Mang theo một phần sợ hãi, Phong Phi Duyệt vén màn kiệu ở bên cạnh lên, nhìn ra xe ngựa bên ngoài.
"Nương nương," Nha hoàn bên cạnh kinh sợ ngăn lại một tiếng, "chớ để thứ dân bên ngoài làm ô uế mắt người."
Phong Phi Duyệt xoay đầu, đáp lại nàng ta một ánh mắt rồi lại mắt điếc tai ngơ tiếp tục nhìn quanh bên ngoài.
Kinh thành đế đô, dân chúng trên đường nhất nhất tránh ra, theo hai bên đường quỳ rạp xuống dưới đất. Xe ngựa đi không bao lâu, liền đến một con đường lớn, một đường bình ổn, hướng về phía hoàng thành mà đi.
Tiến vào trong cung, cỗ kiệu liền dừng dưới Kim Loan Điện, nha hoàn bên cạnh đỡ lấy Phong Phi Duyệt, xuống kiệu.
Đưa mắt nhìn quanh, trường cấp trăm bậc kéo dài một đường lên đến Kim Loan Điện, nơi cao nhất, mây trắng lơ lửng, hai bên cứ cách vài bậc thì có một tòa thạch sư uy vũ đứng đó. Ở giữa, một tấm thảm lông màu đỏ phân cách với lối đi.
Sau lưng, Quân Ẩn cùng Quân tướng gia đồng thời xuống xe ngựa. Phong Phi Duyệt theo sự chỉ dẫn của ma ma, đi lên thềm đá. Mỗi một bước, thị vệ bên trên liền theo thứ tự quỳ xuống, nơi cao nhất, một đạo chi sắc minh hoàng đột nhiên khiến hai mắt người ta đau nhói, nam tử một thần nhàn nhã, ngồi trên ghế loan.
Nhìn Phong Phi Duyệt phục trang lỗng lẫy tiến đến, Cô Dạ Kiết một tay chống cằm, hai chân thon dài kéo thẳng, vạt áo sau lưng, có vài phần kéo dài dưới mắt đất.
Thật dài a. Nàng thầm kêu một tiếng, hai chân lúc này đều đi đến tê cứng cả rồi, cảm giác không giống như là của mình nữa. Đằng sau, đám người Quân gia đi theo, Phong Phi Duyệt đi một hồi lâu, mới lên đến được cửa điện.
Nàng vừa nhìn lại, chỉ thấy trên ghế loan một lớp vàng ròng nguyên chất, chạm khắc hai hình kim long cửu trảo, trên ghế tựa rộng rãi, còn có hí châu song long. Cô Dạ Kiết nhìn về phía cô gái tiến tới trước mặt mình, ngước mắt một cái, liền từ từ đứng dậy.
Thân ảnh cao lớn, ngay lập tức che kín nửa người Phong Phi Duyệt. Giữa hai người đối mặt nhau, đã không phải là lần đầu tiên. Lần nữa nhìn vào đôi con ngươi màu hổ phách kia, nàng chỉ cảm thấy trái tim trầm xuống, bất an khó hiểu. Cô Dạ Kiết thần sắc an tĩnh nhìn cô gái trước người, ánh mắt bình thản, khóe miệng, khẽ cong lên một cái.
"Duyệt Nhi..." Môi mỏng khẽ mở, hắn một tay thu Phong Phi Duyệt vào trong ngực, để đầu nàng chống đỡ trước ngực mình, "Trẫm, rốt cuộc đã đợi được nàng trở lại."
Phía dưới, đám người Quân gia thần sắc buông lỏng, quả tim treo thật cao kia, cuối cùng cũng hạ xuống.
Lồng ngực Cô Dạ Kiết, rộng rãi hữu lực, nhưng Phong Phi Duyệt lại không cảm giác được dù chỉ một chút ấm áp hay vui sướng, ngược lại, chỉ có lạnh lẽo như băng. Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cọ lên long bào tinh tế thuần lượng, nàng nhìn xương quai xanh gợi cảm của nam tử lộ ra ngoài, không hiểu sao lại mất tự nhiên thối lui thân thể, hành lễ, "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
Dựa theo lễ nghi đã học từ ma ma, không hề sai sót.
