Thâm cung nội uyển, một mảnh vắng lạnh, Phong Phi Duyệt tựa vào trước cửa sổ, thân thể hơi nghiêng dựa vào nắng chiều sắp tàn, có vẻ cực kỳ cô đơn.
Chuyện hôm nay ở Từ An Điện, nàng cũng không yên tâm Lệ vương gia nên mới đi theo, nhìn thấy Mạch Tu cùng phản ứng của ông ta, xem ra nghi ngờ thân phận của Đông thái hậu, không chỉ có một mình nàng.
Tây thái hậu lòng dạ độc ác, mình nên sớm ngờ tới, chỉ là không nghĩ rằng, bà ta sẽ động thủ với chính muội muội ruột của mình.
Bây giờ, chuyện Lệ vương gia muốn đối phó bà ta cũng đã không gạt được, Tây thái hậu quyết sẽ không bỏ qua như vậy, từ chuyện bà ta muốn mượn dao giết người hại chết Thất Duệ nhìn lại, đối với Lệ vương gia, bà ta tuyệt đối có khả năng không chừa thủ đoạn nào.
Lấy một cái áo choàng lông máo khoác lên người, nàng nhấc vạt áo lên rồi dứt khoát đi ra ngoài.
Trong Lệ Vương Phủ.
Cô gái bị bắt tới lộ vẻ mặt kinh sợ, hoảng loạn không thôi.
Nam tử ngồi an ổn trên xích đu, đong đưa vài cái, xích đu phía dưới theo động tác đứng dậy của hắn mà ngã về sau, đột nhiên vươn tay bắt lấy cằm cô gái.
"Đau, đau..." Thanh Âm ý vị hô đau, cần cổ tinh tế, truyền đến đau đớn tê liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ngửa lên theo.
Lệ vương gia ngắm nghía tỷ mỷ, tuấn nhan ngang ngược ngông cuồng, mang theo vài phần khó tin, "Đây chính là nữ tử khiến quân vương Minh Triều thần hồn điên đảo?" Nam tử khó tin nheo mắt, sáp lại gần thêm một chút.
"A, thật thú vị," Thân thể tiến đến gần từ từ thu về, hắn vung tay lên, đứng dậy trở lại trước bàn, "không những không phải tuyệt sắc, cư nhiên... còn là một kẻ điên."
"Ngươi kẻ điên này," Thanh Âm không cam lòng cãi lại, nàng nhìn quanh bốn phía một lượt, đứng thẳng dậy, "Đế, đế..."
Bên cạnh, mấy tên áo đen đã lui xuống định tiến lên ngăn cản, lại bị nam tử đang uống rượu phất tay cản lại.
Hắn cũng muốn xem xem, nàng ta, là điên thật, hay là giả ngốc.
Nghe trong miệng nàng ta không ngừng nói điên nói khùng, bên cạnh sớm đã có người không nhịn được, mở miệng cười. Tuy nhiên đều bị ánh mắt nghiêm nghị của nam tử, làm im bặt.
"Đế, chàng mau tới tìm ta, Đế... là ai?" Thanh Âm lanh quanh vòng vo, bỗng nhiên dừng chân, không ngừng hỏi mình, "Ngươi muốn Đế đến tìm, Đế là ai a?"
"Thật sự không nhớ ư? Sao có thể không nhớ chứ?" Thanh Âm khổ sở ấn hai tay trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thống khổ, đè chặt tay, từng cái từng cái bắt đầu đánh lên lồng ngực chính mình, "Ai bảo ngươi không nhớ, ai bảo ngươi không nhớ..."
Hung hăng, dùng sức, từng tiếng đánh nặng nề kia, quanh quẩn thật lâu.
Nam tử nhấc bình rượu, như có điều suy nghĩ nghiêng người, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Thanh Âm. Bên cạnh, mấy người kia cũng buồn cười, nhưng bất đắc dĩ, không dám cười ra tiếng.
