Chương 198: Đều Có Báo Ứng

Mười ngón tay nắm chặt cái mền, Thi Tiệp Dư nằm im một chỗ không nhúc nhích, cô ta tựa nửa bên gò má vào khuỷu tay, ngoài tẩm điện, Đào Tâm thấy hoàng đế đi ra rồi, vội vội vàng vàng chạy vào nội điện.

"Nương nương..."

Cô gái dồn dập tiến lên, ngồi xổm xuống đỡ lấy nửa người trên Thi Tiệp Dư dắt díu ngồi dậy, "Ngự y, ngự y..."

"Đào Tâm," Cô ta yếu ớt lôi kéo ống tay áo Đào Tâm, "vô dụng thôi, mạng của ta, đã không ai có thể cứu được."

"Không đâu," Đào Tâm nghẹn lời, hai tay vòng chắc bả vai cô gái dùng sức kéo cô ta dậy, "nương nương, người là người tốt, ông trời sẽ không đối với người như vậy."

Người tốt?

Thi Tiệp Dư nằm trên lưng Đào Tâm, nước mắt trong suốt vốn nên nóng hổi, nhưng mà rơi lên trên mặt, đã lạnh buốt, "Cõi đời này, cũng chỉ còn ngươi nói ta là người tốt."

"Nô tỳ không biết hoàng thượng cùng nương nương đã xảy ra chuyện gì, cũng không cần biết người khác nhìn nhận nương nương như thế nào, trong lòng nô tỳ, nương nương chính là người thiện lương nhất." Đào Tâm để cô ta nằm ngang lên giường, hai tay bao bọc bàn tay cô ta trong lòng bàn tay mình, sau đó dùng lực xoa bóp, "Người nhất định có thể qua được tối nay."

Thi Tiệp Dư khóc rống, cô ta dùng sức giãy giụa, sợ hãi thét ra tiếng, "Là ta từ bỏ, ta không muốn sống nữa."

"Nương nương..." Đào Tâm nức nở, hai tay đặt lên vai cô ta, "đừng như vậy, hoàng thượng rồi sẽ có một ngày hồi tâm chuyển ý."

Cô ta nằm trên giường, hai mắt vô hồn, bàn tay đè chặt bụng rồi lại thống khổ co rụt người lại, từng trận kịch liệt, khiến cô ta thở không ra hơi, "Đào Tâm, ta chỉ muốn hoàng thượng ở bên ta, dù chỉ là một lát, tại sao lại khó khăn như vậy?"

"Nương nương, người đừng suy nghĩ nhiều," Đào Tâm dùng sức vắt khô khăn nóng đặt lên cánh tay cô ta, "chỉ cần người sống qua đêm nay, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội."

"Sống... còn có ý nghĩa gì đây?' Thi Tiệp Dư chịu đựng từng cơn đau đớn kéo đến, cô ta cuộn người thành một đoàn, ý thức trong lúc tuyệt vọng lại càng hiện ra rõ ràng, khó tiếp nhận nhất, chính là ánh mắt không hề lưu luyến kia của Cô Dạ Kiết, hắn có thể vứt bỏ cô ta sải bước rời đi, sống chết đối với cô ta, đã không còn quan trọng nữa rồi.

Thi Tiệp Dư tựa vào phía sau, từng cảnh tượng, lần lượt ùa về. Cô ta giống như trở lại Hoán Sa Cung, khi đó, ít nhất còn có một Lý Yên toàn tâm toàn ý đối xử bảo vệ cô ta. Nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, kiếp này, cô ta là bị trừng phạt đúng tội, đây vốn chính là báo ứng cô ta đáng nhận. Bao nhiêu lần, cô ta nên thu tay lại...

"Nương nương... nương nương..." Đào Tâm phát giác có gì đó không ổn, vội cầm hai vai cô ta lắc lắc mấy cái, "Người đâu mau tới đây, ngự y!"

