Trở lại Quân gia, trong phủ mỗi người đều đang vì chuyện ngày mai mà bận rộn sục sôi, Phong Phi Duyệt đã sớm tắm rửa xong, liền đem cánh cửa kia đóng lại, nằm ngửa trên giường.
Hoàng cung, lại là một nơi từng bước gian nan, từng bước thận trọng.
Cửa, bị đẩy từ bên ngoài một cái, thấy bên trong đã bị đóng, chỉ nghe 'phịch' một tiếng, chắc hẳn là bị đá văng ra.
Quân Ẩn trở tay đóng cửa lại, Phong Phi Duyệt ở trên giường bật dậy, nhìn nam tử từng bước từng bước ép sát mà đến, trầm giọng hỏi, "Huynh đến làm gì?"
Hai mắt hắn như kẻ săn thú nhìn chằm chằm nửa thân thể nửa ngồi nửa nằm của Phong Phi Duyệt, "Cô là hậu, thân thể của cô đã sớm nên phá," Quân Ẩn, đại ca của nàng, lại dựa vào một cây cột thủy mộc lười biếng lên tiếng, "nói đi, để ta, hay là chính cô tự mình động thủ?"
Nàng cũng biết, hắn sẽ không buông tha mình dễ dàng như vậy.
Phong Phi Duyệt đi xuống giường, quan sát tỷ mỷ vẻ mặt Quân Ẩn, chỉ sợ bỏ sót một chút, liền nhìn không ra thật hay giả, "Thân thể của ta, không phải đã sớm bị huynh phá rồi sao?"
Đáy đầm tĩnh mịch như mực, chợt trầm xuống, thân thể tựa nghiêng theo mắt phượng dần dần nheo lại mà chậm rãi đứng thẳng, Phong Phi Duyệt không hề chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, mà trong lúc hai người đối mặt, theo cánh tay Quân Ẩn vươn ra rơi lên trên cổ tay của nàng. Năm ngón tay thon dài nắm chặt tay nàng một phát lôi lấy nó lên, tay kia, nắm tay áo của nàng bắt lấy bả vai. Quân Ẩn đột ngột hất tay ra, dùng tư thế đồng dạng bắt lấy một cánh tay khác.
Mày kiếm, càng lúc càng nhíu chặt, đáy mắt đầy nộ khí, càng thêm căng thẳng cực độ, "Nói, kẻ nào phá?"
"Làm sao ta biết," Phong Phi Duyệt hất tay hắn ra, nắm lấy cổ tay bị siết đến đỏ bừng, "Quân Duyệt vốn dĩ đã là người của hoàng đế, vậy bây giờ ta như thế này, không phải là càng như ý nguyện của các người sao?"
Quân Ẩn nghe vậy, lần nữa vươn tay bắt lấy cổ tay nàng siết chặt, đầu ngón tay đặt lên trên mạch tượng của nàng, quả nhiên, trong cơ thể nàng vẫn còn một cỗ tinh khí chưa tản đi. Mà ngày hôm đó hắn đưa nàng từ sa mạc trở về, cũng đã bắt mạch qua cho nàng, một tháng ngắn ngủi này, nàng lại chỉ sống ở Quân gia, chưa hề rời đi một bước.
"Là ở Lạc Thành?"
Phong Phi Duyệt nhìn gương mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, trong lòng cũng khẽ rơi lộp bộp, bình thản như không có việc gì rút tay về, người đêm đó, không phải là hắn, "Huynh quản nhiều như vậy làm gì?"
Hai vai, thình lình bị xoay ngược trở lại, Quân Ẩn đè người xuống, hơi thở lạnh lẽo phun ra nuốt vào trước cánh mũi Phong Phi Duyệt, "Ta đã nói, cô là người của ta."
"A..." Nàng khẽ kéo môi cười, một thân công phu này của mình đều do hắn dạy, tất nhiên có phản kháng hơn nữa cũng là dư thừa, "Dựa vào cái gì huynh nói thế nào, thì ta phải ngoan ngoãn thuận theo thế ấy? Ngày mai, chính là ngày ta tiến cung, vào lúc Quân gia chủ đích lừa gạt long ân lần nữa, ta cũng không tin, tối nay huynh còn dám làm gì ta?"
Quân Ẩn lặng thinh quan sát cô gái trước mắt, nhìn khóe miệng nàng nâng lên ý cười, tuy là vân đạm phong thanh, lại hàm chứa bén nhọn, "Thì ra là, cô đã sớm chuẩn bị xong một nước cờ này."
Phong Phi Duyệt không dám chắc, những vẫn lạnh mặt đối diện thẳng vào mắt hắn, thấy nơi lồng ngực Quân Ẩn phập phồng kịch liệt, còn chưa kịp hô một tiếng ra khỏi miệng, liền bị hắn đột ngột hất một cái, cả người nằm úp sấp trên giường. Xoay người lại, thấy hắn tư nhiên bước tới ép sát, Phong Phi Duyệt đưa tay vén làn váy lên, để lộ ra một đoạn bắp chân bên trong, chỉ chỉ vết bầm phía trên bởi vì vừa rồi bị va đập mà tạo ra, "Nếu huynh cố ý, ngày mai nếu như bị hoàng đế nhìn ra dấu vết mà nói..."
Bước chân Quân Ẩn tiến lên đột ngột khựng lại, nhưng không dừng hẳn, chỉ là chậm đi vài phần.
"Phụ nữ, sao huynh lại thiếu được?" Phong Phi Duyệt chống người dậy, ngồi lên bên giường, "Ca ca thông minh như vậy, há lại không hiểu?"
