Huyền Triều
Tuyết đầu mùa đi qua, biên giới vừa có bạo động, đại thần trong triều khuyên can không được, một tháng, hoàng đế lãnh binh xuất chinh.
Phong Phi Duyệt cởi phượng bào xuống, dùng một bộ nam trang gọn gàng, dưới thành tụ tập đầy đủ tam quân, mọi người đồng tâm hiệp lực.
Trên tường thành loang lổ, một bộ thủy sắc bay múa, trống trận vang vọng khắp trời. Khói lửa bốc lên, bốn bề mờ mịt.
Cô gái dùng hai tay đáng vang trống trận, thế như trẻ che, "Giúp phu quân ta... thống nhất thiên hạ."
Quay đầu nhìn lại, mắt phượng hẹp dài khẽ nheo, ngữ điệu âm chí, tàn nhẫn khát máu, "Duyệt Nhi, chờ ta trở về, ta sẽ vì nàng... dùng xương người xây dựng một tòa cung điện."
Chấn động trời xanh, nàng đứng dưới cổng thành ngóng nhìn, nam tử một thân giáp trụ, khí vũ hiên ngang, trong lòng của hắn, vốn chưa bao giờ từ bỏ đại nghiệp nhất thống thiên hạ.
Phong Phi Duyệt nhìn thiết giáp nối đuôi nhau ra khỏi đế đô, hoàng đế ngoái đầu nhìn lại, trong đồng tử màu hổ phách, hung tàn của hắn lại mang theo chút không nỡ, dung trang cô gái kiên định, nhìn hắn gật đầu, mái tóc, chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc búi sau gáy, con ngươi trong veo, dính chặt lên bóng lưng nam tử đang đi ra xa.
Trở lại hậu cung, nhìn cảnh vật trống vắng cô quạnh, Cô Dạ Kiết vừa đi, lòng của nàng cũng trống trải theo rất nhiều.
Trong Cảnh Dạ Cung, bốn bề điêu linh, cành lá héo úa rơi thành một lớp phủ dày trên mặt đất, Phong Phi Duyệt đứng trước cửa điện hồi lâu không có đi vào. Trong vườn, Đào Tâm mặc bộ áo màu trắng, vẻ mặt bi thương, trước người để một chậu than không lớn lắm, cô gái cầm tiền vàng mã trong tay ném vào trong, ngọn lửa mày vàng tươi giống như cái miệng đầy máu há to, làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của cô gái gần như trong suốt.
"Đào Tâm..." Nha hoàn đang dọn dẹp bên trong thu gom những đồ đạc khi Thi Tiệp Dư còn sống đã dùng qua rồi ôm ra ngoài, nhìn thấy Đào Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa sợ tới không còn chút huyết sắc, "bên trong hậu cung không cho phép cúng tế, cô như này là không cần mạng nữa rồi."
Đào Tâm hất bả vai một cái, tránh khỏi lôi kéo của nha hoàn kia, "Nương nương chết thê thảm như vậy, sau khi chết, còn phải rơi vào cảnh không ai đưa tiễn, ta thật sự không đành lòng."
"Haiz," Cô gái thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống, để đồ đạc xuống rồi dập đầu mấy cái thật vang, "Ngay cả Thi Tiệp Dư cũng rơi vào kết cục như vậy, chúng ta thân làm nha hoàn, cũng chỉ có thể chờ đợi vị chủ tử tốt kế tiếp, cùng an an ổn ổn sống qua hết mấy năm, liền có thể xuất cung rồi."
Phong Phi Duyệt thủy chung không bước vào Cảnh Dạ Cung, khoảnh đất nơi Thất Duệ nằm xuống kia đã được dọn sạch sẽ, giờ đây, chỉ là chôn cất những đóa hồng mai thanh nhã. Nàng ngước mắt, nhìn ba chữ 'Cảnh Dạ Cung' thanh tao thoát tục, nơi này, đã từng vinh thịnh một thời gian dài, giống như một vòng thăng trầm, cuối cùng, cũng không chạy khỏi sự mài dũa của thời gian.
