Trên án kỷ, đặt cuốn y thư ố vàng, lá phong đỏ thẫm buông rũ xinh đẹp, ngăn cách trang giấy, gió mát nhẹ thổi, mang đến hương vị thanh lạnh.
Lâm Doãn thả cái khay trong tay xuống, nhẹ giọng đi tới bên cạnh Mạch Thần Lại, "Sư phụ."
Nam từ tựa như xuất thần, gọi một hồi lâu cũng không có phản ứng, bàn tay rơi lên đầu vai hắn, vỗ nhẹ, "Sư phụ..."
Ngón tay thon dài nhặt lá phong lên, hắn khẽ chau mày, gương mặt tuấn tú quay lại, liếc nhìn chén nước thuốc đen đặc kia, "Lâm Doãn, sau này đừng sắc mấy thứ thuốc thất tinh bát đảo này nữa, vô dụng thôi."
"Không thử thì làm sao biết được?" Cô gái kiên quyết, cầm chén thuốc lên đưa tới bên miệng hắn.
Mạch Thần Lại giơ ngón trỏ đẩy mép chén đang kề lại gần kia ra, nhếch miệng cười mang theo vài phần bất đắc dĩ, Lâm Doãn vừa định khuyên, liền nghe hắn ôn nhu nói, "Ta đã tìm được trong y thư một phương thức có thể chữa trị khỏi."
"Thật sao?" Thanh âm cô gái không tránh khỏi kích động, lập tức cất cao mấy phần, "Chữa như thế nào?"
Mạch Thần Lại nhẹ cong khóe miệng, hai tay gấp cuốn y thư lại, "Chuyện này không gấp được, con chỉ cần giúp ta giữ kín chuyện này là đủ rồi."
"Còn không gấp nữa sao," Lâm Doãn vung tay đập nhẹ lên lưng hắn một cái, "nhìn bộ dáng bây giờ của người, vì sao còn muốn giấu giếm, lúc đó người là vì ai, sư phụ, người như vậy thật không đáng..."
"Được rồi!" Mạch Thần Lại lên tiếng cắt đứt, tuấn nhan trước giờ luôn ôn hòa hiện đầy âm trầm, hiếm khi nổi giận, "Lâm Doãn, đây là chuyện cửa sư phụ, con đi ra ngoài đi."
Cô gái cảm thấy uất ức không thôi, bốn phía không có chỗ phát tiết, liền chụp cái khay trên án kỷ kia nặng nề ném xuống, "Đúng, đây là chuyện của người, nhưng con cảm thấy sư phụ sai rồi, người cứ tiếp tục giấu giếm như vậy, lẽ nào thật sự định giấu cả đời hay sao, hay là đến khi người..." Vành mắt cô gái đỏ bừng, âm thanh bỗng dưng nghẹn lại không nói tiếp được nữa.
"Đúng, nếu thật sự chữa không được, ta cũng sẽ không để nàng ấy biết," Ngữ khí Mạch Thần Lại kiên quyết, ánh mắt nhìn sang đây lại mang theo cường nghạnh không thể công kích được, "chuyện này chỉ có ta và con biết rõ, Lâm Doãn, đây là tự ta lựa chọn."
Cô gái giật mình sững sờ, cô biết rõ, tính tình Mạch Thần Lại mặc dù ôn hoà, nhưng cũng vô cùng quật cường. Cô nhìn thẳng vào đáy mắt nam tử, trông thấy, vẫn là một hồ nước trong suốt như cũ, tình cảm của hắn, thuần túy đến nỗi khiến cô cũng thấy nặng nề, chớ nói chi là Phong Phi Duyệt sau khi biết rõ chân tướng sự tình rồi sẽ thế nào, "Muốn con đáp ứng người, người cũng phải nói cho con một chuyện trước."
Mạch Thần Lại hòa hoãn thần sắc, cười đùa nói, "Học được cách cò kè mặc cả với sư phụ rồi."
Lâm Doãn tiến lên, nghiêm túc mở miệng, "Nói cho con biết, rốt cuộc cách có thể chữa trị là gì?"
Mạch Thần Lại nhìn cô gái nửa khắc, rũ mắt xuống, hai tay cầm cuốn y dược vừa rồi lên, mở ra, vẫn là trang giấy có kẹp chiếc lá phong đỏ kia, hắn chỉ vào một hàng chứ nhỏ phía trên, Lâm Doãn tiến lên trước, xem kỹ càng một chữ cũng không bỏ xót. Biểu cảm trên mặt, cũng dần chuyển thành kinh ngạc, "Hủy đi hai mắt..." Cô lẩm bẩm một tiếng, hốc mắt đột nhiên ướt át.
