Chương 19: Tình Quân Vương

Đằng xa, tiếng kêu hô của Lý mỹ nhân giống như xa cách mấy đời, ngón tay mảnh khảnh của Phong Phi Duyệt khẽ ý thức rụt lại, lại bị hoàng đế giữ chặt trong lòng bàn tay, khung xương rõ rệt, "Bẩm hoàng thượng, thần thiếp chỉ là cảm thấy hơi lạnh."

Bên cạnh, trên tay nha hoàn đi theo đang cầm một chiếc áo choàng đỏ tươi, bước nhanh tiến đến, Cô Dạ Kiết nhận lấy, vung tay một cái, áo choàng thêu kim phượng kia ở giữa không trung vẽ ra một đường cong xinh đẹp, rơi lên trên vai Phong Phi Duyệt. Tỷ mỷ buộc lại dây áo choàng giúp nàng, nhìn một cái, chắc hẳn nên nói là nhu tình quân vương.

Một bên, là tiếng kêu hô dần dần yếu ớt, mà một bên khác, lại là nồng tình mật ý, cực kỳ sủng ái, trong cùng một lúc thể hiện hết ra ngoài.

Sau lưng, Quân Ẩn lại lạnh mặt, nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, mà Quân tướng gia bên cạnh lại hớn hở ra mặt, gật đầu liên tục.

Mắt phượng hẹp dài, không để lại dấu vết quét ra sau lưng Phong Phi Duyệt, sau khi trông thấy khuôn mặt tươi cười của Quân tướng gia, tầm mắt hắn trở nên mờ mịt bất định vài phần, khẽ kéo khóe miệng.

Cầm tay của nàng lên, Cô Dạ Kiết tuấn nhan băng lãnh, xoay người nhìn về phía Lý mỹ nhân nằm thoi thóp dưới đất, "Hôm nay, trẫm nể mặt hoàng hậu, tạm thời tha cho ngươi một cái mạng."

Lòng Phong Phi Duyệt trầm xuống, cảnh giác ngước mắt, chống lại tôn vương trước mặt, "Thần thiếp, tạ hoàng thượng."

Đánh, vì chính mình, tha, cũng lại vì chính mình, một trận đòn này của Lý mỹ nhân, cuối cùng mình khó chối tội.

"Tạ hoàng thượng, tạ hoàng hậu nương nương." Nha hoàn lúc đầu quỳ gối một bên nghe vậy, bò tới trước người Lý mỹ nhân, nàng ta nhìn vết máu khắp người cô gái, cũng không dám đưa tay chạm vào.

"Lý mỹ nhân, người tỉnh lại, đừng dọa nô tỳ a," Nha hoàn do dự một chút, vẫn là đưa tay rơi lên trên vai nàng ta, khẽ đẩy, "Lý mỹ nhân..."

Bước chân, theo lực đạo trên tay Cô Dạ Kiết mà tiếp tục, Phong Phi Duyệt để mặc hắn nắm tay mình, ngoan ngoãn theo sát.

"Hoàng hậy, mặt của ngươi... ưm..." Thanh âm, bị gắt gao kiềm chặt trong cổ họng, nàng không cần quay đầu lại, cũng biết nhất định là nha hoàn kia sợ Lý mỹ nhân lần nữa quấy rầy thánh giá, nên không thể không bỏ qua phép tắc, bịt chặt miệng nàng ta.

Chân mang hài thêu màu đỏ, giẫm lên trên thảm lông cùng màu, có một loại cảm giác như bước nông bước sâu. Sau lưng, hai nha hoàn nhấc làn váy của nàng, một đám người, liền theo sau mà đi.

Tay mềm bị nắm chặt, ở trong lòng bàn tay Cô Dạ Kiết bất an cuộn lên. Mà hắn sắc mặt vẫn ôn hòa kéo mở tay của nàng ra, vững vàng nắm chặt trong tay, Phong Phi Duyệt đưa mắt nhìn đi, chỉ thấy cái cằm kiên nghị của hắn, hào quang vạn trượng nơi đỉnh đầu chiếu xạ làm đầu tóc càng phát ra đen bóng, ám sắc, khiến người khác không nhịn được trầm mê, ngược lại hãm sâu trong đó.

