Trong phòng, một mảnh ấm áp, Cô Dạ Kiết sải bước vào trong, lãnh khí toàn thân bị đẩy lui toàn bộ, tấm màn tơ như lớp sương mù ngăn trở tầm mắt nam tử, mơ hồ, còn khiến cả căn phòng thêm phần kiều diễm. Bàn tay nhẹ nắm chặt, 'xẹt'... một tiếng, màu trắng, theo khung giường toàn bộ rơi trút đổ xuống, hắn trợn trừng mắt theo hướng đó, sau khi nhìn thấy cảnh tượng ngay trước mắt, liền sững sờ ngay tạo chỗ.
Trên giường, chỉ có một mình Phong Phi Duyệt, đồ ngủ bị kéo sang hai bên, vẻ mặt thống khổ mà đê mê, tiếng rên rỉ trong miệng, tiếng sau cao hơn tiếng trước. Hai chân khẽ cong lên, chăn gấm phía dưới đã sớm mất trật tự không chịu nổi. Đôi mày thanh tú, nhíu lại thật chặt, vẻ mặt tựa như đang giãy giụa không ngừng, muốn tỉnh lại, nhưng căn bản không khống chế được.
Cô Dạ Kiết vội vàng cúi người, hai tay nắm lấy bả vai nàng, nhấc nửa người trên của nàng lên, "Duyệt Nhi, Duyệt Nhi..."
Người con gái, thế nhưng lại mắt điếc tai ngơ, cọ cọ đầu nắm lấy tay hắn, sắc mặt ửng đỏ, hiện ra một loại kiều mỵ không bình thường, "Ư, ư...." Răng ngà cắn chặt cánh môi, cả người đột nhiên có rút, "A..."
Cô Dạ Kiết nắm chặt tay, rồi đột ngột bắt lấy, năm ngón tay dùng sức bấm vào đầu vai người con gái, "Tỉnh lại cho trẫm!"
Phong Phi Duyệt nhíu chặt đầu mày, vẻ mặt bị ép buộc mà bất lực, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, thở dốc từng hơi từng hơi. Nàng mơ hồ giãy giụa, lập tức đẩy Cô Dạ Kiết đẩy ra một bước, thân thể co rúc thành một đoàn, trong miệng nỉ non.
Một cái tên, hắn nghe không rõ, Cô Dạ Kiết lại lần nữa lôi nàng về phía mình, thấy nàng không có chút ý thức tỉnh lại, lúc này mới phát giác mấy phần khác thường, đặt nàng trở lại giường hẹp, rồi xoay người sải bước đi ra bên ngoài, bước chân vội vã, tay áo phi tuyệt, đi ra khỏi phòng khép cửa chính lại.
Mưa đã ngừng rơi, Cô Dạ Kiết nhảy lên thành lâu, quả nhiên trông thấy giữa không trung, cỗ kiệu màu đen treo lơ lửng trên đỉnh đầu.
Thị vệ tuần tra phía dưới cũng không phát giác, chỉ xuyên qua một phần nhỏ ánh trăng, cỗ kiệu kia càng phát ra vẻ quỷ dị. Trên nóc nhà, một bóng người đối diện Cô Dạ Kiết, đầu tóc của hắn rủ xuống bên người, trường bào tối màu bị ánh trăng ảm đạm cắn nuốt, chỉ lộ ra một bóng ảnh mơ hồ.
Cô Dạ Kiết phi thân lên nóc nhà, gạch ngói dưới chân chống đỡ cỗ trọng lượng đột ngột, khinh công của nam tử cực tốt, người nhẹ như yến. Thất Duệ nhìn hoàng đế cách mình mười bước chân, một tay xoa cằm, tay kia để ngang trước ngực, khóe môi tà tứ mị hoặc, chậm rãi kéo ra, trong mắt phượng, ẩn hàm ý cười, "Nữ nhân của hoàng đế, chẳng qua cũng chỉ như vậy, bản tôn vẫn có thể 'lên' như thường."
Giọng điệu, trong cợt nhả mang theo vài phần hưng phấn, Cô Dạ Kiết há lại không hiểu, năm ngón tay từ từ thu hẹp, thuận theo hướng cổ tay dùng sức, hắn, cũng lãnh khốc nhếch môi, nhẹ giương cằm, đơn độc cao ngạo. Nhấc chân tiến lên, Cô Dạ Kiết kề đến gần bên tai Thất Duệ, trầm thấp lên tiếng, "Nữ nhân của trẫm rất trơn, rất mất hồn, chỉ tiếc ngươi cho nàng ăn không no!"
Dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia, dần dần tụ tập hàn khí, không nén được tức giận, "Đương kim Huyền Triều chi hậu, quả thực là quyến rũ mị hoặc từ trong xương!"
Cô Dạ Kiết đột ngột kéo căng tuấn nhan, hắn nhìn nam tử một thân an nhiên tự đắc, trong lòng bỗng dưng yên định xuống vài phần, "Đó, chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, xuân thu chi mộng."
Thất Duệ liếc mắt nhìn lại, cùng Cô Dạ Kiết bốn mắt đụng nhau, khiêu khích trong mắt từ từ chuyển thành cười lạnh, không ngờ, lại bị Cô Dạ Kiết một câu vạch trần, "Mộng thì thế nào, nàng ta không phải cũng rất hưởng thụ sao?"
