Chương 35: Không Thể Sinh Chửa

Nàng chống một tay trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn bệch nhợt nhạt, hai người ngồi phía trên hai mặt nhìn nhau, Tây tháu hậu thay đổi thái độ lạnh nhạt, nhỏ giọng hỏi, "Hoàng hậu, đây là làm sao?"

"Bẩm tháu hậu, nhi thần không sao, chỉ là dạ dày có chút khó chịu." Một tay Phong Phi Duyệt đè lên phần bụng, cố nén khó chịu.

"Hoàng hậu, con vào cung mới chỉ có mấy ngày đúng chứ?" Tây thái hậu nghiêm mặt hỏi, "Khoảng thời gian con mất tích kia, có từng gặp mặt hoàng đế không?"

Phong Phi Duyệt ngước mắt, chỉ thấy người phụ nữ kia điềm đạm hoa lệ, trong đôi con ngươi bị tận lực che giấu lóe lên tia sáng, "Bẩm thái hậu, không có!" Nàng sẽ không ngốc đến nỗi, tự mình bán đứng mình.

"Hả?" Khóe môi Tây thái hậu kéo lên, trong mắt hiện rõ vài phần đắc ý, "Người đâu, mời Mạch y sư tới đây."

"Dạ, thái hậu." Bên cạnh, nha hoàn nhận lệnh, bước chân như bay đi thẳng ra ngoài.

"Thái hậu, nhi thần cũng không có gì đáng ngại." Phong Phi Duyệt muốn ngăn cản, lại thấy Thái hậu hai cung, tựa như trao đổi với nhau, dung mạo mặt mũi giống nhau, ngay cả ý cười nơi khóe miệng cũng không khác, tầm mắt hai người càng thêm nhất trí rơi lên trên bụng của nàng.

Phong Phi Duyệt từ trong vẻ mặt mập mờ không rõ kia, phát giác ra mấy phần, chẳng lẽ là...

Trên mặt nàng không có chút biểu tình, mà đáy lòng, cũng lạnh lẽo thấu xương, dù chỉ là một chút chút cơ hội, những người này cũng muốn trừ khử mình đi.

"Hoàng hậu..." Sau lưng, truyền đến thanh âm của Cô Dạ Kiết, Phong Phi Duyệt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn một thân long bào, nhất định là vừa mới lâm triều xong.

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."

"Sao vẫn còn quỳ?" Cô Dạ Kiết tiến vào đại điện, nhưng vẫn chưa hành lễ, thân thể cao lớn đứng bên cạnh nàng, tăng thêm mấy phần áp lực.

"Hoàng hậu, đứng dậy đi." Tây thái hậu lúc này mới lên tiếng, nàng chậm rãi đứng dậy, bước thong thả đi đến bên cạnh hắn, "Hoàng đế, Duyệt Nhi nó thân thể khó chịu, bổn cung đã gọi Mạch y sư tới đây."

"Ồ?" Cô Dạ Kiết vươn tay, kéo nàng đến bên cạnh mình, "Chỗ nào khó chịu?"

"Thần thiếp không sao, chỉ là dạ dày có chút đau trướng." Ở trước mặt người khác thân mật với hắn như vậy, Phong Phi Duyệt không thể cự tuyệt, chỉ có thể im lặng không dám phản kháng.

"Triệu chứng này, lại cùng với lúc Minh Nhi nghi ngờ mang long tử, rất là giống đây." Đông thái hậu vuốt thẳng nếp uốn dưới người, đứng lên đi đến bên cạnh đám người.

Phong Phi Duyệt mím chặt môi trái tim, rõ ràng cảm giác thấy bàn tay rơi trên thắt lưng mình khẽ siết lại, lạnh lẽo trên người nam tử, phút chốc liền rót xuống. Nàng khẽ nhíu đầu lông mày, cùng Cô Dạ Kiết nhìn thẳng mắt nhau, "Thần thiếp chỉ sợ, không có phúc phận này."

