Sách Y không phản bác được, tỳ một tay lên mặt bàn, trầm mặc không nói gì.
Thi Tiệp Dư quỳ ở đó cũng không nhúc nhích, thân thể yếu ớt thật sự không chịu nổi gió rét, khụy sang một bên ngã xuống, Thất Duệ liếc mắt một cái, lại không có thêm hành động gì khác, "Sau này, nếu ngươi còn dám tự ý hành động, đừng trách bản tôn không giữ lại ngươi."
"Dạ, thuộc hạ không dám." Cô gái vội vàng nói, cung kính đáp lời.
Trong Phượng Liễm Cung, giăng đèn kết hoa, Phong Phi Duyệt một đường đi vào, cung nhân hầu hạ nhìn thấy nàng, có kinh ngạc, có nghi hoặc, ai cũng đều trợn mắt há mồm.
Bài trí trong nội điện hoàn toàn mới, ánh nến vẫn nhu hòa như vậy, lại có vài phần đặc biệt phong tình.
Hoàng đế cho hạ nhân lui xuống, một tay nâng bình rượu lên, ngồi xuống. Phong Phi Duyệt nhìn quanh một vòng, tin chắc không còn ai khác, lúc này mới lên tiếng hỏi, "Phong hậu chuyện lớn như vậy, chúng ta như thế này liệu có quá kinh suất không?"
"Sao lại gọi là khinh suất," Cô Dạ Kiết rót đầy chén rượu, tầm mắt điềm tĩnh nhìn sang, "trẫm đã nói, bên cạnh trẫm sẽ có một người có thể xứng đôi với trẫm, Duyệt Nhi, trong hậu cung này, chỉ có nàng."
Phong Phi Duyệt đối với cách làm này của hoàng đế hiển nhiên vẫn có chút băn khoăn, "Nhưng trọng thần trong triều khó tránh khỏi dị nghị, huống hồ Đông thái hậu bên kia..."
"Duyệt Nhi, ta vẫn luôn muốn nói với nàng, nàng rất khác biệt." Cô Dạ Kiết bật cười, đầu ngón tay khẽ vuốt ve theo hoa văn điêu khắc trên bình rượu, "Có thể ở bên cạnh trẫm nhìn xuống chúng sinh, trong thiên hạ, chỉ có duy nhất một mình nàng."
Phong Phi Duyệt rung động, cũng không lo lắng thêm nữa, nàng đứng dậy, sau đó nhìn quanh bốn bề kiều diễm, nàng biết rõ vinh hoa phú quý như thế này vốn không phải điều mình muốn, hôm nay nàng gánh vác phần trọng trách này, cũng là vì hoàng đế.
Cô Dạ Kiết cầm chén rượu thả vào trong tay nàng, kéo cánh tay lên, hai người giao bôi, "Bắt đầu từ hôm nay, Phong Phi Duyệt mới là thê tử của trẫm."
Năm ngón tay cô gái khẽ run, nắm chặt, sau đó cùng hắn đưa chén rượu đến bên khóe miệng, rượu uống xuống, trong ngọt có đắng, Phong Phi Duyệt bị hoàng đế nhẹ nhàng ôm trước người, đi về phía giường phượng.
Hôm sau, theo quy tắc trong cung, sau khi ra khỏi tẩm điện hoàng thái hậu, nàng liền đi thẳng đến Từ An Điện.
Đèn lồng màu trắng đã bị lấy xuống toàn bộ, xem ra hoàng đế cũng không muốn to chuyện, Phong Phi Duyệt nhấc làn váy lên, nha hoàn vừa định bẩm báo, liền bị nàng khoát tay cản lại, "Bổn cung tự mình vào."
Đông thái hậu ăn vận chỉnh tề, nha hoàn đang cầm chỉ sáo đeo lên ngón tay bà ta, thần sắc so với lúc trước tựa hồ đã hồi phục rất tốt, hai mắt, vẫn có chút sưng đỏ. Nghe thấy tiếng bước chân, bà ta chậm rãi ngẩng đầu lên, Phong Phi Duyệt mang theo ý cười, tiến lên hành lễ, "Nhi thần tham kiến thái hậu."
"Ngươi..." Đông thái hậu nhấc một tay lên, vẻ mặt kinh ngạc, "ngươi không phải đã sung quân rồi sao, sao lại hồi cung, còn ăn vận phục sức như vậy?"
