Chương 64: Thôi Miên Đồng Hoan

Gương mặt nam tử u ám lãnh lẽo, giữa đầu mày, tụ lại một đường ưu sầu, Quân Ẩn bên cạnh siết chặt hai nắm đấm, kiêu ngạo như hắn, nhưng vẫn khom hạ một gối, dập xuống nền đất, "Thần, thật sự thất trách."

Cô Dạ Kiết cúi tầm mắt, liếc một cái, kéo Phong Phi Duyệt xoay người rời đi, "Quân tướng soái, Mạch y sư, theo trẫm tới phòng nghị sự."

Phòng nghị sự cũng không lớn, bốn phía trong căn phòng, xung quanh treo đầy bản đồ quân sự. Rải đầy trên nền đất là da sói tuyết săn bắt mà lấy được, trong chiếc chậu bốn cạnh đang đốt than diễm, ngay lập tức cảm thấy ấm áp.

Cô Dạ Kiết sải chân ngồi xuống, giữa chiếc bàn bày một bức bản đồ dùng cát vàng để dựng lên địa thế Lạc Thành, phía trên, cắm những quân cờ màu sắc khác nhau. Quân Ẩn mang theo vài phó tướng, mọi người thần sắc uể oải, rõ ràng đã nghiên cứu cả một đêm. Phong Phi Duyệt ngồi bên cạnh nam tử, chuyện bày binh bố trận này, nàng căn bản không hiểu, chỉ có thể nhìn đám người cau mày thương nghị.

Sương độc lần trước, bởi vì trước đó không phòng bị, mới để đối phương thừa cơ tấn công, thời gian cấp bách, Mạch y sư cũng không nán lại lâu, lui ra khỏi phòng nghị sự trước một bước.

Kết quả thương nghị, lấy một địch trăm, tất nhiên không nắm chắc được, chỉ có thể thuận theo kế hoạch ban đầu, mấy ngày liền bắt đầu chuẩn bị giao chiến.

Đi ra khỏi phòng, mưa bụi rả rích phủ lên đỉnh đầu, Cô Dạ Kiết đi đằng trước, Phong Phi Duyệt đi theo sau, dọc theo tường thành lầu cao, nam tử dừng bước chân, đứng chắp tay, "Duyệt Nhi..."

Phong Phi Duyệt nhẹ nhàng trả lời, đi đến bên cạnh hắn, ghé mắt, dõi theo hắn, "Ừ?"

"Trẫm cũng hỏi nàng như vậy, trận chiến sinh tử, có sợ không?" Hắn một thân cao ngạo, đơn độc mà đứng, ngũ quan xuất chúng, tạo nên lãnh đạm dày đặc.

"Sợ!" Phong Phi Duyệt không hề che giấu, nếu không phải vì sợ, nàng cũng sẽ không trở thành con rối trong tay Quân Ẩn, bị trói, đưa vào hoàng cung, trở thành hoàng hậu của tôn vương. Một bước không nguyện ý, từng bước... đều là bị vây khốn quanh người.

"Trẫm, cũng không có nắm chắc nói không sợ," Cô Dạ Kiết đứng trên thành lâu, phóng tầm mắt nhìn đi, đất vàng bốn phía, đều ở dưới bầu trời Huyền Triều của hắn, "hy vọng của trẫm, chính là thống nhất thiên hạ!"

Một câu, giống như đánh thức người trong mộng, Phong Phi Duyệt nhìn gò má nam tử, lại thấy khóe môi hắn cong lên, nhẹ nhàng kéo mình nạp vào trong ngực, "Trẫm là vương, nàng là hậu, thiên hạ này, chính là của hai người chúng ta." Năm ngón tay thon dài, cắm vào mái tóc ngắn gọn gàng của nàng, dịu dàng chải ngược ra sau, nàng khẽ nhắm hai mắt, thiên hạ rộng lớn như vậy, dã tâm của hắn, lại rõ ràng như thế.

Phía dưới, mọi người đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị công việc, Phong Phi Duyệt nhìn phía chân trời âm u, ngẩng đầu lên, "Hoàng thượng, người có từng nghĩ tới, nếu muốn thống nhất thiên hạ, trước tiên, phải dự liệu xong chuyện vong quốc!"

Nàng nói một câu hùng hồn khí phách, đôi mắt sáng như ánh đuốc bức về phía nam tử trước mắt.