"Thất Duệ, thu lại chút thủ đoạn hạ lưu kia của ngươi đi, cỏ bản lĩnh thật sự thì để trẫm xem một chút!" Cô Dạ Kiết phun ra từng chữ lạnh lẽo, vươn tay đặt ngang hông, rút ra một thanh bảo kiếm huyền thiết. Thanh kiếm kia, toàn thân hiện ra hàn quang, một đường hung lệ, đem trọn bầu trời đem xé toạc ra. Thất Duệ bật cười, trên người không có bất kỳ vũ khí nào, giơ tay phải ra khỏi tay áo rộng thùng thình, trên năm ngón tay thon dài, chỉ sáo bén nhọn vươn dài ra.
Trong chơp mắt, gió giục mây vần, trời đất biến sắc, màn kiệu màu đen bị tia sét đánh bùm bùm rung động. Cuồng phong kéo tới, cuốn theo bụi mù đấy đất, khiến bầu trời mông lung mất trọn màu sắc ban đầu.
Hai người không trì hoãn nữa, cùng vận đủ nội lực xông lên phía trước, mỗi một lần đánh tới, đều muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, trường kiếm xẹt qua, Thất Duệ tránh người một cái, năm đầu ngón tay siết chặt mũi nhọn, ý muốn thu hẹp. Cô Dạ Kiết xoay người, thuần thục rút thanh kiếm kia từ trong tay hắn ra, ngay lập tức, tia lửa bắn ra bốn phía.
Đôi con ngươi mị hoặc phát ra thâm thúy, Cô Dạ Kiết đón lấy lưỡi đao tiến lên, "Đáng tiếc thôi miên của người, không có tác dụng với trẫm."
Thói quen hành quân ngự giá, võ công của hắn dĩ nhiên là trác tuyệt phi phàm, từ chỗ ngang sức ngang tài lúc đầu, dần dần, Thất Duệ liền chuyển thành yếu thế, hai người giao đấu liên tục, thân thể đã sớm bay ra giữa không trung. Tiếng kim loại va chạm đấu đá nhau, lập tức thu hút vô số thị vệ kéo tới.
"Hoàng thượng..." Người tụ tập đến càng lúc càng nhiều, ngay cả Quân Ẩn cũng chạy ra ngoài.
Cô Dạ Kiết không có cơ hội liếc mắt xuống dưới dù chỉ một cái, có người muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị Quân Ẩn kịp thời ngăn cản, "Canh giữ nghiêm ngặt từng lối ra vào Lạc Thành, những người còn lại, phân bố trên thành lầu, tránh để quân địch nhân lúc sơ hở lẻn vào."
"Dạ, tướng soái!" Đám thị vệ nhất nhất tản ra, chỉ lưu lại vài phó tướng bên cạnh Quân Ẩn.
"Quân tướng soái, tại sao không để cho thuộc hạ lên trợ giúp hoàng thượng?" Một vị phó tướng lớn gan lo lắng nhìn lên phía trên, khó hiểu hỏi ra miệng.
"Hoàng thượng, không cần đến chúng ta!" Quân Ẩn vòng hai tay trước ngực nói chắc chắn, áo giáp sáng choang, dưới ánh trăng hiện ra hàn quang ý vị sâu xa.
Hai phó tướng kia hai mặt nhìn nhau, chỉ đành phải cúi đầu đứng một bên, không dám nói nửa câu.
Trên nóc nhà ngói lưu ly, chẳng mấy chốc đã thành chiến trường của hai người, nội lực toàn thân tập trung vào hai tay phân chia, thực lực phân biệt, song long giao đấu, thân thể lơ lửng giữa không trung trở lại trên nóc nhà. Chỉ nghe 'rầm' nổ vang một tiếng, chân lướt như bay, từng tầng từng tầng ngói đỏ vỡ vụn bị đánh bay ra ngoài, đám người dưới thành rối tít lùi bước. Nhìn mái ngói bị đạp thành mảnh vụn kia, dư lực bắn ra tung tóe, một cước đánh vào người một tên binh sĩ, 'vút', chiến bị bị chém rách, thân thể trong nháy mắt đột ngột bị ném ra ngoài, té xuống đất, không thể động đậy. Máu tươi theo vết thương trên đùi, phun ra. Lực đạo kia, tinh chuẩn, đánh vào động mạch.
"A..." Giơ tay đè lại vết thương đang chảy máu ròng ròng của mình, nam tử cường tráng kinh chiến sa trường, giết người vô số, đối mặt với cái chết, nhưng vẫn để lộ nỗi sợ hãi như người thưởng.
Quân Ẩn hạ tầm mắt, đơn giản liếc nhìn một cái, chỉ là bất đắc dĩ khoác khoác tay, "Dẫn xuống đi."
"Quân tướng soái..." Binh sĩ khốn khổ cầu xin, nắm chặt hai tay kéo người tiến đến gần, "Thuộc hạ không muốn chết."
Nam tử xoay người, chỉ quan tâm tình hình phía trên.
Một trái tim, đủ lạnh lùng!
Không biết quyết chiến bao nhiêu hiệp, kiếm trong tay Cô Dạ Kiết càng đánh càng hăng, từng chiêu từng thức, vận dụng tự nhiên, cuối cùng lúc dưới chân dùng lực bật lên, tận dụng lúc Thất Duệ nhíu mắt, một kiếm hung lệ không chút do dự rơi xuống. Sỏ trường đặc biệt nhất của hắn, không gì khác ngoài thôi miên, bây giờ đối mặt với đối thủ lẫm liệt như vậy, chỉ có thể đưa tay ra ngăn vản, tay áo, ngay lập tức bị chém rách, họa tiết hoa văn thêu kim tuyến bị chia làm hai, Thất Duệ bị kiếm khí làm bị thương, bước chân lảo đảo, vung tay ra, huyết sắc vẽ ra một đường tuyệt mỹ giữa không trung, theo năm ngón tay, chảy vào khe hở.