"Duyệt Nhi, nàng đang sợ?" Một câu nói đột nhiên vang lên, theo gương mặt nhìn nghiêng tuấn tú của Cô Dạ Kiết mà truyền vào tai Phong Phi Duyệt, tầm mắt hoảng hốt đối diện lướt qua, khóe miệng nàng khẽ mấp máy, nhẹ kéo môi cười. Đôi con ngươi như sương như khói trong trẻo chói mắt, "Dắt tay thần thiếp, là hoàng thượng! Thần thiếp sẽ không sợ."

Thanh âm khe khẽ, kèm theo đó bàn tay lại đột ngột bị siết chặt thêm vài phần, dùng sức như vậy, hận không thể đem tay nàng bẻ gãy, chiếc nhẫn trên ngón tay, hoa vân chạm khắc lạnh băng đâm thật sâu vào trong da thịt, đau đến tận tâm can. Phong Phi Duyệt khẽ chau đôi mày thanh tú, chỉ thấy trong mắt Cô Dạ Kiết, lập tức vụt lên một tia nộ khí, cùng với cảm xúc không thể nắm bắt được. Đợi đến lúc cô muốn nhìn kỹ càng, đã sớm bị ẩn giấu trong đôi mắt sắc sảo kia, biến mất hầu như không còn.

Hắn chỉ cười cười không nói, mang theo Phong Phi Duyệt một đường hướng về phía trước, nam tử tâm tình bất định này, toàn thân lẫm liệt, càng khiến người khác không thể không đề phòng.

Đi đến trước một cung điện bỏ trống, Cô Dạ Kiết kéo nàng đến bên phượng liễn*, phân phó bọn nha hoàn thái giám bên cạnh, "Đưa hoàng hậu nương nương về Phượng Liễm Cung."

"Dạ, hoàng thượng."

"Duyệt Nhi, trẫm xử lý xong triều sự sẽ quay lại." Cô Dạ Kiết cầm lấy một tay nàng giao vào trong tay nha hoàn, lên trên một chiếc ngự liễn* khác.

(Phượng liễn, ngự liễn: kiệu theo kiểu ghế ngồi dành cho vua chúa, phi tần)

Hai cỗ minh hoàng chi sắc đồng thời khởi giá, lại hướng về hai phía ngược nhau mà đi, thân thể đưa lưng về nhau, tâm tư khác nhau, một cuộc phân tranh bị che giấu, lần nữa kéo màn lên.

Đám người Quân gia, đi theo sau lưng Cô Dạ Kiết đến Kim Loan Điện, nha hoàn với ma ma còn lại thì đi theo Phong Phi Duyệt, trở lại Phượng Liễm Cung.

Thâm cung nội uyển, ngồi ở trên phượng liễn cao cao, lại không thể ngắm nhìn dù chỉ một mảnh bầu trời trước mắt. Một bức viện tường, chặn đứt chính là ánh mặt trời ngắt quãng.

Phong Phi Duyệt không biết đường, chỉ đành phải nhắm mắt dưỡng thần, qua hồi lâu, phượng liễm mới dừng lại, bên tai lúc vốn dĩ đang thanh tĩnh, truyền đến tiếng bọn nha hoàn nghị luận.

"Nương nương..." Một hồi thanh âm thận trọng dè dặt truyền đến, nàng mở mắt ra, ma ma bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ.

"Đây, chính là Phượng Liễm Cung?" Phong Phi Duyệt nhíu mày, thân thể đứng thẳng tắp, nhìn về phía trước.

"Đây..." Ma ma vẻ mặt bối rối, có vẻ khó mở miệng, giống như có điều gì giấu giếm.

Nàng cũng không truy hỏi, mà vén làn váy lên, hướng phía cửa điện mở rộng đi tới.

"Hoàng hậu nương nương, người không thể qua đó!" Ma ma vội vàng muốn ngăn cản, nhưng gặp phải cái liếc nhìn trong ánh mắt Phong Phi Duyệt, liền ngậm miệng.

