Chương 63: Gắt Gao Bức Bách

Thi Tiệp Dư muốn gắng gượng nhấc người dậy, giữa chừng khựng lại, một góc màn tơ màu trắng xẹt qua tầm mắt, xuyên qua đường nét mông lung kia, nàng ta nhìn thấy một bên mặt kéo căng khẩn trương của Cô Dạ Kiết, liềm nằm trở lại. Tựa vào gối thêu, chỉ cảm thấy có chút nhức nhối.

Mạch Thần Lại đứng phía sau, ánh mắt dịu dàng, đột nhiên lại dâng lên khói mù không thích hợp, may mắn được sủng hạnh của hắn, xem ra vẫn là chạy không khỏi. Lúc Cô Dạ Kiết có thể cứu Thi Tiệp Dư, biểu hiện ra chút do dự, nhưng lúc Phong Phi Duyệt hút hết độc kia ra, Cô Dạ Kiết lại quên mất băn khoăn trước đó của mình. Một màn này, Mạch Thần Lại không hề dự liệu trước, có lẽ, Cô Dạ Kiết cũng không ngờ tới, chỉ có điều, người khác đều đã nhìn ra rõ rõ ràng ràng rồi.

Sắc mặt của hắn rất kém, khóe miệng mang theo dấu vết màu đen, "Nàng có biết, vạn nhất có sơ suất gì, nàng sẽ mất mạng không?"

Phong Phi Duyệt nhẹ lau miệng, tất nhiên nàng biết, tầm mắt xuyên qua nam tử trước mặt, rơi lên trên người Mạch Thần Lại, "Thần thiếp biết nguy hiểm, chỉ là thần thiếp, tin tưởng Mạch y sư."

Mạch Thần Lại ngẩng đầu, phần tín nhiệm trong mắt nàng kia, nóng rực, khiến hắn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

"Nếu thần thiếp trúng độc, Mạch y sư nhất định đôc hết toàn lực cứu thần thiếp, thiếp tin huynh ấy!" Nàng gật đầu, thấy sắc mặt Cô Dạ Kiết trầm xuống, liền bổ sung một câu, "Huynh ấy là người hoàng thượng tin tưởng nhất, thần thiếp cũng vậy."

Phong Phi Duyệt nhíu mày, một câu nói, đem thân phận của Mạch Thần Lại bày ra ngoài, nàng tin hắn, tôn trọng hắn, đồng thời cũng không để kẻ khác bắt được điểm yếu gian hoạt.

"Khụ khụ..." Gió lạnh bên ngoài thổi vào, làm thân thể yếu ớt của Thi Tiệp Dư không kiềm giữ được, nín nhịn một hồi lâu, vẫn phải ho ra tiếng.

"Khụ khụ..."

Cô Dạ Kiết khoát tay một cái, "Hai người lui xuống trước đi." Bước chân đã sớm hướng phía giường hẹp của Thi Tiệp Dư đi tới.

"Nằm xuống!" Hắn ấn lên vai vô gái, để cho nàng ta nằm xuống. Phong Phi Duyệt nhìn một cái, liền theo sau Mạch Thần Lại đi ra ngoài.

"Hoàng thượng, người có nghiêm trọng lắm không?" Thi Tiệp Dư vươn tay, nhẹ lau khóe miệng của hắn.

"Không sao!" Cô Dạ Kiết giữ lấy tay nàng ta, tỳ trán chống đỡ trên mu bàn tay cô gái, khẽ khép mắt.

Nhìn vẻ mặt đầy mệt mỏi của hắn, Thi Tiệp Dư không dám nói lời nào, chỉ là gắng sức xoay người một cái, nhận thấy động tác của nàng, hoàng đế theo đó ngẩng đầu lên.

"Hoàng thượng, thời gian không còn sớm nữa, nằm một lát đi." Nhìn nàng ta cố ý để trống nửa bên giường, Cô Dạ Kiết ghé mắt, thấy hai người kia đã sớm đi ra ngoài, cửa điện cũng đã khép lại. Gương mặt tuấn tú không hề có chút biểu tình, hắn vén chăn gấm lên, để nguyên y phục nằm vào giường, để Thi Tiệp Dư tựa lên vai mình.

Phong Phi Duyệt cùng Mạch Thần Lại đi ra bên ngoài, hai người không nói một câu nào, liền xoay người hướng phía phòng mình đi tới.

