Ngày cuối thu, tiết trời nên trong sáng quang đãng mới phải, nhưng đứng ở trong viện uyển này, Phong Phi Duyệt lại chợt cảm thấy nóng rát khó yên, một chậu nước lạnh từ trên trời dội xuống, cũng không thể khiến lòng nàng an tĩnh lại.
Lý mỹ nhân thoi thóp từng hơi, thân thể nằm trên mặt đất lạnh như băng, trong miệng, trong mũi, đều là máu, hai tay hai chân bị thị vệ dẫm lên, muốn giãy giụa cũng không làm gì được.
Từ đầu đến cuối, tầm mắt Cô Dạ Kiết đều rơi lên trên người Phong Phi Duyệt, hắn nhìn nàng khẩn trương, nhìn nàng tức giận, nhìn nàng tiến lên, lại bị thị vệ cản lại.
"Hoàng hậu," Một tay chống dưới cằm, nam tử có vẻ lười biếng mị hoặc, cặp mắt liếc về phía nàng, bình thản như nước, "rồi có một ngày, nàng cũng sẽ làm được chuyện giết người không chớp mắt."
Phong Phi Duyệt nhìn vùng máu lớn dưới thân Lý mỹ nhân, sắc trời mờ mịt vô hạn, ánh mặt trời hôm nay, lại cứ sắc nhọn như vậy, đồng loạt rơi lên trên đỉnh đầu, choáng váng không thôi, "Thần thiếp không làm được giống như hoàng thượng." Nàng không để ý lời mình nói, liệu có chọc giận hắn hay không, chỉ là nhìn Lý mỹ nhân, những lời như vậy cứ vô thức bật ra.
Gậy đánh lên người, trầm trọng mà nặng nề, "Dừng tay, dừng tay!" Từng tiếng hét kia, giống như muốn khiến nàng phát điên đến hỏng người, so với đánh vào trên người mình còn đau hơn. Hoàng đế, ích kỷ như vậy, ban chết một vị mỹ nhân, đó là chuyện đơn giản, nhưng hết lần này đến lần khác, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên trên người mình, đánh gãy một chân nàng ta là vì nàng, hôm nay, còn đem một mạng người sống sờ sờ đẩy vào tay nàng.
"Không dám... không dám..." Lý mỹ nhân chỉ còn một hơi, toàn thân trên dưới, chỉ có cái đầu có thể khẽ động đậy, "Hoàng thượng, thần thiếp tỉnh rồi, thật không dám nữa..."
Tiếng cô gái cầu xin tha thứ, càng lúc càng yếu ớt, Cô Dạ Kiết hứng thú rã rời, hai tay chống thành ghế đứng dậy, Phong Phi Duyệt nhìn hắn đến gần, nhẹ nâng đầu lên.
"Nàng nói, nàng không làm được như trẫm?" Bàn tay tỷ mỷ xoa vuốt mặt nàng, "Hoàng hậu có biết, làm nữ nhân của trẫm, tâm cần phải cay độc hơn trẫm vài phần."
Quân Ẩn dạy nàng hung ác, nam nhân này lại dạy nàng hiểm độc. Phong Phi Duyệt nhất thời có loại cảm giác không thể diễn tả, nàng quay mặt đi, né tránh động chạm của hoàng đế. Sau lưng, tiếng cô gái cầu xin tha thứ, vẫn còn tiếp tục. Cô Dạ kiết thấy nàng phân tâm, liền nâng tay lên, vung một cái. Nàng cũng không biết động tác này đại biểu cho cái gì, nhưng chỉ ngay tức khắc, thanh âm của Lý mỹ nhân, liền biến mất, cũng không nghe thấy nữa.
Một gậy của thị vệ, trực tiếp đáng vào gáy nàng ta, cũng không phải quá đau đớn, lập tức mất mạng.
Nàng không phải chưa từng nhìn thấy người chết, nhưng người này, lại là vì mình mà chết.
Hoàng đế vẫn tà tứ như cũ, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giọng nói, mờ ám sinh tình, "Trẫm, chỉ là để nàng làm quen."
