Phong Phi Duyệt cũng nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt hòa hoãn của Cô Dạ Kiết, thần sắc như vậy, tựa như được cởi bỏ một gánh nặng nặng nề, giữa bọn họ, cuối cùng đã không còn bất kỳ trở ngại nào.
Thi Tiệp Dư, đã từng là một cái gai cắm trong lòng bọn họ, không cần biết là bên nào chạm tới, cũng có thể khiến đối phương thương tích đầy mình.
Ngước nhìn nhau, hai người bèn bật cười, Phong Phi Duyệt biết đoạn đường này đi được tới đây không dễ dàng, "Cùng thiếp đời đời kiếp kiếp, là chàng." Nàng giơ ngón trỏ chạm nhẹ lên mi tâm nam tử, "trước kia thiếp vẫn luôn không tin đời người còn có kiếp sau, nhưng mà bây giờ, thiếp tin rồi."
"Bây giờ, không cho phép tin!" Thanh âm Cô Dạ Kiết đột nhiên bá đạo, ôm lấy nàng tiếp tục đi lên phía trước, "Đường của chúng ta sau này vẫn còn rất dài, không cho nghĩ tới kiếp sau."
Nàng mỉm cười, "Không ngờ, chàng cũng có lúc sợ hãi." Phong Phi Duyệt nhếch môi, nụ cười này, nhìn vào mắt trong ngọt lại có đắng chát, Cô Dạ Kiết đi một đường, mười ngón tay càng thêm cóng đến tê cứng, hai cánh tay nhức mỏi, đã mất đi tri giác.
"Thả thiếp xuống đi." Phong Phi Duyệt một tay khẽ kéo tay áo hắn.
"Không thả," Hắn vẫn kiên trì như cũ, "trước đây, ta chưa từng ôm nàng giống như bây giờ, cả một đường, để nàng đi qua thật cực khổ."
Nàng không kiên trì nữa, mấy lần muốn nhắm mắt, nhưng đều bị hắn gọi tỉnh, hành lang, rất dài, tay trái Phong Phi Duyệt vòng ra sau cổ nam tử, tiếng bước chân nặng nề như vậy, bây giờ nghe vào tai lại tuyệt diệu vô cùng.
"Duyệt Nhi..." Hắn không ngừng tìm chuyện nói với nàng, cô gái trong ngực ừ hử vài tiếng, dần dần, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, cho đến cuối cùng, liền khép chặt lại.
Cô Dạ Kiết nói rất nhiều lời, hắn vẫn luôn cho rằng, mình không phải là người lắm lời, bây giờ, yên tĩnh như vậy, khiến hắn bất tri bất giác chỉ muốn trò chuyện cùng nàng. Cúi mắt nhìn lại, nàng dãn mặt ra, tựa vào ngực hắn không hề nhúc nhích, hắn gọi mấy tiếng, nhưng thủy chung không thấy nàng có phản ứng, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng nàng vài cái, nam tử nín thở sải bước quay về Phượng Liễm Cung.
"Duyệt Nhi..." Bước chân cứng ngắc theo tiếng kinh hô hoảng hốt không ngừng tiến lên, thân thể trong tay, tựa hồ nhẹ đi rất nhiều, hoàng đế kinh hãi, hai tay ôm lại thật chặt, bước đi như bay.
Mạch Thần Lại canh giữ ngoài điện, thấy thân ảnh hoàng đế khẩn trương tiến đến, vội chạy ra đón, "Hoàng thượng..."
Cô Dạ Kiết ôm Phong Phi Duyệt sải bước đi vào trong điện, hai tay đặt nàng ngay ngắn lên giường, Mạch Thần Lại theo sát đến, chỉ thấy nàng nhắm chặt hai mắt, thần thái an tĩnh. Một tay vén ống tay áo của nàng lên, ngón trỏ lo lắng chạm vào tĩnh mạch, qua giây lát, chân mày nhíu liền chặt dãn ra, chậm rãi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Mạch Thần Lại đứng dậy, trên trán có mồ hôi lạnh còn chưa kịp hoàn hồn, thần sắc hòa hoãn, giọng điệu nhẹ nhõm, "bẩm hoàng thượng, nương nương đã không còn gì đáng ngại, chỉ là mệt mỏi, ngủ một giấc là ổn rồi."