Trong đáy mắt không nắm bắt được, lóe ra vài tia khác thường, khẽ nhấp một ngụm rượu mạnh, một tay hắn vuốt vuốt chân mày.
Một người điên, nhưng lại chân thật như vậy.
Hắn giễu cợt nhếch môi cười một tiếng, so với một số người, chân thật hơn nhiều. Nhìn nước mắt Thanh Âm tuôn rơi, nam tử không đành lòng quấy rầy, chỉ là trầm mặc uống rượu.
Qua hồi lâu, một nhóm người vây quanh cô gái, chỉ là nhìn bộ dáng lúc nổi điên của nàng ta, càng thêm cười rộ.
Lệ vương gia như có điều suy nghĩ, đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ gõ cực kỳ nhỏ, nam tử hoàn hồn, ra hiệu tên đang quỳ dưới đất ra mở cửa.
Một tên có bộ dạng như thị vệ lĩnh mệnh tiến vào, khom lưng, nói nhỏ bên tai nam tử.
Khóe miệng lạnh lùng, nở nụ cười, con ngươi vốn có phần đau thương, dính vào vài phần trong sáng, "Thật sao?"
"Người đã ở bên ngoài đại sảnh."
"Được," Nam tử đơn giản vung tay một cái, "Mấy người các ngươi, đưa cô ta vào mật thất đi."
"Dạ."
Một tiếng đẩy cửa, kéo ra dài vô cùng, đâm vào màng nhĩ mỗi người.
Lệ vương gia ra khỏi nội điện đi tới đại sảnh, chỉ thấy Phong Phi Duyệt khoác một chiếc áo choàng, nàng vươn tay phủi sương cuối mùa dính trên vai, gương mặt thanh tú, còn mang theo vài phần diễm lệ, khiến người ta không thể mở mắt được. Hắn dừng lại sau lưng nàng.
Qua giây lát, tiếng bước chân dồn dập, Lệ vương gia bước nhanh lên trước, "Duyệt Nhi..."
Thanh Âm bị giam trong mật thất, tinh thần nàng hỗn độn, nhưng một tiếng gọi kia, lại vô cùng chuẩn xác dung nhập vào lòng nàng, Duyệt Nhi?
Cô gái ghé sát lỗ tai lên trên vách tường, muốn nghe chính xác thanh âm bên ngoài. Một hồi náo động, sau đó truyền đến âm thanh Phong Phi Duyệt ngồi xuống, Thanh Âm trợn tròn hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ nghiêm túc chưa từng có, bên ngoài, vĩ âm thanh lạnh mang theo tiếng thở dài, xuyên qua vách tường thật dày, "Lệ vương gia, hôm nay ta đến, chỉ vì đệ lỗ mãng một chuyện."
Con ngươi nam tử lóe lên, chờ mong ban đầu giảm đi vài phần, "Ta lỗ mãng chuyện gì?"
"Bây giờ, Tây thái hậu nhất định là sẽ có đề phòng, bà ta thủ đoạn tàn nhẫn, sợ là sẽ có hành động gì đó." Phong Phi Duyệt cởi áo choàng ra, một bộ cung trang màu lam nhạt bình thường càng lộ vẻ thướt tha, mười ngón tay nàng lạnh cóng, rụt vào trong tay áo rộng rãi sau đó nhẹ nhàng xoa bóp. Lệ vương gia thấy thế, lấy túi sưởi bên cạnh đưa vào tay nàng, "Nàng, là đang lo lắng cho ta sao?"
Phong Phi Duyệt cụp mắt, mười đầu ngón tay bắt đầu ấm áp, tứ chi cũng không còn lạnh như vậy nữa, nàng ngước hai mắt lên, trên mặt vô thần vô sắc, "Ta là lo lắng cho hoàng thượng."