Xúc cảm ấm nóng, phủ lên gương mặt của nàng, lập tức rời đi, Phong Phi Duyệt nhìn cô gái chết thảm dưới nền đất, đột nhiên bật thốt ra hai chữ kia, "Hoàng thượng, Kỳ Đình là ai?"
Cô Dạ Kiết vừa mới bước xuống, dừng chân ngay đó, hai người đưa lưng về phía nhau mà đứng, đám thị vệ ở cách khá xa, nhìn thấy sắc mặt của hoàng đế liền không dám tiến đến, Phong Phi Duyệt chờ câu trả lời của hắn, chợt có luồng gió táp vào mặt, nhưng lại không thể làm dịu đi cường cong cứng nhắc nơi khóe môi của nàng, "Hoàng hậu, nếu còn để trẫm từ trong miệng của nàng nghe thấy cái tên này một lần nữa, trẫm liền ở trước mặt nàng, giết thêm một người!"
Trong một đêm, người xa lạ vẫn mãi là người xa lạ. Phong Phi Duyệt không khỏi hoài nghi, chuyến đi đến Lạc Thành, có phải chỉ là một giấc mộng mờ ảo hay không?
Thi thể bị kéo đi, chỉ lưu lại một vũng máu lớn trên nền đất, trong Phượng Liễm Cung, chỉ có một mình nàng, đứng không bao lâu, Phong Phi Duyệt liền xách một thùng nước lớn, lau chùi.
"Nương nương..." Ngọc Kiều vội vội vàng vàng chạy tới, đoạt lấy cái khăn lau trong tay nàng, "Người làm gì vậy?"
Phong Phi Duyệt nhìn huyết sắc bị pha loãng nhợt nhạt đầy tràn nền đất, đứng lên, hai tay không để ý đến máu tanh, chùi lên phượng bào, "Ngươi đã đi đâu?"
"Nương nương thứ tội," Ngọc Kiều vội vàng quỳ xuống, "nô tỳ cho rằng không có việc gì, liền dặn dò Dịch Trúc canh giữ ở đây, nô tỳ đến tiền điện giúp một tay, nô tỳ..."
"Được rồi," Phong Phi Duyệt nhẹ giọng cắt đứt, "đi gọi Dịch Trúc tới đây."
"Dạ, nương nương." Ngọc Kiều biết chuyện này trọng đại, không dám chậm trễ một khắc, không qua bao lâu liền gọi nha hoàn tên là Dịch Trúc đến.
"Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương." Quỳ gối phía dưới là một nha hoàn còn nhỏ tuổi, cúi đầu, thân thể nhẹ run rẩy.
"Lúc trước, bổn cung sao chưa từng nhìn thấy ngươi?" Phong Phi Duyệt ngồi trên chiếc ghế Cô Dạ Kiết để lại lúc trước, dưới đất dâng đầy từng tầng bọt nước dày đặc, trực tiếp dồn ép đám người dưới chân.
"Bẩm hoàng hậu, nô tỳ vừa mới được Lý công công phân tới Phượng Liễm Cung, mấy ngay nay đang hầu hạ ở ngoại điện." Nha hoàn dè dặt trả lời, chỉ sợ nói sai.
Đôi mắt xinh đẹp của Phong Phi Duyệt dò xét giữa hai người, "Vừa nãy bảo ngươi canh chừng, ngươi đi đâu?"
"Nô tỳ thấy nương nương trước sau không hề ra ngoài, vừa vặn ngoài điện thiếu người, nô tỳ, nô tỳ liền..."
"Ngươi liền đi đến giúp, phải không?" Phong Phi Duyệt khẽ nhếch môi anh đào, "Không phải sợ, ngẩng đầu lên để bổn cung nhìn xem."
Nha hoàn kia rõ ràng bị dọa đến không nhẹ, ngoan ngoãn ngẩng đầu, hai mắt né tránh không dám nhìn thẳng. Ngọc Kiều bên cạnh, vẻ mặt lại nghiêm nghị, thần sắc tự nhiên, không nhìn ra chút khác thường.
"Đều lui xuống đi, quy củ nên có vẫn không thể bỏ qua, khấu trừ lương bổng tháng này của Dịch Trúc, chuyện này cứ như vậy thôi." Phong Phi Duyệt giơ tay vung nhẹ, tay kia khoác lên bên trán mình, đầu có chút đau.
