Chương 70: Phạt Roi Trong Ám Phòng

Mặt Thi Tiệp Dư đầy xấu hổ, nàng ta rủ hai mắt xuống. Khuôn mặt cũng bị kìm nén đỏ ửng vài phần, nhắc tới sức khỏe của mình, hốc mắt liền hồng hồng.

Phong Phi Duyệt nhất thời luống cuống, thấy nàng ta cũng không dựa dẫm ỷ lại, liền có vài phần hảo cảm, "Chẳng qua chỉ là cái yếm mà thôi, bổn cung uội."

Cô gái mừng rỡ, chỉ là nhìn Phong Phi Duyệt đứng dậy, tầm mắt cũng theo tới đó, "Cảm ơn nương nương."

Nàng lơ đễnh, nghĩ thầm chỉ là một cái áo yếm, ngay sau đó liền mở hộc tủ tìm lại.

Tùy ý chọn một cái, Phong Phi Duyệt xoay người giao vào trong tay Thi Tiệp Dư, nơi lòng bàn tay, một mảnh trắng mềm, càng nhiều hơn nữa là cảm kích, "Thần thiếp tạ nương nương."

"Chỉ là một vật nhỏ mà thôi." Phong Phi Duyệt cười nhạt, Thi Tiệp Dư thế nhưng lại đầy cảm kích, còn có chút kích động. Lúc nãy có hơi khó mở miệng, bây giờ đã cởi mở sáng lạng. Cô gái xua đi vẻ mặt u ám, hai tay nắm chặt lấy chiếc áo yếm.

Ngày thứ hai sau khi trở về, Thi Tiệp Dư quả nhiên đúng vào lần đi tới Phượng Liễm Cung, quỷ thủy của mình, lại đến thật. Nói là có phượng thể hộ thân, xua đi tà niệm. Phong Phi Duyệt nghe vậy, nhếch miệng cười mỉm.


Cảnh Dạ Cung.

Đêm đã khuya, bóng lưng gầy yếu của cô gái vẫn còn bận rộn, hình như đang tìm thứ gì đó, Cô Dạ Kiết đi tới, nhìn thấy nàng ta ý vị xoay tới xoay lui, dưới nền đất chất đầy y phục.

Hắn cau mày tiến lên, tránh chân ra, "Tìm cái gì vậy?"

Cô gái cực kỳ chuyên tâm, nghe thấy âm thanh, giật mình, vội vàng xoay đầu lại, "Thần thiếp..." vừa định hành lễ, lại bị hắn vung tay cản lại, kéo lên.

"Đây là làm sao?" Cô Dạ Kiết nhìn qua đống bừa bãi đầy đất, dò hỏi.

"Thần thiếp đang tìm đồ." Nàng ta dựa vào trước ngực nam tử, vắt óc suy nghĩ nhưng mà làm thế nào cũng không nhớ nổi, "Rõ ràng đã cất vào rồi, nhưng lại không thấy đâu."

"Đồ gì, khiến nàng gấp thành như vậy?" Cô Dạ Kiến sáp lại gần, xem xét tường tận khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta.

Mặt Thi Tiệp Dư hơi đỏ lên, lúc này mới xoay người lại, "Thần thiếp hỏi xin hoàng hậu một thứ đồ, nhưng mà hôm nay muốn mặc vào, lại không tìm được." Nàng ta ảo não không thôi, chau mày lại cũng không nghĩ ra là ở đâu.

"Ồ? Thứ gì vậy?" Cô Dạ Kiết thuận miệng hỏi, lại thấy mặt nàng ta đột nhiên đỏ ửng lên, đầu cúi thấp, chống đỡ ngay trước ngực mình không dám ngẩng lên. Nam tử cười nhạt không nói nữa, trong lòng đã có suy đoán, chỉ là không nói ra lời.


Phong Phi Duyệt đi trên hành lang quanh co, bất tri bất giác, đã đi đến trước điện Mạch Thần Lại.