Sắc mặt Lệ vương gia thay đổi, một tay rơi lên trên bàn, giọng điệu lạnh lùng như vậy, không phải Duyệt Nhi, còn có thể là ai đây? Thanh Âm mừng rỡ, sau kích động, lại lần nữa khôi phục trạng thái mơ hồ, nàng tỳ gò má vào vách tường lạnh như băng, nàng chỉ cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được, giống hệt như Đế, Duyệt Nhi, là ai nhỉ?
Bên ngoài, truyền đến âm thanh ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, Phong Phi Duyệt nhìn Lệ vương gia bên cạnh một cái, ngữ khí trở nên nhu hòa, "Lệ, đừng tranh đấu với chàng ấy nữa."
Đây là lần đầu tiên, nàng mở miệng gọi tên hắn, Lệ vương gia có hơi ngạc nhiên, Phong Phi Duyệt cũng không đợi hắn phản ứng, nói tiếp, "Khoảng thời gian này, ta biết đệ đã có hành động, chỉ có điều, ngoại trừ hoàng thượng, bây giờ còn có một Tây thái hậu. Với dã tâm nhiều năm của bà ta, thế lực không thể xem thường, long hổ tranh giành, bà ta nhất định là muốn ngồi ngư ông đặc lợi, nếu như đệ hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sẽ lâm vào cảnh hai mặt đều là địch, khó cả đôi đường."
Lệ vương gia buông bàn tay đang chống gò má ra, giọng nói, mang theo nộ khí không thể che giấu, "Ngày đó, treo cổ trong Từ An Điện, là mẫu hậu của ta, bây giờ, ca ca chết thảm, trên đời này, ta đã không còn người thân nữa rồi."
"Đệ có," Phong Phi Duyệt biết tích tụ trong lòng hắn, xoay nửa người sang bên, nàng tâm ý sâu xa nói, "đệ vẫn còn hoàng thượng, vứt bỏ tất cả quyền thế, các người vẫn là huynh đệ."
"Huynh đệ?" Gương mặt tà mị của Lệ vương gia bày ra vẻ khổ sở bất đắc dĩ, hắn lắc đầu, nặng nề thở dài, "Không có tác dụng đâu, tất cả những chuyện ta làm có khả năng hắn đều để vào trong mắt, cho dù ta chịu, theo như tính khí của hắn, hắn cũng sẽ không chịu thu tay."
Bên ngoài, vẫn còn đang nói chuyện với nhau, Thanh Âm nghe vào tai không sót một chữ, giọng nói của Duyệt Nhi, cực kỳ quen thuộc, nàng nắm chặt hai tay, lỗ tai dùng sức dán lên vách tường.
"Duyệt Nhi," Nhìn nàng rũ khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, Lệ vương gia không kiêng nể gì gọi tên của nàng, "nàng rốt cuộc là ai?"
Cô gái ngẩn ra, ngước đầu nhìn hắn, thần sắc đã mang theo vài phần cảnh giác, "Có ý gì?"
"Nàng chính là hoàng hậu lúc trước, nhưng nàng không phải Quân Duyệt," Hắn nhìn khỏa lệ nốt ruồi dưới khóe mắt nàng, "ca ca từng nói, lệ nốt ruồi như vậy, chỉ có nàng mới có."
Phong Phi Duyệt nín thở, cũng không đáp lời, chỉ là nhìn hắn chằm chằm, Lệ vương gia cũng ngước nhìn ánh mắt nàng, "Cho dù thế nào, ta cũng đều nhận ra nàng, thật ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã ghi nhớ thật sâu, sẽ không nhìn lầm."
Nàng khẽ mở miệng, thường ngày cho rằng Lệ vương gia chỉ giỏi nhạo báng người khác, cũng không ngờ hắn lại đột nhiên nói ra những lời này, tay mềm đặt trên bàn bị hắn nắm lấy, cô gái giật mình, vội vàng rút tay về, "Lệ... ta tới, chỉ là muốn cảnh cáo đệ."
"Đừng đấu với chàng ấy, đệ đấu không lại chàng ấy đâu." Phong Phi Duyệt nói xong, cũng không định lưu lại, đứng dậy.
