không thể nào dập tắt giữa chừng, cả đêm triền miên, càng là nhịn thật lâu, chậm thật lâu...
Nhiệt tình như dung nham bộc phát, rung động, mơ hồ tán mở...
Giữa một đêm, tựa hồ đã đi đến gần. Phong Phi Duyệt trước lúc ngủ, chỉ ở bên tai nam tử nỉ non một câu, "Sau này, thiếp nhất định sẽ cảnh giác cao độ!" Nàng cười nhẹ, tùy hắn kéo lấy mình ôm vào trong ngực.
Vết thương trên bắp chân, vốn cũng không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng vài ngày, cũng đã hồi phục rồi.
Cửu cung thập điện, Phong Phi Duyệt đi ra khỏi Phượng Liễm Cung, từ đằng xa trông thấy một đám ma ma nha hoàn trên tay bưng đủ loại đồ đạc, thần sắc vội vội vàng vàng đi ngang qua.
Nhìn thấy nàng, đều hành lễ nói, "Tham kiến hoàng hậu nương nương."
Phong Phi Duyệt nhìn cái rương bọn họ đang xách trong tay, "Đây là cái gì?"
"Đây..." Ma ma dẫn đầu lộ vẻ mặt khó khăn.
"Với bổn cung cũng không thể nói sao?" Nàng cất cao giọng, sắc mặt chùng xuống.
"Bẩm nương nương, lão nô không dám... Đây là những thứ lúc Lý mỹ nhân còn sống lưu lại, bây giờ hoàng thượng phân phó sửa sang lại đại điện kia, mấy thứ đồ không cần đến này, lão nô bây giờ liền cho người vứt đi."
"Lý mỹ nhân?" Phong Phi Duyệt nhíu chặt đầu mày, "Là những thứ gì?"
"Cũng chỉ là một chút y phục trang sức các loại lúc sinh thời." Ma ma không dám giấu giếm, chỉ đành phải thành thực trả lời.
"Đưa bổn cung sang đó." Phong Phi Duyệt nhìn xuống đoàn người quỳ phía dưới, hướng thẳng về phía trước mà đi.
"Nương nương!" Ma ma kia không kịp ngăn cản, chỉ đàng phải dẫn đầu đi theo, đám nha hoàn phía sau thấy vậy, càng thêm không dám tự ý rời đi.
Tẩm điện của Lý mỹ nhân, chỉ ở ngay lãnh cung đằng trước, Phong Phi Duyệt vừa đi vào, liền trông thấy một nha hoàn đang dọn dẹp trong điện, bên trong, lộn xộn mất trật tự không chịu nổi. Bàn ghế lẽ ra nên có đều không còn, toàn bộ đều bị thiêu thành tro.
"Nương nương..." Ma ma đi đuổi vào theo, nha hoàn kia nghe thấy tiếng động, vội vàng xoay người lại.
"Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương." Nhìn thấy nàng, nha hoàn quỳ xuống hành lễ, hốc mắt mơ hồ có chút ướt át.
"Đứng lên đi." Phong Phi Duyệt đi lên trước, khắp trên nền đất toàn là giấy viết cùng y phục quần áo bị xé vụn. Ở phía nam bày một chiếc bàn cống phẩm, còn chưa kịp thu dọn đi. Phía trên chất đống vài chồng giấy Tuyên Thành, nàng hiếu kỳ cực hạn, cầm lên nhìn thử, chỉ thấy trên mỗi tờ giấy, đều viết một chữ 'Đình' giống nhau.
Kỳ Đình.
Đình.
"Cái này là ai viết ra?" Phong Phi Duyệt giơ tay lên, hướng nha hoàn phía dưới đặt câu hỏi.
"Đây là Lý mỹ nhân viết ra, tối nào nương nương cũng luôn nói không ngủ được, viết, cũng chỉ vĩnh viễn viết một chữ này, nô tỳ đã vứt đi rất nhiều..."
"Đình? Có ý gì?" Chẳng lẽ, thật sự là tên người?
"Nô tỳ cũng không rõ, cũng chỉ biết, mỗi lần nương nương viết xong, đều sẽ ở trong điện nổi điên một mình, ai cũng không cho vào, nương nương... chính là như vậy hết ngày này sang ngày khác mà bị bức điên." Nha hoàn nói chuyện có chút kích động, mơ hồ còn cất giấu cái gì đó không nói ra.