"Lấy hai đài hoa mộc lan tím làm chất dẫn, ánh mắt là nơi tập trung linh hồn của con người, chỉ cần dồn toàn bộ cổ độc đến hai mắt, thì có thể giữ được một mạng," Mạch Thần Lại lần nữa khép y thư lại, đôi đồng tử trong trẻo lộ ra hy vọng trong tuyệt vọng, "Lâm Doãn, đây là đường sống duy nhất của sư phụ."
"Nhưng mà..." Hai chân cô gái như nhũn ra, một tay chống đỡ mép bàn, "Không có mắt, người phải làm sao, người phải làm sao?"
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng bên trong nặng nề như thế nào, sao cô có thể không nhìn ra? Mạch Thần Lại giơ lòng bàn tay che kín hai mắt, ngược lại mở miệng an ủi, "Nha đầu ngốc, ta còn có tay, còn có thể phân biệt được mùi vị của thảo dược, lúc cần thiết, con chính là đôi mắt của ta."
Lâm Doãn hơi bất ngờ, rồi sau đó cứng nhắc gật đầu, thanh âm mơ hồ, mang theo vài phần khẩn trương, "Đúng, con là đôi mắt của người."
Mạch Thần Lại đứng dậy, người đã sải bước đến trước cửa sổ, hắn nhắm mắt lại, thứ nên ghi nhớ, cũng đã in dấu thật sâu trong lòng, cho dù cả đời không nhìn thấy, cũng sẽ không quên. Run rẩy nhẹ khép hai mắt lại, bóng đêm đột nhiên ập xuống khiến hắn lạc lỏng, không tìm ra phương hướng. Đầu gối đụng nhẹ lên ghế đẩu, hắn khó chịu mở mắt, còn có thể cười thành tiếng, "Xem ra, ta phải từ từ thích ứng."
Trên hành lang dài, bước chân Phong Phi Duyệt dồn dập, chỉ thấy hai nha hoàn tiến lên đón, "Nô tỳ tham kiến Nguyệt công công." Cúi người hành lễ, một nha hoàn khác thay đổi sắc mặt, dùng khuỷu tay huých người kia một cái.
Phong Phi Duyệt dừng chân, nghi ngờ nhìn quanh bốn phía, thần sắc đề phòng, "Đây là nơi nào?"
"Mời theo nô tỳ vào trong," Nha hoàn lúc trước đẩy cửa điện ra, Phong Phi Duyệt vừa mới bước vào một chân, chạm mặt nhìn thấy, là một hồ tắm khổng lồ, hơi nước nóng hổi lượn lờ giữa không trung, bao vây trọn cả tẩm điện bên trong. Xung quanh, bày hàng loạt kệ nhỏ tinh xảo, phía trên đựng các loại cánh hoa đủ hình dáng, hương thơm lan tỏa bốn phía.
Phong Phi Duyệt đến gần vài bước, lúc này mới thấy rõ bên cạnh hồ tắm đặt phượng bào thêu hoa văn phượng hoàng lửa tinh xảo, "Đây là ý gì?"
"Đây là hoàng thượng phân phó, thay phượng bào xong, sẽ có người đến an bài thỏa đáng." Nha hoàn giơ tay cởi cái mũ trên đầu nàng xuống, mái tóc dài quá đầu vai rơi xuống, chỉ một thoáng mà tưởng chừng như hai người khác nhau. Phong Phi Duyệt có chút hoảng hốt, không biết hoàng đế lần này có chủ ý gì.
Tắm rửa xong, lại có vài ma ma từ ngoài điện đi vào, vải lụa đỏ tươi bao bọc thân thể lung linh quyến rũ của nàng, Phong Phi Duyệt ngồi ngay ngắn trước gương đồng khổng lồ, sau lưng, một nha hoàn đang thuần thục búi tóc cho nàng, trang điểm đỏ thắm, tô vẽ mày ngài. Trong gương, là một dung trang tuyệt sắc động lòng người, càng nhìn càng rực rỡ, trắng trẻo như xưa.
Nha hoàn kia đang trang điểm, lúc vẽ tới khóe mắt nàng, đột nhiên dừng lại, có hơi kinh sợ nói, "Quân hoàng hậu!"
