Bầu trời đầy sao, đột nhiên bị mây đen kéo tới che khuất, hiện đầy quỷ dị.
Từ An Điện.
Cửa điện khép chặt hé ra một kẽ hở rất nhỏ, bên trong, truyền đến tiếng bước chân đi tới đi lui đầy lo lắng của Tây thái hậu, Mạch Tu đứng ở bên cạnh, thấy bà ta tâm tình phiền nào, nhưng lại không nói một lời. Hai mắt Đông thái hậu dính chặt lên người bà ta, "Tỷ tỷ, sao lại xảy ra loại chuyện này?"
"Sao ta biết được chứ!" Tây thái hậu không kiên nhẫn dừng bước, người phụ nữ bên cạnh gấp gáp hỏi, "Tỷ tỷ, kẻ đó là ai? Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không thể để một mình tỷ gánh hết chứ."
Tây thái hậu không trả lời, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như cũ, "Ta đã loạn lắm rồi, bây giờ, không biết rốt cuộc nên làm cái gì đây."
Mạch Tu vòng hai tay trước ngực, ngẩng đầu lên nói, "Người là thái hậu, một khi bị hoàng đế cùng quan viên trong triều biết được, sẽ trở thành trò nực cười đến mức nào? Kế sách hiện giờ, chỉ có thể bỏ đi đứa bé trước khi sự tình bị vạch trần."
Tây thái hậu ném tới một ánh mắt, trong đáy đầm sắc bén có chứa oán hận, nhìn chòng chọc lên mặt Mạch Tu, Đông thái hậu thấy thế, vội lôi kéo tay áo ông ta, ý bảo ông ta đừng lên tiếng nữa, "Ta không hiểu ý của thái hậu, hành động theo cảm tính cũng không phải cách."
Đông thái hậu dùng sức vung khuỷu tay huých lên cánh tay ông ta một cái, "Tu, đừng nói nữa." Bà ta sáp lại gần Mạch Tu, thở dài nói, "Cả đời tỷ tỷ, chỉ mang thai mỗi đứa bé này."
Tất nhiên Mạch Tu biết, nói cách khác, có nữ nhân nào không muốn có con của mình, nhưng mà, nó tới quá không đúng lúc, thậm chí, còn có thể liên lụy đến tính mạng của bà ta.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Tây thái hậu bình tĩnh lại, do dự ngồi xuống một bên, "Bây giờ, còn có cách gì nữa?"
"Việc này không nên chậm trễ, đương nhiên là nhanh chóng bỏ đi." Đông thái hậu lo lắng tiến lên, lần nữa khuyên can, "Tỷ tỷ, chúng ta không còn cách nào khác."
Nhưng không ngờ, Tây thái hậu nghe xong lại dùng sức hất tay một cái, Đông thái hậu không kịp phòng bị, thân thể bị đẩy lùi mấy bước, "Muội nói thì dễ lắm!"
Mạch Tu vừa vặn đỡ lấy thắt lưng Đông thái hậu, gương mặt lãnh đạm nhìn người phụ nữ đối diện một cái, giơ tay vỗ nhẹ lên bả vai bà ta, "Muội yên tâm, ta sẽ tìm cách, chúng ta đi ra ngoài trước đi."
Tây thái hậu trầm mặc, tầm mắt nhìn sang lại có chút hung lệ làm người ta không rét mà run, ánh mắt bà ta đầy oán hận, hận không thể đào ra một cái động trên bóng lưng hai người đang đi ngang qua kia, hàm răng gắt gao cắn chặt, cho đến khi trong miệng nếm thấy máu tanh, lúc này mới buông ta, hai tay nhẹ nhàng rơi lên trên bụng. Bà ta biết rõ, đứa bé này không thể giữ được, nhưng lại tức giận thái độ của ông ta.
Thái hậu hai cung không biết, sự tình lại xảy ra đột ngột như vậy, sáng sớm hôm sau, hoàng đế cũng không có thượng triều, cứ thế trực tiếp xông vào Từ An Điện.
Tây thái hậu vừa mới dùng điểm tâm xong, đặt cái chén trong tay xuống, liền trông thấy hoàng đế một thân long bào minh hoàng chi sắc chậm rãi bước vào, sau lưng, có Mạch Thần lại cùng quan viên trong triều đi theo. Tâm bà ta trầm xuống, biết nhất định đã xảy ra chuyện.
