Hai người thủy chung không nói thêm một câu nào nữa, lúc Lý Yên đi, Phong Phi Duyệt vẫn ngồi im một chỗ, nhìn theo thân ảnh mờ nhạt từng bước từng bước đi ra khỏi Phượng Liễm Cung.
Nàng tự hỏi, mình làm như vậy, đối với Lý Yên có thật sự công bằng hay không, Phong Phi Duyệt đi xuống trường cấp, trong lòng chất đầy suy tư.
Lý Yên men theo hành lang một đường trở về, con đường ngày ngày tới lui, hôm nay lại có chút xa lạ, đi không được bao lâu liền mất phương hướng. Nhìn đám mây trong trẻo rực rỡ, trong hoàng cung, vẫn còn thứ khiến cô lưu luyến, cô đi tới đi lui, bất tri bất giác, ngước mắt nhìn lên, lại đi tới trước Cảnh Dạ Cung.
Cô đứng ngây ngốc một chỗ, nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp của cô gái phản chiếu lên cánh cửa phía tây, Lý Yên do dự một lúc, cuối cùng vẫn đi vào.
Thi Tiệp Dư đang ngồi trong vườn, trên bàn đá dưới cây tử đằng, bày hoa đăng chạm khắc bách điểu, nghe thấy tiếng động, cô ta ngoái đầu, khi tầm mắt chạm đến ánh mắt của Lý Yên, kim thêu không cẩn thận đâm vào tay, "A..."
Cô gái bước nhanh lên trước, ngữ khí hoảng hốt, "Sao vậy, có phải đâm vào tay rồi không?"
"Không có gì." Thi Tiệp Dư đưa ngón tay vào miệng, khẽ chau mày, thả công việc trong tay xuống.
"Lúc còn ở Hoán Sa Cung, tính ra thủ công của muội là giỏi nhất," Lý Yên cầm chiếc khung thêu trên bàn lên, "đã qua nhiều năm rồi, muội thêu bách hợp vẫn đẹp như vậy."
"Đây là cho tỷ," Cô gái ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi vào trong tay Lý Yên, "hai đóa hoa yếu ớt phải sống nương tựa lẫn nhau, cũng không dễ dàng gì."
Lý Yên nghe ra được bất đắc dĩ trong lời nói của cô ta, bách hợp, vốn phải tinh khiết mà thanh nhã, không nên bị thế tục nhiễm bẩn, "Ỷ Đình, ta sắp sửa rời đi rồi."
Tầm mắt cô gái khẽ run lên, thần sắc trên mặt có phần phức tạp, có buông lỏng, có nhẹ nhõm, nhưng cũng có lưu luyến, "Rời đi, đi đâu?"
Ngón tay Lý Yên mơn trớn những đường may tỷ mỷ kia, từng đường kim mũi chỉ, cũng giống như bản thân mình những năm qua, nếm trải nhiều tuyệt vọng như vậy, đáy mắt cô thoáng qua sầu não, rồi lại mạnh mẽ mỉm cười, "Đi đến một nơi, thuộc về ta, một nơi có núi, tốt nhất còn có thể có biển."
Trong mắt Thi Ỷ Đình ngấn lệ, vốn chỉ óng ánh trong suốt, bây giờ, nghe Lý Yên nói như vậy, lập tức lệ rơi đầy mặt, "Tỷ tỷ..."
Lý Yên rũ đầu xuống, mái tóc rơi vào khóe mắt cô, phủ kín đôi mắt lạnh lẽo như băng.
"Ta cũng rất muốn được giống như tỷ, đi đến một nơi như vậy, tỷ tỷ, đến ngày hôm nay, ta muốn đi ra khỏi hoàng cung biết bao, ta thật sự rất mệt, rất mệt..." Thi Ỷ Đình giơ tay che mặt, đầu vai bởi vì động tác của cô gái mà khẽ run, "Trong cung này, chỉ có một mình tỷ thật lòng đối đãi với ta, tỷ tỷ, tỷ tha thứ cho sự ích kỷ của ta... tất cả, đều là ta làm hại, bây giờ rơi vào kết cục như thế này, cũng là tự ta gieo gió gặt bão."
Lý Yên vươn tay đặt lên mu bàn tay cô ta, vỗ nhè nhẹ, "Ỷ Đình, muội biết không, người với người, là không thể bỏ lỡ, một khi bỏ lỡ thật rồi, thì cũng không tìm về được nữa. Trời cao đã cho chúng ta cơ hội tốt nhất, chỉ là, tự chúng ta đánh mất mà thôi." Nhìn vườn hồng mai sắp nở rộ, cô gái chua xót nói.