Thi Tiệp Dư đau đến không nói ra lời, cô ta tựa vào chân Đào Tâm, thân thể dùng sức vặn vẹo, hai mắt mơ hồ nheo lại, lúc nhìn ra sau lưng Đào Tâm đột nhiên trợn trừng hai mắt, "Đừng, đừng qua đây, a..."

"Nương nương, người sao vậy?" Đào Tâm muốn tiến lên, lại bị cô gái trên giường đẩy ra, "Tránh ra, không không..."

Hai tay Thi Tiệp Dư che gò má, sau lưng dùng sức lùi lại về phía vách tường, toàn thân cô ta phát run, thần sắc như bị kinh hãi đến suy sụp, cặp mắt xuyên qua kẽ hở nhìn ra bên ngoài, dưới đất, toàn bộ tràn đầy máu tươi đỏ thẫm, một đôi mắt đỏ quạch hung ác mà sắc béo nhìn mình, "Tránh ra, tránh ra..."

Mắt cá chân Thi Tiệp Dư lộ ra ngoài chăm gấm đột nhiên bị níu lấy, ngón tay cô gái lạnh như băng, không khác gì người chết, nắm chặt chân cô ta không chịu thả, "A... Đào Tâm, đuổi cô ta ra ngoài, đuổi ra ngoài."

"Nương nương, người sao vậy?" Đào Tâm nhìn quanh trong điện, cũng không thấy có người, muốn tiến lên khuyên nhủ, Thi Tiệp Dư lại không ngừng giãy đạp hai chân, làm người ta khó có thể đến gần, hai tay cô ta níu chặt lấy chăn gấm, đến khi hao hết khí lực, chỉ nghe 'xoạt' một tiếng, chăn gấm đã bị xé rách, "Đừng qua đây..."

"Ỷ Đình..."

Cô ta ngước mắt, ai đang gọi tên của mình? Thi Tiệp Dư co rúc hai vai, tầm mắt xuyên qua mái tóc xốc xếch nhìn ra ngoài, "A..."

Trong con ngươi sợ hãi, toàn thân Lý mỹ nhân đều là máu, đứng ngay sau lưng Đào Tâm, cô ta chỉ một ngón tay, Đào Tâm không hiểu, quay đầu lại, "Nương nương, người nhìn thấy cái gì?"

Thi Tiệp Dư kinh sợ khóc rống, mười ngón tay mảnh khảnh dùng sức bấm vào tóc, hung hăng nắm lấy rồi điên cuồng lôi kéo, ngoài cửa sổ, trên song cửa trong suốt kia, hiện ra từng đạo quỷ ảnh, đều là muốn đến lấy mạng cô ta, "Chuyện không liên quan đến ta, không phải ta, đừng qua đây, đi đi..."

Đào Tâm cũng gấp đến độ khóc thành tiếng, bộ dáng này của Thi Tiệp Dư, rõ ràng đã mất đi thần trí.

"Ỷ Đình, ta vốn không làm chuyện gì lỗi với ngươi, ngươi vì sao lại đối với ta như vậy?"

Từng lời chất vấn, Thi Tiệp Dư buông hai tay ra, chỉ thấy Quân Duyệt đã bò lên trên giường, cổ tay nàng ta rũ xuống giống như bị vẻ gảy, chỉ thấy hai tay nàng ta vạch mái tóc che kín gò má, lộ ra, là khuôn mặt bị tàn phá chằng chịt vết sẹo. Cô gái nhếch miệng cười một cái, giữa cổ họng khàn khàn kia đã không phát ra được âm thanh nào, "Oa oa..."

"A..."

Thi Tiệp Dư kinh hô một tiếng, Đào Tâm ngơ ngác, chỉ thấy tiếng la hét sợ hãi của cô gái bị mắc kẹt giữa cổ họng, miệng đầy máu tươi, màu đỏ thẫm ói lên chăn gấm. Cô ta trợn tròn mắt hạnh, thân thể gầy yếu đột ngột ngã xuống, vừa vặn rơi lên trên vai Đào Tâm, "Nương nương, nương nương người đừng làm nô tỳ sợ." Ngoài điện, ngự y nghe gọi bước chân dồn dập chạy tới, lập tức lao tới trước giường.