Lá khô, cành cây gẫy đầy đất, trong nội điện chắc hẳn là trên cả xa hoa, chỉ có điều một thời gian dài không có ai tới quét dọn, cố nhiên, bị một lớp bụi bặm thật dày che phủ, khó có thể đem vẻ tôn quý ngày trước của nó kết hợp với nhau. Phong Phi Duyệt bước vào nội uyển, đám người sau lưng vội vàng đuổi theo, run rẩy cầm cập, toàn bộ vây vào một chỗ.

"Đây không phải là chính điện của Đức Huệ phi sao? Sao lại đi đến đây?" Một nha hoàn nhỏ giọng lẩm bẩm, đám người bên cạnh càng thêm nghi hoặc, rối rít lắc đầu.

Phong Phi Duyệt dừng bước, xoay người nhìn ra đằng sau, chỉ thấy một chiếc phượng liễn trống không dừng ngoài cửa điện, những người khiêng kiệu lúc nãy, đã sớm không thấy bóng dáng.

"Đây không phải là Phượng Liễm Cung?"

"Bẩm nương nương, đây là Mẫn Nguyệt Cung của Đức Huệ phi." Ma ma cũng hoàn toàn là vẻ mặt không hiểu, nàng trừng mắt nhìn quanh bốn phía, chủ tớ mấy người lại bị ném ở nơi này, bên trong một cung điện bỏ không quỷ dị.

Phong Phi Duyệt nhìn về phía nội điện khép chặt, không để ý ngăn trở của nha hoàn, tiến lên vài bước. Trên thềm đá phủ kín cành lá khô vàng, đạp lên một cước, liền phát ra âm thanh lắc rắc thanh thúy. Ngước mắt, ba chữ 'Mẫn Nguyệt Cung' to đùng, viết ngay trên đỉnh đầu của mình, cứng cáp hữu lực. Khiến người ta như bị một lực vô hình đè ép.

Đứng trước chiếc cửa điện kia, màu sơn sắc đỏ hồng, đã sớm bong tróc từng mảng từng mảng, loang lổ lấm chấm, một ít bị thổi xuống mặt đá xanh màu sắc cổ xưa. Nếu, có người dẫn mình đến nơi này, thì nàng nhất định phải vào xem đến cùng.

Tay phải đặt trên cửa điện, Phong Phi Duyệt dùng sức đẩy một cái, cửa kia vẫn là không nhúc nhích, chỉ là ở phía dưới kéo ra một cái khe hở nhỏ. Bên trong, giống như là có đồ vật gì đó đang chặn cửa điện lại, mới vừa mở ra một khe hở, nháy mắt liền bắn ngược trở lại.

"Nương nương, nên trở về thôi, ngộ nhỡ hoàng thượng không tìm được người..."

'Két' hai cánh cửa điện kia bị nàng mạnh mẽ đẩy vào trong một cái, tiếng giằng co chói tai không chịu nổi, theo hai tay Phong Phi Duyệt dùng sức mà truyền đến, đôi con ngươi sáng sủa chợt lóe lên, một đoàn bóng người hướng phía trước mặt nàng lập tức đập tới.

"A..."

Đám người phía sau cùng hét lên, Phong Phi Duyệt không thể nhìn thấy rõ nhay lập tức, chỉ là theo bản năng lui lại vài bước, ma ma bên cạnh thấy thế, vội vàng đỡ lấy tay nàng, chỉ là, mười ngón tay ý vị không ngừng run rẩy.

Cố tự trấn định, trong không khí vắng lặng, tĩnh mịch nặng nề, vang vọng ngay bên tai đám người, chỉ có am thanh 'cót két kia. Phóng mắt nhìn đi, một người phụ nữ bị treo ngược lên trên xà nhà, eo lưng bị thắt một cái nút chết, một bộ cung trang màu trắng càng làm nổi bật không khí âm lãnh. Thân thể cưỡng ép uốn lượn vô lực giống như bị gãy, theo cửa điện mở ra, thân thể kia bị sợi dây buộc chặt lấy, giống như là tạo nên một cái xích đu, lao ra đại điện, lại... bị kéo trở về.

"A..."

"Đức Huệ phi!"