Thi Ỷ Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Yên, cô ta tự hỏi trong lòng, tại sao không làm được như Lý Yên, nếu không, cũng sẽ không mệt mỏi như thế này.
"Vài ngày nữa sẽ có một nhóm cung nữ xuất cung, đến lúc đó, ta liền rời đi, Ỷ Đình... muội hãy bảo trọng." Lý Yên thủy chung không đành lòng, nhưng lại không thể không mở miệng.
Thi Tiệp Dư trầm mặc, đây vốn dĩ là trừ đi được một đại hoạn, nhưng vì sao, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng. Một Lý Yên luôn hết lòng bảo vệ cô ta, một Lý Yên toàn tâm toàn ý nghĩ cho cô ta, sắp sửa rời đi như vậy? Từ nay về sau, trong thâm cung này e rằng thật sự chỉ còn một mình mình mà thôi? Cô ta bỗng nhiên sợ hãi, càng nhiều hơn, là khó chịu, nước mắt lạnh như băng trượt vào lòng bàn tay, thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn, "Tỷ tỷ, xin lỗi, xin lỗi."
Lý Yên nhớ đến tình cảnh ở Hoán Sa Cung năm xưa, trong lòng khó tránh khỏi xúc động, giờ đây nhìn lại, đã sớm cảnh còn người mất, "Ỷ Đình, đừng nói xin lỗi."
Cô gái nghe vậy, khẽ ngước đầu lên, hai mắt rơi thẳng lên trên mặt nàng, "Tỷ tỷ, ta vẫn luôn không hiểu, tỷ vì sao lại đối với ta tốt như vậy? Ta không đáng!"
"Ỷ Đình, muội làm sao vậy?" Lý Yên đứng dậy, đôi tay đè lại hai vai kích động của cô ta, Thi Tiệp Dư dùng sức hất ra, bước chân lảo đảo, nghiêng nghiêng ngã ngã, "Tỷ biết không, ta có rất nhiều cơ hội có thể nói với hoàng thượng, ta không chỉ một lần có thể đưa tỷ ra khỏi Hoán Sa Cung, nhưng mà ta không làm... lần đầu tiên khi ta nhìn thấy tỷ ở Phượng Liễm Cung, ta thật sự từng nghĩ... từng nghĩ," Cô ta giơ tay che kín hai mắt, cũng không nói được nữa, "ta gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ, không phải giả vờ, mà thật sự xem tỷ như người thân của ta..."
Lý yên thấy cô ta nói năng lộn xộn không đầu không cuối, lại ngồi im bất động một chỗ. Mặc dù cô cũng đã từng nghĩ đến trường hợp đó, nhưng thủy chung không tin là thật, cô vẫn luôn tự thuyết phục mình, 'Ỷ Đình chỉ là không tìm được cơ hội mà thôi, muội ấy sẽ không bỏ mặc mình không quản'. Thi Ỷ Đình lệ rơi đầy mặt, Lý Yên thấy cô ta như vậy, cũng bật khóc theo, toàn thân không cầm giữ được khẽ run rẩy, lục phủ ngũ tạng, giống như bị cường ngạnh ép vào cùng một chỗ, động một cái cũng có thể đau đến thấu tim.
"Tỷ tỷ..." Thi Ỷ Đình cũng không nói thêm gì nữa, cô ta bây giờ, thay đổi đến cả bản thân mình cũng phải kinh ngạc, có lẽ, là lúc Lý Yên nói rằng mình sắp rời đi, cô ta mới giao phó toàn bộ tín nhiệm mà thôi. Cô ta không muốn đem cái bí mật này giấu trong lòng cả đời, Lý Yên nên biết.
"Ỷ Đình," Cô gái đột nhiên mở miệng, ngước mắt nhìn lên, thấy bầu trời bao la vẫn mà một màu u ám như cũ, "thật ra thì, những ngày tháng chờ đợi trong Hoán Sa Cung, lòng của ta đã chết, bây giờ, ta chỉ muốn đi ra ngoài, khiến nó sống lại một lần nữa." Ngữ khí cô gái kiên quyết, tầm mắt nhìn sang Thi Ỷ Đình, do dự giây lát, sau đó cũng không quay đầu đi thẳng ra ngoài.
