Gần trong gang tấc, hơi thở của vị tôn vương này, không thể không nói là lạnh lẽo dị thường. Môi mỏng mím chặt, hơi thở nhẹ phả lên trên mặt nàng, nàng thử nháy mắt mấy cái, rốt cuộc cũng đỡ được một chút.
"Hoàng hậu, tối qua ngủ không ngon?" Lơ đãng rút tay lại, Cô Dạ Kiết như cười không, khóe miệng nâng lên.
"Chỉ là mấy ngày này, dễ dàng mệt mỏi mà thôi." Phong Phi Duyệt dựa sang một bên, cùng hắn giữ khoảng cách thích hợp.
Cô Dạ Kiết khẽ liếc mắt, chỉ thấy nàng, một tay chống dưới đầu, môi trái tim hơi khép, đôi con ngươi long lanh trong trẻo nhìn chằm chằm một chỗ, hiển nhiên là bộ dạng phong tình, xinh đẹp không tả xiết. Kề sát lên trước vài phần, ngửi hương thơm thấm đẫm trên mình người con gái, trên mặt như có say mê.
"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương." Nhưng mà, có kẻ không thức thời tiến đến quấy rầy.
"Chuyện gì?" Cô Dạ Kiết lòng đầy khó chịu, đang nhổm người ngồi dậy.
"Hoàng thượng, tẩmphòng bên kia sai nô tài tới đây hỏi một tiếng, hoàng thượng tối nay muốn chiêu tẩm* vị nương nương nào?" Trên tay thái giám bê một cái khay, đứng bên ngoài không giám ngẩng đầu lên.
(Tẩm: ngủ)
"Vào đây." Cô Dạ Kiết kéo ống tay áo lên, một tay vuốt thẳng.
"Dạ, hoàng thượng." Nhắm mắt theo đuôi tiến vào, tiểu thái giám nhỏ tuổi bất quá chỉ mới mười lăm mười sáu, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm mặt đất không dám ngước lên. Hai đầu gối cúi quỳ xuống dưới đất, cầm trong tay cái khay cung kính đưa tới trước mặt Cô Dạ Kiết, để hắn lật thẻ bài.
Từng thẻ kim bài thuần sắc được gọt dũa tinh xảo, thình lình hiện ra trước mắt Phong Phi Duyệt, đuôi bài, đều đồng loạt treo một cái tua cờ như nhau, đèn cung đình chiếu sáng, phát ra tầng tầng ánh sáng lạnh lẽo.
Đây chính là chế độ lật thẻ bài, hậu cung ba nghìn giai nhân, hoàng đế không thể ban sủng toàn bộ.
Cô Dạ Kiết nhìn nhìn mấy thứ kim bài lập úp kia, tùy ý vươn tay, đầu ngón tay vừa chạm đến mép thẻ bài, liền rụt lại. Cả người hắn kề lại gần phía Phong Phi Duyệt, bàn tay ôn nhu thân mật nâng bàn tay mềm mại rơi ở bên cạnh lên, "Hoàng hậu, nàng lật đi."
"Thần thiếp không dám!" Nàng thành thật đáp lời, bàn tay cuộn lại.
"Trẫm bảo nàng lật, nàng phải lật!" Đáy mắt Cô Dạ Kiết có chút bực bội, cầm tay nàng lên đặt vào trong khay.
Lòng bàn tay chợt lạnh băng, kim loại tinh chất cứng rắn dập lên đầu ngón tay có chút đau, "Vậy thần thiếp tùy ý lật xem."Nàng nhìn bảng tên bày la liệt từng hàng, đặt tay lên chiếc thẻ bài đầu tiên phía trên, lật ra. Chỉ thấy bên trên, chạm khắc một hàng chữ nhỏ, nàng tuy là đối với chữ viết của Huyền Triều không hiểu nhiều lắm, nhưng, mấy chữ này vẫn có thể nhận ra được.
Phượng Liễm Cung, hoàng hậu!
"Chúc mừng nương nương." Thái giám quỳ dưới đất vội vàng lên tiếng chúc mừng, nhẹ nhàng lui khỏi đại điện.
"Trẫm biết ngay, hoàng hậu sẽ để trẫm ở lại Phượng Liễm Cung." Cô Dạ Kiết nhếch môi cười, trong giọng nói, không nghe ra là nghiêm túc hay là đùa giỡn.
Đây, rõ ràng là dựa vào vận may, như thế nào lại biến thành nàng tình nguyện, "Hoàng thượng, đây là do vận khí của thần thiếp thôi." Phong Phi Duyệt thần sắc vô vị, giọng nói càng giống như 'có cũng được mà không có cũng chẳng sao'.