"Tạ, tạ nương nương..." Thân thể Dịch Trúc run lẩy bẩy đến lúc này mới hoàn hồn, dập đầu, liền theo Ngọc Kiều cùng nhau lui xuống.
Mở mắt, bầu trời phía trên, tựa hồ càng lúc càng mờ mịt, thâm trầm, khiến người ta cũng tối tăm theo.
Phong Phi Duyệt ngồi lên chiếc xích đu, thân thể cũng theo đó lúc lên lúc xuống đung đưa, bầu trời Huyền Triều này, cũng bắt đầu rung chuyển bất an rồi.
Tẩm cung của thái hậu hai cung
Cơn giận của Tây thái hậu còn chưa tiêu, chén tử sa trong tay nện một cái xuống nền đất, "Phản, phản cả rồi."
"Tỷ tỷ!" Đông thái hậu chưa bao giờ thấy bà ta tức giận như vậy, Minh hoàng quý phi bên cạnh sợ tới mức không dám nói một câu, càng không dám đến gần nửa bước.
"Hoàng đế này, không khống chế được nữa rồi." Tay thái hậu đưa tay chống trán, lòng bàn tay nỗ nhẹ nhè lên trên.
Đông thái hậu cùng Minh hoàng quý phi hai mặt nhìn nhau, bình thường đã quen thấy Tây thái hậu tỉnh táo cơ trí, lúc này thái độ khác thường, khiến hai người càng thêm không dám nói nói loạn một câu.
"Người nào sanh hạ long tử trước, liền lập đứa trẻ đó làm thái tử, hừ," Tây thái hậu cười lạnh một tiếng, trên dung nhan đoan trang, đột nhiên hiển lộ tia độc ác, "bổn cung cũng muốn xem thử xem, mạng ai dài hơn."
"Cô mẫu," Minh hoàng quý phi tiến lên, ngồi xuống cạnh bà ta, "nhìn chung cả hậu cung, kẻ địch lớn nhất của Minh nhi chính là Quân Nghi kia, chỉ có điều, bên cạnh ả ta lại có đồ đệ của Mạch Thần Lại, nhất thời, con đến cả cơ hội xuống tay cũng không tìm được."
"Mạch Thần Lại," Tây thái hậu thần cắn chặt răng, "hắn không phải là hoàng tử Vân Triều tự nguyện tiến sang đây sao? Một chí tử*, lại dám can thiệp vào trong này!" (Chậc chậc: Anh Mạch là hoàng tử cơ đấy @!@)
(Chí tử: có thể dùng để chỉ những thứ/người dùng để cầm cố, gán nợ)
"Cô mẫu, Mạch y sư này nghe nói trời sinh đã cảm thấy hứng thú với độc vật, luyện đan giải độc, bất cứ loại độc dược nào đến trước mặt hắn, ngửi một cái liền có thể nói ra tên, theo Minh nhi thấy, hắn ta nhất định là người của hoàng hậu." Minh hoàng quý phi nhân cơ hội tiến đến gần Tây thái hậu, hai tay xoa xoa bả vai bà ta, "Cô mẫu..."
"Hoàng hậu với hắn trước đây vốn không quen biết, cũng chỉ vào khoảng thời gian hồi cung này, làm sao ngay lập tức có thể khiến đường đường một y sư như hắn rào trước đón sau?" Đông thái hậu đúng lúc bổ sung một câu, "Chẳng lẽ là..."
"Đừng nói lung tung," Đôi con ngươi lãnh liệt của Tây thái hậu liếc bà ta một cái, "không có chứng cứ rõ ràng, lời này cũng không thể từ trong miệng Đông thái hậu muội nói ra."
Sắc mặt đỏ lên, Đông thái hậu chỉ đành phải gật đầu, "Vâng"
"Chỉ có điều..." Tây thái hậu chuyển hướng, vươn tay vỗ nhẹ lên bàn tay Minh hoàng quý phi, "nếu hoàng hậu này thật sự cấu kết với Mạch y sư kia, đối với chúng ta mà nói, chẳng phải là một công đôi việc sao? Không có sự giúp đỡ của hắn, bổn cung cũng muốn xem xem Quân Nghi kia, làm thế nào thuận thuận lợi lợi sinh hạ long tự."
