Đầm rồng hang hổ, mình thật sự có thể xông qua được sao? Thái hậu hai cung thâm sâu khó lường, Minh hoàng quý phi đắc sủng, còn có, vị hoàng đế bên người, phu quân của mình. Giờ khắc này, Phong Phi Duyệt cảm thấy cô đơn tịch mịch hơn bao giờ hết, cái được gọi là 'phu thê', không phải nên một đời một kiếp, nương tựa lẫn nhau ư? Nhưng bọn họ thì sao? Không thể nói tính kế lẫn nhau, nhưng không có một chút tình nghĩa vợ chồng. Hôm nay, nếu không phải Mạch Thần Lại giữa đường cứu giúp, hoàng đế sẽ làm gì mình đây? Quân Ẩn tuy là 'đại ca' của nàng, nhưng mà thân phận thần tử, một khi hoàng đế thật muốn trị tội, tùy tiện gắn ột tội danh, liền cho bọn họ nhận đủ.
Phong Phi Duyệt kéo mở đôi con ngươi mông lung, vẫn là không quen kề sát ở khoảng cách gần như vậy. Nàng biết rõ, chỉ có cách thật xa, mới không bị bất kỳ kẻ nào tổn hại, một khi bị thương, đó chính là thương tích đầy mình.
Nàng dè dặt xoay người, đưa lưng về phía Cô Dạ Kiết, hai tay vòng quanh trước người, tự ôm chặt lấy chính mình, lúc này mới an tâm nhắm mắt lại.
Mà gần như là đồng thời, nam tử sau lưng khẽ mở mắt, trên khung giường, một chiếc chao đèn lá sen âm thầm chiếu xạ tỉnh táo lạ thường từ trong mắt hắn. Hoàng thất cùng Quân gia giao tranh, kỳ thực, là ở trên người hai người bọn họ. Cô Dạ Kiết không lúc nào không nghĩ tới việc thu phục thế lực của Quân gia về phía mình, đem toàn bộ giang sơn chia cắt ba phần, một lần bắt trọn trong tay.
Hắn hiểu, Phong Phi Duyệt chỉ là một quân cờ trong tay Quân gia, một quân cờ, vọng tưởng sẽ bắt được hắn.
Hai người bọn họ, giống nhau như vậy, ngay cả một ánh mắt đơn giản, cũng đều giống nhau. Cô Dạ Kiết vươn tay, ôm ngang hông Phong Phi Duyệt, động tác này, gần như là theo bản năng, ngay cả bản thân hắn cũng không hề suy nghĩ.
Cả đêm, ngủ không được yên giấc, nàng cảm thấy giống như có thứ gì đó bóp chặt cổ họng của mình, thở không ra được một hơi.
Quân Ẩn phủi đi bụi bặm dính trên đầu gối, trên giường, chỉ có một mình Phong Phi Duyệt nhíu chặt lông mày, trần trầm ngủ say. Chăn lụa tơ tằm tuy mỏng mà ấm bao lấy cả người nàng từ trên xuống dưới cuộn tròn lại, chỉ lộ ra một cái đầu. Hắn nghĩ muốn tiến lên, bước chân khẽ dừng, cuối cùng sải bước hướng bên ngoài Phượng Liễm Cung mà đi, Cô Dạ Kiết nhất định là đã lâm triều, nếu mình không mau chóng rời đi, sợ là, lại dây ra thêm rắc rối.
Lúc Phong Phi Duyệt tỉnh giấc, trong điện trống rỗng, một người cũng không có.
Vươn tay sờ sang bên cạnh, vị trí bên trong một góc chăn kia đã sớm lạnh lẽo, đem chăn gấm trên người vén lên, nàng đạp chân không lên thảm lông mềm mại. Đi một vòng quanh nội điện khổng lồ, lúc này mới thay y phục, gọi nha hoàn bên ngoài vào hầu hạ mình rửa mặt.
Mở của điện, sương mù lập tức làm mờ tầm mắt, ngưng tụ thành một tầng trên lông mi nồng đậm, Phong Phi Duyệt nhẹ khép hai mắt, chỉ cảm thấy nặng nề. Trên mái tóc ngắn, cũng phủ một tầng hơi nước mờ mờ, "Sương mù thật là dày."