"Ồ?" Một tiếng ngờ vực, Cô Dạ Kiết đã đứng dậy ngồi vào chỗ chiếc bàn trước cửa sổ, phía trên, đang hâm nóng rượu, theo bếp lò đang xì xì bốc cháy, mùi rượu lan tỏa bốn phía.
Phong Phi Duyệt bất đắc dĩ, chỉ đành phải đi theo ngồi vào bên cạnh hắn, nhấc ấm rượu kia, rót đầy chén rượu trên bàn.
Cô Dạ Kiết nâng chén rượu nóng tỏa khói nghi ngút kia lên, kề tới trước môi mỏng, chỉ là dán chặt, nhưng vẫn không mở miệng nuốt xuống. Đôi con ngươi thâm thúy gần như trong suốt, vững vàng khóa chặt Phong Phi Duyệt.
"Sao vậy, hoàng thượng?" Đôi mắt tuyệt đẹp của nàng hiện lên mấy phần ngờ vực khó hiểu, "Có phải rượu nóng không?"
"Không phải," Cô Dạ Kiết đặt chén rượu xuống, trong mắt có thâm ý, "là lòng trẫm nóng."
Bàn tay nhỏ nhắn vừa muốn rút về, liền bị hắn siết chặt trong tay, Cô Dạ Kiết cầm tay nàng đưa tới bên môi, ở trên ngón tay mảnh khảnh của nàng nhẹ hôn, "Duyệt Nhi..."
Nàng nhẹ chau mày liễu, đoán không ra dụng ý của hoàng đế này là gì, "Lòng của hoàng thượng, cũng sẽ nóng sao?"
Đi tới Huyền Triều, nàng đối với vị tôn vương này tất nhiên cũng có chút hiểu biết. Biên quốc nhiều năm liên tục phân tranh, dân chúng trôi giạt khắp nơi, khói lửa bùng nổ, giết chóc tàn sát bừa bãi, hết thảy mọi thứ đây, đều là do hoàng đế bên cạnh nàng đây một tay tạo thành. Hung ác tàn bạo như vậy, có thể đem mũi tên sắc nhọn không chút do dự bắn vào giữa ngực một cô gái vô tội, tim của hắn, thật sẽ nóng sao?
"Trẫm từ trong mắt hoàng hậu, nhìn thấy một người khác," Cô Dạ Kiết đem tay Phong Phi Duyệt chống dưới cằm mình, "chúng ta, đều ích kỷ, trẫm cũng hy vọng, mỗi ngày hoàn thành xong triều sự, có thể có một người, hâm nóng sẵn rượu, ngày ngày chờ trẫm." Những lời này, nàng lại không nghe ra chút giả dối nào bên trong, chân thành như vậy, phảng phất như từ một đám mây bay vào trong tai nàng, là giả sử, nhưng lại hữu thanh hữu lực.
Bàn tay Phong Phi Duyệt bị hắn nắm lấy, không tự chủ được cuộn chặt, nàng nhìn về phía chiếc đèn lồng treo trên cao đằng kia, ngẩn ngơ mất hồn. Từ khi còn nhỏ, cho đến bây giờ, lòng của mình có khi nào từng giống như ngày hôm nay? Một câu nói của Cô Dạ Kiết, khiến nàng thầm hỏi lòng mình, nguyện vọng của nàng, cũng giống hệt như hắn, trước kia rất đơn giản, chỉ muốn tan học về nhà, có một miếng cơm nóng để ăn.
Mắt phượng hẹp dài khẽ liếc, chỉ thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, khóe miệng Cô Dạ Kiết lơ đãng kéo lên, cảm giác tháy tầm mắt bên cạnh nóng rực, Phong Phi Duyệt hoàn hồn, ngoái đầu lại nhìn nhau. Hắn, ý cười nơi khóe miệng, đã sớm lặng lẽ ẩn lui, người con gái xinh đẹp an tĩnh, chấp nâng bình rượu, lại phát hiện hắn không hề uống một giọt, chỉ đành phải thả lại chỗ cũ, "Hoàng thượng nếu thật muốn uống rượu ấm, hậu cung này phi tần rất nhiều, có ai không nguyện ý theo hầu."
Vẻ yếu ớt kia chợt thoáng qua trong nháy mắt, lại lần nữa bị che giấu đi, Cô Dạ Kiết tìm không ra được một phần nào. Không nhịn được, liền có vài phần thất vọng, bàn tay nhẹ bắt lấy cái cằm tinh xảo của nàng, "Hoàng hậu, cứ như vậy hy vọng đẩy trẫm về phía nữ nhân khác?"