"Cô mẫu..." Minh hoàng quý phi kích động không thôi, hai tay ôm lấy bả vai Tây thái hậu, đầu cũng theo đó tỳ lên trên xương quai xanh bà ta.
"Cô mẫu không cầu gì khác, chỉ cầu cái bụng này của con không chịu thua kém, nếu đây không phải là long tử, tranh giành cũng chỉ tổ phí công!" Tay rơi lên trên bụng cô gái, trên mặt lộ ra vài phần từ ái hiếm thấy.
"Cô mẫu, người cứ yên tâm đi, hôm qua mụ bà báo mộng cho Minh Nhi rồi, nói đứa bé trong bụng con, chính là long tử a." Vẻ mặt Minh hoàng quý phi đầy kiêu ngạo, chỉ chỉ bụng của mình.
Tây thái hậu bị chọc cười, xì một cái liền bật cười ra tiếng, vươn tay đem lấy tay Minh hoàng quý phi bao bọc trong lòng bàn tay mình, "Vương gia chúng ta, phải dựa vào con cả rồi."
Minh hoàng quý phi hiểu, ngoan ngoãn gật đầu, tựa lên trên vai bà ta.
"Cô mẫu, chúng ta thật sự làm như vậy sao, liệu hoàng thượng có tin không?" Nàng ta vẫn có chút băn khoăn bất an.
"Đó là tất nhiên, phải làm hoàn hảo không chút sai sót, khiến hoàng thượng không thể không tin." Tây thái hậu cười cười, "Hoàng hậu dù có tâm cơ, nhưng kinh nghiệm không nhiều, bổn cung không tin, không trị được nó."
Minh hoàng quý phi nghe vậy, bàn tay kéo bà ta, siết chặt thêm vài phần, trên mặt tất cả đều tràn đầy ý cười.
Cô Dạ Kiết đi ra khỏi Phượng Liễm Cung, thói theo quen thuận theo trường cấp, đi đến Cảnh Dạ Cung.
Chuyến đi đến Lạc Thành giải tỏa được bức bối trong lòng, ngược lại thân thể Thi Tiệp Dư cũng trở nên yếu đi, nàng ta nằm trên ghế mây xanh, dưới chân đắp một chiếc chăn mỏng, quyển sách trong tay, thoang thoảng mùi mực nước thanh nhã thơm ngát.
Từ xa nhìn lại, cô gái điềm tĩnh mà an nhiên, tóc dài dán lên gương mặt, vùi mình giữa băng ghế dài.
Nàng ta cực kỳ yêu thích trà đạo, trên người cũng vướng phải mùi vị thanh tân này, ngửi thấy, thấm vào ruột gan.
Tâm tình buồn bực khó chịu của Cô Dạ Kiết lúc đầu, lập tức tán đi, hắn lướt qua cửa điện đi vào trong, thấy cô gái nhắm hai mắt, dường như đang nghỉ ngơi. Cúi người xuống, vừa mới kề đến gần, nàng ta liền tỉnh giấc.
"Hoàng thượng..." Thần sắc vui mừng, nàng ta cử động thân thể.
"Nằm đi!" Cô Fạ Kiết ấn nàng ta lại, ngồi xuống bên cạnh đó, "Sao nàng biết, là trẫm tới?"
"Thần thiếp chính là biết," Thi Tiệp Dư giơ giơ quyển sách trong tay lên, "ở trong này có nói, trên người mỗi người, đều có một loại mùi vị đặc biệt, mùi vị của hoàng thượng, thần thiếp nhớ."
Một câu nói bình bình đạm đạm, lại đánh trúng vào tâm khảm Cô Dạ Kiết.
"Hoàng thượng, người làm sao vậy?" Thi Tiệp Dư có vẻ kinh hãi, động tác bật dậy quá nhanh, làm vết thương trên ngực bị động, "A..."