"Tỷ tỷ..." Cô ta đuổi theo một bước, Lý Yên nghe vậy dừng chân, dưới y phục nha hoàn rộng thùng thình, thân thể gầy yếu mà mỏng manh, "nếu như, tỷ sớm biết sẽ có kết cục ngày hôm nay, ban đầu còn có thể giao chiếc ban chỉ kia cho ta nữa không?"
Nước mắt Lý Yên vốn đã khô, bây giờ lại lã chã rơi xuống, cô nâng tay áo lên cuống quít lau đi, không trả lời, cũng không quay đầu lại rời đi.
Nhìn khu vườn đột nhiên trống trải, thân tâm Thi Tiệp Dư đều trống rỗng, hồn phách tán loạn ngồi trở lại ghế đá lúc trước, cô ta vòng hai tay quanh bả vai, đến khi cảm thấy hàn ý bao quanh, cả người nằm trên mặt bàn khóc ríu rít.
Lý Yên đi ra Cảnh Dạ Cung, cũng không lập tức trở về, cô chợt cảm thấy toàn thân vô lực, một tay chống lên vách tường, rồi chậm rãi ngồi bệt xuống đất, câu hỏi của Thi Tiệp Dư thật sự làm khó cô, đúng vậy, lúc đó, nếu như cho mình thêm một cơ hội nữa...
Cô mong ước biết mấy, đeo chiếc ban chỉ ấy lên, có lẽ, mình không nên do dự nhiều như vậy, có lẽ cô nên quyết tuyệt mà đi ra ngoài...
Một đường nghiêng nghiêng ngã ngã, thứ duy nhất cô không bỏ được, chỉ có cánh rừng trúc kia.
Mấy ngày rồi chưa quét dọn, dưới đất rơi đầy lá trúc. Cô cầm chiếc chổi để bên cạnh cẩn thận quét dọn, không biết sau khi mình đi rồi, nơi này sẽ biến thành cái dạng gì? Cô gái cẩn thận đến nỗi không bỏ sót dù chỉ một góc nhỏ, cho đến khi mồ hôi đầm đìa, mới đi vào trong hòn non bộ.
Khó khăn lắm mới mò tìm được cái quẹt lửa, vừa định thắp nến lên, liền nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
Cô khẩn trương nín thở, nơi này vô cùng kín đáo, bình thường rất khó bị phát hiện. Lý Yên giỏng hai tai lên, lại nghe thấy âm thanh kia đang đi tới bên này, còn chưa kịp né tránh, tiếng bước chân đã đi vào. Cô cả kinh thối lui về sau, trong lúc vô tình, đá phải một vài món đồ linh tinh dưới đất.
"Lần này, lại là nàng tới trước." Nam tử lên tiếng, bóng dáng cao lớn trong vô hình áp bức tiến lên, Lý Yên kinh ngạc trợn mắt há mồm, đó... rõ ràng là thanh âm của hoàng đế.
Hắn quen thuộc chọn một tảng đá ngồi xuống, thấy cô gái không nói lời nào, liền lên tiếng lần nữa, "Có phải ban ngày quá bận rộn hay không, làm đầu óc bận đến hỏng rồi, đến cả nói chuyện cũng không biết nói?"
Trong bóng tối, bọn họ không ai nhìn thấy ai, dường như trở lại năm đó.
Lý Yên to gan hơn rất nhiều, chảy nước mắt phản bác, "Chỉ có huynh mới vậy, đêm hôm khuya khoắt lại chui vào trong này, không sợ bị bắt sao?"
Nam tử nhẹ cong khóe miệng, sau lưng tựa vào tảng đã thạch bích, "Ai dám bắt ta."
Lý Yên nghe giọng điệu của hắn, kéo cánh môi lên muốn cười, nhưng lồng ngực lại ửng lên một tầng chua xót, phải rồi, bây giờ nàng đã biết hắn là hoàng đế, tình ý hai người lưu lại năm đó, đã sớm tiêu tan dần trong khoảng cách thời gian nhiều năm như vậy, rất nhiều việc, thật sự đã không còn như lúc đầu.
Bỗng nhiên trầm mặc, khiến hai bên đều cực lực khó chịu, muốn tìm chút chuyện gì đó để nói, nhưng mà lời đến khóe miệng, mới biết sao mà khó khăn. Nam tử xoay xoay chiếc ban chỉ trên ngón tay, ngọc châu ôn nhu mà tinh khiết vô ngần, hắn nhíu mày, cụp mắt xuống, kéo tay Lý Yên nắm gọn trong lòng bàn tay, "Cái này là ta cho nàng, đừng đem đi cho người khác nữa."