Đôi con ngươi màu hổ phách, quả thực đã tràn đầy tức giận, hai tay Phong Phi Duyệt đặt trên đầu gối, cùng hắn đối mắt, "Thần thiếp không dám."
"Không dám? Hừ, trẫm thấy gan của nàng cực kỳ lớn!" Cô Dạ Kiết cười lạnh, trấn định tự nhiên trong mắt nàng, khiến hắn cất cao âm điệu máy phần.
Phong Phi Duyệt trầm mặc, không muốn phản bác.
Hai người đối mặt một hồi lâu, đáy mắt người con gái trước sau như một, trong trẻo không gợn chút sóng. Ngược lại, Cô Dạ Kiết lúc này thần sắc thiếu kiên nhẫn, càng lúc càng biểu lộ rõ rệt, hắn nặng nề gật đầu, "Hay một câu không dám!"
"Hoàng thượng quá khen." Phong Phi Duyệt tiếp lời, tiếc chữ như vàng, lại co giãn vừa đủ.
"Nàng..." Hai tay hoàng đế đặt trên bàn siết chặt thành quyền, thần sắc mù mịt, lại thấy nàng tuy là đang nhìn mình, nhưng đôi mắt như nước như ngọc kia, kỳ thực đã lướt qua thân thể hắn, nhìn về một nơi khác.
"Hoàng hậu, nàng hồi cung cũng đã được vài ngày, từ ngày mai, liền bắt đầu đi thỉnh an." Cô Dạ Kiết thu lại vẻ không vui, thần sắc bình tĩnh, đầu mày đuôi mắt hiển nhiên đã có phần đắc ý.
"Dạ, hoàng thượng." Phong Phi Duyệt không thắc mắc gì cả, đoán trước được, đây không phải chỉ là 'thỉnh an' mà thôi.
"À, đừng quên, thái hậu hai cung." Cô Dạ Kiết vừa dứt lời liền đứng dậy, nhìn xung quanh Phượng Liễm Cung rộng lớn, "Tẩm điện này của hoàng hậu, sao đến cả một nha hoàn gác đêm cũng không thấy."
"Là thần thiếp không quen, đã bảo bọn chúng canh giữ ở bên ngoài."
"Không quen?" Ngữ khí Cô Dạ Kiết, tràn đầy nghi hoặc, "Hoàng hậu là thiên kim thế gia, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, vạn người cung phụng, như thế nào vừa mới vào cung, liền quên mất thói quen lúc trước?"
Một câu đánh thức, Phong Phi Duyệt thầm cắn chặt răng ngà, một sơ suất nhỏ của mình, vẫn là bị Cô Dạ Kiết bắt được. Nàng đứng lên, hướng bên ngoài gọi, "Ngọc Kiều!"
"Có nô tỳ." Nha hoàn gác đêm ngoài điện từ từ tiến vào, xếp thành một hàng.
"Hoàng thượng thực muốn nghỉ ngơi rồi?" Phong Phi Duyệt nhìn về phái nam tử trước tấm bình phong, nhẹ giọng hỏi.
Cô Dạ Kiết cũng không trả lời, chỉ là giơ hai tay lên, nha hoàn bên cạnh hiểu chuyện, tiến lên hầu hạ hắn cởi áo.
"Nương nương, nô tỳ hầu hạ người." Ngọc Kiều thấy Phong Phi Duyệt vẫn chỉ đứng yên đó, tiến lên thúc giục.
Long bào rậm rịt bị cởi xuống, nha hoàn đem vòng đai quấn trên đỉnh đầu hắn lấy ra, đầu tóc đen nhánh cứ như vậy tán lạc rơi xuống, dán sát thắt lưng. Lồng ngực dày rộng hữu lực màu lúa mạch, hiện lên ánh sáng màu đồng cổ, Phong Phi Duyệt nắm lấy vạt áo trước ngực mình, xoay người sang chỗ khác, "Không cần, bổn cung tự mình làm."
Khuôn mặt nhỏ nhắn giống như ửng đỏ, thần sắc cực kỳ mất tự nhiên.
Cô Dạ Kiết đã được nha hoàn hầu hạ thay lên bộ đồ ngủ, tự lo nằm lên giường, Phong Phi Duyệt thấy hắn khép hai mắt phượng lại, đôi tay chống ra sau gáy, liền hướng phía đám nha hoàn nói, "Các ngươi vẫn là canh giữ ngoài điện đi."
"Nhưng mà, nương nương..."