Khóe miệng lạnh lùng của Cô Dạ Kiết kéo ra vài phần, hắn một tay phủ dọc lên ống tay áo, hai mắt cũng rơi lên trên người Quân Ẩn với Quân tướng gia đứng cách đó không xa, "Duyệt Nhi, trẫm từng nói, hoàng hậu của trẫm không cần hành lễ, nàng quên rồi sao?"
Ngữ điệu tuy là bình thản, nhưng trong mỗi câu nói, đều để lộ ra mấy phần rợn người. Phong Phi Duyệt nghe vậy, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, đôi tay mềm mại ở dưới ống tay áo siết chặt, "Hoàng thượng, người là tôn vương, ở trước mặt người, Duyệt Nhi không dám lỗ mãng."
Một câu rất khéo léo, đem dò xét ban đầu đánh ngược trở lại, đôi con ngươi của Cô Dạ Kiết càng thêm hứng thú quan sát khắp người Phong Phi Duyệt, duỗi tay ra, liền đỡ nàng đứng lên. Nhìn mái tóc ngắn ngủn, vừa định vươn tay, liền bị một giọng phụ nữ làm ngừng động tác.
"Hoàng thượng, hoàng hậu.... Ai là hoàng hậu, ha ha...."
Phong Phi Duyệt theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái mặc y phục đỏ thẫm, đầu tóc đen nhánh rối bù không chịu nổi, cổ áo rộng thùng thình bị chính mình giật xuống một bên đầu vai, lộ ra da thịt trơn bóng bên trong. Hai tay vạch đầu tóc dài lòa xòa trước mắt ra, nàng ra vừa nhỏ giọng lầm bầm, vừa xoay lòng vòng, giống như bị lạc đường.
"Lý mỹ nhân, Lý mỹ nhân..." Phía sau, một nha hoàn thở hổn hển đuổi theo, đang chạy lên vài bước, liền nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Cô Dạ Kiết, vội vàng quỳ xuống, "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng," Còn chưa kịp cúi đầu, vừa đúng lúc cũng nhìn thấy Phong Phi Duyệt bên người hắn, sau khi ngẩn mặt giật mình một cái, càng thêm lắp ba lắp bắp, "Nô... nô tỳ tham kiến hoàng hậu... nương nương."
(Chipchip: 'Mỹ nhân' ở đây là một tước vị dùng để sắc phong cho các phi tần trong cung, giống như là 'phi', 'quý phi' hay 'hoàng quý phi' vậy đó!)
"Hoàng hậu, hử? Hoàng hậu ở đâu?" Lý mỹ nhân nghe thấy, một tay huơ huơ loạn xạ trước mắt mình, cả người nhảy lên một cái đến trước mặt nha hoàn, "Hoàng hậu?" Nàng ta từ từ đứng dậy, hai tay nâng lấy gò má, thần sắc hoàn toàn mơ hồ, đi vòng quanh người nha hoàn hết một vòng rồi lại tiếp một vòng.
"Hoàng thượng..." Hộ vệ bên cạnh thấy thế, vội tiến lên xin chỉ thị.
"Đè xuống!" Sắc mặt Cô Dạ Kiết đầy khói mù nhìn Lý mỹ nhân, thị vệ bên cạnh tiếp lệnh, liền tiến lên kiềm chặt hai vai nàng ta, kéo sang một bên.
Nha hoàn đang quỳ lúc nãy muốn cầu xin, nhưng nhìn vào đáy mắt Cô Dạ Kiết, liềm ngậm miệng không dám lên tiếng, Phong Phi Duyệt đi theo bên cạnh hắn, theo mặt đất rộng rãi, một đường tiến lên phía trước.
