Chương 37: Nộ Khí Cực Đại

Làn váy màu đỏ thẫm, rực rỡ chói mắt lướt qua thềm cửa đại điện mà đi, bên ngoài, Ngọc Kiều thấy Phong Phi Duyệt đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên nụ cười thoải mái, tiến lên đón, "Nương nương."

Rốt cuộc cũng thở ra được một hơi, Ngọc Kiều đỡ cổ tay Phong Phi Duyệt, một đường hướng phía Phượng Liễm Cung mà đi.

"Hoàng hậu nương nương." Sau lưng, Mạch Thần Lại do dự một chút vẫn là sải bước đuổi theo.

Phong Phi Duyệt đứng im một chỗ, Ngọc Kiều bên cạnh xoay đầu lên tiếng, "Mạch y sư có chuyện gì không?"

Bị nàng ta hỏi như vậy, nam tử chỉ là khẽ nhấp nhô hầu kết, không nói ra một câu nào. Phong Phi Duyệt đưa lưng về phía hắn, cũng không xoay đầu, liền nói với Ngọc Kiều, "Ngươi lui xuống trước đi."

"Dạ, nương nương." Ngọc Kiều nghe vậy, liền ngoan ngoãn lui ra xa, canh chừng bên ngoài đình viện.

"Mạch y sư, có lời gì không tiện nói sao?" Phong Phi Duyệt xoay người, đối mắt với nam tử.

"Nương nương..." Hắn khó khăn mở miệng, lại phát hiện một câu mắc giữa cổ họng, làm thế nào cũng không nói ra được.

Phong Phi Duyệt cũng không vội truy vấn, chỉ là vẻ mặt điềm tĩnh, thần sắc nhu hòa. Mạch Thần Lại thân thể cao lớn cứng ngắc đứng nguyên một chỗ, chần chừ chưa lên tiếng, "Nương nương, người không cần lo lắng."

"Bổn cung, không nên lo lắng cái gì?" Nàng bắt được cơ hội trong lời nói, ngữ khí có phần cấp bách. Chút hy vọng nhỏ nhặt, khiến đôi con ngươi cố tự trấn định của nàng phủ lên một tầng mong đợi.

Nhìn thần sắc cô gái, Mạch Thần Lại nhất thời không phản bác được, hắn mở miệng, lại lại yên lặng không lên tiếng, một hồi lâu sau mới rủ đầu xuống, nói, "Thần, nhất định tận lực!"

Tận lực? A...Ánh mắt Phong Phi Duyệt chuyển lạnh, nàng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời. Ánh nắng, vẫn rơi vãi xuống, một chút ít rơi lên trên tóc, trên vai nàng, ấm áp, rồi lại bị nàng bức lui mấy phần. Cho đến khi tròng mắt truyền đến đau nhức, nàng mới nhắm mắt lại, thân thể đưa lưng về phía Mạch Thần Lại, "Vậy, vẫn còn hy vọng sao?"

Ai cũng nghe ra được, dè dặt thận trọng trong lời nói của nàng, Mạch Thần Lại nhìn bóng lưng kia, lại đột nhiên có loại xúc động muốn ôm nàng vào trong ngực, "Thần, nhất định tận lực."

Dứt lời, Phong Phi Duyệt kiên quyết rời đi, nàng sợ tiếp tục chờ đợi, mình sẽ không che giấu được nữa.

Mạch Thần Lại ở phía sau, mắt nhìn thân ảnh của nàng, từng bước một tiến về phía trước mà đi, mỗi một bước, đều đặc biệt hữu lực, giẫm lên mặt đá xanh, lưu lại giấu chân rõ ràng dưới ánh mắt trời. Vẻ mặt ôn nhuận, dưới ánh sáng rực rỡ trên cao, lại lạnh lẽo băng sương. Hắn theo sát đằng sau Phong Phi Duyệt, theo chuỗi bước chân kia, giẫm lên trên vết giày phía trước, che kín một chuỗi tiêu điều. Từ nay về sau, nàng cô đơn, có ta tới làm bạn!

Cảm giác thấy âm thanh bất thường sau lưng, Phong Phi Duyệt xoay người, lạnh lùng liếc nhìn.

Mạch Thần Lại đem lấy mỗi bước chân nàng lưu lại cũng in dưới chân mình, hắn đứng yên, chỉ nói một câu, "Chỉ cần nàng mở miệng, nàng muốn cái gì, ta đều sẽ cho nàng."

Đổi lấy, lại là ý cười lạnh lẽo châm chọc. Người nơi này, đều điên hết rồi sao?