Kỳ kinh nguyệt của nàng vừa mới qua, huống hồ, sau khi vào cung, hoàng đế tuy là hằng đêm ngủ lại Phượng Liễm Cung, nhưng vẫn chưa chân chính sinh hoạt vợ chồng, thái hậu hai cung này, không khỏi quá nôn nóng.

"Thái hậu, hoàng hậu vào cung mới bất quá chỉ mới vài ba ngày, cho dù trẫm có bản lĩnh thông thiên, cũng sẽ không mang thai liền ngay bây giờ." Ánh mắt Cô Dạ Kiết sắc sảo nhạy bén, trong giọng điệu hàm chưa giễu cợt, hai lão ma ma này đánh chủ ý gì, hắn rõ ràng hơn ai khác.

"Thần tham kiến hoàng thượng, thái hậu hai cung, hoàng hậu nương nương..." Không qua bao lâu, Mạch Thần Lại đã tiến vào.

"Mạch y sư," Tây thái hậu thần sắc nghiêm trọng, thay đổi giọng điệu, "hoàng hậu thân thể khó chịu, bổn cung đặc biệt truyền ngươi tới xem một chút."

Thân thể khó chịu? Gương mặt tuấn tú của Mạch Thần Lại lạnh băng như sương, nhìn thấy Phong Phi Duyệt khỏe mạnh mà đứng trước mặt mình, lúc này mới khẽ thở ra một hơi. Hắn quá mức nhạy cảm, lại nói dược hiệu của phu thê quấn này cho dù phát tác, cũng sẽ không trong thời gian ngắn như vậy. Kiềm nén cái loại mất tự nhiên đó xuống, hắn tiến lên trước, "Nương nương, có thể vươn tay phải ra không?"

Phong Phi Duyệt do dự một chút, vẫn là đưa tới.

Một tay kéo tay nàng, ngón tay thon dài của Mạch Thần Lại đặt trên cổ tay Phong Phi Duyệt, thần sắc nặng nề, ngón trỏ điểm chính xác nơi kinh mạch, một cỗ hơi thở yếu ớt, theo lục phủ ngũ tạng từ từ nhiễm động. Phong Phi Duyệt nhìn chăm chú vẻ mặt của hắn, trong lòng, theo đó bất an.

"Mạch y sư, có kết quả chưa?" Cô Dạ Kiết không vui thúc giục, giữa hai đầu mày nhíu lại.

Nhưng, nam tử lại là mắt điệc tai ngơ, thái độ lãnh đạm, khiến tôn vương bên trên long nhan giận giữ.

"Hoàng thượng..." Minh hoàng quý phi đỡ cái bụng cũng không hiện lên rõ ràng, do nha hoàn hai bên trái phải đỡ đi tới.

Tầm mắt Phong Phi Duyệt rơi lên trên gương mặt xinh đẹp kia, nhưng không ngờ, cổ tay truyền đến một hồi đau nhức, nàng giật mình ngoái đầu nhìn lại, vừa đúng lúc tầm mắt đối diện với Mạch Thần Lại. Đôi con ngươi thâm thúy, giống như đang che giấu cái gì đó, mông lung mà bất đắc dĩ, đầu ngón tay nắm lấy tay nàng, dùng sức đến trắng bệch.

"Mạch y sư?" Nàng khẽ gọi, đồng thời, thử rút thẳng tay lại.

Minh hoàng quý phi thấy người trong phòng, tất cả đều vây quanh một chỗ, liền vượt lên trước cười nhạo nói, "Không hổ là hoàng hậu, có thể làm phiền Mạch y sư đại giá."

Phong Phi Duyệt cũng không đem mấy lời châm chọc của nàng ta để trong lòng, nàng không hề chớp mắt nhìn chăm chú đôi đồng tử kia, giống như từ bên trong, đọc ra được chút gì đó, "Mạch y sư, bổn cung nếu thật có chuyện, ngươi không cần phải gạt ta."

