Thi Tiệp Dư hằng đêm đều gặp ác mộng liên tục, hoàng đế ở lại Phượng Liễm Cung một lúc, liền rời đi. Trước sau, cũng không đến thời gian một nén nhang.
Vài ngày sau, Phong Phi Duyệt đích thân một mình tiến về phía Cảnh Dạ Cung, đi thăm Thi Tiệp Dư.
Tòa đại điện kia, nàng chưa từng bước vào hơn nửa bước, hôm nay đứng ở bên ngoài, cũng có vài phần hiếu kỳ, bên trong truyền đến từng đợt từng đợt hương trà, Phong Phi Duyệt vừa bước vào một bước, đã trông thấy Thi Tiệp Dư vận cung trang bình thường, đang hái lá trà.
Vừa mới ngẩng đầu, liền thấy Phong Phi Duyệt đứng ở đằng xa, nàng ta giật mình kinh ngạc, khẽ lau hai tay rồi mới tiến lên, "Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Thi Tiệp Dư không cần đa lễ." Phong Phi Duyệt đi vào, nhìn cả vườn phơi đầy lá trà khô, "Đây đều là muội tự mình trồng sao?"
"Nhàn rỗi không có việc gì, tìm một thứ ký thác tinh thần mà thôi." Thi Tiệp Dư dẫn nàng vào trong đình nghỉ mát, ngồi xuống.
Hai người ngồi đối mặt nhau, nhất thời cũng không có gì để nói, nha hoàn dâng lên trà mới pha, Phong Phi Duyệt hớp nhẹ một ngụm, "Quả nhiên thanh ngát."
Cô gái cười nhạt, trong bệnh tật lại mang theo vài phần ý mị.
Phong Phi Duyệt thấy giữa đầu mày nàng ta nâng lên một đường sầu tư, liền thả chén trà trong tay xuống, chần chừ năm lần bảy lượt, vẫn phải mở miệng, "Bổm cung hôm nay đến đây, là có một chuyện, muốn thỉnh giáo Thi Tiệp Dư."
Ánh mắt cô gái ngơ ngác, vội vàng khoát tay, "Thần thiếp không dám, hoàng hậu có lời gì cứ nói đừng ngại."
Phong Phi Duyệt nhìn ra đằng xa, tầm mắt cũng không tự chủ nhìn dán chặt lên một bên mặt nàng ta, "Bổn cung, chỉ muốn biết chuyện của Lý mỹ nhân."
Tay cầm chén trà, run lên, Thi Tiệp Dư mím chặt đôi môi đỏ mọng, không mở miệng.
"Là bổn cung làm khó muội rồi?" Phong Phi Duyệt thấy đôi mày thanh tú của nàng ta chau lại càng lúc càng chặt, liền hỏi.
Thi Tiệp Dư nghe vậy, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc, thần sắc có phần né tránh không muốn nói tới, nàng ta nhìn Phong Phi Duyệt, ánh mắt hết sức chân thành nghiêm túc, "Hoàng hậu, thần thiếp khuyên người, chuyện của Lý mỹ nhân đừng tiếp tục tra xét nữa."
Quả nhiên nàng ta biết!
Phong Phi Duyệt thầm giật mình, trên mặt lại tận lực che giấu, "Tại sao?"
"Hoàng thượng không cho nương nương điều tra, tất nhiên có đạo lý của người..." Thi Tiệp Dư lộ vẻ mặt khó khăn, chỉ là không nói rõ.
"Vậy muội, cũng biết?" Phong Phi Duyệt nhìn nàng ta chằm chằm, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên mặt cô gái.
"Biết, cũng không có nghĩa có thể nói, thần thiếp, không muốn làm Lý mỹ nhân thứ hai." Lời của nàng ta ngắn gọn dứt khoát như vậy, Phong Phi Duyệt biết, cho dù mình bức tử nàng ta, cũng sẽ không lấy được đáp án.
Mình, vẫn mãi chỉ là kẻ ngoài cuộc. Một cảm giác thê lương, nháy mắt liền quấn quanh trong lòng. Hoàng đế, cũng chưa từng cho nàng cơ hội, sợ nàng biết, liền đem thể diện của nàng, đem Lý mỹ nhân đang sống sờ sờ phạt trượng đến chết, tỏ rỏ cảnh cáo. Thật không ngờ, người thật sự biết rõ chân tướng, lại được hắn che giấu đủ kiểu, khác biệt hoàn toàn, Phong Phi Duyệt lập tức, nhìn thấu suốt rõ rõ ràng ràng.