Không khí trầm muộn, khiến Thanh Âm khẩn trương không thôi, nghe thấy tiếng động bên ngoài, nàng cuống quít vung tay gõ lên vách tường, trong miệng không tự chủ được kêu lên thành tiếng, "Duyệt..." Hai tên phụ trách trông chừng phía sau kinh hãi, vội vàng giơ tay bịt miệng nàng lại. Phong Phi Duyệt không nghe rõ, nhưng đã biết bên trong có người.
"A..." Nàng cười khẽ, cầm áo choàng bên cạnh lần nữa khoác lên vai, nàng liếc nhìn Lệ vương gia trước mặt, mỉm cười nói, "Đệ đã có mỹ nhân ước hẹn, ta cũng không muốn quầy rầy."
"Duyệt Nhi," Nam tử vội vàng đứng dậy, bàn tay, một phát giữ lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, "ngoại trừ nàng, ta sẽ không để ý những người khác."
Phong Phi Duyệt dừng bước, ánh mắt lãnh đạm, rồi sau đó, thân thể đưa lưng về phía hắn quay lại, vẻ mặt nghiêm nghị, "Lệ, có vài lời, không nên nói vĩnh viễn cũng đừng nói ra, đối với Thất Duệ, ta đã rất áy náy tự tránh, ta không muốn đối với đệ cũng như vậy."
Nàng tránh cổ tay ra, người cũng đã đi ra ngoài, "Duyệt Nhi..."
Một giọng nữ chui vào tai, thân thể đang bước nhanh đột nhiên quay lại, hai mắt trợn tròn quét qua nội điện một vòng, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường. Phong Phi Duyệt tràn đầy thất vọng, trong ánh trăng mờ mịt, nàng dường như nghe thấy tiếng gọi của Thanh Âm. Đi ra đại điện, đưa mắt nhìn lại, liền nghĩ đến cô gái nhu hòa ấm áp kia, "Thanh Âm... cậu ở đâu?"
Lệ vương gia không có đuổi theo, nàng quyết tuyệt như vậy, mà kiên trì của mình, sớm đã là muối bỏ biển.
Mấy tháng sau, phương bắc truyền đến tin thắng trận, ba ngày sau, hoàng đế sắp sửa mang binh khải hoàn.
Ngoài thành đế đố, quốc kỳ cầu phúc rối rít giăng cao, từng trận vó ngựa, tiếng trống ù ù, Phong Phi Duyệt đứng trên cổng thành, không bao lâu, liền thấy đoàn kỵ mã đang hướng bên này đi tới.
Lòng nàng kích động không thôi, hoàng đế long đong mệt mỏi, thần sắc hiện ra đầy uể oải. Phong Phi Duyệt tiến ra đón, cặp đồng tử màu hổ phách của Cô Dạ Kiết quét về phía đám người, lúc nhìn thấy hoàng hậu dẫn đầu, thân thể cao lớn cúi khom xuống, bàn tay đưa đến trước mặt nàng. Cô gái cười một tiếng đáp lại, tay mềm an tâm giao vào trong tay hắn, Cô Dạ Kiết nhẹ dùng lực, kéo nàng lên trên lưng ngựa sau đó một đường đi thẳng đến cổng hoàng thành. Đầu vai, chợt nặng nề, tiếng hít thở nóng bỏng chợt thổi tới bên tai nàng, mơ hồ, mang theo vài phần bất an.
"Hoàng thượng..." Cô gái khẽ gọi, quay đầu lại, gương mặt trắng nõn cùng tuấn nhan dưới nón giáp vàng kim của nam tử kề sát nhau, nàng nhìn thấy hoàng đế nhắm hai mắt, mà bàn tay rơi bên eo nàng, lại không ngừng thu hẹp, cho đến khi dùng hết toàn lực.
