Chương 62: Vì Ai Hút Độc

Phong Phi Duyệt sải bước trên hành lang dài hun hút, ở đây không giống như hoàng cung, là nơi binh lính tiến hành thao luyện và mua bán nô lệ, mức độ xa hoa tất nhiên cũng giảm đi phân nửa.

Phía chân trời, ngọn lửa kia hừng hực thiêu đốt, rực cháy mãnh liệt, Phong Phi Duyệt dậm chân, nhìn binh lính trên canh gác lầu cao, chợt sáng tỏ, đây, chắc hẳn là đang đốt khói báo hiệu.

Lạc Thành, không thể nào ngồi chờ chết, trận chiến tối nay, đối với Quân Ẩn mà nói, quả thật là chịu sỉ nhục quá lớn, cho dù Cô Dạ Kiết không giáng tội, hắn cũng khó chối trách nhiệm.

Chuyện quân sự, nàng cũng không hiểu nhiều, càng không có tâm tư đó.

Phong Phi Duyệt đứng ở nơi cao nhất trên thành lâu, nhìn xa bốn phương, chỉ trông thấy bầu trời đên mênh mang kia, từ trên đỉnh đầu mau chóng áp xuống. Ánh mây lưu chuyển, dường như không hề có khoảng cách.

"Đùng đùng đùng..."

Một đợt sấm rền, không hề báo trước giáng xuống, bao trùm bầu trời đêm bị chia cắt làm hai, như một đôi tay, xé toạc màn trời. Sấm chớp vang dội, đôi đồng tử của Phong Phi Duyệt cũng theo đó lóe sáng, âm thanh vang vọng đinh tai nhức óc, khiến cả Lạc Thành giống như lung lay sắp ngã. Nàng đưa tay chống lên thành tường, theo gió lốc thổi tới, vội vàng lui ra sau vài bước. 'Tí tách tí tách...' mưa rơi xối xả, thừa dịp cuồng phong trước mặt táp đến, Phong Phi Duyệt vùi mình dưới mái hiên, một tay che chắn bên cạnh, đi về phía trước.

Phòng của Thi Tiệp Dư, chỉ cách mấy gian, hai nha hoàn bên ngoài đội mưa, thấy Phong Phi Duyệt đến gần, vội muốn đẩy cửa đi vào thông báo.

Nàng vung tay ý bảo hai người không cần lên tiếng, cổ tay lắc nhẹ, hạ thấp giọng, "Các ngươi lui xuống thay y phục sạch sẽ trước đi."

Hai người dè dặt liếc mắt nhìn nhau, một nha hoàn trong đó đánh bạo, ngập ngừng nói, "Hoàng hậu nương nương, nô tỳ, chúng nô tỳ vẫn nên canh chừng ở bên ngoài thôi."

Nàng lạnh mắt liếc nhìn, nửa người ướt đẫm, vải vóc đơn bạc mỏng manh từng chút dính chặt lên trên trên thân mình, càng khiến đường cong uyển chuyển nhìn một cái không sót gì, "Mở cửa."

Nha hoàn không dám chống lệnh, chỉ có thể mở cửa ra.

Lò sưởi ấm áp bên trong, phát ra tiếng xì xì chói tai, Phong Phi Duyệt vừa mới bước vào, liền nghe thấy thanh âm của Thi Tiệp Dư từ sau màn tơ truyền đến, "Hoàng thượng..."

Nàng đi lên trước, cùng đối diện với tầm mắt Thi Tiệp Dư, "Hoàng thượng không có đến đây."

"Hoàng... hoàng hậu nương nương?" Cô gái cả kinh, hai mắt hướng ra sau lưng Phong Phi Duyệt, quả nhiên không thấy bóng dáng Cô Dạ Kiết đâu, sắc mặt liền tối sầm, gắng gượng ngồi dậy, "Thần thiếp..."

"Không cần đa lễ." Phong Phi Duyệt kịp thời giang tay đè chặt hai vai nàng ta, chính mình cũng theo đó ngồi xuống, "Vết thương thế nào rồi?" Nàng vén chăn gấm lên, Thi Tiệp Dư lại nắm chặt một góc chăn, không chịu buông ra, "Bẩm hoàng hậu, thần thiếp không có gì đáng ngại."

"Muội không cần e ngại." Một tay Phong Phi Duyệt rơi lên đầu vai nàng ta, "Bổn cung chỉ nhìn xem một chút."

Đôi mắt cô gái xinh đẹp ngây thơ như thỏ con, lại không chịu thỏa hiệp, vẫn núp mặt ở sau chăn gấm, chỉ cần trên tay Phong Phi Duyệt vừa có động tác, liền cuộn tròn cả người lại, khiếp ý thập phần, nhưng lại không dám thể hiện quá rõ ràng. Cẩn trọng như vậy, lại khiến Phong Phi Duyệt nhất thời không dám có động tác gì.