"Đi xuống." Phong Phi Duyệt xoay người lại đi đến trước giường phượng, mặc theo y phục nằm xuống. Đám người thấy thế, chỉ đành nhất nhất lui ra.
Cho đến khi cửa điện bị đóng lại lần nữa. Cô Dạ Kiết mới mở mắt, cả tòa tẩm điện lại khôi phục tĩnh mịch giống như lúc trước, hai người nằm cạnh bên nhau, lại cảm thấy chia cách thật xa. Cái gọi là 'vợ chồng như người dưng nước lã', có lẽ chính là như vậy.
"Hoàng hậu nếu thật không quen, trẫm không ép buộc." Nhìn gò má của nàng, nam tử xoay người.
Phong Phi Duyệt nhận thấy được động tác bên cạnh, cũng nghiêng người ngược phía với hắn, "Tạ hoàng thượng."
"Trẫm chỉ là muốn nàng hiểu, đây là hoàng cung, tự có quy củ." Nói xong, liền xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Phong Phi Duyệt. Tất cả những gì nàng không quen, đến trước mặt hai cung thái hậu, chỉ có thể tìm đến bất lợi. Cô Dạ Kiết biết rõ, hắn ở trước mặt mọi người cho nàng phần cưng chiều này, kỳ thực, là gác trên cổ hai lão ma ma kia một thanh kiếm bén nhọn.
"Thần thiếp biết." Phong Phi Duyệt đáp lại một tiếng, liền theo đó xoay người, hướng bên trong mà ngủ.
Một giấc ngủ cạn, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Ngọc Kiều canh giữ bên cạnh giường phượng, "Nương nương, người đã tỉnh rồi."
Bàn tay nhỏ nhắn theo bản năng hướng bên cạnh sờ sờ, Cô Dạ Kiết, luôn trước khi mình tỉnh giấc, thì đã rời đi.
Đứng dậy xuống giường, Phong Phi Duyệt ngồi ngay ngắn trước gương đồng, một đầu tóc ngắn ngủn tấy nhiên không cần phải chải chuốt, chỉ là mấy thứ xiêm y trang sức rậm rịt kia, cũng đủ khiến nàng hoa mắt, "Nương nương, hôm nay là ngày hành lễ với thái hậu hai cung, không được qua loa sơ sài."
"Được rồi chứ?" Nàng nhấc hai tay lên, nhìn một thân cung trang đỏ rực, không biết nên khóc hay nên cười. Chỗ ống tay áo, thêu hoa văn phượng hoàng, cả một bộ y phục miêu tả tư thái phượng hoàng dục hỏa thịnh thế.
"Nương nương thật là đẹp." Ngọc Kiều từ trong thâm tâm tán thưởng, đem lấy làn váy kiều diễm ở phía sau nàng nắm trong tay.
Tẩm điện thái hậu hai cung, nằm ở cung điện phía tây, đi qua một vườn thượng uyển sâu, Phong Phi Duyệt bước xuống phượng liễn, một tay giữ lấy cổ tay Ngọc Kiều, đi vào An Ninh Điện. Vừa nhấc chân bước vào, liền nhìn thấy hai người ngồi ngay ngắn trước chiếc bàn gỗ tử đàn trạm trổ, Đông thái hậu vận một bộ cẩm y lá phong diệp đỏ, mà Tây thái hậu, lại mặc áo gấm xanh thẫm vòng hoa văn sam cao quý lộng lẫy, nhìn Phong Phi Duyệt từng bước từng bước lại gần, hai người nhìn nhìn nhau, chờ nàng tiến đến đây.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu." Nàng khẽ cong hai đầu gối, cúi người xuống.
Trên mặt Đông thái hậu lộ ra mấy phần giễu cợt, ý vị khuây khỏa, thấy Phong Phi Duyệt quỳ gối dưới điện, chỉ là nhếch môi cười lạnh.
Đầu gối, bởi vì dập xuống đất một lúc lâu mà truyền đến tê nhức, mặt đất lạnh như băng, lộ ra lạnh lẽo thấu xương, mà hai người phía trên lại không có chút ý tứ để cho nàng đứng dậy.
Ngoài điện, Ngọc Kiều lo lắng chờ đợi, cả người Phong Phi Duyệt thẳng tắp, vầng sáng rơi lên trên cung trang đỏ rực, theo từng vòng đường vân đung đưa lay động mà bị hấp thu sạch sẽ. Dạ dày, không hề báo trước nổi lên một cỗ chua xót, chợt cảm thấy buồn nôn lợi hại.
"Ọe..." Nôn một tiếng, phản ứng vô cùng tự nhiên lại khiến thái hậu hai cung đang ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt trắng bệch!