Chương 183: Mỉm Cười Rời Đi

Phong Phi Duyệt tỷ mẩn xem xét thánh chỉ trong tay, mở ra, sau đó nhìn sang hoàng đế.

"Đây chính là thánh chỉ truyền ngôi cho chàng lúc đó?"

"Đáng tiếc là giả." Cô Dạ Kiết tự giễu, mười ngón tay thon dài cắm sâu vào mặt bàn, ánh mắt ngưng trọng, thần sắc khác thường nhìn Phong Phi Duyệt.

"Giả?" Nàng giật mình, con ngươi trong suốt lóe lên, cầm thánh chỉ kia xem xét lại lần nữa, "Sao có thể là giả chứ?"

"Người khác không biết thánh chỉ này rốt cuộc có gì khác biệt, nhưng trẫm biết, trước kia phụ hoàng từng nhắc tới," Hắn nhận lấy thánh chỉ trong tay Phong Phi Duyệt, đưa lại gần ánh nến, một tay, chỉ vào nơi đóng dấu ngọc ấn, lắc lư liên tục mấy cái, "nếu là thật, nơi này sẽ xuất hiện một con rồng, mắt thường rất khó nhìn thấy, cần phải đặt đối diện với ánh nến."

Phong Phi Duyệt không biết, thánh chỉ này còn có bí mật như vậy, "Vậy, thánh chỉ thật ở đâu?"

Cô Dạ Kiết lắc đầu, ánh mắt có chút hiu quạnh, "Có lẽ, phụ hoàng căn bản còn chưa kịp lập di chiếu, phần thánh chỉ trong tay thái hậu hai cung, cũng là giả."

Phong Phi Duyệt kinh ngạc, nhìn tấm vải lụa vàng tươi kia, con ngươi lóe lên, lặp lại, "Nếu cũng là giả, vậy thái hậu có biết được bí mật bên trong thánh chỉ không?"

"Cho dù có biết thì đã sao?" Ngữ khí Cô Dạ Kiết châm chọc, hai chân thon dài đặt lên án kỷ, "Theo quy củ các triều, thánh chỉ giao vào trong tay người nào, người đó không bảo hộ được chu toàn, thì chính là phạm đại tội xử tử cả nhà."

Huyền Triều, cư nhiên còn có loại quy củ bất thành văn như vậy, "Cho nên, đừng nói là không biết, cho dù thật sự có biết, cũng chỉ có thế ngậm bồ hòn làm ngọt, còn nữa, bọn chúng tất nhiên biết là trẫm tráo đổi, một khi vạch trần, không đảm bảo được, ta sẽ đem phần thánh chỉ mà bọn chúng chuẩn bị ra, đến lúc đó cũng có thể coi như chân chính trở mặt rồi."

Phong Phi Duyệt sững sờ nhìn Cô Dạ Kiết, hắn sáng suốt giành lấy quyền đăng cơ như vậy, nhưng dù sao, chuyện này thủy chung vẫn là một ẩn hoạn lớn, "Thánh chỉ trong tay thái hậu hai cung, chàng có nhìn thấy nội dung bên trong không?"

"Tây thái hậu lúc đó không còn cách nào khác, lựa chọn người lên ngôi kế vị, là Lệ vương gia, bây giờ không giống lúc trước, trẫm thấy bà ta chính là muốn làm nữ vương đây mà." Ánh mắt nam tử đầy khinh bỉ, Phong Phi Duyệt đi tới bên cạnh hắn, bàn tay bị hắn nhẹ nhàng kéo sang.

Lòng bàn tay bị va chạm, Cô Dạ Kiết rủ mắt nhìn xuống, "Sao vẫn còn đeo trên tay?"

"Không cởi ra được," Phong Phi Duyệt ngắm nghía chiếc nhẫn kỳ dị kia, "thiếp sợ bị hoài nghi, cố ý đem mặt có hoa văn này giấu trong lòng bàn tay, không nhìn kỹ, chỉ tưởng trên tay thiếp có một chiếc nhẫn tinh xảo mà thôi."

"Nhưng ta để ý." Cô Dạ Kiết kéo một cái, lại thấy nó vẫn nằm im đó không suy suyển, không hề có dấu hiệu trượt xuống.