"Hôm đó ở Lạc Thành, bàn tay nào của ngươi chạm vào nàng ấy, trẫm hôm nay liền trả lại ngươi gấp bội!" Cô Dạ Kiết xách kiếm, một giọt máu, theo phần chuôi, xuyên qua lưỡi kiếm bén nhọn trượt xuống mặt đất.
Thất Duệ khẽ nhếch khóe môi, liếc mắt một cái, trên mặt không có bao nhiêu biến hóa, hoàn toàn không để ý đến vết thương, đầu lưỡi kề lại gần, liếm qua máu tinh đỏ tươi, đôi con người mị nhược đào hoa nhẹ nhàng nheo lại, "Giao hẹn ba ngày, bản tôn hết lòng tuân thủ! Chỉ là, cho dù các ngươi bình yên rời khỏi Lạc Thành, hoàng hậu của ngươi, ngươi có thể giữ được sao? Lần sau còn để bản tôn gặp được, thì không phải chỉ là thôi miên đơn giản như vậy! Bản tôn muốn ngươi tận mắt nhìn thấy nàng ta ở dưới thân ta thừa hoan như thế nào!"
"Ha ha..." Tiếng cười cuồng vọng đến cực điểm, tùy tiện ngang ngược vọng lên. Thất Duệ xoay người bay trở lại trong kiệu, giống hệt yêu nhân, vào lúc đám người chạy ra đuổi theo được hai bước, lại chớp mắt biến mất không vô tung vô ảnh.
Quân Ẩn nhìn Cô Dạ Kiết bình yên vô sự, trong mắt mang theo mất mát không che giấu được, chỉ là ngay lập tức, bị một tia tin quang xẹt qua giấu dưới.
Thu hồi thanh kiếm trong tay lại, Cô Dạ Kiết rơi lên trên thành lầu, một cuộc đại chiến, tiêu hao hơn phân nửa thể lực của hắn. Dưới chân có chút trống trải, mở cửa, Phong Phi Duyệt đã lờ mờ tỉnh giấc.
Hai tay nàng ôm chặt lấy chăn gấm, thân thể nửa ngồi nửa nằm khoanh chân lên. Vẻ mặt hiện ra vài phần bối rối, gương mặt thanh tú không trang điểm, tràn đầy nghi hoặc, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ dẩu lên, sau khi tầm mắt chạm đến toàn thân không có một mảnh vải, càng vội vàng kéo chăn gấm che giấu vài phần chứng thực. Giấc mộng kia, chân thật đến mức nàng không dám nghĩ lại. Tay của nam tử, phảng phất như lưu lại trên thân thể mình. Phong Phi Duyệt đưa hai tay vỗ mạnh lên đầu, dùng sức lắc tới lắc lui.
Nửa người dưới, chính nàng cũng cảm thấy khác thường. Nàng cúi đầu ảo não vạn phần, nghe thấy tiếng bước chân từ từ tiến đến gần, Phong Phi Duyệt cảnh giác ngẩng đầu lên, "Hoàng, hoàng thượng?"
Hai tay lôi kéo chăn gấm, thân thể cuộn tròn tới bên góc giường, "Hoàng thượng sao lại sang đây?" Trận chiến vừa rồi, nàng hiển nhiên không cảm giác được một chút nào, thần sắc uể oải, hoàn toàn là bộ dạng lơ mơ vừa mới tỉnh giấc.
"Trẫm, sang đây xem thử." Cô Dạ Kiết từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt dán chặt vào hai bờ vai lộ ra ngoài của người con gái, trắng mịn, lộ ra chút sắc dục.
Phong Phi Duyệt đối mặt với hắn, lại bị hắn nhìn chằm chằm có chút chột dạ, nói sao đi nữa thì, nằm mơ như vậy...
"Hoàng thượng, bên ngoài tất cả vẫn bình thường chứ?" Phong Phi Duyệt không quên khẩn trương lo lắng như gặp đại địch, nàng nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, dò hỏi.
Nơi cổ họng nam tử nhấp nhô, cặp mắt sắc bén trầm nặng, thân thể cao lớn ngồi xuống, "Không cần lo lắng, Thất Duệ không dám đến xâm phạm."
Phong Phi Duyệt chỉ cho rằng hắn đang an ủi mình, gật đầu, hai người chỉ là nhìn đối phương, không nói lời nào.
Cô Dạ Kiết có chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, vươn tay ra, lại thấy nàng vội vàng rụt lại phía sau, chỉ lộ ra một đôi mắt, "Thần thiếp, thần thiếp... thân thể khó chịu."
"Sao lại khó chịu?" Cô Dạ kiết giơ tay tóm lấy một góc chăn, giữa cổ tay nhẹ dùng sức, kéo xuống dưới.
"Thần... thân thiếp," Thanh âm của Phong Phi Duyệt không tự chủ được cất cao, hai chân càng thêm khép chặt, "đến quỳ thủy rồi."
Cô Dạ Kiết nghe vậy, bàn tay lôi kéo cứng đờ, thần sắc cũng bắt đầu u ám dần dần, nàng, không chịu nói thật, còn muốn lừa gạt mình. Nộ khí bị đè nén, khiến sắc mặt cực kỳ nam tử khó coi. Một giấc mộng, đã biến vị, không hoàn toàn là cảnh trong mơ đơn giản như vậy.