"Trẫm biết!" Cô Dạ Kiết ngạo nghễ, đối diện non sông vạn dặm, "Có người, trời sinh làm vua, cũng có người, trời sinh liền dấy lên gió tanh mưa máu, đem giang sơn này, một nhát dẫm dưới chân mình!" Đôi con ngươi màu hổ phách của hắn, chớp động hưng phấn, cái loại giết chóc biểu hiện ra đó, cũng là lần đầu tiên Phong Phi Duyệt nhìn thấy. Nàng biết, Cô Dạ Kiết chính là một kiểu người trong đế chế này.

Đứng đó một lúc, không bao lâu sau, nam tử liền dắt tay nàng, đi xuống thành lâu.

"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương..." Phía sau, một âm thanh yếu ớt truyền đến, Cô Dạ Kiết buông tay, xoay người nhìn lại.

"Sao nàng lại đi đến đây!" Trông thấy Thi Tiệp Dư khoác một chiếc áo choàng rộng thùng thình, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt đứng giữa mưa gió.

"Hoàng thượng, thần thiếp đã không còn gì đáng ngại," Thi Tiệp Dư cười nhẹ, tăng thêm vài phần tư thái bệnh tật duyên dáng, nhìn sang Phong Phi Duyệt bên cạnh, "Thần thiếp, chỉ là muốn trước mặt hoàng hậu nương nương nói câu tạ ơn cứu mạng."

Phong Phi Duyệt nhìn Cô Dạ Kiết giơ tay khoác lên bả vai Thi Tiệp Dư, cô gái bản thân không có bao nhiêu khí lực, cũng liền thuận thế tựa vào hắn. Nàng nhếch môi anh đào cười khẽ, không nhanh không chậm nói, "Thi Tiệp Dư không cần phải khách khí, an tâm điều dưỡng thân thể thật tốt, Lạc Thành này rung chuyển khó yên, vẫn là đừng nên tùy tiện đi ra ngoài thì hơn."

"Nương nương nói phải." Thi Tiệp Dư thần sắc ảm đạm, chỉ là không biểu hiện ra ngoài, nàng ta không hiểu, tại sao Phong Phi Duyệt đối với mình luôn không lạnh không nhạt.

"Trẫm đưa nàng về nghỉ ngơi trước." Cô Dạ Kiết ôm eo nàng ta nhấc lên, nha hoàn bên cạnh vội vàng tiến lên đem áo choàng che kín cả người cô gái, chỉ sợ nhiễm phong hàn.

"Sau khi trở về, chăm sóc Thi Tiệp Dư thật tốt, không có lệnh của trẫm, không cho phép ra khỏi cửa phòng một bước." Nam tử nói xong, cũng không quay đầu hướng phía trước bước đi.

"Dạ, hoàng thượng." Nha hoàn kia e sợ dè dặt đáp lại, chầm chậm đi theo phía sau.

Đối với Thất Duệ, bọn họ không thể không phòng!

Phong Phi Duyệt đứng im tại chỗ, cho đến khi trên người ướt đẫm, lúc này mới đạp từng bước in từng dấu chân trở về phòng của mình. Trong một ngày, trên dưới Lạc Thành không khỏi nơm nớp lo sợ, mọi người đều như dây cung kéo căng, chỉ còn thiếu vung tay bắn ra một phát.

Nàng cũng không sai nha hoàn tùy thân hầu hạ, mà dặn dò bọn chúng không được tùy ý đi lại, nếu cần thiết, thì vài ba người cùng đi với nhau. Sớm cho đám nha hoàn lui xuống, Phong Phi Duyệt nhìn quanh căn phòng không người trống trải, tự mình lên giường. Bên người, chuôi nhuyễn kiếm mang theo bên mình kia bị nàng giấu dưới gối, toàn thân đề phòng, hai mắt thế nào cũng không khép lại được.

Tầm mắt, rơi vào ánh nến từ chao đèn cung đình âm thầm phát quang kia, hai mắt nàng chua xót, dường như rất buồn ngủ. Tiếng gió thổi như có như không, lại khiến nàng giật mình cảnh giác, lặp đi lặp lại vài lần, mí mắt cũng càng lúc càng nặng nề.

Một cỗ nóng rực, chậm rãi phun lên bắp chân của cô gái, đầu ngón tay lành lạnh, theo da thịt trắng nõn từng tấc bò lên. Có chút ngứa ngáy, lại có chút tê dại. Hai mắt Phong Phi Duyệt nhắm nghiền, môi anh đào khẽ mở, hô hấp bắt đầu dồn dập.