Phong Phi Duyệt ngồi xuống, đưa tay tới trước mặt hắn, "Có nhớ lời chàng từng nói không?"

Cô Dạ Kiết nắm lấy bàn tay mềm mại kia, bao trọn trong lòng bàn tay mình, ngón tay nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn kia, "Nhớ, ta nợ nàng một chiếc."

Phong Phi Duyệt cười khẽ, khóe miệng dịu dàng cong lên, "Ở nơi thiếp sống, thành thân thì phải đeo nhẫn, tương truyền, cái ngón tay này, có một đường nhân duyên, khóa chặt rồi, cả đời mới trốn không thoát."

Cô Dạ Kiết nửa tin nửa ngờ, kéo ngón tay nàng đến trước mặt mình, tỷ mỷ xem xét, "Vậy ta nhất định phải chuẩn bị một cái thật lớn, bao hết cả ngón tay này của nàng."

Phong Phi Duyệt nguýt miệng một cái, lấy khuỷu tay huých nhẹ lên ngực hắn một cái, ánh mắt quét qua thánh chỉ, nàng biết người Cô Dạ Kiết nhắc đến, cô gái hắn gặp gỡ trong rừng trúc thật ra phải là Lý Yên mới đúng, "Qua nhiều năm như vậy, chàng cứ thế mà tin tưởng Thi Tiệp Dư sao?"

Bàn tay hoàng đế ôm nàng không nhịn được mà siết chặt, mày kiếm nhíu lại, mí mắt lại hơi rũ xuống. Trái tim Phong Phi Duyệt theo đó nặng nề, tầm mắt nhạy bén vững vàng rơi lên gương mặt tuấn tú kia, "Kiết, chàng có cảm thấy, đối với Lý Yên có một loại cảm giác quen thuộc hay không?"

Cô Dạ Kiết mím chặt môi mỏng, hai tay ôm gọn lấy thắt lưng nàng, kéo nàng lại gần sát mình, "Có."

Phong Phi Duyệt không khỏi lay động, tiếp tục nói, "Là thanh âm sao?"

Nam tử từ từ ngẩng đầu lên, ngữ khí có chút nặng nề, "Là một câu nói."

Nàng tựa lên đầu vai hoàng đế, cũng không có hỏi tiếp, mà là mở to mắt lắng nghe lời nam tử, Cô Dạ Kiết cũng không lập tức mở miệng, dường như đang nhớ lại những lời mà cô gái từng nói, "Khi đó, là lúc nàng vừa sung quân, ta biết tin trên đường có kẻ cướp ngục, tâm tình không tránh khỏi khó chịu. Đến đêm khuya, ta mới dám trở về Phượng Liễm Cung của nàng nghỉ ngơi, vẫn luôn sợ đến đó quá sớm, chỉ biết đối diện với bốn vách tường nghĩ ngợi lung tung..."

Phong Phi Duyệt nhẹ chớp cánh mi, bàn tay đặt bên thắt lưng nam tử, "Cho đến một ngày, ta đang uống rượu trong nội điện, Lý Yên đứng bên cạnh hầu hạ đến quá nửa đêm, ta vốn có rất nhiều lời muốn hỏi nàng ta, nhưng mà, lời đến khóe miệng, lại nuốt trở về."

"Tại sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi, cũng không ngẩng đầu lên.

"Ta đã nói, sẽ đối tốt với Thi Tiệp Dư cả đời, đối tốt, không phải bởi vì thân phận lúc đầu của nàng ta, mà chính vì con người của nàng ta." Hoàng đế không chút kiêng dè, "Bất kể là ai, đến giờ này khắc này, trẫm chỉ có phụ lòng."

Phong Phi Duyệt muốn ngồi dậy, lại bị hắn đè lại trước ngực, "Ta nhớ lúc ở trong Phượng Liễm Cung, nàng ta nói, trời tối rồi, chung quy cũng sẽ đến lúc trời sáng, nếu như hoàng thượng không thích đêm tối, sao không tìm việc gì đó để làm, để nó trôi qua nhanh một chút?" Phong Phi Duyệt vẫn không nhúc nhích, còn đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Lý Yên, Cô Dạ Kiết tỳ cằm lên đỉnh đầu nàng, đáy lòng, càng thêm nặng nề, "Những lời này, nàng ta cho rằng ta sẽ không nhớ, thật ra, rất nhiều chuyện nàng ta từng nói, ta đều không hề quên."