Khắp nơi, đều tràn ngập bi thương khắc khoải, Phong Phi Duyệt vươn tay chạm lên cửa điện sơn son đỏ, trong lòng, có chút khó chịu.
"Không ngờ, nàng vẫn còn đến đây." Một giọng nói truyền đến, nàng thả tay xuống, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Lệ vương gia đứng chắp tay, gương mặt tà mị vô cùng tỉnh táo, hiển lộ một vài đường nét tang thương.
Phong Phi Duyệt thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phía ngược lại, "Ta muốn đến nhìn xem một lần cuối cùng."
"Ca ca chết rồi, nàng quên được sao?" Lệ vương gia theo sát một bước, nam tử bây giờ, đã cởi bỏ âm nhu lúc đầu, ngay cả trong giọng nói, cũng mang theo một bụng nộ khí cứng rắn.
"Không quên được là đệ," Phong Phi Duyệt dừng bước, hai tay nàng khép sát vào tay áo rộng rãi, con ngươi trong trẻo, cũng không mở ra, mà nhắm lại thật chặt, "cái chết của huynh ấy, ta thực sự rất áy náy."
"Chỉ là áy náy đơn giản như vậy thôi sao?" Nam tử không cam lòng bỏ qua, bàn tay thình lình bắt lấy khuỷu tay nàng, "Duyệt Nhi, giúp ta, thay ca ca báo thù."
"Báo thù?" Phong Phi Duyệt dùng sức tránh khỏi kiềm chế của Lệ vương gia, "Bây giờ Thi Tiệp Dư đã chết, đệ tìm người phương nào để báo thù?"
"Hại chết ca ca của ta, một kẻ ta cũng sẽ không bỏ qua." Thanh âm nam tử hung lệ, Phong Phi Duyệt nhìn đôi mắt khát máu của hắn, không nhịn được sau lưng nổi lên một cơn ớn lạnh, nàng đoán được người trong lời hắn ám chỉ đến là ai, nhìn quanh bốn phía một vòng, thấy chung quanh cũng không có ai khác, nàng chỉ một ngón tay vào ngực mình, "Hại chết huynh ấy, hẳn phải là ta."
Lệ vương gia ngước mắt nhìn cô gái, khóe miệng mím chặt lúc đối diện ánh mắt nàng cũng dần hòa hoãn, hắn thở dài một tiếng, nghiêm túc nói, "Kế tiếp, cho dù trong cung có xảy ra chuyện gì, nàng cũng đừng quản, biết chưa?"
Phong Phi Duyệt không hiểu đầu đuôi, muốn hỏi rõ ràng, lại thấy nam tử đã nhấc chân bước đi ra ngoài. Trong mơ hồ, một loại cảm giác bất an chạy thẳng lên não, không xua đi được.
Từ An Điện.
Trong lò hương bốn chân vạc, trầm hương phiêu động, ướp hương bốn phía, Đông thái hậu cùng Mạch Tu ngồi đối diện nhau, trong điện không còn ai khác, "Đi ra ngoài mấy ngày như vậy, ngược lại bỏ lỡ đại sự trong cung."
"Hoàng tôn Độc Bộ Thiên Nhai, lại là cốt nhục ruột thịt của muội, bị kẻ khác hạ thủ chết thảm như vậy, muội một chút cảm giác cũng không có sao?" Mạch Tu thử dò xét hỏi, Đông thái hậu bưng chén trà, tròng mắt bà ta rũ xuống dần u ám, ngón trỏ gõ nhẹ lên mép chén vài cái, "Nó là con trai của ta, ta sao có thể không đau lòng."
Người đàn ông nhìn nửa bên gò má bà ta, cuộn chặt năm ngón tay đặt trên bàn, sau đó rơi lên mu bàn tay Đông thái hậu, bà ta cả kinh, theo phản xạ rút về, lại bị ông ta nắm chặt không buông, "Lan Nhi..."