"Thái hậu," Phong Phi Duyệt thấy sắc mặt bà ta càng lúc càng tái nhợt, chậm rãi tiến lên, "nhi thần Phong Phi Duyệt, vừa mới theo hoàng thượng tiến cung lần này, còn người thái hậu nói, chắc hẳn là Quân hoàng hậu rồi, hai người chúng con, chỉ là bộ dáng có vài phần tương đồng mà thôi."
Đông thái hậu giương mắt liếc nàng, chỉ sợ nhìn không chính xác, dứt khoát đứng dậy đi đến trước mặt nàng, bước chân chậm rãi dạo quanh người nàng một vòng, nghi hoặc lúc đầu lại càng thêm chắc chắn, bà ta giơ một ngón tay ra, chỉ thẳng vào Phong Phi Duyệt, "Đừng hòng lừa gạt bổn cung, ngươi chính là Quân Duyệt."
Cô gái thần sắc lãnh đạm, cũng không phản bác, dung trang tinh tế không chút sợ hãi đối diện Đông thái hậu, ngữ khí nàng ôn nhu, khóe miệng lại mang theo ý cười rất nhạt, "Thái hậu không biết sao? Quân hoàng hậu đã sớm chết bất đắc kỳ tử ở góc tây nam mấy ngày trước, bây giờ, đến thi thể cũng chưa tìm được?"
"Cái gì?" Đông thái hậu kinh hô, "Sao bổn cung không biết chuyện này, còn nữa, vì sao hoàng đế phong hậu chuyện lớn như vậy, thế mà bổn cung cũng không biết?" Bà ta phẫn nộ không thôi, cả khuôn mặt vì tức giận mà vặn vẹo dữ tợn.
"Bẩm thái hậu, hoàng thượng biết người cùng Tây thái hậu tỷ muội tình thâm, lúc này Tây thái hậu vừa mới qua đời, hoàng thượng cũng không muốn người lo lắng quá nhiều chuyện, tổn hại thân thể." Phong Phi Duyệt mở miệng giải thích, nhìn chỉ sáo rũ xuống bên người bà ta chầm chậm cong lên, Đông thái hậu này, từ khi nào lại bắt chước Tây thái hậu rồi?
"Hừ, hay cho lý do vì muốn tốt cho bổn cung!" Người phụ nữ tức giận chì chiết, biết là hoàng thượng cố ý che giấu, vốn không muốn bà ta ở bên trong giở trò.
Lúc Lệ vương gia bước vào, bước chân kiên định bỗng nhiên khựng lại, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia, hắn khẽ nheo mắt, ánh mắt hung dữ của Đông thái hậu vừa liếc thấy nam tử, liền hòa hoãn đôi chút, "Lệ Nhi."
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu." Lệ vươn gia tiến lên hành lễ, Phong Phi Duyệt ngước mắt, vừa vặn rơi vào trong tầm mắc đầu độc mị hoặc của nam tử, hắn nhíu mày, "Nàng chính là hoàng hậu hoàng thượng vừa sắc phong?"
Phong Phi Duyệt nhẹ giọng bật cười, "Ngài chính là Lệ vương gia?"
Nam tử ngăn trở trước người nàng, ánh mắt nghi hoặc rơi lên khóe mắt Phong Phi Duyệt, "Hoàng thượng cũng thật là có tâm." Hắn tràn ngập thâm ý, khóe miệng tà tứ cong lên, xoay người đi đến bên cạnh Đông thái hậu.
Thỉnh an xong, Phong Phi Duyệt cũng tự động rời đi, chỉ là vừa bước ra Từ An Điện, nam tử sau lưng liền tiến lên ngăn cản.
"Duyệt Nhi..."
Cô gái cũng không xoay người, chỉ dừng bước, Lệ vương gia tiến lên cản đường đi của nàng, "Ta không ngờ nàng còn có thể trở lại."
Phong Phi Duyệt rũ mắt xuống, thanh âm nhàn nhạt, "Lệ vương gia thật biết đùa, bổn cung là theo hoàng đế một đường trở về."
"Tại sao lại giả vờ như không quen biết?" Nam tử tựa thân thể lên trụ đồng, "Lần đầu tiên gặp mặt, là ở Từ An Điện, hôm nay, nàng lần nữa trở lại, cũng chạm mặt ở nơi đó. Trước sau vẫn không thay đổi, nàng trước nay chưa bao giờ thừa nhận quen biết ta." Ngữ khí nam tử cô quạnh, hoàn toàn khác hẳn bộ dạng đùa bỡn bất cần thường ngày.
Phong Phi Duyệt im lặng, có vài người, trong lòng đã biết rõ, sao có thể lừa gạt được?