Ánh mắt như vậy, so với độc dược còn sát thương người khác hơn. Trong mắt hắn là kiên định hết sức chân thành, lại không khiến Phong Phi Duyệt dao động chút nào, hai người gần như là đồng thời xoay người, đưa lưng về phía nhau.

Trên song cửa sổ điêu khắc hoa văn bách điểu trong nội điện, một đôi đồng tử, sắc bén tinh tường, mắt phượng hẹp dài, sít sao chiếm lấy thân ảnh hai người, môi mỏng, lộ ra ý cười lạnh lẽo.


Mùi hương của hoa lan, tràn đầy cả Phượng Liễm Cung, duy chỉ có một nhánh nở rộ, độc chiếm ở nơi cao nhất. Phong Phi Duyệt mở rộng cửa sổ, áng mây cực lớn, nhuộm đỏ phía chân trời như đang bốc lửa cháy lan ra khắp nơi, nàng khẽ nghiêng đầu, đem sức nặng toàn thân giao phó trên góc cửa sổ.

Lúc Cô Dạ Kiết đi vào, thì nhìn thấy một mình nàng ngẩn ngơ đứng đối diện chậu hoa lan, hắn chậm rãi tiến lên, tựa thân vào phía bên cạnh đối diện nàng.

Phong Phi Duyệt cũng không phát hiện nam tử đến, mà vẫn nhất muội chìm đắm trong thế giới của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo thuần khiết, không còn chút kiên cường nào nữa. Vẻ mặt như vậy, cũng là lần đầu tiên Cô Dạ Kiết nhìn thấy, hắn cũng không lên tiếng, mà vòng hai tay trước người, ánh chiều tà, chiếu lên gương mặt hai người một trái một phải. Phong Phi Duyệt thở nhẹ ra một hơi, trong miệng giống như đang lẩm bẩm.

"Hoàng hậu..." Cô Dạ Kiết thình lình gọi ra miệng, "Nghĩ chuyện gì đến xuất thần như vậy?"

"A?" Nàng trả lời theo bản năng, cả người giật mình một cái, sống lưng lập tức thẳng tắp, hai mắt che giấu tất cả tâm tình, nhìn về phía Cô Dạ Kiết như lâm đại địch.

Xa cách như vậy, cùng với vừa rồi tưởng như hai người khác nhau. Đôi mắt tuấn lãng của hắn có chút rét lạnh, mơ hồ cất giấu nộ khí, "Hoàng hậu quả thật rất nhẹ nhõm!"

Phong Phi Duyệt nghe vậy, nhưng vẫn không phản bác, thái độ thất thường tựa trở lại song cửa sổ, thậm chí cũng lười mở miệng.

Nàng yên lặng, nàng không đề cập cũng chẳng phủ nhận, lại làm Cô Dạ Kiết giận tím mặt, gặp phải chuyện như vậy, ai có thể bình thản an nhiên tiếp nhận giống nàng? Trong khoảnh khắc lúc hắn đưa tay ra, chính hắn cũng không hiểu, tại sao lại tức giận như vậy. Bàn tay nhẹ bắt lấy hai bả vai nàng, đè xuống vài phần lực đạo hung ác, "Chẳng lẽ nàng một chút cảm giác cũng không có sao? Hoàng hậu, tim của nàng là làm bằng cái gì?"

Thật không có cảm giác ư? Phong Phi Duyệt thống khổ kéo môi anh đào, nhưng dù thế nào cũng không nguy trang tiếpđược, nàng có thể không yêu, nhưng mà... không có con, đến cơ hội yêu thương nàng cũng không còn nữa. Từ đó, thì thật sự là, cô độc.

Loại cảm giác tứ cố vô thân này, khiến nàng sợ hãi, khiến nàng khủng hoảng. Nàng nhìn gương mặt tuấn tú của Cô Dạ Kiết kề lại gần, đôi mắt trong trẻo như nước đột nhiên lóe lên tia sợ hãi chưa bao giờ có, hai tay dùng sức, một phát liền đẩy hắn lùi lại mấy bước.

Nam tử nào có phòng bị, tấm lưng rắn chắc chống đỡ song cửa sổ góc cạnh nhô ra, phát ra một tiếng va đập nặng nề, 'rầm...', chậu sứ tinh xảo ngay lập tức rơi ngã xuống đất, một vài nhánh hoa lan, nháy mắt liền khô héo.

"Quân Duyệt!" Cô Dạ Kiết tức giận rống lên, hắn vươn một tay đỡ góc cửa sổ, tuấn nhan trần đầy u ám.