Thì ra, hoàng đế cũng không có hồ đồ, Phong Phi Duyệt nắm chặt ngón tay nam tử, hắn không nhận, bởi vì, hắn đã không thể thực hiện được lời hứa ban đầu dành cho Lý Yên, có lẽ, có thể cho cô ấy một danh phận, nhưng rồi lại khiến cô ấy bị vây khốn trong hoàng cung này cả đời, ngoài điều đó ra, chẳng còn cho được gì nữa rồi.

"Nhưng mà, như vậy đối với Lý Yên quá bất công." Phong Phi Duyệt lắc đầu, "Rõ ràng chàng đã..."

"Duyệt Nhi..." Cô Dạ Kiết vươn tay che miệng nàng lại, "trẫm không thể chiếu cố đến nhiều người như vậy, cũng không muốn truy cứu chuyện năm đó."

"Kiết, chàng quá dung túng rồi," Phong Phi Duyệt kéo tay hắn xuống, "nếu đổi lại là ngày trước, thiếp nhất định sẽ không tin, tâm đế vương lại mềm yếu như vậy, chàng vì bảo vệ một người, mà không quan tâm đến tính mạng của người khác. Thi Tiệp Dư vì sao lại có người hôm nay, một nửa sai lầm là từ phía chàng, chàng biết vì sao sức khỏe của cô ta càng ngày càng kém không, đó là vì cô ta thường xuyên dùng hổ lang chi dược. Cái đêm đuổi bắt Sách Y, thiếp vô tình phát hiện được trong mấy thứ dược liệu kia trong tủ gỗ, thử hỏi, một người ngay cả bản thân mình cũng có thể bất chấp, cô ta còn có thể sợ cái gì? Mà hết thảy, đều là vì chàng che chở quá kỹ càng..."

Phong Phi Duyệt nói trúng trọng điểm, cũng dịch người ra đứng thẳng trước mặt nam tử, "Chàng chỉ nhìn thấy cô ta liều mình giúp chàng hoán đổi thánh chỉ, còn những chuyện khác đều không nhìn thấy sao?"

Đối mặt với chất vấn của nàng, Cô Dạ Kiết không phản bác được, một lát sau, mới chậm rãi đi tới trước mặt nàng, "Nàng ta có thể mở miệng bảo vệ Lý Yên, ta liền hoàn thánh ý nguyện bảo vệ nàng ta."

Phong Phi Duyệt buồn bực cầm thánh chỉ thả vào lại chỗ cũ, nàng đưa lưng về phía nam tử, khẽ cúi đầu xuống, "Nếu không phải bởi vì thiếp, Lý Yên cũng đã sớm xuất cung rồi, cũng sẽ không bị cuốn vào những chuyện này. Nếu đã nói đến nước này, để Lý Yên rời đi đi."

Sau lưng, nam tử gật đầu một cái. Phong Phi Duyệt buông tay, xoay người, đi ra ngoài điện.

Một đường ngẩn ngơ, trong thâm cung nội uyển này, nàng chưa từng sợ hãi điều gì, nhưng mà hôm nay, mỗi một bước chân lưu lại dấu vết dưới mặt đất, lại khiến lòng nàng run sợ không thôi. Tựa như lúc trước khi đối diện với Quân Nghi vậy, Lý Yên cùng Quân Nghi, cả hai người họ nên được hạnh phúc, mà nơi này, thủy chung không phải là nơi họ nên bước tới.

Trở lại Phượng Liễm Cung, Lý Yên đang nhíu mày canh giữ ngoài điện, nghe thấy tiếng bước chân, theo phản xạ ngẩng đầu lên, "Nô tỳ tham kiến Nguyệt công công."

Phong Phi Duyệt vài bước đi tới trước mặt cô gái, nhìn gương mặt ôn hòa mà an tĩnh này, nàng nhất thời lại thấy khó mở miệng. Nàng nhớ đến lúc Cô Dạ Kiết bị hôn mê, Lý Yên vì bảo vệ bí mật mà chịu đựng bao nhiêu tủi nhục, "Hầu hạ ta lâu như vậy, chẳng lẽ một chút cũng không nhận ra được sao?"