"Hoàng hậu," Sắc mặt Thi Tiệp Dư có chút nhợt nhạt, đôi môi khô nứt, "Hoàng thượng nói, là người đẩy thần thiếp ra ngoài, nhưng mà thần thiếp không tin."

Ngón tay Phong Phi Duyệt cứng ngắc, ánh mắt nhìn sang cô gái, mang theo nghi ngờ trầm nặng, "Vậy, là ai đẩy muội ra ngoài?"

Thi Tiệp Dư lắc lắc đầu, "Lúc ấy, chỉ nhớ một cỗ lực đạo ở sau lưng đẩy một cái, đến khi kịp phản ứng, thần thiếp đã không thể khống chế được rồi."

"Vậy, sao muội dám khẳng định không phải là bổn cung?" Phong Phi Duyệt thừa dịp cô gái suy nghĩ sâu xa, kéo chăn gấm trên người nàng ta xuống, tuy có chuẩn bị, nhưng lúc nhìn thấy miệng vết thương đã lan rộng kia, môi trái tim vẫn không nhịn được khẽ kéo mở.

"Bởi vì, thời khắc cuối cùng, là nương nương đã cứu thần thiếp." Ánh mắt chân thành của Thi Tiệp Dư rơi lên mặt nàng, tính tình không được khôn khéo sắc sảo khiến nàng ta ngại ngùng người khác nhìn mình, vừa định đưa tay ra ngăn trở, lại bị Phong Phi Duyệt cản lại.

"Độc này, không hút ra, muội sẽ không toàn mạng." Cúi đầu nhìn vết thương màu đen kia, Phong Phi Duyệt không chú ý đến lời nàng ta nói, mà là khom người, do dự, nhưng không lùi bước đặt môi đỏ mọng lên trên.

"Không!" Thi Tiệp Dư vung hai tay muốn đẩy nàng ra, "Nương nương, độc này không thể hút."

Một ngụm máu màu đen, từ trong miệng Phong Phi Duyệt phun ra ngoài, mùi vị tanh nồng làm nàng cảm thấy buồn nôn cực kỳ, Thi Tiệp Dư nhìn cô gái phía trên, chỉ thấy ánh mắt nàng trong suốt, cường ngạnh trong đó lại càng khiến Thi Tiệp Dư không thể thốt nên lời. Chỉ cảm thấy nơi khóe mắt dâng lên một cỗ chua xót, khó chịu đến cả nói cũng nghẹn ngào nức nở, "Nương nương... người đừng hút nữa..."

"Ta không phải là vì cô." Phong Phi Duyệt đột ngột ngẩng đầu lên, đôi môi hồng nhuận trơn mềm lúc nãy, giờ đây hiện ra màu đem ám khác thương, nàng nhìn chằm chằm cô gái phía dưới, nặn ra từng câu từng chữ, "Hoàng thượng không phải hoài nghi sao? Trong mắt bổn cung, không chứa được dù chỉ một hạt cát, cái mạng này, coi như bổn cung trả lại cho cô."

Mặc dù không phải ý tứ ban đầu, từ trong miệng nàng nói ra, còn mang theo vài phần hung ác.

"Không..." Thi Tiệp Dư muốn đẩy nàng ta, bất đắc dĩ trên người một chút khí lực cũng không có, "Thần thiếp tin tưởng hoàng hậu, vì một kẻ dân đen như thần thiếp, nương nương người không đáng."

Phong Phi Duyệt không đáp lại nữa, mà tập trung chuyên tâm tiếp tục hút độc, mắt thấy máu từ trong miệng phun ra, chuyển thành màu đỏ bình thường, nhìn lại Thi Tiệp Dư, tuy là thở hổn hển, nhưng không còn phải lo bị cạn kiệt hết khí lực nữa. Tim buông lỏng, Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy trút bỏ được gánh nặng ngàn cân, tựa người lên khung giường, nàng chậm rãi thở ra.

"Nương nương, thật ra, người không cần che đậy quá sâu như vậy, thần thiếp biết, sao người lại cứu thần thiếp, người..." Thi Tiệp Dư vẫn chưa nói hết câu, chợt nghe thấy âm thanh cửa điện bị đẩy mở, nàng ta chống người dậy nhìn lại, chỉ thấy Cô Dạ Kiết cùng Mạch Thần Lại đã sải bước chạy vào.

Phong Phi Duyệt cũng không quay đầu lại, chỉ là kéo chăn gấm đắp lên nửa người trên lõa lồ của Thi Tiệp Dư.

"Thi Tiệp Dư!" Ngữ khí Cô Dạ Kiết đầy lo lắng, một tay vén tấm màn che ngăn cách giữa phòng lên, tiếng va chạm lách tách rột roạt, làm Phong Phi Duyệt xoay khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nhìn sang phía đối diện.

