Một nha hoàn nhát gan hoảng sợ hét lên chói tai, hai tay gắt gao giữ chặt cằm dưới, mà một tiếng kinh hãi kia sớm đã ở giữa nội điện, vang vọng truyền ra ngoài.
Phong Phi Duyệt nhìn thân ảnh không ngừng lắc lư, âm thầm trấn định, nghiêng đầu nhìn sang ma ma bên cạnh, "Đây, là Đức Huệ phi?"
"Bẩm nương nương, đúng vậy!" Ma ma đã khôi phục vài phần trấn tĩnh, dù sao sống trong cung đã lâu, đây cũng không phải chuyện gì hy hữu.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..." Trong lúc nói chuyện, một âm thanh phụ nữ từ bên ngoài truyền tới, Phong Phi Duyệt nhìn ra đằng sau, chỉ thấy một cô gái mặc hoa phục màu hồng nhạt, vội vã tiến đến bên này.
Một tay đỡ bụng của mình, hai mắt ý vị nhìn chằm chằm thân ảnh bị treo trên cao, vẻ mặt đầy bi thương.
"Tham kiến Minh hoàng quý phi!" Đám người xung quanh cùng hành lễ, còn cô gái kia nhấc chân tiến vào một bước, cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái. Tầm mắt Phong Phi Duyệt tự nhiên rơi lên trên cái bụng nhô lên của nàng ta, vẻ mặt bình thản, không nhìn ra chút tâm tình.
"Tỷ tỷ..." Minh hoàng quý phi vươn hai tay ôm lấy hai chân Đức Huệ phi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên giống như đối mắt với người phụ nữ phía trên, nước mắt đầy mặt, làm trang dung tinh tế cũng lem nhem hết cả, "Tại sao không đợi muội, chúng ta chắc chắn sẽ có ngày ngẩng đầu lên mà!"
Nàng ta gào khóc hết lần này đến lần khác, thanh âm bén nhọn khiến Phong Phi Duyệt không chịu được nhíu chân mày, nắm lấy cổ tay ma ma, lạnh lùng mở miệng, "Hồi cung."
"Dạ, hoàng hậu nương nương." Đám người sau lưng, cũng đều mong muốn nhấc chân rời đi.
"Đứng lại!" Theo âm cuối lạc định, Minh hoàng quý phi hô lên một tiếng này, giống như là rống lên, cuồng loạn, "Một kẻ cũng không được đi."
Từ từ buông người phụ nữ nắm trong tay ra, nàng ta nắm chặt hai tay, cắn răng đi từng bước xuống thềm đá, tới sau lưng Phong Phi Duyệt, "Bức chết người ta rồi, cứ như vậy mà đi?"
Sống lưng mảnh khảnh thẳng tắp, đuôi lông mày lạnh thấu xương, con ngươi đen nhánh dần dần chìm xuống, Phong Phi Duyệt xoay người, khẽ hất cằm, "Ngươi nói gì?"
"Hoàng hậu nương nương, dám làm thì phải dám nhận, ban đầu nếu không phải người đem tỷ tỷ nhốt vào lãnh cung, tỷ ấy cũng quyết không chết oan như ngày hôm nay." Cánh tay, lại lần nữa đỡ lấy cái bụng, trong mắt kinh hiện hung hiểm khiến Phong Phi Duyệt khẽ nheo mắt, quan sát vị hoàng quý phi trước mặt này.
"Minh hoàng quý phi, lúc trước Đức Huệ phi bị đưa vào lãnh cung, đây là hoàng thượng hạ chỉ." Ma ma bên cạnh đúng lúc ra mặt, lời nói, ít nhiều khiến Phong Phi Duyệt biết được đại khái.
"Hoàng thượng," Nàng ta vươn một ngón tay, chỉ ngược lại người phụ nữ phía sau, "nhưng mà tỷ tỷ, tỷ ấy có lỗi gì!"
"Ồn ào gì vậy!"
Một đạo thanh âm uy nghiêm, nhưng lại phát ra từ miệng của hai người, Phong Phi Duyệt xoay người nhìn lại, thấy một đám nha hoàn xinh đẹp vây quanh hai người phụ nữ, chầm chậm tiến đến.
Trong lòng cả kinh, phi tử không đắc sủng chết bên trong lãnh cung này, lại có thể khiến thái hậu hai cung đích thân tới đây!
"Nhi thần tham kiến thái hậu!" Phong Phi Duyệt cong gối thi lễ, đám người sau lưng cũng nhất nhất quỳ theo, "Tham kiến thái hậu..."
"Cô mẫu," Minh hoàng quý phi sải bước tiến lên thỉnh an bên cạnh hai người, "Minh nhi tham kiến cô mẫu."
Đông thái hậu nắm cổ tay nàng ta, đỡ nàng ta đứng lên, "Con bây giờ đang mang tôn tử hoàng thất, không phải hoàng thượng cho phép con không cần hành lễ sao?"