Mà Phong Phi Duyệt vẫn chưa kịp hoàn hồn, nàng nhìn quanh bốn phía, chỉ cảm thấy xa lạ, "Tôi không phải Quân Duyệt!"

Một câu, rành rọt truyền vào tai Cô Dạ Kiết, đôi hài màu vàng tươi của hắn vô tình giẫm lên cây hoa lan kia, nháy mắt, chất lỏng bị nghiền đạp lan tràn trên tấm thảm Ba Tư danh quý, theo bước chân hắn tới gần, tập kích vào cánh mũi Phong Phi Duyệt.

Nàng nhíu mày, chỉ nhìn thấy đôi con ngươi bén nhọn của Cô Dạ Kiết, lạnh lẽo như băng hàn, nàng lùi một bước, hắn liền theo một bước, đuổi đến tận cùng không tha.

Phong Phi Duyệt đã không nhớ rõ, chính mình vừa mới nói gì, chỉ là theo bản năng, lùi về phía sau, nàng xoay người, trên lưng liền truyền đến một lực chưởng, đem cả người nàng hung hăng ném lên trên giường.

Nàng khẽ chống hai tay, còn chưa nói được một câu, Cô Dạ Kiết đã đi tới.

"Hoàng thượng..."

"Cô không phải là Quân Duyệt, nói, cô là ai?" Tóc đen xỏa tung, nổi bật đôi con ngươi của nam tử, giống như con sói độc địa muốn đem người khác xé rách thành từng mảnh.

"Thần thiếp, không hiểu!" Phong Phi Duyệt cắn răng, thầm hận mình vừa rồi quá mềm yếu.

"Thật không hiểu!" Cô Dạ Kiết kéo lấy chân nàng quấn trên thắt lưng của mình, cúi người, hung hăng giữ chặt cổ Phong Phi Duyệt, "Trước mặt kẻ khác, trẫm cho cô thân phận, đừng tưởng rằng một chút mánh khóe kia là có thể qua mặt tất cả mọi người. Thế nào, nữ nhi Quân gia các người, cứ như vậy cam tâm từng kẻ một leo lên giường rồng của trẫm?"

Trong khoảnh khắc đó, Phong Phi Duyệt hoàn toàn bừng tỉnh, ánh mắt tên nam nhân này, từ đầu đến cuối đều thấu đáo sáng tỏ, thì ra, hắn đã sớm nhìn thấu tất cả, trận giao tranh mưu quyền này, mình từ lúc bắt đầu đã thua.

"Hoàng hậu, nàng muốn vị trí này, trẫm cho! Nàng chỉ cần ngoan ngoãn, làm tốt vai hoàng hậu của nàng." Hắn vươn tay vỗ nhẹ lên gò má Phong Phi Duyệt, buông tay ra rồi lại ghì thật chặt cổ nàng, "Nếu không, trẫm liền dứt khoát đem cổ của nàng bẻ gãy." Ngữ khí hung ác hiểm lệ, đây mới là Cô Dạ Kiết nàng trông thấy ở Lạc Thành.

"Khụ khụ..." Hô hấp nặng nề không thông, trên hai mắt nàng phủ một tầng mông lung, trong miệng, chỉ có hơi thở đi ra, nơi lồng ngực, càng thêm đau đớn từng đợt lại càng nhói tim hơn đợt trước. Tay vừa muốn nâng lên, liền bị Cô Dạ Kiết không tốn chút sức lực áp chế, "Đừng nghĩ phản kháng, nếu không, trẫm liền đem một thân công phu nàng vất vả học được này, phế bỏ sạch sẽ!"

Phong Phi Duyệt chưa bao giờ cảm thấy, mệt mỏi giống như ngày hôm nay, nàng đột nhiên nhận ra, miễn cưỡng hết thảy mà sống, cũng mất đi ý nghĩa, Cô Dạ Kiết nhìn chằm chằm cô gái phía dưới, hắn chờ nàng phản kháng, chờ nàng bất phục...

"Vậy, ngươi giết ta đi!" Không ngờ, thốt ra lại là một câu như vậy.

Lực đạo Cô Dạ Kiết siết tay, buông ra mấy phần, Phong Phi Duyệt nhắm chặt hai mắt, môi trái tim nhẹ cong, lấy tính mạnh đánh cược, nàng thắng. Chơi đùa như hắn, sao có thể để tiền đánh cược dễ dàng đi tìm chết từ đây.

Cô Dạ Kiết thuận thế nằm xuống bên cạnh nàng, lại khẽ thở dài một hơi, kéo nàng vào trong ngực mình.