Cô Dạ Kiết vẫn chưa hết khiếp sợ, bây giờ nghe nam tử nói như vậy, khí lực toàn thân giống như bỗng chốc bị hút tận, hướng thẳng phía giường phượng ngã xuống.
"Hoàng thượng..." Mạch Thần Lại kịp thời đỡ lấy cánh tay hắn, hoàng đế ngưng thần, ngồi xuống mép giường.
Đem chăn gấm kéo lên đầu vai Phong Phi Duyệt, nàng là kiệt sức, trước đó có gọi thế nào cũng không có phản ứng, Cô Dạ Kiết đẩy sợi tóc xỏa tung trên trán nàng sang hai bên, "Mạch y sư."
Bên cạnh, nam tử tiến lên một bước, hoàng đế cũng không ngẩng đầu lên, hắn chống một tay bên đỉnh đầu Phong Phi Duyệt, lồng ngực đè xuống lưu lại một hồi lo lắng, vừa vặn che khuất cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Duyệt Nhi, như vậy, có phải không sao rồi hay không?"
Tầm mắt Mạch Thần Lại xuyên qua đầu vai nam tử, rơi lên khuôn mặt điềm tĩnh kia, "Bẩm hoàng thượng, nương nương đã không sao rồi."
Toàn thân Cô Dạ Kiết buông lỏng, tuấn nhan vốn căng thẳng cũng bất tri bất giác dãn ra, "Vậy thì tốt." Hắn cúi người xuống, môi mỏng chạm nhẹ lên cái trán trơn bóng trắng nõn của nàng, thủy chung không rời đi. Cô gái khẽ cựa đầu, nghiêng người một cái, cuộn tròn vào trong lồng ngực hắn.
"Hoàng thượng, người cũng mệt rồi, trước tiên trở về nghỉ ngơi một lát, nơi này đã có thần cùng Lâm Doãn chăm sóc." Mạch Thần Lại thấy thần sắc hắn uể oải, tiến lên nói, bàn tay Cô Dạ Kiết vuốt ve gò má nàng liền khựng lại, đôi mắt anh tuấn khi ngước lên cũng thoáng chút âm trầm. Hắn gật đầu, cẩn thận đứng dậy, cầm bàn tay Phong Phi Duyệt đặt ngang bên người bỏ vào trong chăn gấm, "Trẫm đi một lát sẽ trở lại."
Hắn vuốt hai ống tay áo, đứng trước giường một lúc, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, hai tay rũ xuống siết chặt bên người, Cô Dạ Kiết cũng không quay đầu lại, kiên định dị thường đi ra ngoài.
Dọc đường đi, hắn bước dồn dập, xa xa, là có thể nhìn thấy nha hoàn thái giám đứng đầy trước cửa Cảnh Dạ Cung.
Hoàng đế không chút do dự, bước chân đi thẳng đến trước mặt đám người, "Tham kiến hoàng thượng."
Trong điện, Thi Tiệp Dư yếu ớt nằm trên giường, cô ta giỏng hai tai lên, bàn tay đông cứng đột nhiên nắm chặt cổ tay người bên cạnh, "Đào Tâm, có phải hoàng thượng tới hay không?"
Cô gái nhìn quanh phía sau, vắt khô khăn ướt trong tay đặt lên trán Thi Tiệp Dư, "Nương nương, hoàng thượng..."