Khóe miệng che giấu nụ cười, có chút cứng ngắc, sắc mặt nàng dần dần tái nhợt, bàn tay đặt trên đầu gối, cũng lạnh như băng không có chút nhiệt độ, không khí ngay lập tức ngột ngạt bức bối.
"Được rồi, sắc trời đã tối, bổn cung cũng nên trở về thôi." Phong Phi Duyệt ngồi một lúc, thật sự không tiếp tục được nữa, liền đứng dậy.
"Thần thiếp tiễn nương nương." Thi Tiệp Dư cũng không giữ lại, đứng dậy theo.
"Không cần," Phong Phi Duyệt xoay người lại nhìn nàng ta, "sức khỏe muội không tốt, cũng không cần đi ra Cảnh Dạ Cung." Nói xong, liền tự mình bước ra ngoài.
Cô gái đứng trong đại viện, cũng không tiễn nữa, chỉ là nhìn bóng lưng của nàng, khẽ lắc đầu.
"Khụ khụ..."
"Làm sao vậy?" Cô Dạ Kiết vừa đi vào, liền trông thấy Thi Tiệp Dư đưa tay đè lên ngực, không ngừng ho khan.
"Hoàng thượng, không sao." Nàng ta ngẩng đầu mỉm cười, "Sắp sửa vào đông rồi, thân thể này của thần thiếp, sợ là chịu đựng không nổi nữa."
Cô Dạ Kiết ôm nàng ta vào trong điện, phân phó nha hoàn trong phòng đặt thêm một cái lò sưởi phía trước, "Vậy thì ít đi ra ngoài thôi." Hắn nắm hai tay nàng ta, xoa bóp qua lại.
"Hoàng thượng, hôm nay, hoàng hậu đến tìm thần thiếp." Thi Tiệp Dư nhìn động tác của nam tử, lòng bàn tay đã ấm áp trở lại.
Hắn tiếp tục động tác trong tay, giống như lơ đễnh hỏi, "Nàng ấy đến làm gì?"
"Là hỏi, về chuyện liên quan đến Lỹ mỹ nhân."
Trong mắt hoàng đế thoáng qua tia âm độc, lạnh lẽo như hàn triệt, "Nàng ta vẫn chưa từ bỏ."
"Hoàng thượng, nương nương không có sai," Thi Tiệp Dư nắm lấy tay nam tử, giọng nói yếu ớt, "người vì muốn khiến tỷ ấy không tiếp tục truy xét nữa, mà đem Lý mỹ nhân đang sống sờ sờ đánh chết trước mặt tỷ ấy, đổi lại là ai, cũng đều nuốt không trôi cơn tức này."
"Nuốt không trôi cũng phải nuốt, có khi còn sống sờ sờ bị bức bối đến chết không chừng?" Cô Dạ Kiết nổi trận lôi đình, lời nói ngoan độc lập tức phun ra từ trong miệng.
"Hoàng thượng, chuyện này, sớm muộn cũng sẽ chìm xuống, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi." Thi Tiệp Dư không dám chọc giận hắn nữa, đem thân thể tựa xuống gối thêu.
"Chuyện này, bất luận là ai nghĩ muốn truy cứu lại, trẫm đều sẽ không bỏ qua?" Ngữ khí Cô Dạ Kiết đầy hung lệ, lập tức hạ quyết tâm.
"Đều là thần thiếp..." Nàng ta oán thán một tiếng, nước mắt lạnh băng theo khóe mắt tuôn rơi.
Cô Dạ Kiết vươn tay ôm lấy nàng ta lau đi nước mắt, nhưng không nói lời nào, chỉ là ôm.
Phong Phi Duyệt trở lại Phượng Liễm Cung, chỉ cảm thấy buồn bực nơi đáy lòng càng lúc càng lúc tích tụ khiến mình khó chịu, nàng đứng ngồi không yên, cảm giác khó chịu.
