Phong Phi Duyệt nhìn nam tử, nghĩ thầm, người này da mặt sao lại dày như vậy. Nàng không hề e dè đưa tầm mắt nghênh đón, Quân Ẩn chỉ là cong môi cười nhẹ, "Còn không tắm, nước sắp lạnh rồi đấy."
Phong Phi Duyệt mang theo vài phần khinh bỉ, ánh mắt như vậy, khiến nam tử vốn dĩ có chủ tâm trêu chọc, trong lòng cảm thấy khó chịu đến cực điểm, hắn kéo thẳng sống lưng, thanh âm có phần khàn khàn, "Ta ở bên ngoài chờ cô." Nói xong, liền đi ra ngoài.
Nàng tắm rất chậm, trong vô thức vốn cũng không muốn gặp bất kỳ người nào của Quân gia.
Đợi đến khi nàng chần chừ nấn ná xong đi ra ngoài, trà trên tay Quân Ẩn, đã đổi qua mấy lần nước, một tay hắn gõ nhẹ mặt bàn, thần sắc có vẻ khó nhịn.
"Có chuyện?" Phong Phi Duyệt thái độ lãnh đạm, không muốn nhiều lời.
"Không có chuyện, thì không thể đến đây?" Giọng điệu Quân Ẩn nặng nề, thân thể ngồi thẳng dậy.
"Hậu cung này nhiều người phức tạp, huống hồ, hoàng thượng vẫn luôn nhìn chằm chằm Quân gia chúng ta, cái này, không phải huynh không biết." Phong Phi Duyệt nhân thể ngồi xuống, nhìn sang nam tử bên cạnh.
Hắn cũng quay đầu lại nhìn nàng, hai người chưa nói được mấy câu, Cô Dạ Kiết đã từ bên ngoài đi vào.
Vội vàng đứng dậy, Phong Phi Duyệt cúi người xuống, nước đọng trên tóc vẫn chưa khô, cúi đầu một cái, liền nhỏ giọt xuống, dính lên giữa cần cổ, tầm mắt hắn rơi vào trong chén trà ở trên bàn kia, nhìn dáng vẻ, Quân Ẩn là đã tới một lúc lâu rồi.
Sắc mặt Cô Dạ Kiết, đột nhiên lạnh xuống, bước chân cũng đạp ra thật nặng. Hắn ngồi xuống vị trí Quân Ẩn ngồi lúc nãy kia, "Đứng dậy đi."
Hai người nhìn nhau một cái, trong lòng có chút thấp thỏm không yên. Phong Phi Duyệt không hiểu, sao hôm nay hoàng đế lại đột ngột đến Phượng Liễm Cung.
Quẩn Ẩn đứng một lúc, liền thỉnh an rời đi, trong đại điện khổng lồ, chỉ còn lại hai người.
"Hôm nay trẫm mới phát hiện, tình cảm của hai huynh muội nàng, rất tốt." Cô Dạ Kiết cười lạnh, trong lời nói tất cả đều là gai sắc bén nhọn.
Phong Phi Duyệt giãn mày, trên mặt là biểu tình cứng ngắc, "Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi, ca ca đối với thiếp trước giờ luôn tốt."
Cô Dạ Kiết liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái, bỗng nhiên đứng bật dậy, một phát bắt lấy cái cằm của nàng, xuống tay rất nặng, hận không thể cứ như vậy mà bóp nát nó, "Hoàng hậu, có phải trẫm cho nàng quá nhiều rồi không, nàng, mới dám tùy tiện trắng trợn như vậy?"
Hai tay Phong Phi Duyệt bắt lấy cổ tay hắn, mũi chân theo động tác trên tay hắn mà kiểng lên, nàng nhìn tuấn nhan nam tử đầy tức giận, khó khăn mở miệng, "Quá nhiều, hoàng thượng đã từng cho thiếp cái gì?"
Dù là tin tưởng tối thiểu nhất, hắn cũng chưa từng cho.
Cô Dạ Kiết khẽ siết chặt cần cổ nàng, kéo nàng lôi đến trước mặt mình, Phong Phi Duyệt không biết mình đã nói sai chỗ nào, chỉ thấy đáy mắt hắn đột nhiên vọt lên một luồng nộ khí, hừng hực thiêu đốt, trong đôi con ngươi, nhiễm vào một tầng âm u, giẫn dữ nói, "Trẫm chưa từng cho nàng cái gì? Nàng, lặp lại lần nữa!"