Sắc mặt bà ta có hơi mất tự nhiên, đầu ngón tay cứng nhắc khép chặt lại với nhau, nghe người đàn ông gọi một tiếng kia, thần sắc đột nhiên lạnh lẽo.
Mạch Tu quan sát tỷ mỷ từng biểu cảm của bà ta, hai tay dùng sức nắm chặt tay bà ta, "Lan Nhi, sinh cho ta một đứa con."
Đông thái hậu kinh hãi, gò má sững sờ đối diện người đàn ông, bà ta nửa ngày không có phản ứng, trong đôi mắt, chỉ có gương mặt của Mạch Tu dần tiến tới gần. Bà ta vội hoàn hồn, xoay mặt sang chỗ khác, "Tu, huynh thích nói đùa từ khi nào vậy?"
"Muội nên biết, ta không phải đang nói đùa."
Người phụ nữ nhíu mày, nộ khí đè nén đã lâu trong lòng thốt nhiên bùng phát, con ngươi lãnh liệt của bà ta lập tức đối diện Mạch Tu, "Huynh bây giờ còn nhắc đến chuyện con với ta, vậy ta hỏi huynh, lúc trước khi huynh đối xử với tỷ tỷ như vậy, tại sao không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, tại sao không nghĩ đến sẽ hại tỷ tỷ thành như vậy?" Bà ta trợn trừng hai mắt, cao giọng chất vấn. Người đàn ông đối diện thần sắc lãnh đạm, chỉ là dùng sức nhìn bà ta.
Đông thái hậu thở hổn hển, kích động không thôi, bà ta quay đầu đi, chỉ thấy nơi đỉnh đầu bị một bóng ảnh đè ép, ngước mắt thì thân thể đã bị Mạch Tu ôm vào lòng, "Lan Nhi, xin lỗi."
Cằm tựa vào đầu vai ông ta, trên khuôn mặt đưa lưng về phía ông ta hiện ra vài phần phiền muộn, bà ta không nên làm như vậy, không thể khống chế được tâm tình của mình, Tây thái hậu biết, như vậy chỉ sẽ hỏng việc. Đôi tay thử vòng qua thắt lưng ông ta rơi lên phần lưng rộng rãi của Mạch Tu, "Xin lỗi, là bản thân ta vẫn không bỏ xuống được."
"Lan Nhi," Lời nói tràn đầy áy náy của người đàn ông rơi vào bên tai Đông thái hậu, nhỏ nhẹ thì thầm, "chúng ta rời khỏi nơi này có được không, ta dẫn nàng đi."
Bà ta muốn mở miệng, nhưng lời nói trong miệng lại bị ông ta nuốt vào bụng, răng môi lưu hương, trong miệng Mạch Tu, có mùi rượu nhàn nhạt, khiến người ta không nhịn được muốn hấp thu. Vẻ mặt ngơ ngẩn của Đông thái hậu bị bóng lưng cao lớn của ông ta ngăn trở, người đàn ông nheo mắt, thần thái chuyên chú, một tay đỡ sau đầu bà ta...
Thân thể, bị chặn ngang ôm lên, hai tay người phụ nữ bám lấy cần cổ ông ta, một đường đi vào nội điện.
Đèn cung đình màu vàng nhạt, treo trên mái hiên lưu ly bị phản chiếu ra từng vệt hoa lệ, một góc màn tơ phủ lên khuôn mặt người phụ nữ, bà ta cũng không đưa tay kéo ra, mà để mặc cho chất xúc tác kia trêu chọc kích động tâm tư. Bà ta ngước lên, liếc nhìn sườn mặt tuấn tú của Mạch Tu, trong mắt, càng nhìn càng sâu, lại khó có thể nắm lấy.
"Khoan đã!" Đông thái hậu đột nhiên lên tiếng, lộ vẻ mặt e thẹn, "Để muội thổi tắt đèn đã."