Cô Dạ Kiết đi vào trong vườn, giữa cánh mũi, mùi hương thơm ngát kia nhạt đi rất nhiều, phóng mắt nhìn đi, lại có loại cảm giác hoang tàn tiêu điều. Hắn chậm chạp bước lên, dưới lòng bàn chân truyền đến một tiếng 'rắc'bị bẻ gảy, thê lương cùng cực. Từng cây hoa mai, nở rộ tươi đẹp, màu đỏ tươi tao nhã nổi bật dưới ánh trăng thảm đạm, hôm nay, hết thảy nhìn vào trong mắt, đều đã là vật còn người mất.
Đế hài thêu họa tiết rồng màu vàng rươi đạp lên, trên mặt đất, liền có màu đỏ côi lệ, một bước, một bóng ảnh khắc nhuộm xuống dưới.
Đi vào Cảnh Dạ Cung, ngự y trong ngự y viện đều ở đây, thấy hoàng đế đi vào, rối rít quỳ xuống, "Bẩm hoàng thượng, bệnh của Thi Tiệp Dư..."
Toàn thân ông ta toát mồ hôi lạnh, lại thấy hoàng đế vung tay xuống lần nữa, "Toàn bộ lui ra."
Đám người hai mặt nhìn nhau, hoàng đế khác thường như vậy, ngược lại khiến bọn họ không kịp trút được gánh nặng, mỗi người chỉ dán nhìn chằm chằm mũi chân mình. Lý ngự y thận trọng ngước mắt, chỉ thấy thần sắc nam tử cũng không có gì lạ thường, trong lòng lập tức buông thỏng, khom lưng hành lễ lui ra ngoài, "Thần tuân chỉ."
"Vi thần tuân chỉ." Đám người bên cạnh thấy thế, mới kịp thời phản ứng, dè chừng không kịp chạy ra khỏi Cảnh Dạ Cung.
Trên giường, hai tay Thi Tiệp Dư nắm chặt cổ tay Đào Tâm không buông, năm ngón tay, ở trên cổ tay cô gái siết ra mấy lằn đỏ rõ rệt. Xuyên qua kẽ hở, có thể cảm thấy hàn khí khiến người ta lạnh cóng kia toát ra, Đào Tâm vừa an ủi, vừa ra hiệu cho nha hoàn xoa bóp tứ chi cho cô ta, "Nương nương, người đừng sợ, sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn thôi."
"Đào Tâm, ngươi không cần gạt ta nữa," Thi Tiệp Dư lắc đầu, trên lông mi xinh đẹp, đã đông thành một lớp băng trong suốt, từng giọt từng giọt hòa tan thành hơi nước ngưng tụ trên mí mắt, thống khổ không thôi, "Ta lạnh quá, ta lạnh quá."
Cô Dạ Kiết đi vào trong điện, đập vào mắt, chính là một đám cung nhân đang hỗn loạn, từng thau nước lớn được đưa vào nội điện, hơi nước mờ mịt, khiến cung điện trống rỗng bị che khuất một nửa, tầm mắt mơ hồ, Thi Tiệp Dư run rẩy vòng hai tay ôm chặt vai, cô ta cố sức nâng tầm mắt lên, giữa màn sương, liền nhìn thấy hoàng đế đứng cách đó không xa.
"Hoàng thượng..." Thanh âm cô ta lập tức sắc bén, cung nhân bên cạnh lần lượt hành lễ, nhất nhất quỳ rạp xuống đầy đất.
"Ra ngoài." Cô Dạ Kiết cũng không tiến lên, khoảng cách không gần không xa này, kéo dài khoảng cách giữa hai người, tựa như cách biệt cả chân trời.
Đào Tâm không yên tâm liếc nhìn cô ta một cái, Thi Tiệp Dư buông hai tay đang nắm chặt cô gái ra, đôi mắt đầy tràn hy vọng, dính chặt lên người Cô Dạ Kiết. Đào Tâm thầm lo lắng, cuối cùng, vẫn là theo sau lưng mọi người, lui ra ngoài.