Tâm trạng ảm đạm lúc đầu, dường như vào thời khắc này trở thành hư không, đối mặt với hắn, luôn có một loại cảm giác thư thái không thể diễn tả được. Mạch Thần Lại đứng ở bên cạnh nàng, bên trong nội điện, vẫn còn đang luyện chế đan dược không biết tên.

"Mạch y sư, huynh là người Huyền Triều à?" Phong Phi Duyệt tùy ý hỏi một câu, nàng đứng ở trong đại điện, nhìn ánh sáng mặt trời kéo cao bên ngoài.

"Không phải..." Thanh âm của nam tử, đột nhiên nặng nề, có chút mất mát.

Phong Phi Duyệt giật mình, câu trả lời này, rõ ràng không phải là đáp án mà nàng tưởng rằng sẽ được nghe.

"Nàng muốn nghe không?" Mạch Thần Lại cười dịu dàng, khẽ trì hoãn không khí có phần ngưng trệ này, "Nàng muốn nghe, ta sẽ nói với nàng."

Phong Phi Duyệt nghiêng đầu, mắt thấy thần sắc hắn không ổn, nhưng vẫn không nhịn được hiếu kỳ nơi đáy lòng, "Muốn."

Nam tử cũng không lập tức trả lời, mà hướng tầm mắt ra đằng xa, phảng phất như trở lại quốc gia xa xôi kia, Phong Phi Duyệt nhìn gò má của hắn, nam tử ôn hòa ấm áp như vậy, giờ đây quanh thân lại tề tụ buồn bã nồng đậm, còn có, một thứ gì đó gọi là tưởng niệm.

"Ta là người Vân Triều," Qua hồi lâu, nam tử mới mở miệng, thanh âm kia, phảng phất như theo mây cuốn tới, "Vân Triều là nước láng giềng của Huyền Triều, mà ta, lại là Đại hoàng tử Vân Triều, cá lớn nuốt cá bé, quốc tướng còn không bảo vệ được, làm sao còn có nhà? Hoàng thượng chỉ lo Vân Triều làm loạn, một đạo thánh chỉ hạ xuống, ta liền thay thế bách tính dân chúng triều đô, thành người làm tin cho Huyền Triều."

Người làm tin... Phong Phi Duyệt biết, đó chỉ là một cái danh xưng dễ nghe mà thôi, nói trắng ra, chẳng qua là giống hệt như mình, chỉ là một quân cờ.

"Chỉ cần ta ở lại Huyền Triều, đối với hoàng thượng trung thành nhất tâm, Vân Triều ta liền có thể bảo vệ một phương thái bình, nếu không, thì thây người khắp chốn, máu chảy thành sông." Hắn biết hoàng thượng nói được, nhất định cũng có thể làm được.

Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy một hồi bi ai, dã tâm của Cô Dạ Kiết, rõ ràng như vậy, nếu hắn thật sự muốn hoàng thành đại nghiệp nhất thống thiên hạ, một Vân Triều nhỏ bé, hắn cũng chỉ là tạm thời để sang một bên, làm sao có thể nhìn lọt vào trong mắt?

"Ta từ nhỏ đã không thích ở trong cung, vừa tròn mười tuổi, liền theo sư phụ đi chu du khắp chốn, đã quen với cuộc sống nhàn vân dã hạc rồi, nhưng không ngờ, trên người mình vẫn còn có một trọng trách như vậy." Mạch Thần Lại nói bất đắc dĩ, khóe mắt hướng về một nơi khác.

"Vậy huynh ở trong cung, chẳng phải toàn thân không được thoải mái sao?"

Môi mỏng nhẹ câu, hắn cười nhạt như gió, mùi thuốc trên người ngấm vào ruột gan, "Đã nghe qua 'thói quen' chưa? Lâu dần, cũng quên đi thế giới bên ngoài."