Mạch Tu không nghi ngờ gì, gật đầu, sau đó buông bà ta ra khỏi lồng ngực. Người phụ nữ dáng điệu uyển chuyển, bước chân liên tục tiến đến trước từng chao đèn nhỏ, hơi thở như lan, trong điện lập tức mờ mờ ảo ảo, đưa tay không thấy được năm ngón.
"Lan Nhi..." Mạch Tu khẽ gọi, đột nhiên bị một đôi tay mềm mại không xương quấn chặt, hương vị thấm đẫm chui vào giữa cánh mũi, ông ta xoay người, môi mỏng liền bị chặn lại, ngay sau đó, hai người cùng ngã xuống giường phượng rộng rãi.
Y phục tán loạn, bên trong nội điện, một mảnh kiều diễm ái muội.
"Rầm..." Cửa điện đỏ chói đột nhiên bị chấn động mở toang, hai cánh cửa dập ngược lại bị thị vệ hai bên bắt được, một tiếng nặng nề kia còn chưa biến mất, chỉ nghe nam tử hung hãn ra lệnh, "Lục soát cho bản vương, thắp hết toàn bộ đèn lên."
Trên giường truyền đến một hồi dồn dập, người phụ nữ không kịp tránh né, cuống cuồng gần như kéo chăn gấm bao bọc thân thể trần trụi của mình, cả sảnh đường trong điện sáng rực, Lệ vương gia một thân trường sam trắng tinh uy nghiêm trịnh trọng, lấn thẳng vào trong. Mạch Tu tựa như đã sớm ngờ tới hắn sẽ có hành động như vậy, nhặt xiêm y bên cạnh mặc lên rồi thong thả đứng dậy, thần sắc lãnh đạm.
Người phụ nữ co rúc thân thể, giấu mặt vào chăn gấm cũng không lộ ra. Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, cũng không dám tự tiện tiến lên, nhất thời, trong điện tĩnh mật không một tiếng động, đúng vào lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, người tới cố ý thả chậm động tác, mỗi một bước chân, đều có cảm giác như đang đạp lên tâm khảm.
Bộ hoa phục kiều diễm, lướt qua từng bậc trường cấp bạch ngọc phía dưới, mọi người theo âm thanh nhìn lại phía sau, khiếp sợ có thừa, thị vệ không rõ sự tình lần lượt quỳ xuống hành lễ, "Tham kiến Đông thái hậu."
Trên giường, cô gái kéo chăn gấm ra, thất kinh ngã xuống, "Thái hậu, thái hậu, người làm chủ cho nô tỳ a, quốc sư ông ta... ông ta..." Cô gái khóc không thành tiếng, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy rõ, thì ra là nha hoàn hồi môn* bên cạnh thái hậu.
(Nha hoàn hồi môn: nha hoàn đưa từ nhà mẹ đẻ vào cung hầu hạ)
Đông thái hậu giận đến nổi cánh môi run rẩy, một tay chỉ thẳng phía Mạch Tu, "Quốc sư, ngươi..."
Thay đổi cách xưng hô, đem quan hệ của hai người phủi bỏ sạch sạch sẽ sẽ, hai tay Lệ bương gia chắp sau lưng tức giận siết chặt, hai mắt hắn đầy tia máu, cố nén xuống một hơi giấu vào lòng, đau đớn khó nhịn. Khách quan mà nói, Mạch Tu tỉnh táo hơn nhiều, nhìn nha hoàn quỳ dưới đất không ngừng than khóc, ông ta trầm mặc cầm từng món y phục khoác lên người.
Đông thái hậu cười nhạt một tiếng, dùng sức vung tay áo, "Hai người các ngươi thật là to gan, cư nhiên dan díu ngay trong tẩm điện của bổn cung, nếu truyền ra ngoài, bổn cung còn để mặt mũi ở đâu?"
"Thái hậu," Nha hoàn kia nghe vậy, dập hai đầu gối xuống đất lết tới trước mặt Đông thái hậu, hai tay ôm chặt chân bà ta, "Cầu xin thái hậu làm chủ cho nô tỳ, nô tỳ vốn định đến Từ An Điện hầu hạ thái hậu, nhưng không ngờ, quốc sư ông ta thế nhưng..."