Phong Phi Duyệt lập tức cảm thấy khó thở, khuôn mặt nhỏ nhắn bị kìm nén đến đỏ bừng, cảm giác ngột ngạt đột nhiên đáng tới, khiến nàng chỉ muốn nôn mửa, người con gái cắn môi, đem khó chịu kia nhất nhất che giấu, chỉ là quật cường không chịu mở miệng.
Vẻ mặt càng lúc càng thống khổ, tim Cô Dạ Kiết mềm nhũn, trên tay buông lỏng, hất nàng văng ra ngoài, nhưng mà cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu hết, một chưởng nặng nề đánh lên trên mặt bàn, làm trà cụ bên trên vung vẩy rơi đầy xuống đất, "Được! Nàng nói không có, vậy cứ xem như chưa từng cho cái gì chưa từng làm gì cả, từ nay về sau, nàng cũng đừng mơ tưởng trẫm sẽ cho nàng cái gì nữa!"
Phong Phi Duyệt nghe vậy, một loại cảm giác ủy khuất trong nháy mắt liền ập vào lòng, "Đồ của hoàng thượng, thần thiếp không muốn nổi."
Hai người tranh đấu kịch liệt, ai cũng không chịu nhường một bước, hoàng đế càng bị chọc tức không nhẹ, lồng ngực to lớn phập phồng kịch liệt, sải người một cái, đạp lên mặt đất đầy mảnh vụn, cũng không quay đầu lại hướng ra ngoài bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Phong Phi Duyệt giơ hai tay phủ lên cần cổ của mình, Ngọc Kiều ở bên ngoài nghe thấy tiếng tranh cãi không còn nữa, lúc này mới dè dặt đi vào, "Nương nương..."
"Thu dọn sạch sẽ dưới đất đi." Phong Phi Duyệt mắt thấy bóng lưng nam tử biến mất trong bóng đêm bên ngoài Phượng Liễm Cung, lúc này mới xoay người trở lại nội điện. Làm loạn một trận như vậy, khiến tâm tình của nàng mấy ngày tiếp theo cũng trở nên kém đi.
Ngọc Kiều vội vàng thu dọn một hồi, bưng mảnh vụn trên tay đi ra khỏi cung, còn chưa xử lý sạch sẽ, liền bị một hồi thanh âm gọi ngược lại.
"Ngọc Kiều...."
Tay nàng run lên, mảnh vỡ kia lần lượt rơi xuống đầy đất. Khóe miệng cứng đờ cũng nhẹ kéo lên, "Nguyệt, Nguyệt Diệc tỷ tỷ."
"A... vẫn còn nhớ à," Cô gái mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt cực kỳ khinh thường, "mới đi theo hoàng hậu vài ngày, liền quên mất chủ nhân thật sự rồi?"
"Nguyệt Diệc tỷ tỷ." Ngọc Kiều bắt đầu luống cuống, nàng ta không tự chủ được nhìn quanh bốn phía, sợ bị người nào đó bắt gặp.
"Thái hậu hai cung muốn gặp ngươi." Nguyệt Diệc cũng không chần chừ nữa, ném ra một câu, liền hướng phía trước đi tới, cô gái khúm núm, nhìn mảnh vụn dưới đất, cũng chưa kịp thu dọn, liền vội vội vàng vàng đi theo sau.
Hai người duy trì khoảng cách mười bước chân, Nguyệt Diệc dẫn đầu đi bước vào An Ninh Cung, Ngọc Kiều theo sát tiến lên, chân còn chưa kịp bước vào, liền bị cô gái hung hăng lôi kéo, té ngã vào trong.
Đi vào nội điện, Tây thái hậu vẫn theo thói quen, chính là mỗi ngày đều chơi vài ván cờ. Lúc này đang ngồi đối diện Minh hoàng quý phi, một tay chống dưới cằm, con cờ trong tay, không biết nên rơi vào hướng nào.
"Nô tỳ Ngọc Kiều, tham kiến thái hậu hai cung, Minh hoàng quý phi." Nàng ta bước chân giẫm lên trên thảm lông cao quý, im lặng không một tiếng động quỳ xuống.
Tây thái hậu trầm mặc lãnh đạm, trong tay, như có như không gẩy gẩy con cờ trong hũ, mà Minh hoàng quý phi thay vì đánh cờ, lại ngẩng đầu lên, nhìn cô gái quỳ phía dưới. Lời muốn nói, cũng đã bay ra thật xa.