Lúc Cô Dạ Kiết đi vào, chỉ thấy nàng tựa lên cửa sổ, váy áo hoa lệ trải dài phía sau, hắn tiến lên, nàng lại không cảm giác được hút nào.
"Đang nhìn gì vậy?" Nam tử đột ngột lên tiếng, khiến Phong Phi Duyệt giật mình.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng." Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị bóng đêm ngoài cửa sổ bao phủ, mang theo vài phần mông lung mờ ảo, muốn khiến người ta dò xét đến cùng.
Cô Dạ Kiết đỡ nàng đứng dậy, chỉ thấy nàng cúi mặt, không ngẩng đầu lên cũng chẳng hạ xuống, động tác cũng cứng ngắc không ít, "Trẫm đã nói, có một số việc hoàng hậu đừng quản nữa."
Phong Phi Duyệt nghe vậy, chợt cảm thấy ngọn lửa nơi đáy lòng càng lúc càng bùng phát dữ dội, không quản, được thôi! "Muốn biết, không phải chỉ có mình thần thiếp, biết, cũng không phải chỉ có một mình hoàng thượng người đúng chứ?"
Cô Dạ Kiết biết, nàng ám chỉ đến ai, "Thi Tiệp Dư không giống."
"Đúng!" Nàng gật đầu, "Những lời này, hoàng thượng đã sớm nói qua với thần thiếp rồi, thần thiếp, cũng không dám quên."
Phong Phi Duyệt xoay người, đại điện xa hoa lộng lẫy này, hoa lệ tôn quý, giờ đây nhìn vào trong mắt chính mình, lại cảm thấy chói mặt dị thường, tâm, có chút mệt mỏi. Tầm mắt nam tử, giằng co sau lưng nàng, đôi con ngươi khẽ ửng lên tia đau đớn, hắn đi lên trước tới sau lưng nàng.
Phong Phi Duyệt đứng tựa lên cột trụ đồng khảm nạm trước chao đèn, ánh đền rất mờ, nhưng lại đủ chiếu sáng từng ngóc ngách trong điện. Nàng nheo mắt, thích ứng theo.
"Duyệt Nhi..." Cô Dạ Kiết lưỡng lự giây lát, cuối cùng vẫn là đem hai tay đặt lên đầu vai nàng, "Nếu có một ngày, trẫm muốn nàng đưa ra lựa chọn giữa trẫm với Quân gia, nàng sẽ lựa chọn như thế nào?"
Nàng sững sờ ngay tại chỗ, bối rối cực hạn, không biết nên phản ứng làm sao. Hoàng đế, lẽ nào đã bắt đầu hành động, muốn đối phó Quân gia?
Cô Dạ Kiết thấy nàng không nói gì, dứt khoát kéo thân thể nàng xoay về phía mình, cúi người xuống, nhìn vào nơi sâu thẳm trong mắt nàng, "Nói trẫm biết."
Phong Phi Duyệt ngước mặt lên, nhìn vào đáy mắt thâm thúy kia, sâu hút, bản thân mình dường như đã rơi vào trong đó, khó lòng kiềm nén. Trong lòng hắn, chẳng phải cũng cất giấu quá nhiều chuyện đấy ư, "Không biết được!" Nghĩ như vậy, lời nói ra khỏi miệng, cũng trở nên cứng rắn.
Ba chữ, một kích nặng nề, đánh vào Cô Dạ Kiết không hề có năng lực chống đỡ. Hai tay hắn gia tăng thêm lực đạo, siết chặt lấy bả vai nàng đau cực kỳ.
"Quân gia, ở trong lòng nàng vẫn cứ quan trọng như vậy?" Lời của hắn, từng câu từng chữ, đều là từ trong kẽ răng dùng lực nặn ra ngoài. Sắc mặt âm trầm, lãnh khốc tựa như băng.
Phong Phi Duyệt không trả lời, Quân gia với mình, vốn là quan hệ lợi ích, không liên quan đến nặng nhẹ. Nhưng, trong đầu nàng lại lần nữa nhớ đến lời của Thi Tiệp Dư, hai vai muốn tránh ra, lại bị hắn giữ thật chặt. Phong Phi Duyệt thản nhiên đối mặt, mỉm cười hỏi ngược lại, "Vậy trong mắt hoàng thượng, cái gì mới là quan trọng nhất?"