Mạch Tu cài xong đai lưng, một tay vuốt thẳng ống tay áo nhăn nhúm lại, trong mắt ông ta cũng không có ai khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Đông thái hậu, "Lan Nhi, chắc chắn sẽ không đối với ta như vậy."
Ngón tay người phụ nữ hung hăng găm sâu vào lòng bàn tay, bà ta liên tục giễu cợt, xoay người, đi tới trước mặt Lệ vương gia, "Lệ Nhi, lần này làm phiền con rồi, mẫu hậu không biết, lại nuôi một con sói bên cạnh."
Đôi môi đỏ tươi nhếch lên mang theo vài phần bỡn cợt, hoàn toàn không bận tâm Lệ vương gia lúc này đang ẩn nhẫn nộ khí ngập trời, bước chân bà ta nhẹ bẫng, đi tới trước mặt Mạch Tu, "Còn không dẫn hắn đi cho bổn cung, lập tức xử tử!"
Trong mắt Đông thái hậu lộ rõ hung quang, phẫn hận trong lòng chất chứa quá lâu, thị vệ bên cạnh không dám tự ý hành động, lẽ ra trong tẩm điện của thái hậu xảy ra chuyện lớn nhu vậy, Mạch Tu chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Thủ lĩnh thị vệ nơm nớp lo sọ nhìn Lệ vương gia, lại thấy hắn đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích, cũng không hạ lệnh.
"Quốc sư không thể xử tử." Một giọng nữ, xuyên qua đám người truyền tới, mang theo vài phần nhu hòa trấn an, nhưng không mất đi uy nghiêm. Phong Phi Duyệt chậm rãi tiến đến, nàng không ngờ rằng, Lệ vương gia sẽ ra một chiêu này, một quân cờ, là quân cờ tốt, chỉ là hơi sớm một chút.
"Hoàng hậu?" Đông thái hậu lạnh mặt, "Không ngờ, chuyện này lại tìm đến cả cô."
Phong Phi Duyệt cũng không đáp lời bà ta, mà nhìn nha hoàn cùng Mạch Tu dưới đất một cái, "Hoàng thượng lãnh binh thân chinh, tất cả đại sự hậu cung đều giao cho nhi thần xử lý, quốc sư là hoàng thân Vân Triều, nếu dễ dàng xử trí như vậy, đến khi hoàng thượng trở về, nhi thần sợ không giao phó được."
"Vậy ý của hoàng hậu là?" Đông thái hậu thờ ơ lạnh nhạt.
"Người đâu," Phong Phi Duyệt mặt không đổi sắc, "giải quốc sư vào thiên lao, chờ hoàng thượng trở về rồi mới quyết định."
"Dạ!"
Đông thái hậu còn định khăng khăng, nhưng về lý không thể cãi lại, chỉ đành không cam lòng tránh sang bên nhường đường. Hai thị vệ một trái một phải áp giải Mạch Tu, người đàn ông từ đầu đến cuối không hề giải thích một câu, lúc đi ngang qua người thái hậu, ông ta đột nhiên dừng chân, tròng mắt lạnh lẽo phát ra căm hận mãnh liệt, ông ta cắn răng, từng câu từng chữ dùng sức nói, "Tây thái hậu, chờ báo ứng của ngươi đi."
Người phụ nữ trợn lồi hai mắt, giữa răng môi, mùi vị ông ta lưu lại vẫn còn quanh quẩn hồi lâu, làm thế nào cũng không xua đi được.
Nhìn bóng lưng Mạch Tu bị áp giải ra ngoài, bà ta cảm thấy có cái gì đó không ổn, nhưng nhất thời, lại không nói ra được.
"Mẫu hậu, thời gian cũng không còn sớm, người đi nghỉ ngơi đi." Phong Phi Duyệt cúi người hành lễ, Lệ vương gia chỉ là liếc mắt một cái, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
"Thái hậu..."