Thấy hắn trầm mặc không nói lời nào, Phong Phi Duyệt không hiểu chớp chớp mắt, nhưng không mở miệng.
"Kinh nguyệt của hoàng hậu, trẫm cũng rất rõ." Cô Dạ Kiết một câu bắt trúng điểm yếu của nàng, lửa giận trong lòng từ từ lan tràn, động tác dừng lại trên tay cũng bắt đầu tiếp tục.
Trong mộng, cùng nàng ta giao hoan chính là bản tôn.
Lời của Thất Duệ, giống như ma âm vang vọng bên tai, càng giống như một cây kim, ghim vào tim Cô Dạ Kiết đau nhức. Nếu, Phong Phi Duyệt thừa nhận, vậy thì bỏ qua đi, mà giờ, nàng lại cắn chết cắn chặt, ngay cả một giấc mơ hư ảo, nàng cũng không nguyện ý nói với mình. Cảm giác thất bại cực hạn, khiến nam tử mím chặt môi mỏng, đôi con ngươi phát ra một loại sắc thái gần như cô đơn, theo đôi mắt hẹp dài, nhất nhất lộ ra.
Phong Phi Duyệt phát giác thấy khác thường, đây vốn vốn dĩ là giấc mộng của mình, huống hồ nếu phải nói ra, thật sự là rất khó mở miệng. Nàng không biết nộ khí của Cô Dạ Kiết xuất phát từ đâu. Ôm chặt chăn, chuyển thân tiến lên vài bước, nàng đưa tay ra, bắt lấy tay áo của hắn, "Hoàng thượng..."
Cổ tay, bị nàng nắm lấy, bàn tay Cô Dạ Kiết, có chút lạnh. Hắn ghé mắt nhìn lên trên giường Phong Phi Duyệt, nhưng không ngờ, ánh mắt của hắn càng lạnh hơn, càng xa cách hơn. Đó là, một loại lạnh nhạt bức lui đẩy người ta ra xa ngàn dặm. Cô Dạ Kiết thu tay lại, đem tay áo rút về. Tay của người con gái, chỉ kịp bắt được một chút, đầu ngón tay xẹt qua màu vàng tươi, vô lực rủ xuống giường.
"Nghỉ ngơi đi." Ngữ khí, bằng trắc không có chút cảm xúc, Cô Dạ Kiết đứng dậy, bóng lưng kéo dài, không còn cao lớn nữa, chao đèn mờ tối kia chiếu xạ trên đỉnh đầu, mơ hồ còn có hiu quạnh tĩnh mịch.
Hắn cất bước, nàng nhìn theo, hắn cho rằng nàng sẽ giữ mình lại, nàng cho rằng, lòng hắn chỉ nghĩ đến Thi Tiệp Dư. Hai người trầm mặc tương đối, Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn, cửa điện kia bị mở ra, rồi... đóng lại.
Có gió đêm lùa vào, nàng cuộn người vào chăn gấm, một giấc mộng, là thật, hay là ảo?
Cả đêm thức trắng, cho đến khi phía chân trời dâng lên ánh sáng bạch sắc, chuyện Phong Phi Duyệt lo lắng, may là không có xảy ra. Bầu trời chuyển màu, nàng xuống giường đi ra ngoài, mặt trời mới mọc bám đầy mưa sương, đỏ đỏ hồng hồng rải nhuộm vài phần hỷ khí. Khói báo hiệu bốc lên, trống trận cả ngày, trên mặt các tướng sĩ, đảo qua khói mù, mỗi người đều phấn chấn đầy tinh thần .
Cô Dạ Kiết cũng không đưa ra đề xuất muốn rời khỏi Lạc Thành, thân thể Thi Tiệp Dư vẫn còn rất yếu, miễn cưỡng mới có thể ngủ một lát, không thể chịu được đường dài mệt nhọc. Phong Phi Duyệt nhìn khói báo hiệu giữa không trung, trong lòng cũng không khẩn trương như vậy nữa, qua một buổi sáng sớm, cũng không nhìn thấy bóng dáng một người nào. Dùng xong bữa trưa, nàng nghỉ ngơi một lát, tìm cách đi xuống thành lâu.
"Ha ha..."
Bên tai, truyền đến từng đợt tiếng cười thô thiển, mơ hồ, còn có tiếng phụ nữ hô khóc, Phong Phi Duyệt dừng chân, hướng nơi phát ra âm thanh nhìn lại, phía trước tối đen, không nhìn ra cái gì.
"Ô ô..." Tiếng khóc, lại giống như âm thanh bi phẫn, chỉ là bị tắc nghẹn giữa cổ họng, không phát ra được.
Nàng đến gần, tiếng kêu hô không ngăn được phát ra, bức tường thành dày trục này, bên trong đây chắc chắn là những cái lồng giam riêng rẽ, lớn nhỏ khác nhau, nhốt đầy trẻ con và lão ấu phụ nữ các nước giáp giới.
"A..." Một tên binh sĩ kêu đau ra tiếng, ngay sau đó truyền đến một hồi tiếng va chạm lách cách.
Cửa lồng giam trước mặt Phong Phi Duyệt đột nhiên bị đạp vỡ, nàng vừa trông thấy một cái bóng đen cấp tốc lao về phía mình, lúc muốn tránh ra, đã không kịp nữa. Chỉ có thể nhìn mình loạng choạng lảo đảo liên tục, lùi ra phía sau một đoạn dài.