Nắm chiếc ban chỉ còn lưu lại hơi ấm, muốn siết chặt nhưng không dám dùng sức, Lý Yên nín thở, mí mắt ướt át, mặc dù không nhìn thấy, lại có thể hình dung rõ ràng hình dáng của nó. Lồng ngực càng lúc càng nặng nề, lời của nam tử, cô nghe đến chân thành, rất nhiều chuyện lúc đầu không hiểu, cũng đột nhiên rõ ràng...
Cô đeo ban chỉ lên ngón tay cái, bên trong, còn có thể cảm thấy nhiệt độ nóng hổi của nam tử, "Sẽ không, đây là huynh cho ta, ta sẽ không đem cho người khác nữa đâu."
Nam tử gật đầu, chừa ra một chỗ trống bên cạnh, Lý Yên nghe thấy tiếng sột soạt, đi tới ngồi xuống, "Ban chỉ này, ta có thể cho nàng lần thứ hai, nhưng rất nhiều việc, không thể có lần thứ hai nữa."
Lý Yên hiểu rõ, mỉm cười, "Ta hiểu, ta sắp đi rồi, mang nó theo, ta đi rất an lòng." Làn váy phiêu du, cô đứng dậy, người cũng đã bước ra ngoài. Trong lòng đều là chua xót, hai mắt càng thêm mơ hồ.
"Lý Yên..." Cô Dạ Kiết đột ngột mở miệng gọi tên cô, bước chân cô gái lập tức khựng lại, lần đầu tiên hắn gọi tên mình như vậy, thật sự xúc động, sau lưng, một hồi lâu không có động tĩnh, hoàng đế đứng dậy, đứng trong hòn non bộ nhìn thân ảnh bỗng dưng hiện ra thật rõ rệt kia. Lý Yên đem bản chỉ trong tay đè chặt trước ngực, qua giây lát, cũng không quay đầu đi ra khỏi rừng trúc.
Ba ngày sau, cô cởi bỏ hết thân tình trên người, đơn độc xuất cung.
Một mình Thi Ỷ Đình đi đằng sau lẳng lặng đưa tiễn, cho đến khi cổng hoàng thành khép lại, cô ta vẫn đứng đó không nhúc nhích. Thị vệ tiến lên hỏi thăm, cho là cô ta vô tình đi đến nơi này, "Nương nương, thời tiết sắp sửa thay đổi rồi."
Thi Ỷ Đình hồn tan phách lạc, mắt nhìn chằm chắm cánh cổng hoàng thành trước mặt, cho đến khi mặt trời lặn về phía Tây.
Cô Dạ Kiết cùng Phong Phi Duyệt ngồi đối diện nhau, hai người không ai nói một lời, nàng quét tầm mắt qua ngón tay nam tử, "Hy vọng, cô ấy có thể sóng thật tốt, trong hoàng cung, quả thật quá mệt mỏi."
Cô Dạ Kiết vươn tay đè lên huyệt thái dương, thần sắc kín bưng, cũng không mở miệng, đang khi không khí trầm mặc thì bên ngoài lại truyền đến tiếng bẩm báo của Lý công công, "Hoàng thượng..."
"Chuyện gì?" Giọng điệu Cô Dạ Kiết không kiên nhẫn, hai mắt khẽ mở ra.
"Đông Liên cầu kiến." Thần sắc Lý công công hốt hoảng, hình như có đại sự gì đó.
"Cho cô ta vào." Cô Dạ Kiết nghiêm giọng, Phong Phi Duyệt đứng dậy, vội vàng lui ra sau lưng hắn, nháy mắt, Lý công công đã dẫn một tiểu nha hoàn đi vào. Người kia vận phục sức đơn giản, đầu rũ xuống thật thấp, tựa hồ rất sợ người lạ, tuổi chừng mười bốn mười lăm, đợi đến khi tới gần bên cạnh, mới quỳ xuống hành lễ, "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."
Cô Dạ Kiết phất tay một cái, Lý công công khom lưng, sau đó lui ra ngoài.
"Đứng dậy đi."
"Tạ hoàng thượng." Nha hoàn nhất mực cung kính đứng lên, Cô Dạ Kiết đặt một tay lên bàn, ánh mắt sáng quắc, "Ngươi đêm hôm tìm trẫm, là có chuyện gì?"