Phong Phi Duyệt xem xét tỷ mỷ tờ giấy Tuyên Thành trong tay, mỗi tờ, đều có một điểm chung, đó là nhàu nhĩ không chịu nổi. Hình như là sau khi viết xong, lại bị người ta hung hăng dùng sức giày xéo, có vài tờ còn bị vò rách. Nhưng lại bị mở ra, dùng thứ gì đó đè lên thêm.
"Lý mỹ nhân, làm sao lại phát điên?"
Nha hoàn nghe vậy, giật mình nhận ra thất thố của chính mình vừa rồi, nàng ta chầm chậm hoàn hồn, mới bình tĩnh mở miệng, "Lúc nô tỳ được phái đến hầu hạ Lý mỹ nhân, nương nương đã phát điên rồi."
Phong Phi Duyệt đem giấy Tuyên Thành cầm trong tay thả lại trên bàn trà, quét mắt dò xét đại điện một vòng, "Tất cả đều thu dọn xong rồi?"
"Bẩm nương nương, nên đốt đã đốt, nên báo lên trên, tổng quản nội vụ cũng đã sắp xếp xong, chỉ còn lại một ít đồ lặt vặt, lão nô bây giờ sẽ dọn dẹp sạch sẽ." Ma ma để thứ trong tay xuống, người bà ta gọi đến nhanh nhẹn đi vào.
Phong Phi Duyêt nhìn lại nha hoàn kia, thừa dịp lúc đám người không chú ý, cầm lên một tờ giấy, nhét vào ống tay áo, nàng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra tránh người sang bên, nhìn bọn họ bận rộn tới lui, "Ngươi cũng không cần quỳ nữa, đứng lên đi."
"Tạ nương nương."
Cho dù bên trong điện này có cất giấu thứ gì, cũng đã sớm bị dọn dẹp sạch sẽ rồi. Phong Phi Duyệt bảo đám người giữ mồm giữ miệng, coi như mình chưa bao giờ đi ngang qua đây, ra khỏi đại điện, nhìn cây cối hoa cỏ khô héo đầy sân, nàng thậm chí có thể tưởng tượng, nhiều năm trước, nơi này có lẽ chính là một mảnh phồn hoa rực rỡ.
Ban đêm. Cô Dạ Kiết cầm tấu chương trên tay, nửa người trên tựa vào thành giường. Phong Phi Duyệt xem không hiểu, chỉ có thể cùng nằm bên cạnh hắn.
Thần sắc nam tử lãnh đạm, một tay vòng qua đầu vai nàng đem tấu chương giơ lên trước mặt, Phong Phi Duyệt gối đầu ở trên vai hắn, cần cổ không qua bao lâu liền cảm thấy không ổn.
Chú ý thấy động tác của người con gái, Cô Dạ Kiết kịp phản ứng, hắn cười khẽ, một tay ở trên eo nàng vỗ nhè nhẹ, "Nằm như vậy không thoải mái, ngồi lên đây."
Phong Phi Duyệt cử động đầu, đau đến cứng ngắc, không có chú ý đến thần sắc của hắn, "Ở đâu?"
Nam tử tách hai chân ra, ban tay chụp tới, liền đặt nàng ngồi giữa hai chân mình, sau lưng Phong Phi Duyệt chống đỡ trước ngực hắn, quả nhiên, lập tức thoải mái hơn nhiều.
Hai tay vòng quanh nàng, cằm của Cô Dạ Kiết tỳ lên đỉnh đầu nàng, lại lần nữa nhìn tấu chương trong tay.
Tư thế như vậy, khiến Phong Phi Duyệt thích ý mười phần, nam tử xem cực kỳ nghiêm túc, từng hàng từng chữ, thi thoảng, toàn thân còn căng cứng lên.
"Hoàng thượng, chuyện tấu chương, khiến người phiền lòng à?"
Cô Dạ Kiết trông có chút mệt mỏi, thả tay xuống, nhẹ xoa huyệt thái dương của mình, "Biên giới chiến sự liên miên, trẫm sao có thể không phiền lòng?"
"Không phải có ca ca sao?" Phong Phi Duyệt buộc miệng thốt lên, chỉ là, vừa mới nói ra, liền hối hận.
Nam tử cũng không nói gì nữa, chỉ là cầm tấu chương lên tiếp tục phê duyệt, Quân gia, là tai họa ngầm lớn nhất của hắn, đối với hắn, e là so với chiến loạn nơi biên giới kia còn khiến hắn đau đầu hơn.
(Này này, đã ko có thời gian tranh thủ từng tí ra chap mới, mà đọc cái tựa đề chương sau khiến chip ko có chút động lực, rì chứ động tới bà chị này là mệt mún xỉu :v)