Trên gương mặt ôn nhu tuấn nhã, lộ ra vài tia hổ thẹn, chỉ thấy Mạch Thần Lại sắc mặt trở nên xám xịt, nhỏ giọng hồi bẩm, "Thân thể nương nương cũng không có gì đáng ngại, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Đông thái hậu không nhịn được thúc giục, Tây thái hậu bên cạnh một phát bắt lấy cổ tay Đông thái hậu, ngón tay ẩn dưới tay áo, dùng sức cuộng lại thật chặt, "Muội muội không cần vội, để Mạch y sư từ từ nói." Đông thái hậu cứng rắn ngừng bước, đối với tỷ tỷ của mình, bà ta từ trước đến giờ không thể đoán định được. Tây thái hậu ẩn nhẫn, xử sự bất kinh, lại là điều Đông thái hậu muốn nhưng càng không thể có được.

"Chỉ là..." Mạch Thần Lại giống như đang do dự, ánh mắt tràn đầy thăm dò nhìn về phía Cô Dạ Kiết.

"Nói!" Một chữ, uy nghiêm hữu lực, càng khiến tim của người khác, theo đó treo ngược trên cao.

"Từ mạch tượng nhìn lại, hoàng hậu nương nương chỉ là tì vị* không tốt, điều dưỡng vài ngày là được, kỳ thực.... thân thể nương nương đã bị tổn thương, sau này, sợ là khó có thể sinh thượng long tự." Mạch Thần Lại bất đắc dĩ, bẩm báo tường tận. Tất cả mọi người đều kinh ngạc theo ngữ ý trong lời nói của hắn, có tiệc hận, có vô vị, mà càng nhiều hơn, chính là cười trên nỗi đau của người khác, đã được toại nguyện. Chỉ có một mình Phong Phi Duyệt, bình tĩnh dị thường, nàng nhìn Mạch Thần Lại cúi thấp đầu xuống, ánh mắt của hắn không lừa được người, hắn nhất định là giấu giếm chuyện gì đó chưa nói.

(Tì vị: Dạ dày)

"Sao có thể như vậy?" Minh hoàng quý phi trợn trong đôi mắt xinh đẹp, lộ ra vài phần khó tin, mà khóe miệng kia đã kéo ra ý cười nhẹ nhõm, cũng không lừa được người, "Mạch y sư, ngươi đã xem kỹ chưa?"

"Không sai được!" Trả lời dứt khoát, khiến trái tim đám người yên tâm lạc định.

"Thân là người đứng đầu hậu cung, vốn nên là mẫu nghi thiên hạ mới phải," Tây thái hậu mặt đầy chính khí kiêu ngạo, khóe mắt tinh xảo liếc nhìn Phong Phi Duyệt, "mà hoàng hậu, đã mất đi tư cách này."

Cô Dạ Kiết kinh ngạc, không thua bất cứ người nào tại đây, chuyện này hiển nhiên không có trong kế hoạch của hắn, mà Phong Phi Duyệt, càng thêm từ trên mặt hắn không nhìn ra chút hỉ nộ ái ố.

"Huyền Triều chúng ta, không thể dung thứ một hoàng hậu không có hậu duệ nối dõi!" Ngữ điệu Tây thái hậu kiên quyết, hôm nay dây ra thêm chuyện phiền phức, không khác nào đối với Quân gia mà nói, là đả kích có tính hủy diệt!

Nhân tính ở đâu? Từ đáy lòng Phong Phi Duyệt, kéo ý cười lạnh lẽo, nàng nhìn quanh biểu cảm trên mặt từng người một, đắc ý như vậy, ngay cả che giấu cũng cảm thấy dư thừa? Con, nàng đã từng cho rằng, xa xôi như vậy...

Bản thân mình từ nhỏ chính là cô nhi, nàng từng nghĩ, đợi đến khi mình có con rồi, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nó, nàng không biết yêu, yêu thương quá ít, đã quên mất thế nào là yêu. Nàng nghĩ đến rất nhiều, trong đầu, rối rắm hỗn loạn, nhưng duy chỉ có... nàng cũng giống hệt đám người bọn họ, không ngờ rằng kết quả lại như vậy.

Rốt cuộc, là ai đã bỏ lỡ ai?