"Sao vậy?" Cô Dạ Kiết vội vàng đỡ nàng ta nằm xuống lại, vừa nhìn lại miệng vết thương của nàng ta.
"Hoàng thượng," Thi Tiệp Dư lại ngang bướng bắt lấy ống tay áo của hắn không thả, "trên người hoàng thượng, sao lại có máu?"
Cô Dạ Kiết thuận thế nhìn lại, quả nhiên thấy trên ống tay áo và cả vạt áo, dính vài vệt máu li ti, mặc dù đã khô cứng, nhưng nhìn thấy vẫn giật mình.
"Hoàng thượng..." Đôi môi Thi Tiệp Dư phát run, sắc mặt cũng khó nhìn, "Là của người, hay của người khác?"
Cô Dạ Kiết cầm lấy tay nàng ta, trong lòng bàn tay, mồ hôi ướt át tinh mịn chảy xuống, "Là của nàng ta!"
Thi Tiệp Dư nghe vậy, cái miệng nhỏ nhắn khẽ kéo mở, hai mắt trống rỗng dị thường, sắc mặt, giống như tro tàn, nàng ta không muốn mở miệng, nhưng vẫn cưỡng bách chính mình lên tiếng hỏi, "Ai... của ai?"
"Lý mỹ nhân." Thanh âm của nam tử, rất nhẹ, rất nhạt, lại xuyên vào trong tai nàng ta rõ ràng như vậy.
"Lỹ mỹ nhân..." Nàng ta theo đó nhắc lại một câu, sợ hãi trong lòng đem trọn thân thể co cuộn lại, "tại sao, hoàng thượng, người đã đồng ý với thần thiếp, giữ lại mạng của tỷ ấy."
"Nếu như nàng ta cứ tiếp tục điên khùng, trẫm nhất định tha cho nàng ta một mạng, chuyện năm đó, từ trong miệng nàng ta nói ra, đã khiến người khác hoài nghi rồi?" Cô Dạ Kiết ôm Thi Tiệp Dư lên trên chân mình, "Trẫm không thể không xuống tay trước."
"Hoài nghi... ai vậy?" Nàng ta lo sợ không thôi, nghĩ tới năm đó, toàn thân liền lạnh cứng như băng, hai mắt lộ ra vẻ sợ sệt không muốn nhớ đến nữa, bàn tay, không để ý đến thân phận níu thật chặt vạt áo nam tử.
"Không phải sợ, sẽ không có ai nhắc đến nữa." Cô Dạ Kiết thương xót vuốt nhẹ mái tóc nàng ta, "Quên đi."
"Nhưng mà hoàng hậu?" Thi Tiệp Dư lại không chịu an tâm, trước sau luôn bận lòng, "Ngày đầu tiên hoàng hậu hồi cung, Lý mỹ nhân liền bị đánh gãy một chân, hoàng thượng, lần này, lại là vì hoàng hậu sao?"
Bàn tay hoàng thượng, dừng lại trên đỉnh đầu cô gái, đôi con ngươi hiếm khi dịu dàng, bắt đầu cuộn trào mãnh liệt, "Thi Tiệp Dư, nàng cũng quên mất lời trẫm đã nói rồi?"
Thái độ mập mờ, đột nhiên biến mất, Thi Tiệp Dư đặt hai tay trên đầu gối, không dám quay đầu i, "Không, thần thiếp... thần thiếp không dám."
Cô Dạ Kiết thở dài một hơi, thấy nàng ta sợ hãi như vậy, cũng không trách cứ thêm nữa, chỉ là ôm nàng ta dựa vào ghế, "Sức khỏe của nàng còn chưa ổn, nghỉ ngơi nhiều một chút."
Âm tình bất định, cho dù là bầu bạn bên cạnh hoàng thượng đã lâu, cũng không thể khiến nàng ta đoán ra được tính khí của vị đế vương này.
Bầu trời, dần dần mờ tối ảm đạm, không phải âm trầm, mà là, đã gần về đêm.
Sau khi Mạch Thần Lại hồi cung, liền chui vào dược phòng, vẫn chưa trở ra. Hắn thử nghiệm một loại dược liệu vừa mới chế được, chuyện ở Lạc Thành, khiến hắn nhận thấy rõ, nhất thiết phải mau chóng nghiên cứu ra thuốc giải phu thê quấn.