Phong Phi Duyệt đi theo bên cạnh, thấy thái hậu hai cung ngồi ngay ngắn, Tây thái hậu vô thức để cánh tay chắn ngang phần bụng, miễn cưỡng bày ra vài phần uy nghiêm, "Hoàng đế, giờ này, con đáng lẽ phải đang lâm triều mới đúng."
Cô Dạ Kiết cũng không vội vàng thu lưới, chờ đợi nhiều năm như vậy, đến khi thực sự bắt đầu đối phó, lại cảm thấy có chút khiêng cưỡng không biết nên xuống tay từ đâu, "Thái hậu, trẫm nghe nói, gần đây thân thể người có chỗ khó chịu."
Tây thái hậu nghe vậy, hai tay phát lạnh, "Thân thể bổn cung luôn an hảo, làm phiền hoàng đế lao tâm rồi."
Tâm tình Cô Dạ Kiết rất tốt, thuận thế ngồi xuống cái ghế bên cạnh, hắn vươn tay vuốt ve ống tay áo, ánh mắt lười biếng mà sắc lẹm, ám hương trong Từ An Điện quanh quẩn bên cánh mũi, không xua đi được, "Tây thái hậu, có vài lời, hà tất phải để trẫm nói thẳng?"
Bàn tay người phụ nữ mang chỉ sáo rủ xuống một bên, sắc mặt Đông thái hậu trắng toát, liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh một cái, cũng không dám nói lung tung. Hoàng đế đã dự liệu trước, ngón trỏ đặt bên vành tai ngoắc ngoắc vài cái, "Mạch Y sư, làm phiền ngươi rồi."
Mạch Thần Lại nhận mệnh, đi đến bên cạnh Tây thái hậu, quốc sư vốn định sáng sớm qua đây xem tình hình thế nào, nhưng không ngờ vừa mới bước vào, liền thấy nội điện đầy người. Hoảng loạn không thôi, cuống quít tiến lên hành lễ, "Vi thần tham kiến hoàng thượng."
"Quốc sư tới thật đúng lúc," Cô Dạ Kiết cười như có như không, ánh mắt vẫn như cũ rơi lên trên người Tây thái hậu, "thân thể thái hậu có chút bệnh, quốc sư nếu là sư phụ của Mạch y sư, vậy thì để ngài xem thử đi."
Phong Phi Duyệt đứng sau lưng nam tử, không để lại dấu vết khẽ đẩy hắn một cái, hoàng đế tựa hồ không chút suy suyển, vẫn kiên trì như cũ.
Mạch Tu thấy mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt sang đây, bất đắc dĩ, chỉ có thể lĩnh mệnh tiến lên, Tây thái hậu nhìn người đàn ông ngăn trở trước mặt, ngước trong mắt đầy bi phẫn lên. Đông thái hậu nhìn quanh tứ phía, nhất thời mất bình tĩnh, hồn bay phách lạc.
Một khắc ngón tay chạm lên tĩnh mạch, Tây thái hậu liền yên lặng nhắm mắt lại, Mạch Tu biết mục đích của hoàng đế, chuyện này bất luận như thế nào cũng không che giấu được, nếu vào thời khắc này ông ta đứng về phía thái hậu, hiển nhiên chính là dâng mạng của mình lên. Mạch Thần Lại thấy ông ta lâm vào thế bí, liền tự chủ trương xem mạch cho Tây thái hậu sau đó tiến lên trước, "Bẩm hoàng thượng, từ mạch tượng nhìn lại, thái hậu đã mang thai rồi."
"Mang thai?" Sắc mặt Cô Dạ Kiết lập tức sa sầm, lần này, Tây thái hậu giương mắt nhìn lại, các quan viên trong triều cũng điếng người, trợn mắt há hồm.
"Sao có thể như vậy..."
"Cái này..." Càng nhiều hơn nữa là thổn thức, lắc đầu không thể nói được gì.
Hoàng đế đứng thẳng dậy, thần sắc âm chí, toàn thân mang theo khí thế lãnh liệt, "Trẫm rất tò mò, đứa bé trong bụng thái hậu, cha của nó là ai?"