"Nương nương, cũng sắp sửa sang mùa đông rồi." Bên cạnh, Ngọc Kiều đem áo choàng vòng quanh hai vai nàng, "Nương nương bây giờ muốn đi đâu?"
"Tùy tiện đi một chút." Phong Phi Duyệt nói xong, liền tự mình nhấc chân, theo hành lang uốn lượn một đường đi về phía trước.
"Hu hu..."
"Được rồi," Trên giường, Mạch Thần Lại nằm sấp cả người, hai tay chống xuống phía dưới, không ngừng khuyên giải an ủi Lâm Doan bên cạnh, "cũng không phải chuyện gì lớn."
"Còn nói không phải nữa, cũng sắp bị đánh chết rồi," Lâm Doãn vừa lau nước mắt, vừa oán trách thật nặng, "sư phụ nói bây giờ vẫn ổn, không phải chỉ là đi ra ngoài đưa chén thuốc thôi sao, làm thành như vậy..."
Nhìn đồ đệ lải nhải, Mạch Thần Lại bất đắc dĩ cười khẽ, "Bây giờ không phải vẫn yên ổn sao?"
"Đúng vậy, yên ổn mà nằm ở đây này!" Không chút lưu tình gạt bỏ, Lâm Doan đem chén thuốc ở trên bàn đến, "Mau uống ít thuốc này đi."
Vẻ mặt cứng ngắc không chút biểu cảm, nơi âm lãnh, đã bắt đầu kết tụ màn sương dày đặc, áo choàng đỏ thẫm vẽ ra kiều diễm, Phong Phi Duyệt đưa hai tay kéo áo choàng lại, đuôi mày, điểm chút lạnh lùng.
"Được rồi, chút này là được rồi chứ?"
Xa xa, truyền đến một mùi thuốc, quanh quẩn bên chóp mũi, gạt đi cũng không được. Đôi mày thanh tú giãn ra, lần nữa nhíu chặt lại, nàng thuận theo cỗ mùi vị kia, vội vã bước đi.
"Nương nương..." Sau lưng, đám người vội vàng đuổi theo.
Mạch Thần Lại vừa mới cầm chén thuốc đặt lên tay Lâm Doãn, liền nhìn thấy Phong Phi Duyệt đứng ở ngoài điện, ngược sáng, ánh bình minh sau lưng, chiếu xạ cả gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lấp láy của nàng, đẹp đẽ dị thường không thể nói nên lời. Mà Lâm Doãn thấy vậy, lại lập tức xị mặt xuống, nhẹ nhàng cúi đầu, "Tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Đứng lên đi." Nàng cũng không lập tức bước vào trong, mà là đứng ở ngoài điện, nhìn kỹ bên trong. Gian phòng to như vậy, ngoại trừ một cái giường, chính là một giá sách khổng lồ, chiếm hết toàn bộ nửa căn phòng, phía trên bày đặt từng hàng từng hàng y thư ngay ngắn, trong không khí, mơ hồ có thể nghe thấy một cỗ mùi thuốc nồng nặc.
"Tạ nương nương." Lâm Doãn không cam lòng lui người sang một bên, đứng một lúc lâu, Phong Phi Duyệt mới bước vào phòng.
Nam tử trên giường, sắc mặt có chút nhợt nhạt, một chiếc chăn gấm đắp trên thắt lưng. Nàng chậm rãi tiến lên, sau đó đứng lại mở miệng nói, "Chuyện hôm qua, tạ ơn ngươi."
Mạch Thần Lại chỉ cười, trong đó, ý vị sâu xa, hắn hướng sang Lâm Doãn bên cạnh nháy mắt, "Ngươi lui xuống trước đi."
"Sư phụ..."
"Lui xuống." Đôi con ngươi dịu dàng thoáng qua kiên quyết không thể bỏ qua, Lâm Doãn thấy thế, chỉ đành phải ngoan ngoãn lui ra.
"Nhưng mà," Phong Phi Duyệt không hề chớp mắt chăm chú quan sát sắc mặt Mạch Thần Lại, "ta sẽ không báo đáp." Ngươi tình nguyện nhận, năm mươi trượng này, cũng là chính bản thân ngươi muốn chịu.