Phong Phi Duyệt kinh ngạc, há to miệng, trong mắt đều là vẻ mặt lãnh đạm của nam tử, thanh âm bên tai, mang theo đau đớn, "Thói quen... thật là đáng sợ!"

Nam tử đầy vẻ đồng cảm, gật đầu, "Đáng sợ, cũng phải chịu đựng."

Một câu, đánh vào đáy lòng Phong Phi Duyệt tạo nên rung động, sóng nước nhấp nhô, đó là một loại, cảm giác cam chịu thất bại.

Hai người nhìn đối phương, chỗ góc mày, đột nhiên đè lên tầng tầng bóng đen, tiếng bước chân từ bên ngoài chồng chất tiến lên, Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn lại, đập vào mắt đầu tiên, chính là thái hậu hai cung.

Một thân cao quý đoan trang, ngoại trừ y phục trên người, ngay cả đầu tóc cũng được búi thành cùng một kiểu giống nhau, mỗi một sợi tóc đều chải chuốt kỹ càng từng ly từng tý, năm chiếc trâm cài cùng nhau chen chúc trên búi tóc, hợp với phục sức trên người, vừa đúng phân biệt được hai vị thái hậu.

"Thần tham kiến thái hậu hai cung."

"Tham kiến thái hậu hai cung." Phong Phi Duyệt mặc dù không biết mục đích đoàn người đến đây, nhưng vẫn nhẹ nhàng cúi đầu hành lễ, trong lòng có chút bất an.

Tây thái hậu nhìn hai vai nàng rủ xuống, tự động đi vào đại điện của Mạch Thần Lại, "Trong cung loan truyền, Mạch y sư cùng hoàng hậu qua lại rất gần gũi, hôm nay nhìn thấy, quả thật không thể không dậy sóng nổi gió."

Trong lòng, khẽ rơi lộp bộp, nhưng vẻ mặt Phong Phi Duyệt lại cực kỳ bình tĩnh, "Nhi thần không hiểu ý của thái hậu."

"Bổn cung không có ý định quấy rầy mấy chuyện vặt vãnh của các ngươi, nhưng mà bên ngoài đều đã truyền đi, hôm nay cũng đã dẫn người đến đây rồi, ở trong tẩm điện của Mạch y sư tra xét thử xem, thanh giả tự thanh, cũng cho hoàng hậu một công đạo, chặn lại mấy cái miệng nhàn rỗi kia." Tây thái hậu nói rất nhẹ nhàng, mang bộ dáng như đã tính toán từ trước.

Thái hậu muốn lục soát, Mạch Thần Lại tất nhiên không có quyền ngăn cản, hai người tránh ra một bên, cũng mặc bọn họ tùy ý đi khám xét.

Lầm tra xét này, lại khiến trái tim Phong Phi Duyệt dựng đứng, nhìn vẻ mặt đầy chắc chắn của thái hậu hai cung, nhìn đám ma ma nha hoàn đầy phòng tìm tới xét lui, cuối cùng, theo một tiếng 'rầm' của hộc tủ rơi xuống đất, tim của nàng, nhảy lên tận cổ họng.

"Thái hậu..." Một ma ma bước nhanh về phía trước, cầm trên tay một cái áo yếm màu trắng thuần kiết, Phong Phi Duyệt vừa nhìn, đó chẳng phải là cái yếm lúc trước mình đưa cho Thi Tiệp Dư sao?

Đồng thời, một người từ bên ngoài vội vội vàng vàng xông vào, "Thái hậu, tìm thấy rồi." Theo thanh âm lên xuống, trên tay giơ cao chiếc áo chỉ vừa mới may được một nửa, "Là tìm thấy trong nội điện của hoàng hậu."

Phong Phi Duyệt nhìn hai hai món đồ kia, mơ hồ nhận ra được mục đích chuyến này của thái hậu, nàng nhìn Mạch Thần Lại ở bên cạnh, trên mặt cũng không chút hoảng loạn.