Nha hoàn nằm dưới đất dè dặt ngẩng đầu, bà ta ngoái đầu nhìn lại, lôi một cái chăn ở trên giường tới rồi ném lên người cô ta, "Cút ra ngoài."
"Dạ, dạ." Nha hoàn vội vàng bao bọc thân thể, lảo đảo lui ra ngoài.
Bên trong tẩm điện khổng lồ, khôi phục lại vẻ tĩnh mật như trước, nước trà trên bàn đã nguội lạnh, Đông thái hậu bước lên, pha thêm một ấm trà nữa, sau đó an ổn ngồi xuống.
Bà ta tựa lưng vào ghế loan đàn hương, một tay nhấc chén tử sa lên, tay kia, đầu ngón tay mang theo chỉ sáo lanh lảnh nhẹ nhàng gõ lên thành ghế, bà ta nhấp một ngụm trà thơm, khóe mắt mang theo nếp nhăn khẽ nhếch lên, giữa bờ môi tràn đầy đắc ý, nhiều hơn, là hung lệ không từ thủ đoạn.
Vì quyền lực, bà ta đến muội muội ruột cũng có thể không cần, huống chi, chỉ là một Mạch Tu bất trung với mình chứ?
Trong điện, dường như truyền đến một giọng nói, bà ta cẩn thận lắng nghe, chính là cái đêm muội muội mình chết kia.
"Tỷ tỷ, đây là cái gì?"
"Mạch Tu nói rất đúng, đứa bé này, thật hại chết ta." Tây thái hậu nhìn viên thuốc đen đặc kia, "Bây giờ, cho dù bỏ nó đi, cũng không đổi được một cái mạng của ta."
Bên tai, tiếng khóc của Đông thái hậu không ngừng, Tây thái hậu tự tay rót cho mình một chén nước, "Đừng khóc, tỷ tỷ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh muội, sẽ không rời khỏi Từ An Điện."
Người phụ nữ nhìn viên thuốc trong tay Tây thái hậu, "Tỷ tỷ, ngày mai hoàng đế liền mang người đến Từ An Điện, chúng ta vẫn còn cách sao?"
Tây thái hậu nhìn chằm chằm viên thuốc trong lòng bàn tay, bà ta biết việc này không nên chậm trễ, cho nên cũng không do dự, hai mắt nhắm nghiền, khổ sở nuốt nó xuống. Đông thái hậu lo lắng không thôi, tiến lên đỡ bà ta sang một bên, "Bây giờ, vẫn còn kịp sao?"
Tây thái hậu ngồi lên ghế, nhìn khuôn mặt Đông thái hậu cúi gằm xuống, bàn tay bà ta nhấc lên mang theo chút không nỡ, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt khẩn trương kia, "Vẫn kịp." Lời nói ra, có chút chua xót, Đông thái hậu cũng không phát hiện, chỉ chú ý tới bụng của bà ta, "Có cảm giác gì không?"
Tây thái hậu lắc đầu, trên trán cũng đã tứa mồ hôi lạnh, "Không có nhanh như vậy." Vừa nói xong một câu, lại cảm giác thấy trong bụng đau đớn liên hồi, "A..."
"Tỷ tỷ..." Đông thái hậu thất kinh, "thuốc này sẽ không có gì sai sót chứ?"
"Là Mạch Tu cho," Người phụ nữ nắm chặt cổ tay bà ta, "muội vẫn không tin tưởng sao?"
Thần sắc khẩn trương của Đông thái hậu có chút hòa hoãn, cầm lấy chén trà bên cạnh đưa đến bên miệng bà ta, "Uống miếng nước, trôi thuốc, nhất định không có chuyện gì."
Tây thái hậu cắn răng, trong miệng tràn ra thống khổ không chịu nổi, bà ta khom người xuống, mười ngón tay nắm chặt thành ghế dùng sức tới trắng bệch, hai người bọn họ tâm ý tương thông, đau đớn như vậy, lại bắt mình phải chịu đựng. Mạch Tu chẳng quan tâm, mà muội muội của mình càng thêm hồn nhiên không biết, Tây thái hậu nghiến răng, ánh mắt nhìn xuống nền đất bắn ra tán loạn sát khí tàn độc.