Hai tay rũ xuống, Thi Tiệp Dư nằm trong lòng Đào Tâm, mặt mũi tái nhợt đến trong suốt, hai mắt, bởi vì kinh sợ không xua đi được mà trợn thật lớn.

Lý ngự y vén ống tay áo, ngón trỏ chạm lên tĩnh mạch cô gái chỉ một khắc, liền rút tay về, ông ta quỳ gối xuống giường, thanh âm cực kỳ bi ai, "Nương nương đã bệnh qua đời rồi."

Đào Tâm không tin, cô ta run rẩy giơ cầm khăn gấm tay trong lên, lau đi vết máu còn dính trên mặt Thi Tiệp Dư, "Lý ngự y, ngài xem, hai mắt của nương nương vẫn còn mở mà."

Lý ngự y cúi thấp đầu, cũng không đáp lời.

Trong đôi mắt trợn to, tấm màn tơ bị gió thổi tung dựa vào chút khí lực cuối cùng lướt qua, đồng tử cô gái đã tan rã, vĩnh viễn nhìn vào một điểm. Ngày hôm nay như vậy, cũng giống như lúc mình mới vào cung, cô độc một mình, bây giờ đi rồi, cô ta cuối cùng cũng tháo xuống gánh nặng khắp người, cái gì cũng không thể mang đi.

Người nam nhân này, cô ta dùng phương thức yêu cả đời, nhưng thủy chung, không chiếm được.

Trong Cảnh Dạ Cung, cung nhân ngự y quỳ đầy đất, từng tiếng bi thương, nhưng cô ta một câu cũng không nghe được nữa rồi.


Phượng Liễm Cung.

Mạch Thần Lại một khắc cũng không ngừng nghỉ canh chừng bên cạnh Phong Phi Duyệt, tướng ngủ của cô gái cũng không tốt, cứ hay để một tay rơi ra ngoài chăn gấm.

"Sư phụ, người đi nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho con là được rồi." Lâm Doãn đặt một tay lên đầu vai Mạch Thần Lại, đưa chén trà đặc đến trước mặt hắn.

Nam tử khoát tay một cái, quay đầu lại, con ngươi dịu dàng kia vẫn trong sáng như cũ, "Qua vài ngày nữa, ta sợ mình không còn nhìn thấy được nữa."

Trái tim Lâm Doãn đau xót, dùng sức đè nén ướt át trong mắt trở về, "Nhất định sẽ có cách, bệnh của hoàng hậu vẫn chưa khỏi, người đã nói, trước khi hoàng hậu khỏi bệnh, người sẽ không để mình xảy ra chuyện."

Mạch Thần Lại quay đầu lại, tầm mắt rơi lên khuôn mặt Phong Phi Duyệt, "Phu thê quấn của nàng ấy, đã được giải rồi, ta vẫn luôn nghĩ rằng, làm thế nào mới có thể tìm được cách hỏa giải, hôm nay, cơ duyên trùng hợp, quả thật là ý trời."

"Giải rồi?" Lâm Doãn giật mình, "Là dùng thuốc gì?"

"Không phải thuốc, là tình." Mạch Thần Lại nhấc mi mắt, nhìn gương mặt đang ngủ say của nàng, bàn tay đưa ra cuối cùng thu về, "Lúc trước nàng ấy vì cái chết của Thất Duệ mà thương tâm cùng cực, phu thê quấn này, đã định trước là một bên sẽ vì bên kia mà thống khổ, cho tới khi chất độc lúc đầu tồn đọng giữa hai người được hóa giải, không ngờ, thuốc giải ta nghiên cứu điều chế lâu như vậy, cư nhiên chính là tình cảm chân thật nhất của con người trên thế gian."