"Cho mày chạy, tiện nô, vẫn còn hơi sức cắn người." Bất thình lình ở phía sau, một tên binh sĩ nộ khí đùng đùng, râu quai nón, tay cầm một dây roi da màu đen từ trong đại lao lao ra.
"Vút vút..." liên tiếp mấy cái, chuẩn xác không chút sai sót rơi lên sau lưng cô gái, vốn dĩ một thân y phục đơn bạc, bây giờ vài nhát roi như vậy rơi xuống, trên lưng nàng ta sớm đã đầy rẫy vết thương, vết mới vết cũ chồng chất chung một chỗ.
"Hoàng, hoàng hậu nương nương? " Thần sắc đám binh sĩ có phần cứng ngắc, Phong Phi Duyệt đứng vững người, nhìn cô gái kia nghe thấy thị vệ xưng hô với mình, lập tức cả kinh, dùng sức hướng về phía mình bò tới.
"Cứu tôi..."
"Vút..." Một nhát roi, lần nữa vung lên, "Tiện nô, không được làm ô uế thân phận nương nương."
Đám người lúc đầu xem náo nhiệt, thấy cô gái sắp sửa níu lấy váy áo Phong Phi Duyệt, vội vàng tiến lên, một tay kéo xích sắt buộc trên cổ nàng ta, lôi nàng ta trở lại.
"A, buông ra." Cô gái làm loạn không thôi, nhưng chỉ có thể nhìn thân mình bị kéo tới kéo lui, y phục trên người đã nhìn không ra màu sắc ban đầu, dính đầy đất cát. Hèn mọn đến không còn một chút tự tôn, nô tính khống chế, không chịu chịu ngoan ngoãn bị thuần phục, chờ đợi cũng chỉ có vô số lăng nhục ngược đãi.
Giống như đùa bỡn, phần lưng của cô gái không ngừng lăn lộn trên mặt đất, quật cường trong mắt, lại khiến Phong Phi Duyệt có chút rung cảm, nàng ta không biết khuất phục, càng không hiểu thế nào là người khôn giữ mình. Ngươi như vậy, ắt sẽ chịu thiệt thòi.
"A..." Một tiếng kêu thảm thiết, nhưng lại phát ra từ trong miệng một tên binh sĩ, cô gái tìm đủ mọi cách, hai tay gắt gao níu lấy chân hắn không thả, cả hàm răng bén nhọn găm sâu vào chân hắn, căm hận cường liệt, khiến nàng ta sử dụng hết toàn lực.
"Tiện nô chết tiệt, lại dám cắn lão tử!" Tên binh sĩ kia cũng không quan tâm Phong Phi Duyệt đang có mặt ở đây, đau đến gào lên quang quác. Những tên bên cạnh vội vàng tiến lên kéo ra, nàng ta lại liều chết không buông, cánh tay mảnh khảnh níu lấy cổ tay một kẻ vừa tiến lên, thuần thục vận lực đẩy hắn ra thật xa.
Cô gái này, lại biết võ công?
Nhìn bộ dáng gầy yếu mỏng manh của cô gái, xem ra là bị nhốt quá lâu rồi, mất đi khả năng kháng cự.
Tên nam tử bị đẩy ra thẹn quá hóa giận, vung mạnh dây roi muốn tiến lên trước, "Còn chưa thu phục được mày nữa."
"Khoan!" Phong Phi Duyệt lạnh giọng ngăn cản, thẳng người đi đến trước mặt cô gái, "Buông hắn ra."
Ngước mắt, trên gương mặt nhỏ nhắn dơ bẩn không chịu nổi, tràn đầy không tin tưởng, lực đạo trong miệng không giảm đi nửa phần, ngược lại càng thêm dùng sức.
"Buông ra!" Phong Phi Duyệt từ trên cao nhìn xuống, hai tay đặt trước người, giao khấu trong tay áo rộng thùng thình, một đạo dương quan đánh ra sau lưng nàng ta, vầng sáng ngầm hạ bắn ra, khiến cô gái phía dưới không mở được mắt. Phong Phi Duyệt kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, thần sắc lãnh liệt. Cô gái chỉ cảm thấy nơi lồng ngực khác thường một hồi, không tự chủ được, từ từ nhả miệng ra.
"Người này bổn cung muốn." Nàng không suy nghĩ nhiều, cô gái trên người có võ công, giữ lại ở bên cạnh đối với mình luôn có lợi.
"Bẩm hoàng hậu, tên nữ nô nay trời sinh cương liệt ngang ngạnh, thuộc hạ sợ để lại bên cạnh nương nương, nó, nó không biết chừng mực." Dù sao cũng coi như từ Lạc Thành đưa ra ngoài, một khi đả thương người khác, bọn chúng không đảm đương nổi.
Lúc này, Cô Dạ Kiết đứng phía trên xem náo nhiệt, cũng đi xuống dưới, hắn bước tới sau lưng đám người, hai mắt ở trên người cô gái kia không ngừng đảo quanh, "Nữ nô này, trẫm muốn."
Sau lưng Phong Phi Duyệt chợt lạnh toát, liền nhìn thấy hắn đã đứng kề sát bên người mình, "Hoàng thượng, người này thần thiếp cũng muốn."
Rõ ràng là nàng nhìn trúng trước.
Cô Dạ Kiết không thèm để ý, mấy tên thị vệ đã sớm quỳ xuống, không dám lên tiếng, "Bên cạnh Thi Tiệp Dư vừa vặn thiếu một người như thế này, dạy dỗ một chút, ngược lại có thể trọng dụng."