"Nàng nói con người có phải rất kỳ quái hay không?" Lệ vương gia đột nhiên mở miệng hỏi, nửa bên thân thể được ánh dương quang khoáng đạt bao phủ, mà nửa bên còn lại, ẩn giấu trong bóng tối âm u, "Bất tri bất giác, ta cuối cùng không bỏ được, bây giờ ngẫm kỹ lại, nàng lại không có gì đặc biệt, nhưng cũng không biết, rốt cuộc là cái gì đã hấp dẫn ta."
Phong Phi Duyệt vẫn trầm lặng như cũ, cánh môi không tô mà đỏ, cho dù mặt không biến sắc, nhưng khóe miệng kia thủy chung vẫn hiện ra một độ cong rất nhạt, Lệ vương gia nghiêng đầu nhìn một cái, cái nhìn này, lại dừng lại trong một thoáng kinh tâm động phách kia, khó lòng kiềm chế. Mái tóc đen bóng của cô gái được búi lên cao, làm khuôn mặt nhỏ nhắn được tôn lên đầy tinh tế khéo léo, nàng ngước nhìn mái hiên có kết cấu kỳ dị trên cao đến mất hồn, nơi khóe mắt lóe lên, lại có phần yên tĩnh, ánh ban mai côi lệ rải rắc tia sáng an tường lên khuôn trán trơn bóng của nàng, đây, chính là điểm khác biệt của nàng với những người khác. Rõ ràng rất bình thường, nhưng nàng lại có sự kiên trì đến hắn cũng thấy đau lòng...
"Duyệt Nhi..." Nơi cổ họng Lệ vương gia nhấp nhô, nghiêm túc nói, "ta thật sự sợ có một ngày, sẽ làm tổn thương luôn cả nàng."
"Lệ vương gia," Phong Phi Duyệt nhẹ chớp cánh mi nồng đậm, hai mắt khép lại, lúc mở ra, đồng tử rực rỡ như sao, "ngài nói, liệu sẽ có người vì nữ nhân, mà từ bỏ giang sơn chứ?"
Ánh mắt nam tử sững sờ, ngơ ngẩn nửa khắc, lại càng khẳng định bọn họ chính là cùng một người, "Sẽ không," Hắn quả quyết nói, "Ta sẽ không." Mặc dù giọng điệu có chút mơ hồ, nhưng vẫn không do dự nói thẳng.
Phong Phi Duyệt gật đầu, đối với sự thẳng thắn của hắn lại cực kỳ tán thường, nàng nhấc tay, năm ngón tay vạch sợi tóc rơi trên trán ra, "Vậy cũng có nghĩa, chàng ấy và ngài đều như nhau!"
Nói xong, liền lướt qua người hắn bỏ đi, Lệ vương gia đứng thẳng dậy, nhìn bóng lưng nàng vội vã bỏ đi đến mất hồn, nhất thời, hắn đoán không ra ý tứ trong lời nói của Phong Phi Duyệt, đợi đến khi hiểu ra, thì cảm xúc trăm mối ngổn ngang, chua xót khó nhịn. Lời cảnh cáo của nàng, không nặng không nhẹ, vừa vặn công kích vào nơi yếu ớt nhất trong lòng hắn, nếu hắn muốn tranh giành, nàng tất nhiên sẽ giúp hoàng đế, Cô Dạ Kiết cũng giống như mình, đều sẽ không vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn, tất nhiên cũng sẽ không, để hắn tổn thương đến nàng.
Sau khi đại lễ phong hậu kết thúc ba ngày, theo di luật Huyền Truyền, phải đi đến hoàng lăng trong nội thành đế đô bái tế.
Lần xuất hành này cũng không gióng trống khua chiêng, Phong Phi Duyệt bước xuống phượng liễm, không thể không thán phục trước hoàng lăng hùng vĩ này, tế sư đã chuẩn bị ổn thỏa, những người liên can lướt qua trường cấp, đi lên tế đài khổng lồ.
Ngước mắt nhìn lên, bầu trời tà mị nhuốm thành màu gấm hoa, trong lư hương cắm đầy nhang đèn, Phong Phi Duyệt đứng phía dưới, trước mặt có hai cái đệm hương bồ, Cô Dạ Kiết giơ tay hất vạt áo, quỳ xuống. Phong Phi Duyệt cũng làm theo, ba lạy chín vái, sau đó kết thúc tế lễ đứng dậy, hoàng đế cắm nhang vào trong lư hương, ngụ ý Huyền Triều cường thịnh phồn vinh, hắn tránh người sang bên, cô gái liền tiến lên, vừa định chen người vào, bỗng nhiên từ đâu thổi tới một luồng gió, kéo theo tàn nhang nóng rát không hề báo trước rơi xuống mu bàn tay nàng.