"Không có cha!" Tây thái hậu cũng đứng lên theo, Cô Dạ Kiết nheo mắt phượng, rồi sau đó bật ra hai chữ, "Dã chủng?"
Người phụ nữ khuất nhục không thôi, chỉ sáo sắc nhọn dùng sức bấm vào lòng bàn tay, Đông thái hậu không nhìn nổi nữa, vội đứng lên bảo vệ, "Hoàng đế..."
Nam tử chuyển tầm mắt sang, giọng điệu khinh miệt, cực kỳ coi thường, "Không phải dã chủng thì là gì? Người đâu, giải Tây thái hậu vào Hình bộ."
"Khoan đã!" Thanh âm Tây thái hậu có phần hòa hoãn, "Bổn cung biết, lần này ta khó thoát khỏi cái chết," Bà ta quay đầu nhìn về phía Đông thái hậu, chỉ thấy bà ta nước mắt lưng tròng, luống cuống gọi, "Tỷ tỷ..."
Trong đáy mắt người phụ nữ thoáng qua chút không nỡ, vài ba bước đi đến bên cạnh Đông thái hậu, "Xin hoàng đế cho ta thời gian một ngày, sáng sớm ngày mai, ta liền tự nguyện nhận phạt."
"Hừ, bà thân là quý vi thái hậu, làm ra loại chuyện bôi nhọ thể diện hoàng thất này, lại còn muốn cầu tình?" Hoàng đế vung tay áo một cái, nhiều hơn, chỉ sợ sự tình lại có chuyển biến xấu.
Tây thái hậu cười lạnh, nhìn quanh hậu cung, "Hoàng đế sợ ta bỏ chạy sao? Người có thể phái thị vệ canh giữ ngoài Từ An Điện, ta cũng không mong sẽ gặp may nữa, chỉ muốn trước khi chết được nói với muội muội thêm vài lời..."
Cô Dạ Kiết vẫn khăng khăn như cũ, Phong Phi Duyệt lạnh mắt nhìn đi, lo lắng của Cô Dạ Kiết không phải không có lý, thái hậu hai cung, sớm diệt trừ được ngày nào, thì sớm an lòng được ngày ấy.
"Hoàng đế..." Đang lúc giằng co, sau lưng truyền đến một tiếng hành lễ, "Tham kiến hoàng thái hậu."
Cô Dạ Kiết có hơi giật mình, tiến ra đón, "Mẫu hậu, sao người lại tới đây?"
"Ai gia thấy con không có lâm triều, lời vừa rồi, mẫu hậu có nghe qua đại khái, hoàng đế, Tây thái hậu mặc dù không đúng, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, càng không thể đưa vào Hình bộ. Theo ý mẫu hậu, vẫn nên giải quyết trong Từ An Điện, phong tỏa trong hậu cung, cái gọi là cho người khác một con đường sống, thời gian một ngày này, cứ cho bà ấy đi." Đối với thái hậu hai cung, hoàng thái hậu thật sự rất thống hận, nhưng đến một khắc cuối cùng, vẫn không nhịn được mà mềm lòng.
Phong Phi Duyệt cảm thấy như vậy không ổn, nhưng ngại thân phận, lại không thể khuyên can ngay tại đây, chỉ đành phải yên lặng theo dõi biến chuyển.
Cô Dạ Kiết nghe vậy, gật đầu, chuyện này đúng như hoàng thái hậu nói, không để lan truyền ra bên ngoài, "Vậy thì giải quyết trong Từ An Điện," Nhìn khuôn mặt lương thiện của người phụ nữ, nam tử rốt cuộc cũng vung tay, "sáng sớm ngày mai, trẫm đích thân đến đây tiễn thái hậu một đoạn."
Tây thái hậu vô thần vô sắc, Đông thái hậu bên cạnh khó có thể tiếp nhận biến cố như vậy, ý vị lau nước mắt, mọi người đi ra khỏi Từ An Điện, đồng thời, một lượng lớn ngự lâm quân canh giữ bên ngoài, bao vây trọn cả tẩm điện đến nước chảy cũng không lọt.
Mạch Tu không tiện lưu lại, trong điện, cũng chỉ còn mỗi thái hậu hai cung. Bốn bề đột nhiên im ắng, mang theo không khí bức bối khó thở, Tây thái hậu kéo tay Đông thái hậu, đi về phía nội điện, "Muội muội, đừng trách tỷ tỷ bình thường hung dữ, sau này sẽ không được như vậy nữa rồi."
