Chương 36: Giữ Được Hậu Vị

Phong Phi Duyệt ngẩng đầu lên, môi anh đào dần dần từ lạnh băng chuyển sang ấm nóng, sâu trong đáy mắt, đã tẩy đốt rực lửa, nàng đưa tay gẩy gẩy sợi tóc rơi trên cần cổ, không cho phép mình yêu thế trước mặt kẻ khác. Các ngươi muốn ta khóc, muốn ta làm loạn, ta liền cười càng lúc càng rạng rỡ. Nhân tình lạnh ấm, lòng người dễ thay đổi, nàng không tìm được một người có thể san sẻ cùng nàng, cứng rắn, đem chén rượu đắng này một hơi nuốt xuống, xuyên qua mà xuống, giống như độc dược cắn cốt, rõ ràng là đau đớn cực hạn, lại miễn cưỡng cười tươi, tư vị như vậy, không quá dễ chịu.

"Hoàng hậu, con còn có thể cười được?" Giọng điệu Đông thái hậu sắc bén, chỉ sáo dài nhọn dữ tợn đặt ở trước người.

"Không thể sinh hạ long tự, thì thế nào?" Phong Phi Duyệt ngước cao cái cằm cao ngạo, cổ tay thon dài vắt chéo sau lưng, "Người làm hậu, chẳng lẽ chính là dựa vào long tự hay sao? Hay là thái hậu người cũng cho rằng, địa vị của người hôm nay, là dựa vào hoàng thượng?"

Ai cũng biết, Cô Dạ Kiết là con của quý phi tiền triều, nhưng Tuyết quý phi đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, vì không trị được mà qua đời, sau đó mới đến lượt hai cung thái hậu tại vị. Mà hai người bọn họ, chỉ có Đông thái hậu sinh hạ được long tự, đó chính là đương kim Lệ vương gia.

Mắt phượng đông cứng, Tây thái hậu tụ nâng một cỗ nộ khí, tầm mắt chuyển ngược lại ném lên trên cái bụng của Minh hoàng quý phi, "Bổn cung hổ thẹn với tổ tiên, không sinh hạ được long mạch cho hoàng thất, cho nên, mới nhường lại hậu vị uội muội của mình, Đông thái hậu. Bổn cung cũng thừa nhận, hai tỷ muội chúng ta có thể có ngày hôm nay, không thể thoát khỏi liên quan với hoàng đế." Bên cạnh, Đông thái hậu nhíu chặt lông mày, như có bất mãn.

Khoảnh khắc này, Phong Phi Duyệt cảm nhận được sâu sắc thế nào là tứ cố vô thân, đứng bên trong tẩm điện khổng lồ, nàng đứng ở nơi khuất sáng, hoa văn phượng hoàng trên người nhuốm đầy ánh nắng mặt trời rọi xuống, dung nhan mê hoặc hào quang, nàng cô độc một mình, là lạnh lùng, là gai nhọn đầy người, không thể lấn át, "Ý của Thái hậu, là bảo nhi thần tự động lui khỏi hậu vị?"

Cô Dạ Kiết nhìn hai người không ai nhường ai, không ngờ mới ngày đầu tiên, đã có kịch hay liên tiếp.

Mà Mạch Thần Lại, vẫn đứng ở bên cạnh Phong Phi Duyệt, nhìn gò má nàng lãnh đạm đến cực hạn, tim lại theo đó co rút đau đớn. Khóe miệng nàng cong lên, nào có ý cười, rõ ràng là cô đơn, không ai có thể cảm nhận được.

"Hoàng hậu biết được là tốt." Tây thái hậu từng bước từng bước ép sát, kéo Minh hoàng quý phi đến trước mặt, "Nhìn chung hậu cung, trừ hoàng hậu, chỉ có Minh hoàng quý phi thân phận tôn quy nhất, mà nó lại là tần phi duy nhất mang thai long tử..."

"Thì ra, thái hậu đến cả người thay thế cũng nghĩ xong rồi." Trong mắt Phong Phi Duyệt đầy khinh miệt, vẻ mặt vô vị liếc nhìn cái bụng của Minh hoàng quý phi một cái, "Chưa nói đến thế cục giang sơn bây giờ không vững chắc, chỉ nhìn đứa bé trong bụng này mà nói, thái hậu, người có thể đảm bảo, trong hậu cung không có ai có thể sinh hạ long tử trước, hoặc là, thời vận không tốt, trời sinh... chết yểu cũng không chừng."