Thuốc trên tay, nóng hổi, thuốc của hắn, hắn trước giờ không để cho người khác đưa.
"Thần, tham kiến hoàng hậu nương nương."
Phong Phi Duyệt mở mắt ra, nhoẻn miệng cười, "Mạch y sư hôm nay, sao lại khách khí như vậy?" Thân thể chợt nhẽ bẫng, từ trên ghế đứng dậy, "Lại đến đưa thuốc cho ta?"
Đem chén thuốc cầm trong tay đưa tới, áo khoác màu trắng của Mạch Thần Lại tung bay theo gió, ôn hòa tuấn lãng.
"Thuốc này rốt cuộc là có tác dụng gì?" Tuy nói là điều dưỡng thân thể, nhưng nàng cũng không cảm thấy sức khỏe của mình có chỗ nào giảm sút, đây vốn dĩ là thuốc, uống vào luôn có một vị đắng gắt đặc biệt.
"Ta nhớ ở Lạc Thành, nương nương đã nói tin ta!" Mạch Thần Lại cười khẽ, một cảm giác ấm áp ôn nhuận khiến nàng theo đó khẽ cười liên tục.
Phong Phi Duyệt bưng chén lên, cúi đầu uống vào, chân mày cao cao của nàng nhíu lại, đến khi nuốt ngụm cuối cùng xuống bụng, mới sải bước đi vào trong nội điện, ở đó có quả mơ nàng cố ý chuẩn bị, ăn vào một miếng, mới có thể giải tỏa được vị đắng chui vào tận tim này.
Mạch Thần Lại đi vào theo, bật cười ra tiếng một cái, tươi sáng vô cùng.
"Huynh cười cái gì?" Phong Phi Duyệt xoay người lại, trên mặt cũng không còn vẻ thống khổ như lúc nãy nữa.
"Ta cười, cuối cùng cũng có chuyện nương nương sợ rồi." Lời của nam tử, mang theo vài phần trêu chọc, nhưng cũng có nghiêm túc.
Phong Phi Duyệt rút khăn gấm, nhẹ lau khóe miệng, tâm tình phiền não lúc đầu, cũng chậm rãi tiêu tan.
Mạch Thần Lại thấy sắc mặt nàng đỏ ửng, tưởng rằng dược tính bắt đầu phát tác, liền tiến lên, đặt chén trong tay xuống, "Ta bắt mạch cho người một chút."
Phong Phi Duyệt ngồi xuống, đưa tay ra ngoài, nam tử khoác ngón tay lên trên cổ tay nàng.
"Thế nào?"
Mạch Thần Lại cẩn thận xem xét, thần sắc bình tĩnh, đáy mắt khó nén thất vọng, còn có vẻ như, hết cách xoay sở, "Không sao!" Hắn gật đầu, "Thân thể rất tốt."
Ý cười trên mặt Phong Phi Duyệt vừa mới dâng lên, liền thấy một đạo bóng đen từ bên ngoài áp tới, hoàng đế đã đi vào trong. Không có một tiếng bẩm báo nào, tiếng bước chân cũng nhỏ cực kỳ.
"Tham kiến hoàng thượng." Hai người vội vàng đứng dậy, Mạch Thần Lại cực kỳ tự nhiên rút tay về, lại không cẩn thận đụng phải chén thuốc trên bàn trà, rơi xuống đất một cái, nháy mắt liền vung vẩy ra ngoài.
Cô Dạ Kiết liếc nhìn hai người, đi tới trước bàn ngồi xuống, "Mạch y sư, sắc trời đã tới, ngươi về nghỉ ngơi trước đi."
"Dạ, hoàng thượng." Hai người liếc mắt nhìn nhau, Phong Phi Duyệt thầm gật đầu, nam tử liền đứng dậy đi ra Phượng Liễm Cung.
"Trẫm còn cho rằng đêm nay, hoàng hậu sẽ khó mà ngủ yên, không nghĩ tới, nàng ngược lại cùng y sư của trẫm trò chuyện với nhau thật vui." Ngữ khí Cô Dạ Kiết không nóng không lạnh, cúi người, nhìn vẻ mặt người con gái.