Lâm Doãn gật đầu, đi theo Mạch Thần Lại hành y lâu như vậy, chuyện lạ như thế này cũng là lần đầu tiên thấy.

"Sư phụ, độc của nương nương như vậy cũng giải được rồi, hai mắt của người nhất định cũng sẽ khỏi."

Mạch Thần Lại cầm một tay Phong Phi Duyệt bỏ vào chăn gấm, hắn ngắm nhìn dung nhan say ngủ của cô gái, "Độc này là vì ta mà mắc phải, nếu như giải không được, cả đời ta sẽ ăn ngủ không yên. Hôm nay, nàng ấy đã không sao rồi, vậy ta cũng nên rời đi."

"Sư phụ, người thật muốn đi?" Lâm Doãn hạ thấp giọng, "Nhưng người là kẻ làm tin của Vân Triều, hoàng thượng sẽ thả người rời đi sao?"

Mạch Thần Lại không nói gì, chỉ là liếc nhìn Phong Phi Duyệt một cái mới xoay người, vài bước đi đến trước chiếc bàn hồng mộc trong điện, rót chén trà đặc. Lâm Doãn đi theo sau hắn, không cam lòng nói, "Chẳng lẽ, người thật muốn giấu giếm, tự mình rời đi rồi thì đầu xuôi đuôi lọt sao? Hoàng hậu nên biết những chuyện người đã làm cho cô ấy."

"Biết rồi thì có thể làm gì?" Mạch Thần Lại nắm chặt chén trà trong tay, nặng nề để lên bàn, "Ngoại trừ khiến tâm nàng ấy khó an, còn có thể mang lại cái gì?"

Lâm Doãn nhất thời cứng họng, nhưng thủy chung tiếc nuối thay hắn, trong miệng còn muốn nói điều gì đó, chỉ nghe thấy cô gái trên giường 'ưm' một tiếng, hai người vội liếc nhau rồi im lặng.

Hoàng đế bước nhanh đến, đi vào Phượng Liễm Cung thì mang theo từng trận gió rét, hắn dẫn đầu đi tới trước giường, thấy Phong Phi Duyệt vẫn an tĩnh ngủ, cố ý thả nhẹ bước chân sau đó dừng lại, ngồi xuống.

"Nàng ấy không sao chứ?"

Nghe giọng điệu lo lắng của nam tử, Mạch Thần Lại kìm nén tâm tình tiến sát lên, "Bẩm hoàng thượng, nương nương hết thảy đều an hảo."

Cô Dạ Kiết tựa vào giường phượng, hai người cũng đi theo canh chừng bên cạnh, cho đến khi bầu trời hiện lên tia sáng bạc, nha hoàn hầu hạ ở Phượng Liễm Cung bưng một cái khay tiến vào.

Cô gái đứng bên ngoài nhìn quanh một hồi, Cô Dạ Kiết vừa vặn quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi, "Chuyện gì?"

"Bẩm hoàng thượng, đây là điểm tâm chuẩn bị cho nương nương." Nha hoàn nhấc chân bước vào, mở nắp ra, chỉ là một chén mì bình thường.

Hoàng đế liếc mắt nhìn một cái, đầu mày nhíu lại, "Bảo ngự thiện phòng làm lại."

"Hoàng thượng," Nha hoàn dè dặt, thấy cô gái trên giường vẫn chưa tỉnh lại, "nương nương nói dạ dày của người không khỏe, buổi sáng chỉ cần một chén mì nhẹ."

Mày kiếm hoàng đế nhíu chặt cũng không hề dãn ra, vươn tay khẽ vuốt ve gò má Phong Phi Duyệt, đầu ngón tay lướt tới khuôn cằm cô gái sau đó thu lại, hắn dặn dò Mạch Thần Lại sau lưng, "Mạch y sư, ngươi ở lại chăm sóc."

Cô Dạ Kiết nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài điện, nha hoàn kia không hiểu đầu đuôi, hoàng thượng đi ra vài bước, không vui xoay người, "Còn ngơ ngác ở đó làm gì, đi theo."