"Duyệt Nhi..." Cô Dạ Kiết nặng nề thở ra một hơi, mí mắt khẽ nâng lên, "trẫm, quá nhớ nàng."
Phong Phi Duyệt vươn tay mềm che trước môi hắn, hơi thở ấm áp của nam tử mang theo khẩn trương, nàng vừa định nói chuyện, lại bị hắn ôm một cái, dùng sức áp tới giữa hai chân mình, "Có cảm giác gì không?"
Phong Phi Duyệt kinh hãi, vội vàng xoay người sang chỗ khác, nàng cảm nhận được lồng ngực tinh tráng chống đỡ sau lưng mình đang hết sức ẩn nhẫn, hô hấp, cũng vô cùng gấp gáp.
Ban đêm, trong Phượng Liễm Cung.
Giường phượng êm ái, Cô Dạ Kiết một tay phủ lên nơi đầy đặn của cô gái, lực đạo trong lòng bàn tay dùng sức xoa nắn, Phong Phi Duyệt bị đè ép phía dưới, nàng khẽ chau mày, có hơi đau. Nam tử chôn lên cần cổ nàng, nụ hôn nóng rẫy giữa cánh môi mỏng biến thành cắn nhẹ, nàng khẽ thở dốc, thanh âm yêu kiều, "Chậm..."
Dùng lực một kích, hắn thế nhưng đã động thân mà vào, nơi chặt chẽ tương liên ấm áp, bị cố ý nhấc lên, Cô Dạ Kiết đẩy sợi tóc trên trán nàng ra sau, Phong Phi Duyệt cố gắng thừa nhận, cảm thấy cứng rắn của hắn chống đỡ đến nơi mềm mại nhất của mình, mỗi một kích, đều giống như tán lạc rã rời. Đòi hỏi vô tận cùng, theo một tiếng thở gấp nặng nề của nam tử, lửa nóng kia, tan ra tới chỗ sâu nhất.
Cô Dạ Kiết đè lên người nàng, nơi dung hợp, vẫn chưa lui ra ngoài, hai tay Phong Phi Duyệt ôm chặt sau lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, "Kiết, rốt cuộc chàng bị sao vậy?"
Hoàng đế chống hai tay hai bên, qua giây lát, mới lật người một cái nằm nghiêng cạnh nàng, Phong Phi Duyệt tựa vào trước ngực hắn, nghe tiếng hít thở rối loạn của nam tử, đầu khẽ cọ cọ, đầu vai lộ ra ngoài chăm gấm bị hoàng đế nắm trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, "Duyệt Nhi..."
Nàng ngước đầu, nhìn khuôn cằm kiên nghị của hắn, Cô Dạ Kiết tựa nửa người trên lên, tầm mắt rũ xuống dừng lại trên vầng trán nàng, "Duyệt Nhi, lần xuất chinh này, khiến ta suy nghĩ rất nhiều."
Phong Phi Duyệt biết trong lòng hắn có chuyện, dùng khuỷu tay chống nửa người trên dậy, nàng tựa vào đầu vai nam tử, "Có phải, gặp chuyện gì phiền toái hay không?"
"Không phải," Cô Dạ Kiết lắc đầu, mái tóc xõa tung phía dưới quấn quanh cần cổ hai người, "ta đã giết hai người."
Phong Phi Duyệt kinh ngạc, lời như vậy, tựa hồ không giống như từ trong miệng Cô Dạ Kiết nói ra, "Trên chiến trường, chúng ta không thể lựa chọn."
Hoàng đế mở môi mỏng, bật ra tiếng thở dài nặng nề, "Ta vừa nhắm mắt lại, có đôi khi sẽ nhớ tới."