"Nàng quả nhiên ở đây!" Cô Dạ Kiết tuấn nhan thâm trầm, mắt phượng đầy khói mù quét về phía người con gái, tầm mắt, cũng tự nhiên rơi vào vệt máu còn chưa lau đi bên cánh môi nàng. Đôi đồng tử màu hổ phách kia, chầm chậm giãn ra, chỉ thấy bên cạnh giường hẹp, máu độc màu đen ngưng tụ thành một vũng dưới mặt đất, đã khô khốc.

Phong Phi Duyệt lơ đãng dùng tay áo nhẹ lau khóe môi, đứng lên, nàng không chút sợ hãi chống lại đôi mắt đầy thịnh nộ của Cô Dạ Kiết, thần thái tự nhiên. Sắc mặt nam tử, lãnh mị như băng, ngũ quan kiên nghị càng phát ra thấu triệt mấy phần chi vị tàn khốc, toàn thân, đều là lãnh ý khiếp người. Vung tay chế trụ cổ tay nàng, kéo Phong Phi Duyệt đến trước mặt, "Ai bảo nàng hút, ai cho phép nàng hút, hả?"

"Hoàng thượng, người đừng trách hoàng hậu..." Thi Tiệp Dư muốn ngồi dậy, một tay đã đưa ra ngoài chăn gấm.

"Ở đây không có chuyện của nàng!" Mồi lửa giận của Cô Dạ Kiết, đã hoàn toàn không giấu được, hai tay siết chặt bả vai người con gái, một phát nhấc nàng lên, "Trả lời trẫm!"

Phong Phi Duyệt chỉ có thể nhón chân, lại ngang bướng không chịu nói câu nào, một lúc lâu sau, mới cười nhạt một tiếng, "Hoàng thượng tức giận gì chứ? Là sợ thần thiếp hại Thi Tiệp Dư?" Cánh môi nàng cong lên đầy giễu cợt, ai cũng không biết trong lòng đối phương rốt cuộc đang nghĩ gì, có lúc, hiểu lầm càng lún càng sâu.

"Nhổ ra!" Cô Dạ Kiết dùng sức kiềm chặt cằm của nàng, "Nhổ ra cho trẫm."

"Hoàng thượng..." Sau lưng, Mạch Thần Lại thấy độc kia là bị Phong Phi Duyệt hút ra, thật không có bao nhiêu kinh hãi, ngược lại, toàn thân nhẹ nhõm. Hắn vừa định nói, độc kia đã bị thanh trừ, "Hoàng thượng, hoàng hậu...." Hai chữ 'không sao' của nam tử, lại bị động tác của Cô Dạ Kiết, tắc nghẹn giữa cổ họng, làm thế nào cũng không nói ra được.

"Ưm..." Miệng, bị phủ kín, Phong Phi Duyệt mới nhận ra cần phản khảng, "buông ra..." Nàng dùng sức muốn né tránh, hai tay không ngừng đánh lên lồng ngực dày rộng của hắn, "có độc..."

Đầu lưỡi, bị gắt gao ngậm chặt, hai người còn lại trong phòng nhất thời quên phản ứng, đồng loạt đem tầm mắt dán chặt giữa phòng.

Một tay Cô Dạ Kiết ấn chặt gáy của nàng, đem nọc đọc còn lưu lại trong miệng Phong Phi Duyệt, nhất nhất hút sạch, lúc phun ra khỏi miệng, vẫn còn màu đen nồng đậm. Nhìn tuấn nhan tiến lại gần một lần nữa, nàng hoàn toàn quên mất phản ứng, mặc cho hắn vội vàng không ngừng cạy miệng của mình ra, đầu lưỡi, quét qua từng tấc từng tấc, ngay cả hàm răng cũng không buông tha, giống như, chỉ lưu lại một chút, cũng sẽ lấy mạng của nàng. Phong Phi Duyệt trợn tròn hai mắt, dòng nước trong suốt kia, chiếu vào tầm mắt của nàng, khắc sâu thấy đáy.

Lặp đi lặp lại, cho đến khi nàng miệng đắng lưỡi khô, nam tử vẫn còn tiếp tục, độc này... Đến cuối cùng, là ai vì ai mà hút?

Giữa khoang miệng, khôi phục mùi vị thanh ngát lúc trước, tầm mắt Cô Dạ Kiết hạ xuống, khiến Phong Phi Duyệt gần như không dám nghênh đón, mang theo một chút đau đớn, một chút hoan hỷ, tâm tư rối rắm, phức tạp vạn phần. Nam tử trước người, nhìn vào trong mắt, đã không còn rõ ràng nữa, cách một tầng màn nước mờ mịt, nhìn thấu, chỉ thấy trong ánh mắt của hắn, có lo lắng không dễ dàng để lộ ra ngoài, rất sâu rất sâu, làm sao cũng không che giấu đi được.