Nghe vậy, Mạch Thần Lại chỉ là kéo khóe môi, dùng khủy tay chống người dậy vài phần, "Thần, không cần nương nương báo đáp."
"Vậy ngươi muốn cái gì?" Ngữ khí Phong Phi Duyệt không vui, thanh âm không nhịn được bén nhọn.
"Đây là thần, nợ người." Mạch Thần Lại nghiêng người nhìn Phong Phi Duyệt, động một cái liên lụy tới toàn thân, gương mặt tuấn tú đau đến nhíu chặt.
"Nợ ta?" Nàng cực kỳ không hiểu, chẳng lẽ là, Quân Duyệt cùng hắn có gì khúc mắc chăng? "Bổn cung với Mạch y sư, có liên quan gì sao?"
Sương mù, theo cánh cửa mở rộng mà phiêu tán vào, mỗi một góc, đều không bỏ sót. Cả căn phòng giống như là đưa thân vào một đám mây vạn trượng, người con gái đứng nổi bật ở giữa phòng, càng phát ra lãnh đạm.
"Đúng, là thần nợ người." Mạch Thần Lại lặp lại lần nữa, phu thê quấn này một khi uống vào, ngay cả bản thân hắn cũng không cách nào nắm chắc, liệu có thể khống chế được nó hay không. Tên gọi là 'quấn', nghĩa trên mặt chữ, nếu muốn xử trí, nhất định phải chịu được đau đớn khoan tim cắn cốt. Vậy mà giờ đây, thuốc kia đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, hướng về tâm mạch mà đi. Mình, căn bản lại không tìm được biện pháp trị nó tận gốc. Bây giờ tuy là không có gì đáng ngại, nhưng hoàng hậu đây tâm tư khó dò, phu thê quấn lưu lại trong cơ thể, không khác nào đang vùi dưới chân một tai họa ngầm trí mạng.
Phong Phi Duyệt nghe vậy không nói gì nữa, nàng không phải Quân Duyệt, có một số việc vẫn là giả ngốc thì tốt hơn.
Hai người theo đuổi tâm tư của riêng mình, cho đến khi bước ra khỏi phòng, nàng mới giật mình có phản ứng, chính mình như thế nào, tự dưng bị một mùi thuốc hấp dẫn đến đây? Ý muốn đi lanh quanh bốn phía một vòng cũng nhạt nhẽo, liền trở về Phượng Liễm Cung.
Ban đêm. Nha hoàn thắp đèn, xua đi bóng đêm lạnh lẽo bên ngoài. Đóng cửa điện lại, Phong Phi Duyệt quen ở một mình, nàng ngồi dựa trên giường quý phi, không ngủ, chỉ là khép hờ hai mắt.
Lúc Cô Dạ Kiết đi vào, liền nhìn thấy bộ dạng lười biếng này của nàng, đồ ngủ vừa dài vừa rộng, một nửa kéo dài trên mặt đất, mà Phong Phi Duyệt lại hồn nhiên không hay biết, cho đến khi tiếng bước chân kia càng lúc càng đến gần, mới cảnh giác mở mắt.
"Hoàng thượng," Nhìn thấy rõ người đang đi tới, nàng buông lỏng thần sắc, đứng dậy hành lễ, "thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
"Có phải trẫm quấy rầy mộng đẹp của hoàng hậy rồi không?" Cô Dạ Kiết lôi kéo tay của nàng, ngồi xuống đệm giường, vươn tay đem sợi tóc có chút mất trật tự của nàng vuốt thẳng.
"Không phải, thần thiếp chỉ là nghỉ ngơi một chút, vốn cũng không ngủ." Bàn tay bị nắm lấy, mặc cho Cô Dạ Kiết đặt trong lòng bàn tay hắn, trong mắt Phong Phi Duyệt vẫn còn mệt mỏi, con ngươi chua xót khó chịu, chỉ đành phải đưa tay còn lại ra xoa nhẹ.
"Đừng động!' Cô Dạ Kiết kéo bàn tay mềm mịn của nàng xuống, thấy vành mắt nàng ửng đỏ, từ từ kề người tới gần.