Bên cạnh, ma ma đang cầm mũ phượng hung hăng trừng mắt cô ta, khuôn mặt vốn đang tràn đầy hỉ khí liền trầm xuống, "Nói bậy bạ gì đấy, hoàng thượng đã hạ chỉ, Quân hoàng hậu đã sớm chết bất đắc kỳ tử ở góc tây nam ba ngày trước, lồng giam phạm nhân bị đất đá lở sụp xuống chôn vùi, bây giờ sợ là đến thi thể cũng không tìm được nữa."
Hai mắt Phong Phi Duyệt sáng lấp lánh, thất kinh hỏi, "Đây là chuyện khi nào?"
"Chính là ba ngày trước, nghe nói chết không ít người đâu a." Lão ma ma tiếc hận không thôi, tầm mắt vừa rơi lên mũ phượng hoa lệ rực rỡ kia, liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, "Phỉ, phỉ, phỉ, hôm nay là ngày đại hỉ, lại nói mấy chuyện xúi quẩy này."
Lòng Phong Phi Duyệt nặng trĩu, thủy chung không an tâm, xem ý tứ của hoàng đế, tựa hồ là muốn phong hậu trong ngày hôm nay?
Bên ngoài, truyền đến tiếng bước chân nghiêm chỉnh, Phong Phi Duyệt mặc xong phượng bào, mãi cho đến khi ngồi lên phượng liễn, trong phòng vẫn thấp thỏm không yên. Nơi dừng kiệu là trường cấp dài trăm bậc, nơi hoàng đế đã nghênh đón vào ngày đầu tiên nàng tiến cung. Một tay vịn cổ tay công công, ngước mắt nhìn lên, phía chân trời bao phủ một màu hỉ khánh, Cô Dạ Kiết một thân vàng óng rực rỡ chói mắt, tay áo phi tuyệt, tuấn lãng phi phàm.
Lý công công nhìn Phong Phi Duyệt đã tiến lên mười cấp, vội vàng bước lên trước, hai tay giơ rộng thánh chỉ tuyên đọc, "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Phong Phi Duyệt hiền lương thục đức, tú ngoại tuệ trung, lại rất vừa lòng trẫm, cố phong làm Gia Đức hoàng hậu, chấp chưởng* phượng ấn, khâm thử."
(Tú ngoại tuệ trung: Bên ngoài thanh tú bên trong thông tuệ, đại để là khen :>>>, chấp chưởng: trông coi, nắm giữ)
Một câu đơn giản, đại diện cho uy nghiêm tối cao của hoàng đế, Phong Phi Duyệt nhìn văn võ bá quan cùng cung nhân thị vệ nối đuôi nhau quỳ xuống, chớp mắt, thanh âm hùng tráng, khí thế cuồn cuộn, "Tham kiến hoàng hậu, nương nương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."
Tiếng trống ù ù từ phía đông nơi mặt trời ló dạng trang trọng truyền đến, Phong Phi Duyệt cứng nhắc bước tới, lần này nhập chủ đông cung, là dùng thân phận của chính nàng, mà không phải làm thế thân của ai nữa. Trong lòng trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, thảm lụa đỏ tươi giống như hoa hồng nở rộ, trải dài tít tắp thủy chung không thể nhìn thấy bậc cuối cùng.
Nàng ngước mắt nhìn lên, quân vương đứng ở nơi cao nhất đang đưa mắt chờ mong, cứ thêm một bậc thang, đôi mắt kia lại phát sáng rực rỡ thêm một chút, đoạn đường nàng đã đi qua, cũng giống như bậc thang ngày hôm nay, càng đi lên, lại càng cách hắn thật gần.
Năm ngón tay mảnh khảnh đặt vào lòng bàn tay dày rộng của nam tử, Cô Dạ Kiết từ từ thu hẹp, nắm thật chặt, ngoái đầu nhìn lại cùng cười, hắn dẫn nàng đi lên chỗ góc vọng đài trên cao. Nhìn xuống thành trì, giang sơn, thì ra thật sự là giẫm dưới chân, nhìn không sót một cái gì.
Phi tần hậu cung đang chờ đợi ở Khế Viên Điện, Thi Tiệp Dư ngồi bên cạnh tứ phi, cô ta thích yên tĩnh, thủy chung không thích ứng được với khung cảnh ồn ã náo động kia. Trong tĩnh mịch lại có chút khí chất xuất trần, một cái nhíu mày, một nụ cười, cũng lộ ra mấy phần yếu ớt khiến người ta đau lòng.