"Mạch y sư chẳng qua chỉ đến đưa thuốc cho thần thiếp mà thôi." Phong Phi Duyệt đáp lời, người vẫn còn quỳ dưới nền đất.
"Đưa thuốc, trẫm cũng rất tò mò, là thuốc gì?" Cô Dạ Kiết nhìn chằm chằm chén thuốc bị rơi vỡ, ánh mắt sắc bén giống hệt như mảnh vụn bén nhọn kia.
"Chỉ là, một chút thuốc bổ bồi dưỡng thân thể." Phong Phi Duyệt nhướn mày, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của nam tử, không chút né tránh.
"Bồi dưỡng thân thể, ngự y viện của trẫm, ngay cả một ít thuốc bổ cũng không có hay sao?" Cô Dạ Kiết tâm tình khó chịu, Phong Phi Duyệt chau mày, bộ dạng này của hắn, giống như đang cố ý bới móc gây sự.
"Hoàng thượng khăng khăng nhận định, thần thiếp không còn lời nào để nói." Phong Phi Duyệt quỳ hai chân, cúi đầu, một bộ dáng ngoan ngoan chấp thuận.
Cô Dạ Kiết thấy thế, duỗi hai tay một cái liền kéo nàng đứng dậy, "Chúng ta, vì sao không thể nói chuyện đàng hoàng?"
Cánh tay, bị hắn siết có chút đau, Phong Phi Duyệt thản nhiên cười một tiếng, có chút bất đắc dĩ, "Thần thiếp thấy hoàng thượng quá mệt mỏi, càng không muốn cả ngày từ sáng đến tối suy đoán tâm tư của người, lòng của hoàng thượng, lúc sáng lúc tối, thàn thiếp chỉ cảm thấy sợ hãi, khó lòng giãi bày." Đây, là lời nói thật của nàng.
Đôi con ngươi của Cô Dạ Kiết trở nên ảm đạm, ngữ khí cũng giống hệt nàng, đều là bất đắc dĩ, "Một ngày nào đó, nàng cũng sẽ giống như trẫm."
Không cần chờ đến ngày đó, chính mình, đã bắt đầu quen rồi. Chỉ là lúc hai người chung đụng, Phong Phi Duyệt vẫn không thể quen được, hắn ở trước mặt nàng cũng chưa bao giờ tháo bỏ lớp mặt nạ kia.
"Duyệt Nhi..." Thanh âm của hoàng đế, có chút khàn đặc, hắn đứng trước cửa sổ cao lớn, trên người chiếu xạ một tầng ảo ảnh, xoay đầu lại, "nàng, vẫn chưa trải qua một chuyện, đủ để khiến nàng quyết tâm hung ác."
Hắn muốn nàng độc ác, hắn muốn nàng, đủ xứng đôi với hắn.
Phong Phi Duyệt trầm mặc, nhìn hắn một thân tịch mịch ẩn trong ám sắc, nàng cũng cùng đi theo, đứng bên cạnh hắn, đưa mắt nhìn bầu trời đêm xa xăm.
Cô Dạ Kiết vòng tay ôm lấy nàng, tựa người lên sau lưng nàng, tầm mắt xuyên qua sợi tóc mềm mại, nhìn ra bên ngoài. Lồng ngực vốn dĩ rất rộng rãi, vì sao, lại không cảm thấy dù chỉ một chút ấm áp?
Nàng, vẫn chưa trải qua một chuyện, đủ để khiến nàng quyết tâm hung ác.
Phong Phi Duyệt lặp lại câu nói kia, tim, đột nhiên nhảy dựng lên, mơ hồ, một loại cảm giấc bất an từ sau khi hồi cung liền xuất hiện, càng lúc càng mãnh liệt.
Ánh trăng nhô lên cao, chim chóc bay lượn tìm đường về tổ, một đạo vụt qua phá vỡ cung đình, nhìn thấy mà sợ!
Phong Phi Duyệt kinh hãi, nam tử sau lưng ôm nàng chặt hơn, toàn thân nàng lại không tự chủ được, ý vị run rẩy.