Vành mắt Đông thái hậu đỏ bừng, không ngừng lắc đầu, "Tỷ tỷ, muội không nỡ..."
Người phụ nữ bỗng nhiên dừng bước, xoay người lại, đối diện ánh mắt Đông thái hậu ý vị sâu xa nói, "Tỷ tỷ sẽ không rời đi, sẽ luôn ở bên cạnh muội."
Hai người đi vào nội điện, Tây thái hậu ngồi một lúc lâu, thủy chung không nói gì, qua nửa khắc, từ trong tay áo móc ra một viên thuốc, Đông thái hậu thấy thế, vội kéo tay bà ta, "Tỷ tỷ, đây là cái gì?"
"Mạch Tu nói rất đúng, đứa bé này, thật sự hại chết ta." Bà ta ngắm nghía viên thuốc đen đặc kia, "Bây giờ, cho dù tiễn nó đi rồi, cũng không đổi lại được tính mạng của ta."
"Đây là huynh ấy đưa cho tỷ?" Đông thái hậu thấy bà ta gật đầu, thần sắc ảo não nói, "Sớm biết thế này, tối hôm qua nên xuống tay, ai ngờ được hoàng đế lại hành động nhanh như vậy."
Đưa hoàng thái hậu trở về tẩm điện rồi, Phong Phi Duyệt một đường đi bên cạnh Cô Dạ Kiết, "Kiết, thiếp vẫn cảm thấy có chút không ổn."
Cô Dạ Kiết tĩnh tâm lại, nhưng cũng không thể nói rõ không ổn chỗ nào, có lẽ, là cảm thấy Tây thái hậu chấp nhận cam chịu quá dễ dàng, không đúng lắm với tính khí thường ngày, "Trẫm đã phái trọng binh canh giữ, trong Từ An Điện cho dù một con muỗi cũng đừng hòng bay ra ngoài, hơn nữa hôm nay quan viên lớn trong triều đều ở đây, cho dù thái hậu hai cung có tâm tư khác, cũng không thể giở trò bịp bợm gì được."
Phong Phi Duyệt thoáng trấn an, gật đầu cười nói, "Là thiếp nghĩ nhiều rồi."
Một đêm này, tựa hồ trôi qua cực kỳ dài, khó khăn lắm bầu trời mới lộ ra vài tia nắng sớm, trong Từ An Điện, lại bị một tiếng thét bén nhọn phá vỡ bầu không khí yên lặng, "A..."
Vang vọng gay gắt, trực tiếp xé toạc cung đình, truyền đến tận màng trời cửu cung.
Thị vệ canh giữ ngoài điện kinh hãi, hai tay vừa mới đẩy mạnh vào, liền cả kinh đứng như trời trồng, chỉ thấy, một đôi hài thêu cẩm vân đỏ tươi xuất hiện trước mắt, ngước nhìn lên trên, Tây thái hậu vận bộ cung trang màu tím thẫm, đầu tóc được chải chuốt không rối một sợi, chỉ là hai mắt trợn ngược, tử trạng thảm thiết.
"Tỷ tỷ... tỷ tỷ..." Đông thái hậu quỳ dưới đất, hai mắt đã sớm khóc đến đỏ bừng, bà ta vừa quỳ vừa bò lên, hai tay ôm lấy chân Tây thái hậu, "Muội không nên ngủ, tỷ tại sao lại nghĩ không thông như vậy..."
Thủ lĩnh thị vệ phất tay ra hiệu, sau lưng đã có người chạy đi bẩm báo với hoàng đế, Phong Phi Duyệt vùng Cô Dạ Kiết vừa mới bước vào Từ An Điện, liền thấy Đông thái hậu được nha hoàn đỡ đứng dậy, thấy bọn họ đến, bà ta vội dùng thân mình che chắn thi thể, "Người cũng đã chết rồi, con hãy để tỷ ấy được thanh thản mà ra đi đi."