"Cũng không biết hoàng thượng triệu hồi chúng ta đến đây là vì chuyện gì." Một tài tử thiếu kiên nhẫn, bực bội lên tiếng nói.
"Muội không thấy trong cung đều đồn ầm lên rồi sao, hôm nay là ngày hoàng thượng phong hậu đấy." Thục phi xoay chuyển mắt đẹp nhìn ra bên ngoài, "Bổn cung cũng muốn xem xem, hoàng hậu lần này, rốt cuộc là có bộ dáng như thế nào." Cô ta mỉm cười như có như không, Thi Tiệp Dư bên cạnh nghe vậy, hai tay đặt trên đầu gối liền trượt xuống dưới, dùng sức siết chặt.
Hiền phi bên cạnh cũng nhếch miệng ngậm cười, nhớ đến lần trước ở Cảnh Dạ Cung, cục tức ấy đến bây giờ vẫn còn chưa tiêu, "Thi Tiệp Dư, gần đây thân thể của muội khá lên nhiều rồi?"
Cô gái khựng tầm mắt, một lát sau mới chợt hoàn hồn, "Khá hơn nhiều rồi, đã không còn gì đáng ngại."
"Ô, bệnh của Thi Tiệp Dư quả thật là đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, giống như có thể nắm được trong lòng bàn tay vậy." Hiền phi bật cười giỡn cợt, đám người bên cạnh nghe thấy cũng lần lượt phụ họa, "Mà nói lại thì, haiz... mấy tỷ muội hậu cung chúng ta bình thường qua lại cũng khá thân thiết, Thi Tiệp Dư là tiến cung năm nào vậy?"
Đám người đem toàn bộ lực chú ý từ trên người hoàng hậu dời hết sang đây, cô gái nhìn tầm mắt đồng loạt hướng về phía mình, chỉ là cúi đầu xuống, không nói thêm gì nữa.
"Được rồi, được rồi..." Thục phi vung tay một cái, cánh môi như có như không nâng lên, "Thân thể không còn gì đáng ngại là tốt rồi."
"Hoàng thượng giá lâm..." Đang nói, bên ngoài liền truyền đến một tiếng thông báo.
Thi Tiệp Dư đi theo sau tứ phi bước vào nội điện, "Tham kiến hoàng thượng."
"Miễn lễ." Cô Dạ Kiết bước hai chân vào, chúng phi tần rối rít đứng dật, sau khi nâng tầm mắt lên, thì đồng loạt hướng sang cô gái bên cạnh hoàng đế.
Thi Tiệp Dư khó nén kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, ánh mắt thủy chung không rời khỏi khuôn mặt Phong Phi Duyệt, thấy cô ta ngơ ngác, nàng chỉ đơn giản là cười khẽ một tiếng, thu hồi tầm mắt.
"Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương..." Hiền phi phản ứng nhanh hơn mọi người một bước, cung kính hành lễ. Sau khi qua cơn hoảng loạn, đám người phía sau cũng nhất nhất cúi đầu hành lễ.
"Đứng dậy đi." Ngữ khí Phong Phi Duyệt bình thản, đáy đầm chẳng gợn sóng nước càng khiến người ta không nhìn ra chút manh mối nào, Thi Tiệp Dư một mực không tin, ngước mắt, tầm mắt rơi thẳng vào khỏa lệ nốt ruồi dưới khóe mắt nàng.
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, mọi người đã lui sang hai bên ngồi xuống, Đào Tâm thấy sắc mặt cô ta không tốt, kịp thời tiến lên đỡ lấy cô ta. Thi Tiệp Dư đè chặt hai tay trước ngực, nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa, giống như sắp ngã xuống tại chỗ.
Khó khăn trở lại Cảnh Dạ Cung, Đào Tâm không dám nhiều lời, hầu hạ cô ta nằm xuống xong, liền yên lặng lui ra ngoài.
Sau lưng tựa vào gối thêu, cửa điện khép lại rồi, cô ta không hề chớp mắt nhìn ra bên ngoài, người vừa bước lên hậu vị, rõ ràng chính là Phong Phi Duyệt, cô ta nhíu mày, suy nghĩ bỗng nhiên rối loạn...
Bước chân nhẹ nhàng, cô ta lập tức giỏng hai tay lên, phản ứng nhanh nhạy, "Ai?"