"Cô, hoàng thượng..." Minh hoàng quý phi khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến mức run rẩy, nàng ta thuận thế tựa sát về phía Cô Dạ Kiết, "Hoàng hậu cư nhiên lại nguyền rủa đứa bé trong bụng thần thiếp."

Một câu nói, lãnh đạm không thèm ngó ngàng, Cô Dạ Kiết vốn đang chờ xem kịch vui đứng dậy, hắn muốn ngồi yên xem hổ đấu, mà Phong Phi Duyệt cũng muốn, mượn cơ hội sờ thóp của hắn. Nói cách khác là muốn nhìn rõ xem, Quân gia cùng thái hậu hai cung, đến cuối cùng là bên nào chiếm được ưu thế.

Khóe miệng Cô Dạ Kiết kéo nâng ý cười, đôi con ngươi quỷ dị cực hạn kia đột nhiên lóe lên một tia sắc nhọn, vươn tay nắm tay Minh hoàng quý phi lên, "Chuyện sau này, ai cũng không nói chính xác, hoàng hậu cũng chỉ là nhắc nhở một câu mà thôi."

"Hoàng đế," Hai mắt Tây thái hậu sáng quắc, rất có khí thế dọa người, "vị trí của Đông cung này, cũng đến lúc đổi chủ rồi."

Minh hoàng quý phi nghe vậy, bàn tay nắm lấy cánh tay Cô Dạ Kiết mừng rỡ siết chặt, khiến ống tay áo minh hoàng chi sắc tôn quý bị bắt đến uốn nếp. Đối với hậu vị này, nàng ta ôm quá nhiều hy vọng mong mỏi, hôm nay, chỉ cần một câu nói của hoàng đế, là đã nằm trong lòng bàn tay.

"Thái hậu," Cô Dạ Kiết không nhanh không chậm, đôi con ngươi thâm trầm dị thường sắc bén cực kỳ, hắn sâu sắc chiếm lấy từng biểu cảm trên mặt Phong Phi Duyệt, môi mỏng hung hiểm khẽ mở, "Chuyện phế hậu, không cần thái hậu phải quan tâm."

"Hoàng đế," Nơi đáy mắt Tây thái hậu có căm tức, "chuyện này quan hệ đến chính thống cả Huyền Triều, bổn cung không thể không quản."

"Trẫm là hoàng đế, chẳng lẽ, chẳng lẽ ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm chủ được hay sao?" Thanh âm Cô Dạ Kiết lãnh liệt, Minh hoàng quý phi bên cạnh phát giác nam tử đột nhiên tức giận, vội vàng buông tay ra.

"Chuyện nhỏ? Hoàng đế thật sự cho rằng đây là chuyện nhỏ?" Hai người giằng co, khiến Phong Phi Duyệt ở bên cạnh không nhịn được vặn chặt đầu mày, kiên trì của Cô Dạ Kiết, là vì củng cố địa vị của Quân gia ở hậu cung, chỉ có khiến thế lực hai bên ngang nhau, mới sẽ không, trong khoảng thời gian ngắn tạo thành uy hiếp trí mạng ình.

"Chẳng qua là trẫm thiếu đi một mạch con cháu mà thôi," Cô Dạ Kiết nói nhẹ nhàng, đưa tay kéo Phong Phi Duyệt đến bên cạnh mình, "hoàng hậu, trẫm là không thể nào phế bỏ."

"Hoàng đế..."

Phong Phi Duyệt nhìn thái hậu hai cung, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia tinh quang, nàng thừa dịp thái hậu hai cung nộ khí bừng bừng, đúng lúc chen vào một câu, "Hồi bẩm thái hậu, hoàng thượng, thần thiếp có một cách thích hợp."

Liên quan đến Quân gia, liên quan đến an nguy của bản thân, ngữ khí của người con gái lại có thể nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy như vậy, "Cách gì?"