Phong Phi Duyệt nhìn gương mặt tuấn tú của nam tử, khẽ há miệng, nhưng không nói một câu nào, nàng nhẹ cau mày, cười nhạt, giống như gió mát. Xoay người, ngay cả lễ nghĩ cũng không quản, cứ như vậy đi khỏi tầm mắt của hắn.
"Hoàng hậu!" Cô Dạ Kiết đưa lưng về phía nàng, thanh âm xuyên qua đó truyền tới, "Đêm qua, ngủ có ngon không?"
Cả đêm không chợp mắt, ngon thế nào được?
Người gái nhẹ mở môi anh đào, ngước mắt nhìn bầu trời, thần sắc trong trẻo, "Tạ hoàng thượng, thần thiếp cả đêm mộng đẹp."
Cô Dạ Kiết không lên tiếng nữa, đứng một lúc, Phong Phi Duyệt liền tự mình đi về phía trước. Cửa thành khép chặt, nàng không ra được, chỉ có thể đứng trên thành dõi mắt nhìn về phía xa.
Đám thị vệ canh phòng, vẫn không dám lơ là. Dưới thành, cô gái kia đã thay y phục sạch sẽ, trên người cũng không nhiễm đất bụi. Nhìn kỹ, cũng có vài phần tư sắc. Nàng ta rũ đầu, đi theo sau lưng Cô Dạ Kiết, hai người cùng nhau đi về hướng phòng Thi Tiệp Dư.
Cửa mở ra, nha hoàn vừa mới hầu hạ Thi Tiệp Dư dùng bữa trưa, nhìn thấy hoàng đế, nàng ta liền muốn đứng dậy, "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng..."
"Trẫm không phải đã nói, nàng không cần hành lễ với trẫm sao?" Cô Dạ Kiết tiến lên, để nàng ta nằm trở lại.
"Hoàng thượng, quy củ phải có, thần thiếp không dám quên."
"Thi Tiệp Dư," Ngữ khí của nam tử cực kỳ yêu thương, "đối với trẫm, nàng không cần cẩn trọng như vậy."
Nàng ta gật đầu, thuận theo nói, "Có lẽ, là thần thiếp đã quen rồi." Thở dài một tiếng, Cô Dạ Kiết kéo nàng ta ôm vào trong ngực, tầm mắt Thi Tiệp Dư xuyên bả vai vững chãi của hắn, hướng ra cô gái phía sau, "Hoàng thượng, đây là?"
Cô Dạ Kiết lui người, nhìn ra sau lưng, "Sau này, cô ta sẽ đi theo nàng," Tầm mắt xoay ngược lại đối diện cô gái kia, "trẫm thấy ngươi biết võ công?"
"Dạ, có học qua một chút."
Cô Dạ Kiết khẽ nhăn đầu mày, trên mặt hiện ra không vui, "Không có ai dạy ngươi quy củ lễ tiết nên có sao?"
"Tôi không phải con dân Huyền Triều, không hiểu mấy thứ quy củ này." Cô gái ngang ngược tranh luận, đầu giương thật cao. Thi Tiệp Dư nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn lại, xem xét kỹ càng.
Sắc mặt Cô Dạ Kiết lập tức lạnh xuống, Thi Tiệp Dư thấy thế, hai tay vội vàng lôi kéo khuỷu tay của hắn, "Hoàng thượng, nha hoàn này tính tình cương liệt, thần thiết rất thích. Tuy là không hiểu quy củ, nhưng nhìn chung so với những người không nhìn thấu tâm tính thì lại đáng tin hơn, hoàng thượng đừng tức giân." Thi Tiệp Dư thấy cô gái kia không kiêu không nịnh, liền cười cười dò hỏi, "Tên gì vậy?"
"Đào Tâm."
"Đào Tâm," Thi Tiệp Dư lặp lại, dựa người trở về, "là một cái tên rất hay, ngươi cứ ở lại đây đi."
"Thật sao?" Trên mặt cô gái ngay lập tức xuất hiện một tia vui mừng, đến Lạc Thành, liền bị đưa vào nô tịch, chưa bao giờ hy vọng xa vời có thể lưu lại tên mình.
Thi Tiệp Dư gật đầu, dịu dàng nói, "Ngươi lui xuống trước đi, lát nữa bổn cung sẽ cho người đến dạy ngươi một chút quy củ, quật cường mặc dù tốt, nhưng so với bảo toàn tính mạng, thì lại trở nên cực kỳ vô nghĩa. Ngươi cũng là người thông minh, bổn cung tin, ngươi hiểu."
Đào Tâm thận trọng suy tính, gật đầu, rồi được nha hoàn bên cạnh dẫn xuống dưới.
Cô Dạ Kiết hiếm khi cười một cái, bàn tay thân mật dán lên trán nàng ta, "Vẫn là nàng có cách."
"Hoàng thượng," Thi Tiệp Dư nhân thể cọ vào lòng bàn tay của hắn, "cô ấy không cần quá nhiều, chỉ là một phần tôn nghiêm mà thôi." Thanh âm của cô gái, rất nhẹ, rất ôn nhu, lại mang theo sầu tư thầm kín, phiêu du bất định.
"Vậy tôn nghiêm của nàng thì sao, trẫm đã cho rồi chứ?" Hai tay Cô Dạ Kiết giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, ánh mắt nghiêm túc kiên định.