Một đôi chân ngọc từ trong tấm bình phong bước ra ngoài, trên bàn chân, còn đeo một khối mỹ ngọc kỳ quái, cô gái dùng chiếc mạng sa màu hồng nhạt che đi khóe miệng, không coi ai ra gì tiến lên trước, đứng tựa sang một bên.
"Ngươi là ai?" Sắc mặt Thi Tiệp Dư tối sầm, bất an mở miệng nói.
"Mới đó mà đã không nhận ra ta?" Sách Y gỡ cái mạng che mặt xuống, môi trái tim cợt nhã cong lên, "Ngày đó, hoàng đế chính là dùng mạng của hoàng hậu đổi mạng của cô về đấy."
"Là ngươi!" Thi Tiệp Dư cắn răng, phẫn nộ trong mắt lập tức hiện rõ mồn một.
"Ai u..." Sách Y vung tay vỗ nhẹ trước ngực, "Không phải cô định động thủ giết ta đấy chứ? Chậc chậc, một Thi Tiệp Dư yếu yếu ớt ớt trong mắt người khác, cũng có khí thế này à?"
Đang nói, một bóng ảnh âm trầm đột nhiên hắt lên nửa bên sườn mặt, Sách Y liếc mắt một cái, khinh miệt nói, "Đây chính là người mà ngươi sắp đặt bên cạnh hoàng đế? Ta vừa nhìn là đã không thích, giả tạo quá."
"Ai cần cô thích?" Thất Duệ một thân trường bào tối màu, thân thể cao lớn đứng giữa nội điện, đột nhiên cảm thấy bức bối không thông.
"Xí!" Sách Y ngồi xuống bên cạnh, một tay chống dưới cằm không thèm nói gì nữa.
Thi Tiệp Dư nhìn thấy nam tử đứng trước mặt, vội vung tay kéo chăn gấm lên nhảy xuống giường, thân thể cũng bởi vì động tác quá gấp mà trượt ngã xuống đất, chỗ đầu gối liền truyền đến đau nhức thấu tim, "Ỷ Đình tham kiến chủ tử."
Thất Duệ ngồi xuống chiếc bàn gỗ đàn hương, cũng không cho phép cô ta đứng dậy, "Bạch Nguyệt, trong mắt ngươi vẫn còn bản tôn?"
"Thuộc hạ không dám." Thi Tiệp Dư dập đầu một cái, thân thể suy yếu nằm dưới đất.
Thất Duệ giơ ngón trỏ vuốt qua cánh môi, động tác hiển thị rõ tà tứ yêu mị, con ngươi hẹp dài nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô gái, thình lình nhấc chân đá lên đầu vai cô ta một cái, "Bản tôn giữ lại cái mạng nhỏ này của ngươi vì vẫn còn tác dụng, ai cho phép ngươi chà đạp như vậy?"
Thi Tiệp Dư nặng nề ngã ngửa ra sau, Sách Y thấy thế, môi đỏ mọng kéo lên, "Này, cô ta tốt xấu gì cũng là một tiệp dư."
"Thuộc hạ không dám," Thi Tiệp Dư lần nữa quỳ gối trước người nam tử, trên trán đã thấm đầy mồ hôi lạnh, đối với vị chủ tử này, cô ta thật sự là kinh sợ không ít.
"Hôm nay là ngày hoàng đế phong hậu phải không," Sách Y bổ sung thêm một câu, đầu mày ngậm cười, "quanh đi quẩn lại, thật không ngờ vẫn trở về."
"Sách Y!" Ngữ khí Thất Duệ thốt nhiên chuyển sang âm lãnh, nghiêng đầu, "Đừng tưởng rằng, ta không biết cô động tay động chân."
"Ngươi nói thế nào thì chính là thế ấy." Cô gái vô vị xòe hai tay, "Nhưng mà ngươi đừng quên, lần trước cũng là ta cứu ngươi một mạng... đúng rồi, rốt cuộc lần này chúng ta quay về để làm gì?"
Thất Duệ liếc nhìn cô gái dưới đất, lồng ngực vừa mới lành vết thương, vẫn còn đang mơ hồ đau đớn, "Dĩ nhiên là lấy lại thứ thuộc về ta?"
Sách Y lạnh mắt nhìn sang, "Ngươi vẫn không buông tay?"
"Trừ phi ta chết!" Thất Duệ nhấn mạnh từng chữ, năm ngón tay thon dài vuốt ve gò má, hàng mi khẽ rũ xuống thoáng qua một loại quyết tuyệt, khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi.
t