Cô Dạ Kiết nhíu mày kiếm, suy nghĩ hỗn loạn, hắn buông lỏng tay, lui người ra, với hắn, quan trọng nhất chính là thống nhất thiên hạ! Mà bây giờ, chướng ngại lớn nhất của hắn chính là Quân gia.
Thấy hắn im lặng không nói, Phong Phi Duyệt càng thêm sáng tỏ, bên môi sinh ý cười, hai mắt nhìn ra bên ngoài đại điện, thê lương tịch mịch không nói hết được, "Ý của hoàng thượng, thần thiếp đều hiểu!" Trong lòng hắn, chỉ có nàng ta, là khác biệt. Bóng dáng người con gái tựa vào một bên ánh đèn, càng thêm thanh lạnh.
Rõ ràng đã hiểu, hà cớ gì, vẫn không đưa ra được lựa chọn? Hai bên, đều biết là sai rồi, vẫn khăng khăng cố chấp như cũ.
"Được!" Cô Dạ Kiết gật đầu, khí thế tôn vương kia, lần nữa trở lại trên người, "Trẫm cũng muốn xem xem, Quân gia của nàng rồi sẽ xoay xở thế nào?"
Một cái xoay người này, Phong Phi Duyệt sít sao nhìn theo, đột nhiên có loại cảm giác càng chạy càng xa.
Mấy ngày tiếp theo hoàng đế không có đến Phượng Liễm Cung, Phong Phi Duyệt mỗi ngày ngoại trừ luyện kiếm, thì chỉ ở yên trong điện, một bước cũng không đi ra ngoài.
Xách theo nhuyễn kiếm trong tay, trên người chảy mồ hôi đầm đìa, nàng lau đi, rồi quay trở lại nội điện chuẩn bị tắm rửa.
Mời vừa bước vào, liền trông thấy Dịch Trúc đang vội vội vàng vàng lau chùi chiếc bàn hồng mộc chạm trỗ, hết lần này đến lần khác, nhìn thấy Phong Phi Duyệt, động tác trong tay càng thêm dùng sức, hận không thể lau đi một lớp da trên mặt bàn.
"Nô... nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương." Nha hoàn dừng động tác trong tay. Hai đầu gối mềm nhũn liền quỳ xuống.
"Chuẩn bị một chút, bổn cung muốn tắm rửa." Phong Phi Duyệt đưa kiếm cầm trong tay vào trong tay nàng ta, thấy Dịch Trúc ngơ ngác không dám nhận, liền cười nhẹ một tiếng, đem nhuyễn kiếm quấn lên trên cổ tay mình. Thanh kiếm này, chế luyện tinh xảo, toàn thân sáng bóng tinh thuần, tính đàn hồi cực kỳ tốt, cho dù quấn ngang hông, so với tơ lụa thượng hạng còn trơn mềm nhẵn nhụi hơn nhiều.
"Dạ, nương nương." Dịch Trúc trả lời một tiếng, liền ngoan ngoãn đi ra ngoài chuẩn bị.
Không bao lâu sau, nước ấm liền được đưa vào nội điện, cách bình phong hoa văn bốn phía, Phong Phi Duyệt cho hạ nhân lui ra, nhẹ nhàng cởi y phục, bước vào trong thùng tắm, nước ấm vừa đủ.
Toàn thân mệt mỏi, tắm thật sạch sẽ.
Phong Phi Duyệt tựa vào vạnh thùng, gác đầu lên phía trên, vừa định nhắm mắt, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh kỳ lạ.
Nàng nhạy bén trừng lớn đôi con ngươi, hai tay mở ra, nhìn bóng đen từ từ tiến tới gần.
"Ai?" Người con gái lạnh lùng mở miệng, thân thể cũng theo đó chìm xuống vài phần.
Bức rèm che bị vén lên, Quân Ẩn thân vận triều phục vẫn còn chưa kịp thay đi, liền bước vào trong.
"Huynh..." Cả người Phong Phi Duyệt chìm sâu xuống dưới, "thật là to gan."
Quân Ẩn thế nhưng khoanh tay ôm ngực, tìm thấy một tủ, thân thể ngang nhiên tựa lên, hai chân cũng tùy ý chụm lại một chỗ, thích ý mà lười biếng.