Hoàng đế đứng nguyên tại chỗ, trong nội điện bỗng nhiên trống không, vẻ mơ hồ lúc trước cũng lập tức thay đổi trở nên rõ ràng, Thi Tiệp Dư tựa vào khung giường, cô ta thoi thóp một hơi, mất đi nguồn nhiệt, toàn thân càng thêm rét cóng lợi hại, "Hoàng thượng..." Cô ta nhắm mắt, môi trái tim trắng nhợt khẽ run mấy cái, nhẹ nhõm mở ra, "Đào Tâm nói người sẽ không tới đây, thần thiếp không tin."
Cô Dạ Kiết chắp tay sau lưng, hắn từ trên cao nhìn vẻ mặt thống khổ của cô ta, đây đã từng là nơi cho mình một mảnh yên tĩnh tạm thời, bây giờ, người vẫn ở chốn cũ, nhưng sao lại đè nén như vậy, "Trẫm sẽ không như vậy."
Thần sắc Thi Tiệp Dư mừng rỡ, con ngươi ảm đạm lúc đầu nháy mắt trở nên phát sáng rạng rỡ, tràn đầy sức sống, "Hoàng thượng..."
Cặp đồng tử màu hổ phách của Cô Dạ Kiết thủy chung dán lên trên người cô gái, màn tơ màu trắng bay xuống, xoay chuyển vài vòng, che kín ánh mắt mong chờ của cô ta, "Ban đầu, lúc Lý Yên đi, trẫm cho nàng ta một phần mơ hoặc, trẫm tới đây một chuyến, chính là muốn từ trên người nàng hỏi cho rõ ràng."
Lý Yên!
Thi Tiệp Dư như bị sét đánh, nửa người trên ngước cao lập tức không kịp phản ứng, nặng nề tựa vào vách tường cứng rắn. Đau đớn, trong lúc không kịp chuẩn bị trầm trọng cuốn tới, cô ta trợn tròn mắt hạnh, nước mắt ngưng tụ nơi khóe mắt bỗng nhiên nhỏ xuống, nóng rát kéo tới, "Lý Yên..."
Cái tên duy nhất khiến cô ta áy náy đó, tại sao có thể... từ trong miệng hắn nói ra như vậy? Nửa câu sau của Thi Tiệp Dư không thể bật ra khỏi miệng, chỉ là dùng sắc lắc đầu nguầy nguậy, hoàng đế lạnh mắt đối diện, cô ta đưa mắt nhìn lại, nhưng chỉ thấy một mảnh lạnh như băng, bóng dáng quen thuộc kia, đã cầm không được, nắm không chắc nữa rồi, "Lý Yên..." Cô ta cắn môi dưới, lẽ nào, hoàng đế đã biết được chuyện năm đó? Cô ta không dám khẳng định, cũng không dám dễ dàng thừa nhận, "tỷ ấy là... một bằng hữu của thần thiếp ở Hoán Sa Cung năm đó."
Cô Dạ Kiết thấy cô ta cúi đầu, nhắc nhở, "Năm đó trẫm đã hỏi, câu trả lời khi đó, trẫm vẫn còn nhớ như in, nàng nói nàng không có thân thích, cũng không có bằng hữu."
Thi Tiệp Dư dùng sức thở dốc, cô ta không tìm được lý do gì khác để tiếp tục giấu giếm, "Tỷ ấy... tỷ ấy nói không thích hợp ở trong hậu cung..."
"Được rồi," Hoàng đế khoát tay chặn lại, trong lòng, nổi lên vài phần không kiên nhẫn, "trẫm muốn hỏi nàng một câu, chiếc ban chỉ năm đó, là nàng ấy đưa cho nàng?"
Ngữ khí lạnh lẽo, khiến cô ta không ngẩng đầu lên được, sắc mặt Thi Tiệp Dư thảm đạm mờ mịt, mái tóc xỏa tung rũ xuống trước ngực, có vài chuyện, đeo trên đầu vai. Bây giờ trong lòng hoàng đế đã nhận định, chuyện cô ta che đậy nhiều năm như vậy, bây giờ, lại càng vô lực giấu giếm. Cô ta tựa người trở lại khung giường, ánh mắt tan rã, tầm mắt rơi xuống đất, ".... Vâng."