"Hoàng hậu, con cũng đứng dậy đi." Tây thái hậu trầm mặc không nói gì, cuối cùng vẫn là mở miệng.
"Nhi thần tạ ơn mẫu hậu." Phong Phi Duyệt nhẹ nhàng đứng dậy, chuyện thái hậu hai cung, Quân Ẩn đã sớm nói qua với nàng. Hai vị thái hậu này, lúc trước là hai tỷ muội Mộ Dung gia, sau khi bị tiên hoàng nạp vào cung, đến khi tiên hoàng băng hà, hai người liền cùng nhau vào Đông Cung, nắm trọn quyền hành trong tay.
"Hoàng hậu, lần này con đi, thế nhưng lại để hoàng đế dễ tìm được a." Đông thái hậu vẻ mặt tươi cười, hai mắt xẹt qua thi thể Đức Huệ phi, ẩn nhẫn tức giận.
Phong Phi Duyệt cùng bà ta ánh mắt tương đối, lại thấy thái hậu hai cung này, trừ phượng bào trên người ra, ngay cả bộ dáng với đầu tóc trang sức đều giống nhau. Khẽ nén xuống chút kinh ngạc, nàng nhàn nhạt mở miệng, "Nhi thần đã khiến mẫu hậu, hoàng thượng lo lắng."
"Đức Huệ, sao lại nghĩ không thông như vậy," Tây thái hậu chau mày, nhìn thi thể bị treo trên cao, lắc đầu mà thở dài, "cuộc sống trong cung này, làm sao có thể thuận thuận lợi lợi chứ."
"Cô mẫu, đều do hoàng hậu, nếu không phải là..." Hai mắt Minh hoàng quý phi có chút sưng, một tay chỉ thẳng vào Phong Phi Duyệt.
"Minh Nhi!' Tây thái hậu quát lớn một tiếng, nghi dung đoan trang, chỉ là khóe miệng khẽ run rẩy, "Hoàng thượng cho phép con có thể miễn hành lễ quỳ lạy, vốn không có nghĩa, đến lễ tiết con cũng có thể quên!"
Trong lời nói, uy nghiêm không thể xem thường, Minh hoàng quý phi hoàn toàn mất đi khí thế ngang ngược lúc nãy, khúm núm dè dặt lui tới bên cạnh Đông thái hậu.
Phong Phi Duyệt rũ tầm mắt, chỉ thấy ánh mắt Minh hoàng quý phi nhìn mình chòng chọc, hận ý lan tràn, nơi đầu ngón tay, dùng sức đến trắng bệch. Răng ngọc cắn chặt, hận không thể hướng về phía mình mà cắn nát.
Trước người, lướt qua một đạo thân ảnh, ánh mắt Tây thái hậu như có trầm thống, quay về phía cửa điện Đức Huệ phi đi tới.
"Người đâu!"
"Có nô tài." Bên cạnh, hai thái giám tiến tiến lên đáp lời.
"Thả Đức Huệ phi xuống." Tây thái hậu nhìn eo lưng của nàng ta bị buộc chặt, cùng với tứ chi rũ xuống, "Nữ nhi Mộ Dung gia, chết cũng phải chết có tôn nghiêm!"
Tràn đầy ngạo khí, ngữ điệu lãnh đạm lạnh như băng, Đông thái hậu theo sát một bên thì lại không kiềm chế được, hốc mắt ướt át.
Hai tên thái giám tiến lên trước, một tên rút dao găm bên hông, cứa lên trên sợi dây một cái, thi thể Đức Huệ phi liền rơi xuống.
Phong Phi Duyệt nhìn tên thái giám kia đón lấy thân thể nàng ta, nửa người trên mềm nhũn ngã lên trên vai hắn, cần cổ, hiện lên một vết dây siết ứ đọng máu. Nàng tưởng rằng chính mình đã quá hoảng sợ, lại thấy Tây thái hậu nhẹ nhàng tiến lên, ngăn trở tầm mắt nàng, nhận lấy một cái áo choàng từ trong tay nha hoàn, phủ lên thân thể Đức Huệ phi, "Mang nó xuống đi."
"Dạ." Hai người tiếp lệnh, lập tức khiêng thân thể nàng ta lên, đi ra ngoài điện.
Nhìn thân ảnh dưới áo choàng, Phong Phi Duyệt mặt không đổi sắc tránh người ra, vết máu ứ đọng trên cổ Đức Huệ phi, chắc hẳn là bị kẻ khác siết chặt cổ mà lưu lại. Đây, là kẻ nào treo nàng ta lên trên xà nhà, lại là kẻ nào, dẫn mình đến tòa lãnh cung đã sớm bỏ hoàng này?
Bước đầu tiên tiến vào hoàng thành, nội tâm Phong Phi Duyệt lại cứ liên tục như vậy, tâm tình bất an, từng giờ từng khắc càng thêm lẩn quẩn trong lòng, tùy tiện lan tràn.