Độc này, may mà Phong Phi Duyệt hút ra ngoài sớm một bước, ánh mắt nam tử đầy phức tạp, mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, hoàn toàn không có ý định ngừng nghỉ.

Một đêm này, thế mà lại ngủ yên đến sáng, Phong Phi Duyệt thức dậy rất sớm, rửa mặt xong, liền mở cửa, đi ra ngoài.

Mưa, vẫn đang rơi, phóng mắt nhìn ra đằng xa, một đám mây nhàn nhạt quẩn quanh, giống như sương mù dày đặc, thật lâu không tán đi.

Một đêm này, thế nhưng ngủ yên đến sáng sớm sáng, Phong Phi Duyệt dậy thật sớm, sau khi rửa mặt xong, liền mở cửa, đi ra ngoài tản bộ. Hạt mưa rơi lên trên mặt, mười phần lạnh lẽo, theo hai bên má trượt dài xuống cổ, dưới chân Lạc Thành, trải qua một đêm tàn sát giết chóc, trên mặt đất đã tích tụ vũng nước đọng dày đặc, thi thoảng có binh lính tuần tra đi qua, đạp lên tiếng nước, cước bộ thành hàng.

Trên đài đốt lửa hiệu, khói mù đã tắt, vừa mới tản đi chưa bao nhiêu dặm, liền bị cơn mưa to bất chợt kéo tới dập tắt. Phong Phi Duyệt thầm lo lắng, bây giờ Thi Tiệp Dư mang thương thế trong người, Cô Dạ Kiết quyết sẽ không hành quân cả đêm mau chóng trở về đế đô, trước tiên không nói liệu Thất Duệ kia có giậu đổ bìm leo hay không, nhưng chỉ với ba ngày nàng đã thương lượng cùng hắn, nàng cũng xâu xa cảm thấy không đủ.

"Đang nghĩ gì vậy?" Mạch Thần Lại đứng bên cạnh nàng, thuận theo ánh mắt nàng nhìn lại.

"Đang nghĩ Lạc Thành này..." Phong Phi Duyệt thuận miệng đáp lời, hai mắt lại không hề chớp nhìn chằm chằm phía trước, tia nắng sớm phát ra, chiếu lên giọt sương tinh tế, mưa bụi gió mát, làm ướt một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, "Đây, thật sự là của Quân gia sao?"

Cô Dạ Kiết đi đến vài bước, liền trông thấy hai người đứng trên cổng thành, thần thái Phong Phi Duyệt tuy có hời hợt, nhưng không xa cách, giống như lời nàng đã nói, đối với Mạch Thần Lại, nàng tin tưởng.

"Đó là gì vậy?" Đang lúc Cô Dạ Kiết định tiến lên, đột nhiên nghe thấy Phong Phi Duyệt hét lên một tiếng kinh hãi, một tay chỉ hướng không trung.

Một điểm màu đen, hiện ra trong mắt đám người, tốc độc cực nhanh, khiến binh sĩ dưới thành đều vây thành một đoàn, phòng giữ nghiêm ngặt. Cách xa mấy bước, Phong Phi Duyệt thần sắc kinh hoảng, kia, không phải là cỗ kiệu của Thất Duệ sao?

"Hộ giá!" Không biết, ai hét lên một câu như vậy, đám binh sĩ đang nghỉ ngơi dưỡng sức nhất nhất tập hợp từ bên trong thành, nàng theo bản năng lùi ra sau một bước, tay mềm lạnh băng băng được Cô Dạ Kiết nắm trong lòng bàn tay, Phong Phi Duyệt vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy tuấn nhan lãnh liệt của nam tử đầy nghiêm trọng, lực đạo trên tay, càng tăng thêm mấy phần.

Theo sau hắn, Phong Phi Duyệt đạp lên bước chân dồn dập của Cô Dạ Kiết đi xuống thành lâu, một đường đều bị kéo tay dắt đi sau lưng. Quân Ẩn thân vận áo giáp, cực kỳ nghiêm túc, tầm mắt của mọi người toàn bộ rơi lên trên chiếc kiệu kia.

Màu đen, lơ lửng giữa không trung, giống như lúc xuất hiện hôm đó, quỷ dị vô cùng. Vào lúc nhân mã phía dưới bắt đầu nghênh chiến, cỗ kiệu kia lại trở mình rơi xuống, giống như bị một cỗ nội lực khổng lồ đẩy mạnh, trước tiên lung lay trầm xuống, rồi nhanh như tia chớp, ngay lập tức nện xuống mặt đất lạnh như băng.