Một chữ lạc định, cô ta không chịu nổi đóng hai mắt lại, trái tim trầm thống, giống như có thứ gì đó đang lặng lẽ đi thật xa...
Cô Dạ Kiết cũng không biểu hiện ra chút tâm tình nào, mắt phượng hẹp dài nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thở dài một tiếng, "Ta đã nói, sẽ đối tốt với nàng cả đời."
Cô gái trên giường dùng ống tay áo lau nước mắt, cô ta lộ vẻ mặt vui mừng, nghẹn ngào nói, "Đây là phúc phận của thần thiếp."
Hoàng đế cười khẽ, con ngươi trong suốt kia, lại quay trở lại người cô ta, đường cong nơi khóe miệng, càng thêm châm chọc vô cùng, "Lúc trước, trẫm vì che giấu chuyện của Lý mỹ nhân, không tiếc phá hủy toàn bộ danh sách trong cung có liên quan đến tên của nàng. Phượng Liễm Cung, vì để hoàng hậu không thể tra ra thân phận của nàng, trẫm lại phái người tàn sát nha hoàn muốn đem tin mật báo trong nội điện, chỉ vì muốn cho nàng ấy một lời cánh cảo, rất nhiều chuyện, trẫm chỉ biết nhất muội thiên vị, phúc phận? Hừ..." Hắn không khỏi cười lạnh, "qua nhiều năm như vậy, nàng ngược lại ẩn núp thật sâu."
"Hoàng thượng..." Thi Tiệp Dư đau khóc thành tiếng, đau bệnh hành hạ cũng không tính là gì, nhưng mà hôm nay, lời của hắn mặc dù không tuyệt tình đến cực hạn, nhưng cảm giác chẳng khác nào đục da khoét thịt trong lòng cô ta, "hoàng thượng, người không tin thần thiếp nữa sao?"
"Trẫm không tin nữa!" Nam tử không chút suy tính, nói lời, như chém đinh chặt sắt.
Một tiếng nặng nề, cô ta thương tích đầy mình, "Hoàng thượng... có phải người đã nghe ai nói gì đó... có phải hoàng hậu, cô ta..."
Cô Dạ Kiết giơ tay vuốt trán, đôi mắt khép kín khẽ mở ra giữa kẻ hở ngón tay, "Trẫm, ngược lại nên sớm tin lời của nàng ấy."
"Trẫm cho rằng, trong hoàng cung này, thật sự sẽ có một nơi an tĩnh như thế này..." Hắn nhìn quanh bốn phía, Thi Tiệp Dư không ngừng lắc đầu, hắn không thể, Cô Dạ Kiết nên bảo hộ che chở cô ta mới đúng, "hoàng thượng, nơi này vẫn là Cảnh Dạ Cung."
Hoàng đế chống lại ánh mắt thất lạc của cô gái, "Đúng, nơi này vẫn là Cảnh Dạ Cung, nhưng mà... nàng thay đổi rồi." Ngữ khí hắn âm trầm, trong mắt, tràn đầy thất vọng, "có lẽ, không phải nàng thay đổi, mà là trẫm trước giờ không hề nhìn thấu nàng."
"Hoàng thượng..." Thi Tiệp Dư đưa một tay ra, toàn thân cô ta lạnh đến phát run, lạnh hơn, chính là trái tim đang chìm sâu xuống kia, "Thần thiếp không có thay đổi, thần thiếp sẽ trước sau như một đứng bên cạnh người."
"Trận chiến lúc trước ở Lạc Thành, lúc đầu, trẫm thật sự cho rằng là Duyệt Nhi đẩy nàng ra ngoài, sau đó, cho dù ta có suy đoán, cũng không thể khẳng định như vậy, hôm nay, hàn độc của nàng phát tác, trẫm đến bây giờ mới biết, nàng thì ra là thân có công phu!" Lần trước thử dò xét, cô ta thà để mình bị thương, cũng không dám lộ ra nửa điểm dấu vết, có thể thấy tâm tư kín đáo có thừa.