Đồ ngủ trên người, giống như bị đẩy ra, hai chân, cũng chầm chậm bị tách ra, nàng như đưa thân vào vực sâu, làm thế nào cũng không bò lên được, lại giống như từ từ trầm mê, đang từ từ luân hãm rơi xuống.

Hơi thở, ái muội mà kỳ dị, rơi vào từng tấc da thịt trên người Phong Phi Duyệt, bàn tay dày rộng phủ lên trên, trắng mịn mà ấp nóng, theo đầu gối một đường hướng lên. Nàng gập cong hai đầu gối, muốn khép chân lại, nhưng lại bị hai tay nam tử kiềm chặt, càng kéo rộng thêm. Thắt lưng, một cỗ lực nặng nề đè lên trên, "Ư..." Người con gái rên rỉ thành tiếng, trên trán, phát ra từng tầng mồ hôi tinh mịn.

Nam tử cũng không chuyển động nữa, hai tay ưu nhã mà tỷ mỷ cởi đồ ngủ trên người nàng, cần cổ trắng nõn, vẫn còn một vết thương đỏ ửng, đó là dấu vết lưu lại lúc kéo sợi dây chuyền xuống. Đầu lưỡi, rơi lên trên vết thương kia, bàn tay cũng từ dưới vạt áo y phục của nàng, chui vào trong. Đầu ngón tay, mang theo độc dược mê hoặc, làm từng tấc từng tấc da thịt của nàng bốc cháy, Phong Phi Duyệt thống khổ cực hạn, nàng lắc đầu, mồ hôi theo gò má tinh tế chảy xuống, giữa cổ họng, phát ra âm thanh nỉ non giống như tiếng mèo con, "Ưm...ưm..."

Chân, bị kéo ra hai bên, hai tay nàng níu chặt lấy chăn gấm phía dưới, mười ngón tay, sử dụng khí lực toàn thân, hung hắng siết chặt tấm chăn kia trong lòng bàn tay.

Trống không... khó nhịn!

Vén mái tóc của nàng đẩy ra sau gáy, nụ hôn nhỏ vụn mà cấp bách của nam tử, từng chút từng chút rơi lên môi, lên mặt nàng, động tác trên tay cũng không khống chế được bắt đầu thô bạo. Phong Phi Duyệt trong giấc mộng, vẫn đang giãy giụa, nàng muốn tránh đi, lại bị hắn chiếm lấy khuôn cằm siết chặt, không thể động đậy. Hơi thở mùi đàn hương trong miệng bị đầu lưỡi cạy ra, nàng chỉ có thể bị động thừa nhận bị chiếm đoạt từng ít từng ít một, vẫn không tỉnh lại...


Cô Dạ Kiết thấy Thi Tiệp Dư khó khăn lắm mới ngủ được, lúc này mới để nàng nằm xuống giường, kéo chăn gấm đắp lên hai vai nàng ta, rồi xoay người đi ra ngoài.

Bên ngoài, ánh đèn sáng rực, thị vệ đứng nghiêm canh gác cũng không ai dám thư giãn, đón lấy hàn phong xào xạc đứng trong đêm đen.

Hắn không có mục đích gì đi về phía trước, hai tay bắt chéo sau lưng, bóng lưng thon dài hắt lên nền đất sáng choang như mặt gương, theo mưa bụi, nhất nhất dung nhập vào khẽ hở giữa mặt đá xanh. Nước đọng, dính trên long hài, bắn lên từng gợn nước lăn tăn.Cô Dạ Kiết bất tri bất giác, liền đi đến trước cửa phòng Phong Phi Duyệt, hắn yên lặng đứng ở bên ngoài, tuấn nhan lãnh khốc, từ từ hòa hoãn.

"Ư..."

Một âm thanh, xuyên qua khẽ hở kín kẽ, truyền ra.

"A..." Một âm điệu càng cao vút, bị kéo thành hài âm ái muội, âm thanh này, hắn không thể quen thuộc hơn nữa. Khản đặc dục vọng, hèn mọn thừa hoan, giống như ẩn nhẫn, mang theo kích tình khao khát phóng túng.

"A..."

Cô Dạ Kiết xoắn chặt hai nắm đấm, gân xanh trên trán nứt toạc ra, đôi đồng tử như lang sói, đột nhiên phát ra vẻ quỳ dị, môi mỏng, mân thành một đường tàn khốc, khóe miệng, giết chóc máu tanh.

"Rầm..." Hắn đặt hai tay lên trên cửa điện, một chưởng đánh văng ra...