"Người đâu, dẫn hoàng hậu cùng Mạch y sư vào Thành Vinh Điện, đi mời hoàng thượng đến đây!" Tây thái hậu ném ra một câu, không chút khách khí, xoay người rời đi ngay.

Cái gọi là Thành Vinh Điện, là nơi phi tần trong hậu cung làm sai chịu phạt, Phong Phi Duyệt nhìn đại điện tối đen như mực, trên cái bàn đặt ngay chính diện, bày hai món đồ tội chứng được tìm thấy từ trong điện của hai người.

Hoàng đế lập tức chạy tới, đi vào không nói một câu nào, chỉ là liếc nhìn Phong Phi Duyệt một cái, tầm mắt lúc này mới rơi lên trên hai món đồ kia, "Không biết thái hậu gọi trẫm đến, là vì chuyện gì?"

"Chuyện nhà!" Đông thái hậu đứng dậy, đưa tay cầm hai món đồ kia lên, "Hoàng thượng nhìn xem sẽ hiểu."

Trong điện, một quản sự đứng ở bên cạnh, Tây thái hậu bảo hắn tiến lên, đem chiếc áo tìm thấy từ trong điện của Phong Phi Duyệt thả vào trong tay hắn, "Nhìn kỹ một chút xem, đây, có phải là đường may của hoàng hậu không?"

Quản sự kia xem xét tỷ mẩn, so sáng một hồi lâu, lúc này mới dè dặt lo sợ gật đầu nói, "Bẩm hoàng thượng, thật là đường may của hoàng hậu."

Phong Phi Duyệt vừa nghe, thế nhưng lại cong khóe môi cười mỉm, thái hậu hai cung này ngàn tính vạn tính, lại không biết rằng, bản thân nàng vốn chẳng phải Quân Duyệt.

"Hoàng hậu, đây, là của con đúng không?"

Phong Phi Duyệt cũng không thèm nhìn tới, chỉ là tiến lên đối diện thẳng tầm mắt Đông thái hậu, "Vâng."

Hết thảy, trong mắt thái hậu hai cung đã nước chảy thành sông, chỉ xem hoàng đế định tội thế nào.

"Lục soát, là người của thái hậu lục soát, thần thiếp không biết gì cả, về phần thứ này, nhi thần chỉ muốn hỏi thái hậu một câu, cho dù là của nhi thần, thì đã làm sao?" Phong Phi Duyệt lãnh đạm cười một tiếng, "Loại thủ đoạn này, cũng có thể khiến người ta tin hay sao?"

Lẽ nào thái hậu hai cung này một lòng muốn diệt trừ mình, cũng không cân nhắc xem thời cơ đã chín muồi hay chưa, liền nóng lòng xuống tay. Thâm cung, từ xưa đã ăn thịt người không nhả xương, vậy tâm tư của thái hậu, chẳng lẽ nào, chỉ được đến giới hạn này?

Dùng đồ của Quân Duyệt để ám hại Phong Phi Duyệt, hoàng đế, tất nhiên sẽ không tin, nhưng nhìn lại thần sắc người con gái, lại thấy vẻ mặt nàng đầy thơ ơ lãnh đạm, đồ lục soát ra được, chính là ở trong điện của Mạch Thần Lại, ngay trước mặt nàng. Hắn mặc dù hắn khẳng định là do thái hậu hai cung gây ra, nhưng mà bất mãn Phong Phi Duyệt nhiều lần liên tiếp qua lại thân thiết với Mạch Thần Lại, những lời hắn nói với nàng, nàng càng không thèm nghe lọt một câu. (Anh ghen à, cho bỏ ghét, ha ha ha...:>>)

Một chưởng dùng sức đáng lên mặt bàn, Cô Dạ Kiết trầm giọng nói, "Hoàng hậu, ai cho phép nàng ở trước mặt thái hậu hỗn xược như vậy!"