Thi Tiệp Dư không ngờ, mình vận nội lực lại có hậu quả như vậy, cô ta hại chết Thất Duệ, chẳng lẽ, đây chính là cái gọi là báo ứng? Cô ta cho rằng, mũi tên kia sẽ bắn chết Phong Phi Duyệt, sau lại trơ mắt nhìn Thất Duệ ngăn đỡ mũi tên, trong lòng cô ta vẫn thầm nhủ may mắn, cho rằng sẽ làm nảy sinh khoảng cách giữa đế hậu khó lòng khôi phục...
Người tính, nhưng chung quy không qua được trời tính.
"Ỷ Đình..." Hoàng đế đột nhiên mở miệng gọi tên cô ta, cô gái ngẩn ngơ, hoàn hồn nhìn lại.
"Duyệt Nhi năm lần bảy lượt bị hãm hại, đều là do một tay cô mà ra?"
"Ha ha ha..." Thi Tiệp Dư nghe vậy, thế nhưng lại ngửa đầu cười lớn thành tiếng, thì ra, đây chính là tình cảm sao? Một khi mất đi tin tưởng, ngay cả thương tiếc thường ngày cũng không còn, cô ta chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày như thế, đã quen được hắn bảo vệ, đã quen được hắn cưng chiều, đã quen...
Bây giờ, thói quen này đã không còn là của mình nữa rồi.
Cô ta giơ hai tay che mặt, tiếng khóc, đột nhiên trở nên thê lương, trong lòng bàn tay, lạnh lẽo vô tận, lạnh thấu đến tận xương cốt, "Chàng đã không tin thiếp, là thật, là giả, cũng chỉ là trong một ý niệm của chàng mà thôi."
Cô Dạ Kiết nghe vậy, cũng cực kỳ xúc động, là thật, là giả, cũng chỉ là trong một ý niệm của mình? Ban đầu, hắn chính là không cho được Phong Phi Duyệt phần tin tưởng này, mà lúc đó, hắn chỉ luôn hướng mắt về phía Thi Tiệp Dư, "Trẫm chính là cho cô quá nhiều tin tưởng."
Cô gái dựa vào đầu giường, Cô Dạ Kiết tiến lên một bước, cách cô ta chừng ba bước chân, "Khiến trẫm càng không ngờ tới chính là, cô lại là người của Thất Duệ."
Thi Tiệp Dư như rơi vào hầm băng, cô ta cấp hỏa công tâm, một mùi ngai ngái vọt tới cổ họng, "Chàng đều biết cả rồi."
Một câu, liền có thể trả lời tất cả câu hỏi của hắn, chuyện cho tới bây giờ, cô ta đã biết không giấu được nữa. Thật ra thì, lúc hoàng đế vừa mới bước vào nội điện, lúc cô ta đối diện với ánh mắt của hắn, thì đều hiểu cả rồi.
"Cô vì sao lại làm việc cho Thất Duệ?"
Thi Tiệp Dư vô lực nhìn hoàng đế, cô ta thất thanh khóc rống, "Thiếp không có cách nào khác, ban đầu lúc bị chọn vào cung, thiếp đã định trước, cả đời cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn, rất nhiều lần, thiếp đều muốn nói với hoàng thượng, nhưng mà, lời đến khóe miệng, thiếp cực kỳ sợ..."
Trái tim Cô Dạ Kiết trầm xuống, trong lồng ngực, đột nhiên đè nén phẫn nộ khiến hắn xoay người, sải bước đi.
"Hoàng thượng..." Âm thanh Thi Tiệp Dư kinh sợ hét lên, "thần thiếp thật sự không muốn lừa gạt người, thánh chỉ kia, chắc chắn là ở trong tay Độc Bộ Thiên Nhai, thần thiếp cũng là bất đắc dĩ..."