"Dạ, hoàng thượng."

Lúc Phong Phi Duyệt tỉnh lại, vừa vặn hoàng đế cũng quay về, sau lưng, nha hoàn đi theo bưng một cái khay trong tay.

"Duyệt Nhi..."

Phong Phi Duyệt chống hai tay dậy, toàn thân giống như bị nghiền nát rời rạc, một tay nàng chống đầu, tư thế chút buồn ngủ mông lung, còn mang theo vài phần ngây thơ, "Thơm quá."

Hoàng đế mừng rỡ ra mặt, nha hoàn bên cạnh bưng cái chén tới, đưa vào trong tay hắn, Cô Dạ Kiết cầm đũa bạc lên, gương mắt tuấn tú kề tới trước mặt nàng, "Thật sự thơm như vậy sao?"

"Thiếp vẫn chưa rửa mặt." Phong Phi Duyệt tránh mắt sang chỗ khác, thấy Mạch Thần Lại cùng Lâm Doãn đều ở đây, lập tức, khuôn mặt ửng đỏ, "Để bên cạnh đi đã."

"Cái này không giống những cái khác, lát nữa sẽ nguội mất." Hoàng đế nhấc đũa bạc lên, đưa đến bên miệng nàng.

Phong Phi Duyệt nghe không hiểu ý tứ trong lời hắn nói, thấy hoàng đế khăng khăng, không thể không mở miệng, thử qua một miếng.

Cô Dạ Kiết lộ vẻ mặt mong chờ, đũa bạc trong tay khuấy khuấy mì trong chén, Phong Phi Duyệt nghiền ngẫm, đôi môi mím lại thành một đường, nói với nha hoàn bên cạnh, "Ý Nhi, hôm nay sao lại đem sợi mỳ nấu cháy rồi?"

Nha hoàn trố mắt, không dám nhìn hoàng đế, chỉ là ê a ậm ờ, "Nương nương, đây..."

Cô Dạ Kiết nghe vậy, khẽ nhíu mi, gắp lên một đũa đưa lên miệng nếm thử, khóe miệng nghiền ngẫm từ từ chậm lại, hắn nguýt miệng một cái, mang theo vài phần trẻ con, "Thật không tệ," Hắn quay đầu lại nói với nha hoàn kia, "thưởng."

Ý Nhi lần nữa kinh ngạc, bàn tay bưng khay nắm chặt, khom lưng hành lễ, "Nô tỳ tạ hoàng thượng."

Phong Phi Duyệt nhìn vẻ quái dị giữa hai người, lúc rũ tầm mắt xuống, lại thấy trên ống tay áo long bào màu vàng tươi của hoàng đế dính ít bột mì màu trắng, nàng nhẹ cong khóe miệng, ánh mắt sáng tỏ.

"Là nên thưởng," Cô gái dãn mặt ra, nhận lấy cái chén trong tay hoàng đế, "đây ngược lại là sợi mị có mùi vị tuyệt nhất."

Mạch Thần Lại đứng bên cạnh, thấy hai người nhìn nhau mỉm cười, nam tử tự đáy lòng vui mừng, một ngày một đêm không chợp mắt, hắn khép mắt, lần nữa mở ra, lại phát hiện trước mắt một mảnh tối đen. Hắn giật mình, chớp chớp mắt mấy cái, lại thấy rõ như cũ.

Bụng đói kêu vang, mặc dù có vị khét, ăn vào trong miệng, thế nhưng, lại cực kỳ ngon.

Có lúc, muốn vui vẻ, vốn cũng không khó, quý trọng một người, một chuyện bên cạnh, tâm sáng, tâm tình tự nhiên cũng rộng mở.

Mạch Thần Lại lấy cớ bắt mạch cho Phong Phi Duyệt cùng Cô Dạ Kiết, phu thê quấn dây dưa hai người lâu như vậy, quả nhiên đã giải hết.