Quân Ẩn chậm rãi đến gần, duỗi cánh tay dài ra một cái, chống hai bên người nàng, nhìn thần thể của hắn càng lúc càng đè xuống thấp, khẽ gập tay, lui ra vài phần.
"Cho dù cô vào cung, ta cũng sẽ không buông tay." Giống như một lời thề, ánh mắt quắc sáng như sao đêm rực rỡ, khóe miệng không cam lòng kéo lên, lùi người ra đứng dậy.
Trước thân, khí thế bức người kia đã thối lui, Phong Phi Duyệt âm thầm thở ra một hơi, nhìn hai tay Quân Ẩn kéo cửa chính ra, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Khép cửa lại, vừa mới lên giường, sát vách liền truyền đến âm thanh sột soạt, nàng một thân y phục nằm ở trên giường, nghe thấy thanh âm khung giường kia tiếng sau cao hơn tiếng trước va chạm vào nhau, hung hăng nhắm chặt hai mắt.
An ổn chìm vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, cửa phòng Phong Phi Duyệt liền bị mở ra, nha hoàn với ma ma nối đuôi nhau mà vào, trên tay mỗi người theo thứ tự bưng theo y phục gấm vóc tơ lụa, đồ trang sức với mũ phượng.
Còn chưa kịp đứng dậy, hai nha hoàn liền tiến lên, hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục. Ngồi trước chiếc gương đồng thật lớn, ma ma sau lưng thuần thục bắt đầu động tác trong tay, trang điểm vài cái, mày ngài khẽ chau, đôi môi không điểm mà hồng, "Hoàng hậu nương nương thật sự tướng mạo rất đẹp," ma ma nhìn cô gái trong gương, cười như nở hoa, "không trách được hoàng thượng sủng ái có thừa."
Thường ngày, nàng chưa bao giờ trang điểm, hôm nay nhìn vào, suýt chút nữa ngay cả mình cũng không nhận ra được. Thấy nha hoàn sau lưng đem một cái mũ phượng đưa vào tay ma ma, Phong Phi Duyệt vội vàng xoay đầu lại, "Cái này để làm gì?"
"Tướng quân dặn dò, tóc dài của nương nương bị kẻ xấu cắt bỏ, đây là cố ý chuẩn bị cho nương nương người."
Nhìn chiếc mũ phượng đủ khiến nàng gãy cổ kia, Phong Phi Duyệt lắc đầu một cái, "Không cần, cứ để vậy đi."
"Nhưng mà..." Ma ma một hồi khó xử, không biết phải làm sao.
"Cùng lắm chỉ là một mái tóc mà thôi, đỡ phải nhận lấy tội danh khi quân." Phong Phi Duyệt thuận tay gẩy gẩy mái tóc của mình, đứng lên, lướt qua đám người, một kịp thích ứng, suýt chút nữa bị làn váy kéo dài bốn phía này làm trật chân té xuống đất.
Bực bội giật giật chân, nàng vươn tay chống lên cạnh viền cửa, vừa mới bước ra ngoài, liền gặp phải Quân Nghi từ phòng cách vách đi ra.
Thấy nàng một thân hoa phục vinh hoa vạn trượng, cô gái không nhịn được lui ra mấy bước, nhường đường lại. Thái độ hèn mọn, sụp mi cúi mắt, Phong Phi Duyệt chỉ là không hỏi một cái, liền kiều diễm mà qua.
Nhìn bóng lưng của nàng, Quân Nghi dè dặt cẩn thận đi theo, bên ngoài Quân phủ, đã sớm có người của hoàng cung chờ hầu.
Một chiếc loan kiệu dừng trước cổng lớn Quân phủ, chi sắc vàng son lộng lẫy chiêu lộ thân phận cao quý, trên bốn góc, chạm khắc phượng hoàng dục hỏa cát tường, trên màn kiệu, lại là dùng kim tuyến thêu long phượng trình tường.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương..." Ngay lập tức, người đồng loạt quỳ xuống đầy đất, Phong Phi Duyệt hạ tầm mắt, ngay cả 'ca ca' kiêu ngạo kia của nàng cũng gập cong hai đầu gối.
Trước kiệu, một thái giám cúi người xuống, ma ma bên cạnh dắt tay Phong Phi Duyệt, bước lên người của hắn, liền lên loan kiệu, từ trên à nhìn xuống, "Đều đứng lên đi."
"Tạ hoàng hậu nương nương".
Phía dưới, Đại phu nhân không kìm lòng được lau nước mắt, Nhị phu nhân bên cạnh cũng hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm thân ảnh Phong Phi Duyệt không hề rời mắt. Phía sau, Quân Ẩn cùng Quân tướng gia đều một thân triều phục, lúc thái giám hô mộ tiếng 'khởi kiệu', hai người cũng đã lên mã kiệu.
Phong Phi Duyệt theo ý tứ của nha hoàn chui vào trong loan kiệu, ở bên trong xa hoa làm người ta âm thầm tặc lưỡi, theo tiếng vó ngựa nhẹ nhàng chậm chạp, trái tim cũng càng lúc càng treo lên cao.
Trước mắt, vụt thoáng qua một đôi con ngươi màu hổ phách, mê ly mà lại khiến người ta không thể nắm bắt được, so với bóng đen kia càng thêm thâm sâu. Khuôn mặt tuấn mỹ vô song, mang theo một tia giết chóc, giống như một đôi bàn tay, đang hướng về phía nàng từng bước tiến tới gần!