"Đừng đi, hoàng hậu, ha ha ha... Duyệt Nhi nhà ngươi, thật đáng sợ a, khuôn mặt cũng không sao rồi..." Lý mỹ nhân không coi ai ra gì tiếp tục phát điên phát khùng, "Trên tay trên chân đều là máu, tí tách tí tách, một cái chăn gấm thật to a..." Nàng ta nhíu mày, vẻ mặt đầy tiếc nuối, "Oa oa oa, oa oa..."
Thanh âm khàn khàn giống như đang bắt chước theo cái gì đó, bước chân ổn định của Phong Phi Duyệt đột nhiên cả kinh khựng lại, bỗng chốc bị giằng kéo ngay tại chỗ. Bên cạnh, Cô Dạ Kiết cũng theo đó dừng bước, liếc mắt, vài phần thô lệ ẩn dưới mày kiếm, "Quấy nhiễu hoàng hậu, người đâu, đem cô ta loạn côn đánh chết."
Từng câu từng chữ thơ ơ lãnh đạm, Phong Phi Duyệt kéo ống tay áo của hắn một cái, "Hoàng thượng, thần thiếp..."
"Duyệt Nhi, hoàng hậu của trẫm, trẫm quyết không cho phép nàng chịu nửa phần uất ức." Cô Dạ Kiết ngoái đầu nhìn lại đầy cưng chiều, đôi con ngươi trong trẻo nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh, người của Quân gia ở đằng sau thấy vậy, càng thêm vui mừng không thôi.
Chỉ là, trong lòng Phong Phi Duyệt đột nhiên tắc ngẹn, cảm thấy đằng sau cặp mắt kia, cất giấy quá nhiều mưu đồ, mà phần này nếu nói là cưng chiều, càng khiến lòng nàng không nhịn được mà run sợ, người nam nhân này, nếu so với Quân Ẩn còn nguy hiểm hơn nhiều! Một đám người trong cung, sau này mỗi một ngày, bản thân mình đều phải đề phòng, nặng nề lâm sâu vào trong đôi mắt kia, nàng siết chặt tay, đối mặt Cô Dạ Kiết nâng lên ý cười, lại như rơi xuống hầm băng vạn trượng.
"A, đau, đau quá..."
Dưới loạn côn, Lý mỹ nhân bị đè trên mặt đất lạnh như băng, hai tay hai chân bị thị vệ bên trên giẫm dưới lòng bàn chân, gậy côn càng thêm không chút lưu tình đánh lên trên người nàng ta bịch bịch.
"Hoàng hậu hoàng hậu. . . . . . Ô ô. . . . . ."
Tiếng kêu hô, theo động tác Lý mỹ nhân không ngừng giãy giụa hai tay mà truyền vào tai Phong Phi Duyệt từng tiếng từng tiếng, lần đầu tiên vào cung, liền gặp phải cảnh tượng như vậy.
Nàng đứng im một chỗ, cũng không đi theo lên trước, Cô Dạ Kiết tự mình đi vài bước, sau lưng, Quân Ẩn lặng lẽ đi đến bên cạnh Phong Phi Duyệt, âm thầm cảnh cáo nàng một tiếng, cùng gió lạnh thổi lọt vào vành tai, "Quên những gì ta đã từng nói với cô rồi?"
Người khôn giữ mình! Ở trong hậu cung, đầu tiên là phải giữ cho bản thân mình được an ổn.
Cô Dạ Kiết phía trước, lần nữa dừng bước, Phong Phi Duyệt vừa vặn đuổi theo, hai mắt còn dừng trên người của Lý mỹ nhân.
Tay mềm, lại bị một nắm tay mạnh mẽ bắt lấy, giữ trong tay Cô Dạ Kiết, từ từ giơ tới trước bờ môi của mình, đôi con ngươi màu hổ phách thâm thúy mấy phần, hắn nhất nhất mơn trớn năm ngón tay của Phong Phi Duyệt, mỗi một đốt ngón tay, đều không bỏ sót. Môi mỏng khẽ mở, mày kiếm thỏa mãn kéo ra, "Duyệt Nhi, tay sao lại lạnh như vậy?"