Đau đớn, mãi cho đến nửa đêm mới chậm rãi tản đi dần, Đông thái hậu không ngủ không nghĩ, lại không dám kinh động người bên ngoài, chỉ có thể tự mình hầu hạ, lau người cho Tây thái hậu xong, đỡ bà ta đi tới giường nằm xuống, "Tỷ tỷ, những thứ này giao lại cho muội đi."
Người phụ nữ vô lực gật đầu, bà ta nằm ngồi, nhìn Đông thái hậu bận rộn, đem y phục dính máu tiêu hủy sạch sẽ, cuối cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Thần sắc uể oải, bà ta trở lại trước người Tây thái hậu, "Như vậy, ngày mai thật sự không sao nữa rồi?"
Sắc mặt bà ta nhợt nhạt, hai mắt nhắm lại gật đầu, Đông thái hậu kéo chăn gấm lên thắt lưng bà ta, vui mừng nói, "Vậy thì tốt rồi, muội thật sự sợ, nếu tỷ tỷ không còn nữa, một mình muội sẽ phải làm sao?"
Tây thái hậu giãn mặt ra, thân thể dựa ra sau, bà ta không có quá nhiều hơi sức để nói chuyện, chỉ là nghe Đông thái hậu nói đến những chuyện vui khi còn nhỏ, đến sau nửa đêm, mới dựa đầu vào vai bà ta, "Nói chuyện với ta thêm một lát."
Bà ta đã hạ quyết tâm, trong lòng, mặc dù có không nỡ, nhưng vẫn không dao động...
Đông thái hậu tưởng rằng bà ta sợ, liền nhẹ giọng không ngừng an ủi, Tây thái hậu lẳng lặng lắng nghe, ghi nhớ kỹ từng câu từng lời bà ta nói vào trong lòng.
Vài canh giờ sau, thân thể yếu ớt dần khôi phục lại như cũ, mặc dù tinh thần không được như bình thường, nhưng đã không còn gì đáng ngại.
Đông thái hậu bên cạnh, đã ngủ rồi, Tây thái hậu lặng lẽ kề sát lên trước, nhìn khuôn mặt người phụ nữ ngủ say không chút đề phòng, bà ta vươn một tay ra, có chút do dự, khựng lại.
"Tỷ tỷ..." Không kịp chuẩn bị, Đông thái hậu thình lình mở hai mắt ra, bà ta kinh hãi, không chút nghĩ ngợi vươn tay dùng sức bóp chặt cổ người phụ nữ.
Đông thái hậu kinh hãi, thân thể nằm ngửa muốn bật dậy, lại bị Tây thái hậu dùng sức kiềm chế, mặt mũi bà ta hung tợn, đã mất đi lí trí, "Tỷ..."
"Đừng gọi ta, đừng gọi ta..."
Tây thái hậu đột nhiên giống như là phát điên, gắt gao dùng sức, nếu bà ta không chết, thì chính là mình chết.
Không, ta không muốn chết, ta không muốn...
Người phụ nữ lặp lại hết lần này đến lần khác, mặt Đông thái hậu sung huyết đỏ bừng, hai tròng mắt trợn to, tràn đầy khó tin, hai tay Tây thái hậu cùng dùng sức, một tay che miệng người phụ nữ, "Đừng trách ta..."
Bà ta dùng hết khí lực toàn thân, phía dưới, hai chân Đông thái hậu giãy đạp dần mất đi phản kháng, không một tiếng động.
Hôm sau.
Tây thái hậu ở trong Từ An Điện tử trạng thảm thiết, treo cổ tự tử.
"Tỷ tỷ...Tỷ tỷ..." Đông thái hậu quỳ dưới đất, hai mắt đã sớm khóc đến đỏ bừng, bà ta đã sớm thay xiêm áo, thay đổi, còn có cả thân phận thái hậu.