"Ngọc Kiều..." Đông thái hậu ngồi trên ghế đệm, nha hoàn phía sau quy quy củ củ xoa bóp vai cho bà ta, "Mấy ngày nay không đến An Ninh Điện, còn phải để bổn cung đích thân cho người đến tìm ngươi."
"Nô tỳ không dám," Thanh âm của Ngọc Kiều, bởi vì sợ hãi mà hiện rõ khiếp ý, nàng ta rủ đầu xuống thật thấp, trán đã kề sát vào nền đất, "thực sự là nô tỳ không thể phân thân, hoàng hậu nương nương lại theo dõi rất chặt, nô tỳ mới không kịp đến đây thỉnh an thái hậu hai cung."
Nguyệt Diệc cũng trở lại bên cạnh Tây thái hậu, cúi người xuống, ở bên tai bà ta nói nhỏ, sau vài ba câu, cánh môi bà ta cong lên hiện ra mấy phần hứng thú, cánh tay vừa định vươn ra, liền rụt trở lại, ánh mắt bức thẳng xuống cô gái dưới đất, "Bổn cung hỏi ngươi, hoàng thượng vì sao lại từ trong Phượng Liễm Cung tức giận đùng đùng đi ra?"
Ngọc Kiều nghe vậy, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, ngay cả Minh hoàng quý phi bên cạnh cũng ngẩn người, vẻ hoan hỉ mừng rỡ lập tức xông tới.
"Bẩm thái hậu, nô tỳ vẫn luôn canh chừng ở bên ngoài, hoàng thượng cùng hoàng hậu tranh cãi rất lớn tiếng, mơ hồ, hình như là vì chuyện của Quân tướng soái, cuối cùng, hoàng thượng còn đập vỡ đồ trong Phượng Liễm Cung, lúc này mới rời đi." Ngọc Kiều ngoan ngoãn đáp lời, không dám có chút che giấu.
"Quân tướng soái?" Tây thái hậu có phần không hiểu, một lúc sau, mới vui mừng ra mặt, "Chẳng lẽ là hoàng thượng chuẩn bị động thủ đối phó Quân gia?"
"Tỷ tỷ, uy phong của Quân gia này, cũng sớm nên kết thúc rồi." Đông thái hậu dè bỉu coi thường, trên mặt đầy vẻ coi khinh bỉ.
"Không..." Tây thái hậu vươn tay, lắc nhè nhẹ, "không có đơn giản như vậy."
"Ý của cô mẫu là?" Minh hoàng quý phi thầm khẩn trương, bắt đầu lo lắng không yên.
"Không cần biết có đối phó với Quân gia hay không, lần này hoàng đế cùng hoàng hậu tranh cãi, ngược lại là cơ hội của chúng ta." Vẻ mặt Tây thái hậu đầy phấn khích, trên khuôn mặt đoan trang, khó nén mừng rỡ, bà ta vân vê quân cờ còn chưa hạ xuống ở trong tay, ngay trước mặt Minh hoàng quý phi, tay nâng quân cờ, một phát rơi xuống, "Vạn sự đủ cả, chỉ thiếu một chút gió! Mồi lửa này, để bổn cung đến trợ giúp một tay vậy."
Ngữ khí hùng hồn, Minh hoàng quý phi lập tức thua cả ván bài, "Cô mẫu!" Nàng ta hờn dỗi liên tục, "Xem ra Minh nhi vẫn phải luyện thêm nhiều."
Tây thái hậu bật cười, trong uy nghiêm mang theo vài phần cơ trí sắc sảo, "Ngoại trừ hoàng thượng, hoàng hậu, là kẻ địch lớn nhất của bổn cung. Chỉ có điều, nó bây giờ chưa đạt đến trình độ lão luyện, một khi nó đầy đủ vây cánh, nếu muốn loại trừ, thì khó càng thêm khó, tất nhiên, bổn cung bây giờ, phải một phát bẻ gáy vây cánh còn chưa kịp lớn mạnh cứng cáp của nó."
"Cô mẫu nói rất đúng," Hai tay Minh hoàng quý phi lôi kéo, "Minh nhi nhận thua rồi. Hơn nữa hoàng hậu kia sao có thể là đối thủ của người."