Hai cây xà ngang bị đánh bay, màn kiệu theo lực đánh cực đại mà tung lên, mọi người bên ngoài nín thở trầm ngâm, lại thấy 'xoẹt' một tiếng, từ bên trong ném ra một cỗ thi thể.

Đó là một cô gái cỡ chừng mười bốn mười lăm tuổi, trên người mặc cung trang Huyền Triều, cả thân thể nằm phủ phục dưới đất, đầu tóc rồi tung tán ra hai bên, máu tươi chảy xuống ròng ròng. Phong Phi Duyệt muốn dò xét đến cùng, lại bị Cô Dạ Kiết trước người ngăn cản. Quân Ẩn ra hiệu cho binh lính tiến lên, một phát vén màn kiệu lên, bên trong thế nhưng lại trống không.

"Đây..." Phong Phi Duyệt mặc kệ ngăn trở của nam tử, cuối cùng nhìn thấy rõ diện mạo của cô gái, "Đây không phải nha hoàn đang theo hầu bên cạnh thần thiếp sao?"

Chuyến đi đến Lạc Thành này, nàng chỉ dẫn theo Ngọc Kiều cùng nha hoàn này, "Tối qua vẫn còn yên ổn, sao mới sáng sớm..." Phong Phi Duyệt cứng miệng, quả tim đột nhiên có cảm giác giống như rơi đi vài nhịp, Thất Duệ này, thật sự là chỗ nào cũng muốn nhúng tay vào. Trải qua trận đánh giết ngày hôm qua, trên dưới Lạc Thành không khỏi đề phòng cẩn mật, hắn, lại có thể dễ dàng bắt nha hoàn thế thân của mình đi, cái chết của nha hoàn này, càng mang thêm một tầng cảnh cáo sâu xa.

Kỳ hạn ba ngày, tất cả đều ở trong lòng bàn tay hắn, ai, cũng đừng mong trốn thoát.

Phong Phi Duyệt trợn to hai mắt, toàn thân run cầm cập, nàng đứng sựng một chỗ, đưa tay lôi kéo thật chặt long bào của Cô Dạ Kiết, "Hoàng thượng, lập tức lên đường, không thể chần chừ ở Lạc Thành!"

Hoàng đế sao có thể không hiểu bất an của nàng, bàn tay rơi lên trên vai nàng, chỉ là kéo nàng ôm vào trong ngực.

Bọn họ giờ đây, giống như con thú bị vây hãm, Phong Phi Duyệt dướn mắt nhìn lồng sắc trên ban công kia, giờ khắc này, nàng cảm nhận được sâu sắc quẫn bách bị vây khốn trong đó, lửa hiệu đã tắt, có thể dựa vào, chỉ có những người bị vây trong Lạc Thành này.

Tựa đầu lên bả vai Cô Dạ Kiết, khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái không chút sợ hãi, nàng nhìn khắp bốn phía, bên ngoài tường thành cao cao, bầu trời vẫn mờ mịt như vậy. Đây, là một con đường máu, Phong Phi Duyệt hiểu. Nếu Thất Duệ xâm phạm lần nữa, Lạc Thành quyết sẽ không ngồi chờ chết, tầm mắt rơi lên người Mạch Thần Lại ở bên cạnh, đối phương cũng cảm nhận được, ghé mắt, hướng sang người con gái ôn nhu cười một tiếng, làm nàng an tâm.

Năm ngón tay thu lại một phát, Cô Dạ Kiết thần sắc lãnh đạm, không nhìn ra chút khác thường, "Mang xuống, chôn đi."

"Dạ, hoàng thượng." Một thị vệ tiếp lệnh, gọi hai người bên cạnh cùng kéo cô gái xuống, Quân Ẩn chắp tay đứng một bên, sắc mặt càng thêm khó coi.

Mưa, tí tách rơi xuống, làm ướt áo Phong Phi Duyệt, nàng ngửa mặt lên cao, nói một câu, tựa như nói với mình, mà lại giống như, nói với Cô Dạ Kiết đứng bên cạnh, "Trận chiến sinh tử, sợ sao?"


(Nàng nào giương cờ theo phe Thất Duệ thì đón chờ chương sau nhóe, cười gian xảo...)