Nàng ta giãn đầu mày, trên mặt đầy ý cười, "Thần thiếp rất hạnh phúc." Mang theo một chút thẹn thùng, Thi Tiệp Dư vòng đôi tay quanh hông hắn, "Hoàng thượng..." Giống như đột ngột nhớ đến chuyện gì đó, nàng ta vội vàng ngẩng đầu lên.
"Sao vậy?" Cô Dạ Kiết không hiểu.
"Thất Duệ đó, thật sự biết thôi miên sao?" Thi Tiệp Dư mặt đầy lo lắng, "Thật đáng sợ."
Sắc mặt Cô Dạ Kiết lạnh như băng, trong lòng thế nhưng lại nổi sóng mãnh liệt, Thi Tiệp Dư không đợi hắn trả lời, liền tự mình tiếp lời, "Hôm đó hoàng hậu bị cưỡng ép, nhất định là bị hắn mê hoặc, hoàng thượng, nương nương vẫn ổn chứ?"
"Nàng ấy rất ổn!" Nam tử dứt khoát, có chi vị như cắn răng mà phát ra.
"Hoàng thượng," Thi Tiệp Dư lắc đầu, hắng giọng nói, "tâm tư của nương nương sâu sắc vô cùng, người bị thôi miên, sẽ không thể ngủ yên trong một khoảng thời gian rất dài. Hoàng thượng, người nên ở bên cạnh hoàng hậu."
Cô Dạ Kiết không nói gì, hai tay chống trên giường, thân thể nằm nghiêng.
"Hoàng thượng người nghĩ xem, người bị thôi miên, thì không còn là chính mình nữa. Theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng lại bị gắt gao vây khốn, bất lực như vậy, người khác sợ là khó có thể thể nghiệm." Trên gương mặt trắng nõn của cô gái lộ ra tiếc hận, "Nương nương không nói, hoàng thượng người cũng xem như không có chuyện gì sao?" Thi Tiệp Dư kiên nhẫn khuyên giải, "Thần thiếp thật cảm thấy, hoàng hậu giống hệt như hoàng thượng, người với người thật ra rất đơn giản mà."
Thi Tiệp Dư không hiểu, "Thần thiếp vốn nghĩ, cả đời cứ bị hoàng thượng che giấu như vậy, thần thiếp cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, hoàng thượng, người biết, nguyện vọng lớn nhất trong lòng thần thiếp là gì không?"
Tin bùn cuối ngày: Bạn chip đang rất cao hứng mần nốt đoạn này, ai ngờ 'tủm' một cái, đoạn tiếp theo chẳng có liên quan cái mốc gì đến đoạn ở trên, tự dưng lại nhảy sang miêu tả hành động và lời nói của hai nhân vật nào đó trong truyện nào đó (bạn chip cũng chịu chẳng bik là có lộn rì không đây,) kéo xuống một tí nữa thì lại trở lại câu truyện của chúng ta cơ mà hết đoạn hoàng thượng nói chuyện với Thi Tiệp Dư rồi, đến đoạn hoàng thượng đang diễn 'cảnh nóng' với Duyệt Nhi. Ôi sặc máu, mất đúng cái đoạn hay!! (nước mắt lăn dài). Mân me quần què cả buổi tối tìm đủ chỗ moi cho bằng được cái đoạn 'nong nóng' bạn chip rất trông chờ, cơ mà kết quả là hai chữ 'bó tay'. Cả truyenyy và đủ thứ đường link đọc truyện raw đều bị thế cả. Túm lại, hôm nay các nàng và cả chip đây đành ngậm ngùi dừng ở đây và bị mất mất một đoạn truyện, rồi ngày mai lại ngậm ngùi 'cảnh nóng lâu lắm mới có một lần'chỉ còn được một nửa. Thế nên chúng ta cùng ôm hận, đừng nàng nào hỏi han chọc vào nỗi đau bạn chip nữa nhóe, để chip tĩnh tâm mần mò xem có ra được ko?? Rất ba chấm...
Y phục rơi vãi chồng chéo, trải đầy cả một tầng trên giường, ôm lấy bả vai nam tử, Phong Phi Duyệt liền cảm thấy không còn sợ hãi như vậy nữa, hai chân vòng quanh thắt lưng hắn, cần cổ người con gái, hiện ra đường cong mê hoặc.
Theo động tác hắn tiến vào, toàn thân Phong Phi Duyệt cứng đờ, tiếng nỉ non bị đè nén ngay lập tức thoát ra khỏi miệng. Nam tử luật động, cuồng dã mà bất kham, hưởng thụ, dường như không có, chỉ có thể bị động. Loại cảm giác này, sao lại quen thuộc như vậy? Phong Phi Duyệt ngẩng đầu, theo cuồng bạo mê loạn đột ngột đánh tới mà yêu kiều kêu ra tiếng. Đều ở Lạc Thành... nàng nhắm chặt hai mắt, kí ức đã ngủ say, cũng dần dần thức tỉnh trở lại.
"Lần đó, là chàng sao?" Nàng do dự hết lần này đến lần khác, vẫn là hỏi ra khỏi miệng, mơ hồ, nàng cảm thấy vị quân vương này nắm giữ được tất cả mọi chuyện, ít nhất, mình không phải Quân Duyệt thật sự, hắn rõ hơn bất kỳ ai khác.
Cô Dạ Kiết nhấc eo, hai tay chống bên người nàng, con ngươi màu hổ phách, khiến người ta khó có thể nắm bắt, ngữ điệu càng thêm lúc sáng lúc tối, "Nàng hy vọng là ta sao?"