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, kinh ngạc sững sờ đâu chỉ có một mình Phong Phi Duyệt, đến thái hậu hai cung cũng hai mặt nhìn nhau, không biết trong hồ lô của hoàng đế này bán thuốc gì. (Chắc là thuốc lào thôi ạ!)

"Thần thiếp chỉ theo lý mà nói!" Phong Phi Duyệt không chịu yếu thế, lập tức cãi lại.

"Nàng còn dám nói lý," Hoàng đế vung tay một cái ném mảnh áo kia xuống đất, "hoàng hậu bất kính với thái hậu hai cung, theo cung quy, nên xử trí thế nào?"

Tổng quản yên lặng ở bên cạnh nghe vậy, vội vàng tiến lên, "Bẩm hoàng thượng, theo cung quy, phải quất roi vào bắp chân một trăm cái."

"Hoàng thượng, thần cùng hoàng hậu..." Mạch Thần Lại vội vàng mở miệng, hoàng đế thấy vẻ mặt khẩn trương của hắn, lửa giận trong lòng càng ra sức bùng phát.

"Mạch y sư, nơi này không có chuyện của ngươi!" Cô Dạ Kiết một câu cắt đứt, sắc mặt âm lãnh nhìn Phong Phi Duyệt, nhưng thấy nàng không có chút khác thường, vẫn bình tĩnh lãnh đạm như nước.

"Người đâu, mang hoàng hậu xuống dưới, sau khi hành hình xong nhốt vào ám thất, sáng sớm ngày mai mới được thả ra." Cô Dạ Kiết hạ quyết tâm hung ác, không thèm liếc nàng thêm một cái.

Hai tên thị vệ tiến lên, áp giữ hai tay nàng, lúc đi ngang qua trước người nam tử, Phong Phi Duyệt nhón chân, khóe môi nhẹ cong, thanh âm, cực kỳ nhỏ bé, "Chứ không phải là hoàng thượng sợ 'vật chứng' này của thần thiếp, liên lụy đến trên người muội ấy, mới nóng lòng định tội thần thiếp như vậy à?"

Không biết tốt xấu! Mồi lửa trong người Cô Dạ Kiết bùng lên như đuốc, vung tay, "Dẫn đi!"

Kết quả như vậy, lại không phải thứ thái hậu hai cung muốn, "Khoan đã!"

Cô Dạ Kiết mỉa mai cười lạnh, nhìn đám người mang Phong Phi Duyệt đi, lúc này mới quay đầu, hướng sang phía Mạch Thần Lại nói, "Ngươi lui xuống trước đi."

Mạch Thần Lại tuy lo lắng, nhưng nhìn sắc mặt hoàng đế, và cả cách hắn xử trí, cũng nặng nề dằn lòng, hành lễ rồi lui ra ngoài.

"Chuyện này, đến đây chấm dứt, trẫm không muốn truy cữu nữa." Cô Dạ Kiết nói xong, liền nhấc chân muốn bước ra.

"Hoàng đế, chuyện đại sự làm nhục hậu cung như vậy, con một câu cũng không truy cứu, con bảo Huyền Triều còn mặt mũi nào mà giữ gìn." Đông thái hậu theo sát tiến lên, ngữ khí hùng hổ dọa người.

Nam tử dừng bước, cũng không xoay người, chắp tay nhìn ra bên ngoài, "Nguyên do trong chuyện này, thái hậu hai cung chắc hẳn hiểu rõ hơn trẫm, hậu cung của phụ hoàng, có thể dung hạ các người làm xằng làm bậy, bây giờ, loại thủ đoạn này, trẫm khuyên các người đừng dùng lại nữa. Mạch y sư là người làm tin của Vân Triều, nêu thật sự truy cứu, chẳng lẽ thái hậu, muốn hai nước lại phân tranh thêm lần nữa sao?"