Nam tử dừng lại, bóng lưng lưu lại che kín nửa người Thi Tiệp Dư, "Cỗ nội lực cuối cùng kia của cô, là vì sao mà hao hết?"
Cô ta trố mắt, chút hơi sức cuối cùng còn lại, đều bị rút tận sạch sẽ, nơi bụng truyền đến đau đớn kịch liệt, quanh thân, hai tay cô ta dùng sức ấn dưới bụng, trong cơ thể, giống như nước lửa giao nhau, "Đau quá... đau quá..."
Nghe tiếng rên rỉ sau lưng, Cô Dạ Kiết cũng không hề động đậy, hành động của Thất Duệ rõ ràng như vậy, độc tiễn kiến huyết phong hầu, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chắc hẳn đã cắm lên ngực Phong Phi Duyệt. Hắn siết chặt bàn tay bên người, vừa rồi, thủ vệ ngự lâm quân lục soát trắng đêm, từ trong viện tử bên ngoài Cảnh Dạ Cung tìm thấy một bộ y phục dạ hành, mà trên chiếc khăn che mặt màu đen, còn vướng lại chiếc khuyên tai cô gái cuống quít cởi xuống.
Cô Dạ Kiết cất bước, đầu cũng không thèm quay lại, Thi Tiệp Dư hấp tấp muốn đứng dậy tiến lên, hai chân bị vấp chăn gấm một cái, nặng nề ngã xuống đất, "Hoàng thượng, đừng đi, thần thiếp biết người sẽ không tha thứ cho thiếp, qua nhiều năm như vậy, thần thiếp chỉ muốn một câu nói của người."
Nam tử đứng trước cửa điện, ánh trăng đẩy ra mây đen giăng đầy trời, đã trong sáng rõ ràng, "Nói."
Thi Tiệp Dư lệ rơi đầy mặt, cô ta ngước nhìn bóng lưng cao lớn của nam tử, một tay, duỗi ra muốn bắt lấy, nhưng chỉ là trôi qua giữa đầu ngón tay. Cô ta chống khuỷu tay xuống đất, thanh âm, cũng đứt quãng, "Thần thiếp chỉ muốn hỏi... những năm này... hoàng thượng đối với thiếp, có tình cảm không?"
Hoàng đế hướng khuôn mặt tuấn tú nhìn ra đình viện bên ngoài, ánh trăng rực rỡ, rơi lên trên mặt, lúc sáng lúc tối, hắn ngửa mặt nhìn lên, bên trong vầng trăng tròn khổng lổ kia, dường như trông thấy khuôn mặt ngủ say của Phong Phi Duyệt, "Giữa chúng ta, ngoại trừ áy náy đối với cô, ngoại trừ chiếc nhẫn kia, thật ra thì... cái gì cũng không có!"
Hắn nói dứt lời, tay áo phi tuyệt, bước chân kiên định vượt qua bậc cửa, bóng lưng tuấn lãng không vươn lại một tia lưu luyến hay do dự, tiếng bước chân vang vọng, rơi vào một thân nhẹ nhõm.
Cô ta tự mình dùng hổ lang chi dược, sớm muộn, nên nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, thân thể của mình, cô ta không thương tiếc, ông trời chung quy cũng sẽ thu hồi.
Trong đình viện, hồng mai bay lượn rơi vào lòng bàn tay mở rộng của nam tử, hắn nắm chặt năm ngón tay, sau khi vỡ thành ngàn vạn mảnh, lưu lưu loát loát rơi xuống.
"Kiết..."
Thi Tiệp Dư giơ hai tay về phía trước, muốn đuổi lên theo, nhưng toàn thân vô lực, hai mắt cô ta đỏ ngầu, nơi cổ họng nổi lên một cỗ ấm nóng, thân thể đột nhiên chấn kinh, một ngụm máu đỏ tươi ói lên thảm lông màu trắng.
Óng ánh tinh tế, chỉ trong nháy mắt ngấm sâu, nhanh chóng lan ra bốn phía, từng chút từng chút, hiện đầy thê lương.