Nơi biên giới, chém giết nổi lên tứ phía, khói lửa tràn ngập, vó ngựa xé rách thành tiếng kêu gào bi thương, binh lính tắm máu hăng say chiến đấu, hoàng đế cưỡi hãn huyết bảo mã đứng trên khe núi, từ trên cao nhìn xuống. Chiến loạn đã kết thúc, mà tòa thành, lại bị hắn ra lệnh phải biến nó thành một tòa thành trống. Thây chất khắp đồng, các tướng sĩ giết đỏ cả mắt rồi. Bên cạnh, Lý tướng quân lộ vẻ mặt không đành lòng, ông ta quay đầu, lại thấy ánh mắt hoàng đế nhìn thẳng, lúc mở lòng bàn tay ra, có thị vệ cầm mũi tên đưa đến.
Ánh mắt Lý tướng quân rơi vào chiến mã phía dưới, tòa thành này, bây giờ chỉ có máu tanh bao phủ, đối với lệnh của hoàng đế, ông ta càng thêm không dám chống lại.
Cô Dạ Kiết kéo mũi tên, nơi xa, một nam tử đang trốn tranh truy sát của binh lính chạy về phía cổng thành, hai mắt híp lại, lúc hắn sắp sửa buông tay, một chân vắt trên lưng ngựa lại bị nắm chặt. Hoàng đế rũ mắt xuống, chỉ thấy một nam nhân y phục đơn bạc lam lũ đang dùng đôi tay dơ bẩn sống chết ôm chặt chân hắn, "Ca, chạy mau."
Ban đầu, nam tử đã chạy đến cổng thành đột nhiên quay đầu lại, khi ánh mắt chạm đến đối phương, trên mặt đột nhiên lộ rõ mừng rõ, hắn không ngờ rằng, trong trận tàn sát chém giết đầy máu tanh này, vẫn còn người thân sống sót. Chỉ là, khi ánh mắt rơi lên trên người Cô Dạ Kiết, vui mừng lập tức chuyển thành sợ hãi, "Đệ chạy mau, đừng lo cho ta."
Đệ đệ ôm chân hắn dùng sức không chịu buông, Lý tướng quân kinh hãi, trong tay vừa định có động tác, liền bị hoàng đế phất tay ngăn lại.
Cô Dạ Kiết để mũi tên đã kéo căng xuống, một tay rút trường kiếm trong tay Lý tướng quân ra, nam tử sắp sửa chạy ra khỏi thành kia cả kinh thất sắc, hai tay vung vẫy lung tung, "Mau buông ra, mau buông ra..."
"Ca, đệ giữ được hắn rồi, huynh mau chạy ra ngoài..."
Đang nói, nam tử đột nhiên dùng sức, tầm mắt ngước lên đối diện Cô Dạ Kiết, trong mắt, thoáng hiện lên chính là phẫn nộ cùng kiên nghị không khuất phục, hắn đạp hai chân trên mặt đất, lực đạo trong tay, giống như muốn kéo Cô Dạ Kiết xuống vậy.
Hoàng đế nhìn xuống, cổ tay xoay chuyển, nhấc thanh kiếm kia lên, nhìn sắc mặt tuyệt vọng của nam tử, hắn đột nhiên muốn đùa giỡn, hướng phía người kia nói, "Buông tay, trẫm thả ngươi đi."
Nam tử trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ là hướng ra đằng xa hô, "Chạy mau!"
Người ca ca kia dừng bước, nhìn đệ đệ dũng cảm quên mình, đột nhiên xông lại về phía bên này, "Chúng ta cùng ra ngoài."
Cô Dạ Kiết nhìn nam tử nhanh chóng chạy tới, trong khóe mắt dần hiện ra hung lệ, hắn nheo mắt, dưới ánh mặt trời, giáp phục màu vàng kim trên người phát sáng rạng rỡ, "Tìm chết!" Hắn cắn răng bật ra hai chữ, kiếm trong tay không chút lưu tình vung xuống, chỉ nghe 'vút' một tiếng, lưỡi kiếm bén nhọn chém qua cổ nam tử, chất lỏng ấm nóng phun ra, văng lên trên mặt Cô Dạ Kiết. Con ngươi màu hổ phách âm chí hắc ám, lực đạo dưới chân cũng không buông lỏng, Lý tướng quân kinh hãi, đầu nam tử kia ghì chặt chân hoàng đế, rõ ràng đã không còn hơi thở, nhưng vẫn không chịu buông tay, gắt gao ôm chặt.