Hoàng đế ra hiệu bảo thị vệ kéo bà ta ra, thi thể Tây thái hậu đã được đưa xuống đất, Cô Dạ Kiết nhấc chân tiến lên, thân thể cao lớn cũng ngồi xổm xuống. Phong Phi Duyệt nhìn gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc kia, không ngờ chỉ sau một đêm, Tây thái hậu một thời độc chiếm sủng hạnh sẽ rơi vào kết cục như vậy, trong lòng, đột nhiên không biết là nên vui, hay nên buồn.
Hoàng đế gật đầu, xác nhận là Tây thái hậu không sai, hắn phủi phủi hai tay, đứng dậy đi về phía Phong Phi Duyệt nói, "Đi."
Đông thái hậu khẽ lau đôi mắt đẫm lệ, con ngươi trong thoáng chốc nhuốm đầy hung ác, thi thể Tây thái hậu chẳng mấy chốc bị lặng lẽ đưa ra ngoài, ngày đó, hoàng đế hạ thánh chỉ, lấy lý do giống hệt Tuyết quý phi năm xưa, bố cáo thiên hạ.
Từ An Điện lần nữa khôi phục vẻ tĩnh mật, Đông thái hậu cả ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn, màn đêm buông xuống, cả hoàng thành bị bao phủ trong bóng tối ngột ngạt. Trước điện, hai chiếc đèn lồng màu trắng treo trên cửa, ánh đèn thảm đạm chiếu sáng một góc hàng lang, đem cổ ưu thương còn chưa kịp tán đi này kéo ra thật dài.
Sau lưng, truyền đến tiếng bước chân rất khẽ, Đông thái hậu đè nén ưu tư, quay đầu lại, "Huynh đã đến rồi."
Mạch Tu nhẹ nhàng ôm bà ta vào ngực, "Đừng khóc nữa."
Thái hậu tỳ hai tay trước lồng ngực ông ta, ánh mắt ai oán, "Ta nhất định phải tìm cho ra, kẻ đã hại tỷ tỷ thành ra như vậy rốt cuộc là ai!"
Thần sắc người đàn ông có hơi mất tự nhiên, thấy ông ta rũ tầm mắt xuống, khóe miệng người phụ nữ kéo ra vài phần châm chọc, Mạch Tu cầm tay bà ta, kéo sang bên cạnh vài bước để bà ta ngồi xuống ghế, "Lan Nhi..."
Đầu vai Đông thái hậu trầm xuống, hai tay Mạch Tu đè bà ta lại, chầm chậm cúi người xuống, "Ta từng hứa với muội, ngoại trừ lần đó ta bỏ rơi muội, sẽ không bao giờ làm ra chuyện có lỗi với muội nữa."
Bà ta không đáp lời, mím chặt khóe miệng, ánh mắt cũng đã hiện lên nộ khí. Người đàn ông trầm mặc giây lát, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng thốt ra, "Xin lỗi, Lan Nhi... hôm đó, ta uống say..."
Đông thái hậu thấy ông ta rũ đầu xuống, cảm thấy bi phẫn hít vào trong lồng ngực như đang không ngừng thiêu đốt, trầm mặc một hồi lâu, thân thể bắt đầu giãy giụa, "Buông ta ra, buông ta ra..."
Mạch Tu sớm biết bà ta sẽ có phản ứng như vậy, ôm lấy thân thể bà ta, không ngừng lặp lại, "Lan Nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Cho đến khi khí lực toàn thân bị rút tân, Đông thái hậu mới vô lực nằm trên đầu vai người đàn ông không nhúc nhích, mấy ngày liền lạo lực mệt mỏi khiến bà ta cuối cùng không chịu nổi, không bao lâu liền khép mắt lại.
Mạch Tu cẩn thận đặt bà ta lên giường, ngồi canh chừng trước giường đến quá nửa đêm, thấy bà ta ngủ say rồi, mới dám trở về.
Nghiêng người một cái, người phụ nữ chậm rãi mở mắt ra, điềm tĩnh trong mắt không nhìn ra chút đầu mối nào, bà ta đứng dậy đi tới trước án kỷ, đầu bút vừa rơi xuống, mới sực nhớ đến điều gì đó mà khựng lại.
Bà ta kéo cái hộc tủ bên cạnh ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy, mở ra, liền thấy bên trên viết mấy chữ 'Tiểu Thất mau trở về'.
Đẩy cửa sổ, bồ câu đưa thư màu trắng vỗ cánh, mau chóng bay ra khỏi hoàng cung.
thái hV'