Lý Yên giật mình, trợn to hai mắt ngắm nghía tỷ mỷ gương mặt của nàng, một lát sau, há hốc miệng, "Hoàng... hoàng...." Chữ cuối cùng cứ thế nghẹn lại giữa cổ họng, thần sắc cô gái từ kinh dị, rồi sau đó dần chuyển thành kích động, "Thật tốt quá, thật tốt quá."

Phong Phi Duyệt thấy bốn phía không có ai, dứt khoát đi tới trước thềm đá, ngồi bệt xuống, Lý Yên không dám lớn tiếng, chỉ đành phải bước tới đó.

Phong Phi Duyệt nửa ngày không nói gì, một tay vỗ nhẹ xuống vị trí bên cạnh, Ngồi với ta một lúc."

Lý Yên gật đầu, nhìn gò má của nàng, ngữ khí đầy quan tâm, "Nương nương, người sao vậy, tâm sự rất nặng nề."

"Lý Yên..." Phong Phi Duyệt nghiêng đầu, do dự một hồi, cuối cùng vẫn phải mở miệng, "Ban đầu nếu không phải gặp gỡ ta, bây giờ, ngươi hẳn đang sống rất tốt. Sắp tới, trong cung có một nhóm nha hoàn chuẩn bị xuất cung, ta muốn hỏi ngươi, có muốn rời đi không?"

Phong Phi Duyệt cứ như vậy nhìn chằm chằm Lý Yên không chớp mắt, Lý Yên có hơi giật mình, nhưng cũng rất nhanh che giấu đi, ánh mắt của nàng quá phức tạp, nhưng có một điều thật sự hiện hữu, nàng là thật tâm muốn tốt cho mình, "Tạ ơn nương nương..."

"Lý Yên," Phong Phi Duyệt thấy nàng ta vẫn kiên cường như vậy, trong lòng lập tức có vài phần khâm phục, "hoàng cung này, đã làm hao phí quá nhiều thời gian của ngươi rồi."

"Nương nương tuyệt đối đừng nói như vậy," Hai tay Lý Yên ôm chặt đầu gối, ánh trăng thưa thớt, ngay cả mặt của đối phương cũng nhìn không rõ, "Khoảng thời gian này, nô tỳ rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ, nương nương là người tốt, càng là người đáng để hoàng thượng đối đãi tốt cả đời. Rất nhiều việc, từ lúc mới bắt đầu nô tỳ không buông bỏ được, cho đến bây giờ lựa chọn quên đi, kỳ thật, thực sự rất dễ dàng..." Cô gái ngước mắt nhìn sang Phong Phi Duyệt bên cạnh, "quá lâu rồi không ngắm nhìn vạn vật bên ngoài, bầu trời bao la, không biết liệu có giống nơi này hay không, có thể nhìn thấy được nhiều sao như vậy?"

Phong Phi Duyệt chống hai tay hai bên, ngước mắt nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, "Có thể, chỉ cần trong lòng thoải mái, thiên nhiên bên ngoài, sẽ càng thêm rộng lớn."

Lý Yên tán thưởng, rất nhiều việc, không cần nói rõ, nàng cũng không muốn tính toán nữa, nếu như vậy, mình ngược lại càng thêm mệt mỏi.

Tầm mắt Phong Phi Duyệt chạm đến sườn mặt cô gái, lời vốn muốn nói, bị nuốt trở lại, nàng cười khẽ, cô gái như vậy, làm sao có thể hối hận chứ?

Lý Yên thu hồi tầm mắt, ánh mắt đối diện Phong Phi Duyệt, vẫn trong trẻo như cũ, chỉ là... không còn rực rỡ nữa.

Đáy mắt mờ mịt che đi tầm nhìn rõ ràng của nàng, đôi môi cô gái khẽ run rẩy, hàm răng cắn chặt môi dưới, ngăn mình không bật cười, "Lúc nào thì có thể xuất cung? Nô tỳ không thể chờ đợi được nữa..."

Con ngươi Phong Phi Duyệt chua xót, đáy lòng trống rỗng, có chút khó nhịn, cô gái rũ đầu xuống, một lọn tóc rơi lên đầu vai, cô cô linh linh, bỗng nhiên... lại có một loại cảm giác tịch mịch.

*