"Đệ đệ..."
Nơi xa, truyền đến tiếng thét xé tâm của nam tử còn lại, hắn không có nhân cơ hội này chạy ra khỏi thành, mà đứng sựng một chỗ không nhúc nhích.
Vết máu, nhiễm đỏ hai mắt nam tử, toàn thân hắn run rẩy, đứng nơi đầu ngọn gió, đột nhiên chạy đến như bay, Cô Dạ Kiết trấn định ngồi trên lưng ngựa, lúc trường kiếm trong tay nâng lên, dưới chân đã buông lỏng. Nam tử vốn nên sớm tắt thở kia liều mạng đến hơi sức cuối cùng, dùng lực giữ lấy cánh tay hắn, khuôn mặt bởi vì sung huyết mà đỏ bừng, cực kỳ dữ tợn.
Thanh âm bị cắt đứt, ngắt quãng không liên tục, lặp lại từng chữ, "Chạy..."
Cả hai người đều là không muốn sống nữa, Cô Dạ Kiết dùng sức muốn tránh ra, mắt thấy nam tử phía trước xông tới, hắn vận nội lực, nam tử kiềm chế hắn giống như cái bao bố rách nát bị ném ra ngoài, 'bụp' một tiếng nện xuống mặt đất. Cô Dạ Kiết không chút nghĩ ngợi vung trường kiếm trong tay, tên huynh trưởng nhào tới trước trong chớp mắt bị xé toạc lồng ngực, ngã xuống bên cạnh.
Trên lưng ngựa, hoàng đế thở hổn hển, Lý tướng quân vội vàng nhìn xuống, "Bẩm hoàng thượng, cả hai người đã mất mạng."
Nhưng không ngờ, Cô Dạ Kiết lại nhắm mắt, tựa hồ không đành lòng nhìn lại một cái.
Đấu tranh giành sự sống như vậy, tuy là khác xa nhau, nhưng lại khiến người ta chấn động hơn bất cứ điều gì khác, nhìn binh lính vẫn còn đang chém giết, hoàng đế qua hồi lâu mới bình ổn tâm tình, đột nhiên mở miệng, "Bảo bọn họ toàn bộ dừng tay."
Lý tướng quân tiếp lệnh, giục ngựa tiến lên, "Hoàng thượng có lệnh, lập tức dừng tay."
Phong Phi Duyệt ôm cổ hắn, thân thể dán sát lại hơn một chút, "Kiết..."
"Duyệt Nhi..." Cô Dạ Kiết tỳ cằm lên đỉnh đầu nàng, "qua nhiều năm như vậy, ta vẫn muốn thống nhất thiên hạ, từng giết vô số người, cũng thường nhìn cảnh chém giết trên chiến trường, duy chỉ có lần này, khiến tay ta mềm nhũn. Trước kia cũng không cảm thấy, chỉ là bây giờ, ta đột nhiên nhớ đến cái chết của Thất Duệ, nhớ tới lúc ở trong rừng Tử Vong Lâm hắn xuống tay lưu tình, nhớ đến Lệ vương gia..."
Phong Phi Duyệt chống khuỷu tay lên, "Tay chân tình thâm, Kiết, thống nhất thiên hạ, máu phải đổ xuống, đã quá nhiều, thiếp vẫn sợ, kiếp số báo ứng, có thể thật sự là trời cao đã an bài xong..."
Nàng biết Cô Dạ Kiết vẫn chưa hoàn thành bá nghiệp, cũng biết dã tâm quân vương, không phải vài ba lời liền có thể thay đổi. Hoàng đế thở dài một tiếng, ôm nàng vào trước ngực, thân thể lại đè lên lần nữa.