Cô gái ngẩng đầu lên, Phong Phi Duyệt quét mắt một vòng, khẽ chau mày, cảm thấy có vài phần quen thuộc. Nha hoàn kia liếc mắt nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai khác, lúc này mới thận trọng mở miệng, "Bẩm hoàng thượng," Khuôn mặt cô gái đột nhiên ửng đỏ, tựa hồ hơi khó mở miệng, "Tây thái hậu có thai rồi ạ."
Không chỉ là hoàng đế, ngay cả Phong Phi Duyệt cũng suýt chút thì đánh rơi luôn quai hàm, mọi chuyện đều có nhân quả, nhưng mà chuyện này, cũng quá trừng hợp đi?
"Có thai?" Cô Dạ Kiết trợn tròn con ngươi màu hổ phách, không thể tin nổi.
"Nô tỳ cũng rất kinh ngạc, mấy ngày nay, phản ứng của Tây thái hậu rất rõ rệt, bà ấy nói là thân thể mình không khỏe, nhưng mới vừa rồi, nô tỳ lén nghe bà ấy nói chuyện cùng quốc sư, mới dám khẳng định." Nha hoàn hạ thấp giọng, "Hình như là vừa mới mang thai, mạch tượng vẫn chưa ổn định."
"Đứa trẻ kia, là của ai?" Đáy mắt Cô Dạ Kiết chợt lóe lên sáng rực, môi mỏng cũng khẽ kéo lên.
"Nô tỳ không biết, Tây thái hậu bây giờ đang rất hỗn loạn, nô tỳ cũng không dám thăm dò quá mức, chỉ có thể lập tức báo cho hoàng thượng."
Tuấn nhan âm trầm của Cô Dạ Kiết lập tức sảng khoái, một chưởng dùng sức đánh lên mặt bàn, "Được, bà già kia, bà cũng có ngày hôm nay!"
"Ngươi trở về trước đi, nhớ kỹ, tuyệt đối không được để thái hậu hai cung sinh nghi, ngươi chính là quân cờ duy nhất mà trẫm sắp xếp bên cạnh hai người bọn họ."
"Dạ, hoàng thượng an tâm." Cô gái tuy còn trẻ tuổi, nhưng nói năng thập phần hữu lực, can đảm lại càng không thiếu.
Cho đến khi thân ảnh nha hoàn biến mất ngoài Phượng Liễm Cung, Cô Dạ Kiết mới thôi đè nén thần sắc mừng rỡ, Phong Phi Duyệt đi tới trước mặt hắn, nhất thời lại không biết nên phản ứng như thế nào.
"Tây thái hậu mấy chục năm rồi không mang thai sinh chữa gì, bây giờ, sao đột nhiên lại để xảy ra sơ suất như vậy." Sau khi mừng rỡ, Cô Dạ Kiết bình tĩnh suy ngẫm lại.
"Kiết, chắc chắn là thật đấy," Phong Phi Duyệt ngồi xuống bên cạnh hắn, "lần trước lúc thiếp đi sắc thuốc cho mẫu hậu vô tình biết được Tây thái hậu đang uống thuốc ngừa thai, lúc ấy cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ là 'chơi rất vui', đem thuốc của bà ta đổi thành thuốc giữ thai, nhưng không ngờ..."
"Ha ha..." Hoàng đế nghe vậy, không kiềm chế được bật cười thành tiếng, "hay một câu 'chơi thật vui', lần này, trẫm phải nhìn cho rõ hai mụ già kia là chết như thế nào!"
Thần sắc trong trẻo thốt nhiên chuyển sang hung lệ, con ngươi như lang sói lập tức nheo lại, tràn đầy âm chí.
Phong Phi Duyệt không ngờ rằng chỉ là một hành động vô tâm của mình, sẽ đưa đến tình cảnh ngày hôm này, nàng kinh ngạc không nhẹ, lại có chút lo lắng, "Tây thái hậu trời sinh tàn nhẫn, không biết, liệu bà ta có xuống tay trước chúng ta một bước không?"
Cô Dạ Kiết lắc đầu, kiên quyết nói, "Đông Liên trước giờ hành sự cẩn trọng, cho dù Tây thái hậu cấp bách muốn cắt bỏ miếng thịt trong bụng mình, cũng sẽ không xuống tay ngay tối nay, ngày mai, trẫm liền dẫn người đến Từ An Điện!"