"A..." Phong Phi Duyệt bị đau kêu lên, theo phản xạ buông lỏng hai tay, chỉ thấy nén nhang kia rơi thằng xuống đất, 'rắc' một tiếng chia năm xẻ bảy.
Hai chân đạp lên đế hài cung đình lui về sau một bước, lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy tế sư bên cạnh bị dọa sợ tới mặt mũi trắng nhợt, Đông thái hậu lập tức tiến lên mấy bước, "Hoàng hậu cô thật là to gan!"
Cô Dạ Kiết nheo mắt nhìn lại, trên mặt cũng thoáng qua chút kinh hãi, Phong Phi Duyệt không hiểu, hoàng đế phất tay một cái, ra hiệu cho tế sư bên cạnh, "Dọn dẹp sạch sẽ."
"Dạ..." Thanh âm tế sư rất nhẹ, không dám nói thêm lời nào, Đông thái hậu thấy ông ta khom lưng, vội ngăn lại nói, "Khoan đã, hoàng đế, con quên quy củ Huyền Triều rồi?"
Tế sư kia nơm nớp lo sợ đứng sang một bên, Phong Phi Duyệt thật lòng không biết quy củ này thì có liên quan gì đến nén nhang vừa rồi, Cô Dạ Kiết thấy Đông thái hậu hùng hổ dọa người, vẻ mặt lập tức sa sầm, "Thái hậu nghiêm trọng rồi, cũng chỉ là một nén nhang mà thôi."
"Hoàng đế," Đông thái hậu chỉ vào nén nhang tán loạn dưới đất, "lễ tế thiên triều, nhang gảy làm ba, Huyền Triều ta trong vòng ba nắm nhất định cải triều hoán đại, hoàng hậu cô đang ôm cái tâm tư gì?"
Phong Phi Duyệt vừa định phản bác, đầu vai liền bị bàn tay Cô Dạ Kiết đè lại, "Thái hậu, nếu người cho rằng căn cơ Huyền Triều chỉ dựa vào mấy nén nhang này là có thể củng cố được, vậy người cứ ở lại trong hoàng lăng này, vì Huyền Triều ta cầu phúc thêm vài ngày đi."
Văn võ bá quan dưới tế đường hai mặt nhìn nhau, nghị luận ầm ĩ, Phong Phi Duyệt biết hoàng đế là vì mình, nhưng chỉ từ thần sắc của mọi người nhìn lại, vẫn cực kỳ kiêng dè. Hoàng thái hậu đi tới bên cạnh hai người, nhìn xuống đống bừa bãi dưới dất, trong mắt thoáng qua chút lo sợ. Phong Phi Duyệt ngồi xổm xuống, đầu gối vừa cong lại, cổ tay liền bị Cô Dạ Kiết kéo một cái, "Hoàng hậu."
Nàng khẽ lắc đầu, cánh môi cong lên ý cười thật khẽ sau đó vươn tay, nhặt nén nhang bị đứt gãy lên, bỏ vào trong lư hương kia.
Tế sư bên cạnh thấy thế, vội tiến lên trước giảng hòa, trong miệng lẩm nha lẩm nhẩm gì đó trấn định lòng người. Cô Dạ Kiết cong môi, vươn tay cầm lấy tay nàng, Phong Phi Duyệt biết hắn muốn nói gì, cười đáp lại một cái, thoải mái nói, "Đây là chuyện thiếp làm sai, nên để thiếp giải quyết."
Nắm tay hoàng đế lại siết chặt thêm vài phần, ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt phấn khích tràn đầy yêu thương.
Trên bầu trời, rơi xuống mấy cánh hoa mai đỏ, Phong Phi Duyệt xòe tay ra, chẳng mấy chốc, trong lòng bàn tay liền chất thành một mảng đầy tràn, tập hợp đủ màu sắc, đỏ tươi kiều diễm, trắng tinh khiết, hừng hực khí thế.
Nàng vừa định đến gần, cổ tay trắng nõn liền bị kéo mạnh lại, một cánh tay vươn ra ngăn trở. Phong Phi Duyệt bị đau, lại thấy tuấn nhan Cô Dạ Kiết lạnh lẽo, thị vệ chung quanh cũng rối rít đề phòng nghiêm ngặt.
"Trong hoàng lăng chỉ có các loại cúc nhạt màu, vì sao lại có những thứ này?" Vẻ mặt Đông thái hậu đầy kinh ngạc, cánh hoa bay lượn đầy trời, từ trên mái hiên bốn phía đồng loạt đổ xuống đây.