Phong Phi Duyệt ngẩn người, đại não không kịp phản ứng, hai chân liền bị tách ra, chỉ thấy lụa trắng đầy trời, giống như đóa hoa thanh tân trang nhã hé nở, lướt qua gò má, lướt qua nam tử chặt chẽ giao triền.
Đêm hôm đó, rốt cuộc là ai, thái độ cả hai người đều mập mờ bất định. Nàng khẽ nhếch cánh môi, cười một tiếng, không suy nghĩ thêm nữa. Ngoài chịu đựng, chính là tận lực nghênh hợp.
Mồ hôi thanh ngát tinh mịn, nam tử rút ra, chôn người xuống, chỉ ở bên tai Phong Phi Duyệt thì thầm một câu, liền ngủ thật say, hắn nói, "Trẫm rất mệt."
Nghiêng đầu đi, trán của hắn tựa lên gò má nàng, ngón trỏ Phong Phi Duyệt đặt nhẹ lên khóe môi hắn, "Thiếp cũng rất mệt."
Mệt, đến rốt cuộc, là thân, hay là tâm? Hai người cùng tựa vào nhau, hơi thở đan xen, ngủ thật say.
Nán lại vài ngày, Thất Duệ cũng không xâm phạm nữa, thua chính là thua. Phong Phi Duyệt nhẹ nhõm, cuối cùng có thể ngủ một giấc an ổn. Vết thương của Thi Tiệp Dư đã đỡ hơn vài phần, ở lại thêm mấy ngày, đoàn người liền rời Lạc Thành.
Đi vào đường lớn đế đô, sắc hoa hai bên bờ sông đẹp không sao tả xiết, Phong Phi Duyệt cùng Ngọc Kiều ngồi trong xe, nhìn đoàn kỵ mã tiến vào cổng thành, lòng nàng không hề buông lỏng, chỉ cảm thấy hoang mang buồn bực.
Hoàng cung này, lúc này từ nhìn từ bên ngoài, rường cột trạm chổ, vươn lên tận trời cao, nữ nhân khắp thế gian, có ai không muốn bước qua cổng cung, lấy được vạn thiên sủng ái kia.
Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn đi, lại có tâm tư khác.
Đoàn người xuống xe ngựa, Đào Tâm tùy thân hầu hạ sau lưng Thi Tiệp Dư, Phong Phi Duyệt cùng nàng ta đi theo bên cạnh Cô Dạ Kiết, theo lý, phải đến chỗ thái hậu hai cung thỉnh an trước.
Trong ngự hoa viên, cảnh sắc nồng đậm, đạp lên dương quang nhỏ vụn dưới nền đất. Chẳng mấy bước đã đến tẩm điện thái hậu.
Thái giám bên ngoài định đi vào bẩm báo, lại bị Cô Dạ Kiết vung tay cản lại. Đi vào đại điện, từng đạo từng đạo bình phong cổ kính dựng đứng hai bên, trong điện không có một bóng người, lặng ngắt như tờ.
Phong Phi Duyệt đi theo bước chân Cô Dạ Kiết hướng về phía nội điện, mơ hồ, nghe thấy một hồi tiếng cười lanh lảnh của cô gái, "Cô mẫu, Minh Nhi lại thua rồi."
"Biết hoàng thượng sắp sửa trở về, trong lòng liền buông thả rồi à?" Âm thanh giễu cợt, nhưng lại có mười phần ý cười.
"Cô mẫu..." Cô gái nũng nịu, bên trong truyền đến tiếng vang xếp đặt quân cờ.
Đi vào nội điện, rộng rãi sáng sủa, đầu tiên đập vào mắt chính là Tây thái hậu ngồi chính giữa, một thân phục sức tôn quý, trên tay đang cầm một túi sưởi, nửa người trên dựa vào giường quý phi, đang đánh cờ cùng Minh hoàng quý phi ở đối diện.
"Hoàng thượng..." Cô gái lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, giật mình kinh ngạc, thần sắc trên mặt lập tức vui mừng không thôi, "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
"Đứng dậy đi." Cô Dạ Kiết không nóng không lạnh, đứng nguyên chỗ cũ, cũng không hành lễ với thái hậu.
Phong Phi Duyệt trước sau vẫn bất động, lại nghe thấy một hôi âm thanh từ trong góc bên cạnh truyền đến, "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương." Nàng thuận thế nhìn lại, chỉ thấy Quân Nghi hai tay chống mặt đất, khẽ động đậy hai đầu gối, hình như đã quỳ được một lúc rồi.
Nhìn thấy Phong Phi Duyệt, cô gái mừng rỡ cảm thấy an tâm không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên ý cười. Mấy phần mệt mỏi ban đầu, cũng bị che giấu.
"Nghi hoàng quý phi?" Cô Dạ Kiết nhấc chân đi tới, vẻ mặt lo lắng cực hạn, bóng dáng cao lớn, khiến người khác có cảm giác bị đè nén mười phần, chớp mắt một cái, nam tử đã đứng trước mặt Quân Nghi, quanh thân, sát khí đằng đằng, "Nền đất lạnh như vậy, là ai bảo nàng quỳ?"
(Chip thấy nhiều nàng thắc mắc hoàng thượng với Thật Duệ ai là nam chính, thiệt ra thì lúc chip đọc cũng chẳng biết anh nào là nam chính vì má Yêu tung hứng quá giỏi, thôi thì các nàng từ từ thưởng thức tài năng của má Yêu nhóe, chip hổng nói đâu, hê hê)