Phong Phi Duyệt cảm nhận được bàn tay nơi thắt lưng, nàng vươn tay, nắm lấy ống tay áo Cô Dạ Kiết, theo bản năng, phảng phất như tâm cũng có thể anh tĩnh được vài phần, nàng không cần hắn phải biết nóng hiểu lạnh. Chỉ cần một chỗ có thể dựa vào, không để nàng sụp đổ trước mặt người khác, "Trong nhà thần thiếp còn có một muội muội, tên là Quân Nghi, phẩm tính ôn nhu, càng là mỹ nhân hiếm có, thần thiếp hy vọng, hoàng thượng có thể chấp thuận uội muội của thần thiếp tiến cung, bầu bạn với hoàng thượng."

Cô Dạ Kiết cảm thấy, lực đạo nắm ống tay áo của mình càng lúc càng thu chặt, hắn lạnh mắt liếc nhìn gò má Phong Phi Duyệt, mà nàng, thì lại quay đầu cười khẽ một tiếng, bồi thêm một câu, "Lại giống như thái hậu hai cung lúc trước cùng nhau hầu hạ tiên hoàng, hoàng thượng, được không?"

Mày mà, mình với Cô Dạ Kiết không phải vợ chồng chân chính, may mà, mình không hề yêu hắn. Tỷ muội cùng chung một chồng, đới với nàng mà nói, là tuyệt đối không thể được. Mà bây giờ, nàng vừa hoàn thành chuyện Quân Ẩn đã giao phó, lại có thể lùi một bước, người khôn giữ mình, hà cớ gì mà không làm đây? Tầm mắt, giống như đang giằng co rơi lên trên bụng Minh hoàng quý phi, một hồi đau nhức, từ đáy mắt truyền thẳng vào tim, nàng cường ngạnh cưỡng bách mình mở to mắt, ý cười trên môi, đắng ngắt đến điêu linh.

"Không được!" Tây thái hậu trước một bước, nhất mực cự tuyệt, lại nhất thời không tìm ra được lý do phản bác.

"Được!" Ngay sau đó, đầu mày Cô Dạ Kiết giãn ra, ý cười nồng đậm, tất cả tâm tình che giấu nơi khóe mắt, "Ba ngày sau, liền đưa nàng ta vào tiến cung."

"Tạ hoàng thượng." Phong Phi Duyệt giãn mặt ra, trên mặt lại là một mảnh lãnh đạm.

Mà Minh hoàng quý phi thì lại không giấu giếm được tâm tình, bây giờ, không đưa được mình đến ngôi hậu vị không nói, còn thêm một Quân Nghi chưa nhìn thấy mặt mũi. Nàng ta siết chặt nắm tay, con ngươi hung ác nham hiểm.

"Hoàng đế, chuyện lớn như thế há có thể đùa giỡn?" Tây thái hậu nghiêm giọng ngăn cản, "Bổn cung đề nghị, đem chuyện này công bố trước triều đình."

"Hừ!" Cô Dạ Kiết cười lạnh một tiếng, chợt vung tay áo, Phong Phi Duyệt bên cạnh không kịp chuẩn bị, liền vội vàng rụt tay lại, "Tây thái hậu, người vẫn cho rằng trẫm là đứa trẻ ba tuổi hay sao?"

Không để ý đến thái hậu hai cung sắc mặt trắng bệch, hắn vung tay áo rời thẳng

"Hoàng đế..."

Nhìn thân ảnh kiên nghị dị thượng kia, Tây thái hậu hung hăng cắn chặt răng, "Cánh đã cứng cáp, quả thật là thu lại không được."

Một lúc lâu sau, Phong Phi Duyệt cảm thấy không cần phải lưu lại nữa, liền nhẹ nhàng cúi đầu nói, "Nhi thần xin được cáo lui trước."

"Thần cáo lui." Gần như là đồng thời, Mạch Thần Lại cũng mở miệng nói.

"Cô mẫu..." Minh hoàng quý phi hoảng loạn nhìn bóng lưng hoàng đế biến mất trước cửa An Ninh Điện, nàng ta xoay người, trong mắt đã trong suốt.

Đông thái hậu thấy vậy, tức tối đến không nói ra được một câu, chỉ là phẫn hận khoát khoát tay, hai người liền một trước một sau đi ra khỏi đại điện.