Phong Phi Duyệt ngước mắt nhìn lại, trên tóc, trên vai, chẳng mấy chốc, toàn bộ hoàng lăng đều bị bao phủ trong biển hoa rực rỡ đến chói mắt, bàn tay hoàng đế kéo nàng ra sau lưng, ngự lâm quân bao vây tứ phía như gặp phải đại địch, nhất thời, không khí ngưng trệ, khẩn trương đến cực điểm.
Bầu trời trên hoàng lăng, đột nhiên hiện ra một thân ảnh lờ mờ thủy sắc, cô gái đeo chiếc mạng sa che mặt, phục sức kỳ dị trên người cùng với động tác phong thái mị hoặc, vừa nhìn là biết Sách Y.
Phong Phi Duyệt giật mình, cô ta thật sự là không cần mạng nữa mà, năm lần bảy lượt xông lên chịu chết. Xem hoàng cung thật sự là nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi.
Sách Y phi thân rơi xuống vị trí cao nhất trên mái hiên, đôi mắt tuyệt đẹp lưu chuyển, cuối cùng kinh ngạc rơi lên trên người hoàng thái hậu, "Hách Đức hoàng hậu."
Hoàng thái hậu nhìn bóng dáng trên mái hiên, tựa hồ cũng không nhớ ra, Cô Dạ Kiết dùng thân thể ngăn trở trước người bà, "Sách Y, ngươi ngược lại còn tự đưa mình tới cửa."
"Ha ha..." Cô gái cười đến tùy tiện, không coi ai ra gì ngồi lên mái hiên, "chuyện cũ năm xưa, hoàng đế còn sợ gì chứ?"
Phong Phi Duyệt biết rõ nam tử cố kỵ điều gì, chuyện này, Cô Dạ Kiết không muốn nhắc đến nữa, càng không muốn hoàng thái hậu nhớ lại chuyện cũ, "Sách Y..."
Cô gái chuyển tầm mắt tới đây, nguýt miệng một cái, không nói gì nữa.
Mạch Thần Lại đứng dưới tế đàn, nhìn biển hoa đột ngột đổ xuống đến mất hồn, bên trong này, tựa hồ còn xen lẫn một hương thơm kỳ dị, mê hoặc thần trí con người.
Nhớ đến cổ hoa lúc trước, thần sắc trấn định của nam tử lập tức đề phòng, tiện tay nhặt lên một cánh hoa đưa tới trước mũi. Lâm Doan bên cạnh thấy thế, giơ tay kéo nhẹ tay áo hắn một cái. Mạch Thần Lại nháy mắt, cô gái hiểu ý, lui người ra đằng sau vài bước, từ từ lẩn khỏi đám đông
Trên tế đài, cánh hoa đã chất cao tới mắt cá chân, Phong Phi Duyệt phủi đi mùi hương ám trên tóc, toàn thân giống như bị ghim chặt.
Mạch Thần Lại không để ý đến lễ nghĩa quân thần, trong tình thế cấp bách không thể không nhảy lên tế đài, Sách Y vốn đang hứng khích lập tức ngẩn người, có chút tức tối, "Lần nào cũng là ngươi, ngươi lại muốn làm gì?"
Lâm Doãn đem thuốc bột trong túi rắc lên bốn phía tế đài, Mạch Thần Lại từ trong tay áo móc ra một viên thuốc không lớn lắm, nhấc tay phải lên, 'rắc' một tiếng bóp vụn sau đó ném tung lên trước. Tay áo trắng tinh theo động tác của hắn mà rũ xuống, chỗ khuỷu tay, lộ ra một đoạn da thịt bị độc xâm chiếm, Phong Phi Duyệt vô tình lướt qua một cái, nàng há miệng, lúc muốn nhìn kỹ, nam tử đã thu tay lại.
Mạch Thần Lại nhìn thấy kinh ngạc trong mắt nàng, hắn không dám nhìn thẳng, chỉ là giả vờ như bình thường không có việc gì nhìn thẳng phía trước.
Cô Dạ Kiết nhìn chằm chằm cô gái trên mái hiên, đồng tử màu hổ phách nguy hiểm nheo lại, tuấn nhan quét qua thiên la địa võng đã sớm bày sẵn, trong đáy đầm thâm thúy, càng hiện rõ quyết tâm, hắn khẽ nhếch môi mỏng, nơi khóe miệng, chậm rãi cong lên.
xPeHܟ�.}1