"Nô tài tâm kiến thái hậu hai cung, hoàng hậu nương nương, Minh hoàng quý phi." Cửa điện, một thái giám quản sự vội vội vàng vàng tiến vào, quỳ trên mặt đất hành lễ.
"Lý công công, đứng dậy đi." Tây thái hậu xoay người, vả mặt bình thản, bước xuống thềm đá, "Là hoàng thượng có gì phân phó sao?"
"Bẩm Tây thái hậu, hoàng thượng bảo nô tài đến Phượng Liễm Cung truyền hoàng hậu nương nương, nhưng nô tài tìm khắp nơi không thấy, đang định quay lại bẩm báo, vừa vặn đi ngang qua Mẫn Nguyệt Cung nhìn thấy thân ảnh nương nương."
"Hoàng thượng lo lắng không yên như vậy, nhưng mà có chuyện gì quan trọng?" Minh hoàng quý phi bên cạnh tranh lời, ngạo khí đầy mặt không che giấu đi được.
Phong Phi Duyệt không để lại dấu vết liếc mắt một cái, dung mạo tươi tắn, người này, không sợ gây phiền.
"Bẩm Minh hoàng quý phi, hoàng thượng vì để chúc mừng nương nương bình an trở về, trong Vĩnh Lạc Điện đã sắp đặt tiệc rượu, bây giờ, chỉ còn thiếu nương nương." Lý công công cũng không suy nghĩ, đàng hoàng đáp lời, lại khiến Minh hoàng quý phi bên cạnh lanh mặt xuốn ngay tại chỗ.
"Được rồi, thời giờ không còn sớm nữa, hoàng hậu con sang đó đi." Tây thái hậu khoát tay, Phong Phi Duyệt càng thêm mừng rỡ nhẹ nhõm, nhẹ nhàng thi lễ, sau đó liền theo Lý công công ra khỏi Mẫn Nguyệt Cung.
Nàng không quay đầu lại, nhưng, trên lưng từng ánh mắt từng cái nhìn thiêu người, lại khiến nàng không thể xem thường.
Đi ra ngoài điện, đám người lúc đầu khiêng phượng liễm, lại đang canh giữ ở bên cạnh, thần sắc tự nhiên, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Ma ma lúc này không nhịn được, muốn đặt câu hỏi, thân thể tiến lên trước lại bị Phong Phi Duyệt ngăn lại, lắc đầu một cái liền tự mình lên phượng liễm.
Người dẫn mình đến lãnh cung, rốt cuộc là có mục đích gì? Phượng liễn này lại là Cô Dạ Kiết chuẩn bị cho nàng, hết thảy một màn này...
Phong Phi Duyệt tựa vào nội bích sơn son thiếp vàng trên phượng liễn, không nói lời nào, cho đến khi truyền đến thanh âm của Lý công công, mới được ma ma dìu đỡ, đi vào Vĩnh Lạc Điện.
Trong điện, tuy là giữa ban ngày, nhưng vẫn thắp đèn rực rỡ. Nhẹ mở bước chân, khoan thai tiến lên, Cô Dạ Kiết ngồi ở hướng nam, một thân nghiêm nghị, khí phách mười phần. Khóe miệng tà ác khẽ cong, Phong Phi Duyệt càng hướng mắt nhìn thẳng, thấy hắn đứng dậy, bước xuống thềm đá đi về phía mình.
Nắm lấy bàn tay mảnh khảnh mềm mại của nàng, một đường dẫn tới thủ tọa, hai người cùng nhau ngồi xuống, đám ma ma ở bên ngoài, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị truyền lệnh.
Từng đám nha hoàn vận y phục màu trắng nối đuôi nhau tiến vào, xếp thành hai hàng, lần lượt đi về phía trước, hoa văn bạch liên* thêu trên người, trông rất đẹp mắt.
(*Bạch liên: Hoa sen trắng)
Hai người dẫn đầu, trên tay mỗi người bưng một cái khay, hai tay đặt ở phía dưới, Phong Phi Duyệt từ trên cao nhìn xuống, ánh mặt trời bên ngoài, rực rỡ chói mắt, từng chút từng chút tiến vào trong đại điện, tạo thành một vầng sáng, đánh vào sau lưng một nha hoàn trong đám người.
Dưới cái khay, hiện lên một đạo sắc lạnh, đôi mắt tuyệt đẹp khẽ nheo, chỉ nhìn thấy một phần chuôi con dao găm.
Bên cạnh, Cô Dạ Kiết dường như rất nhàn nhã, nhìn chằm chằm gò má nàng, hai người tâm tư khác nhau, đều nhìn rõ huyền cơ, nhưng đều án binh bất động. Phong Phi Duyệt cầm lấy bình rượu trên án kỷ, tự mình, kề môi lại gần.