Lời đã nói xong, lưu lại một bóng lưng kiên nghị, nam tử liền đi ra ngoài.

Đông thái hậu đứng ở trong điện, hiển nhiên bị chọc tức không nhẹ, Tây thái hậu bắt chặt tay áo, trầm mặc đi ra ngoài, "Chúng ta đã quá sơ suất rồi."

"Nhưng mà, chứng cứ..."

"Trừ phi hoàng đế tận mắt nhìn thấy, nếu không dựa vào những thứ này, hắn tuyệt đối sẽ không trị tội hoàng hậu, hoàng đế có một câu nói không sai, hắn, không phải tiên hoàng!"

Đông thái hậu hoảng loạn, đám người bên cạnh nhất nhất đuổi theo ra ngoài, bà ta nhìn tòa đại điện thâm trầm đầy âm khí, cả người bất giác run lẩy bẩy, vội bước nhanh đi theo ra ngoài.

Phong Phi Duyệt bị đưa vào ám thất, hoàn toàn khác biệt với vẻ lộng lẫy xa hoa bên ngoài, bên trong, lại ướt át ẩm mốc, vẻn vẹn chỉ có bốn bức tường, bên trên treo đầy chao đèn cung đình thiêu đốt nồng nặc. Trên bức tường phía nam bị lấp kín, lại tề tù đủ các loại hình cụ khác nhau.

"Nương nương, đắc tội rồi." Người làm nhiệm vụ ở đây, đã sớm nhìn quen cảnh này. Kéo một cây roi mây mảnh dài, trở lại bên cạnh Phong Phi Duyệt.

Tên còn lại đè nàng nằm lên băng ghế cao cỡ bằng một người, roi mây mặc dù mảnh, nhưng quất vào bắp chân, lại đau rát không thôi. Mỗi một roi hạ xuống, thân thể Phong Phi Duyệt liền cứng ngắc thêm một phần, nàng cắn răng, hai tay gắt gao nắm chặt lấy băng ghế, tỳ đầu lên trên mu bàn tay.

'Vụt vụt..."

Thanh âm bị đè ép tới rất nhỏ, không bao lâu, trên bắp chân trắng nõn mềm mại của người con gái liền chằng chịt vết thương màu đỏ nhạt nông sâu không đồng nhất. Khí lực trên tay, cũng không bởi vì nàng là hoàng hậu mà bớt đi phân nửa, vết thương chồng chéo dày đặc, đan thành một tấm lưới, quấn quanh trái tim Phong Phi Duyệt, đè nén đến không thở nổi.

Nơi cổ họng, mơ hồ có mùi máu tanh trào lên, nàng buông lỏng cánh môi, răng nhọn nhẹ đóng, trên môi đã bị cắn loang lổ vết máu.

Cuối thu, đêm tối trong căn phòng âm u này, càng lạnh hơn. Gió lạnh xào xạc thổi vào, một hơi cũng không bỏ sót rót hết lên người Phong Phi Duyệt, nàng cong hai vai lên, đem trọn thân thể co rúc trên ghế, động cũng không động một cái.

Một trăm roi, đến cuối cùng, dưới chân đã chết lặng.

Rút ra, phảng phất như không phải là chân của mình, bên trong ám phòng, mịt mù tăm tối, nàng đưa tay, nhưng không có một người nào có thể giữ lấy tay của mình, năm ngón tay dừng lại giữa không trung hư vô, hai mắt Phong Phi Duyệt xuyên qua khe hở vô lực, tầm mắt rơi lên trên một chiếc chao đèn cung đình. Đôi con ngươi, cũng bị kích phá thành mảnh nhỏ, từng mảnh từng mảnh, đến khí lực hợp lại cũng không có.


(Chipchip: Đoán xem, đoán xem, hoàng thượng muốn chơi trò gì đây các tình iu, đánh ghen hay cứu vợ :v)