"Không!" Tây thái hậu lắc đầu, "Nó tuyệt đối có thủ đoạn, chỉ có điều, tâm của nó vẫn chưa hoàn toàn hiểm độc, nếu thật sự có một ngày như vậy, lại còn liên thủ với hoàng đế mà nói, chúng ta liền bị hai mặt thù địch, nửa bước khó tiến."
Lời vừa dứt, sắc mặt đám người lập tức hòa hoãn, Ngọc Kiều chỉ là cúi quỳ, không dám ngẩng đầu, cũng không dám nói câu nào.
Từ An Ninh Điện ra ngoài, đầu gối bởi vì quỳ quá lâu mà tê nhức, chỉ có thể bước đi khập khểnh, một tay đỡ lên vách tường mà đi.
Ngọc Kiều nặng nề thở ra một hơi, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhấc hai chân cứng đờ trở về Phượng Liễm Cung.
Phong Phi Duyệt đã ngủ, quả tim thấp thỏm của nàng ta, cũng theo đó rơi xuống, thân thể nhỏ nhắn nép ngoài điện không dám nhúc nhích.
Hoàng đế mấy ngày liên tiếp, đều không hề ghé qua, Phong Phi Duyệt cũng lười đi ra ngoài, ngoại trừ đám phi tần đến thỉnh an, nàng thật sự là vô cùng nhàn nhã tĩnh tại.
Ngả lưng nằm trên giường quý phi, hai mắt vẫn chưa kịp khép lại, liền trông thấy một thân ảnh màu hồng nhạt từ bên ngoài đi vào, nhìn kỹ lại, mới biết là Thi Tiệp Dư.
"Thần thiếp tham kiến hoàng hậu." Sắc mặt nàng ta vô lực, tái nhợt đến gần như trong suốt. Phong Phi Duyệt siết chặt tay, trong tay áo, còn cất giấu viên thuốc giải mà Mạch Thần Lại đưa cho nàng.
"Thi Tiệp Dư mau đứng lên," Nàng tiến đến, đỡ cô gái đứng dậy, "hoàng thượng đã miễn uội thỉnh an, muội hà tất phải tuân theo quy củ vô dụng này."
"Thần thiếp ở một mình trong Cảnh Dạ Cung cũng không có chuyện gì, ra ngoài đi lại một chút, còn tốt hơn với là nằm không suy nghĩ lung tung." Phong Phi Duyệt để nàng ta ngồi bên cạnh mình, như có như không đáp lời.
Vừa nói được vài ba câu, lại thấy Thi Tiệp Dư đột nhiên im bặt không lên tiếng, Phong Phi Duyệt xoay đầu lại, trông thấy hai tay nàng ta rơi trước người, nhìn nhìn nha hoàn xung quanh, vô cùng mất tự nhiên.
Phong Phi Duyệt mơ hồ nhìn ra chút gì đó, liền khoát khoát tay, "Các ngươi lui xuống cả đi."
"Dạ, nương nương."
Đợi đến khi cửa điện đóng lại, nàng mói hỏi ra khỏi miệng, "Thi Tiệp Dư, trong lòng có chuyện sao?"
Thần sắc cô gái có phần khó khăn, trên mặt lại có vẻ ngượng ngùng, một góc khăn gấm, đã bị vân vê uốn nếp, "Không giấu nương nương, thần thiếp đã mấy tháng không có quỳ thủy, lão ma ma nói đó là lâu ngày tích tụ mà thành, cần phải hỏi xin hoàng hậu một chiếc áo yếm, mặc ở trên người, trong vòng ba ngày là có thể giải trừ được hối khí xúi quẩy này."
Phong Phi Duyệt vừa nghe, trên mặt liền hiện ra nghi hoặc, "Sao không mời ngự y?"
"Cái này..." Nàng ta ấp a ấp úng, "Thần thiếp không muốn để hoàng thượng biết, ma ma đã nói, đây chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa thần thiếp từ nhỏ ốm yếu, ngộ nhỡ hoàng thượng biết được, lại làm kinh động cả ngự y viện, thần thiếp không muốn..."
Phong Phi Duyệt gật đầu, nàng biết rõ, Cô Dạ Kiết tuyệt đối sẽ làm như vậy.
(Chipchip: Cho mượn cái áo yếm thui, đừng để làm rớt đó, khổ thân chị Duyệt nhà tui lắm :v)