Chương 182: Tàn Sát Đẫm Máu (hạ) - Vạch Trần Bí Mật

Mặt trăng tròn đầy, có một góc lộ rõ ra ngoài, kèm thêm ánh tà dương rải đầy đất.

Thi Ỷ Đình chỉ sợ Cô Dạ Kiết phát hiện, một lát sau, liền từ trong góc lui người, lặng lẽ đi ra ngoài.

Ngoài điện, mở cửa chính vừa mới bước ra một bước, lại thấy một nữ tử vận bộ áo ngủ đỏ tươi tiến đến, thị vệ ngăn cản, bị nàng ta một phát đánh ngã, khí thế lãnh liệt, dung nhan côi lệ.

Thi Ỷ Đình thầm nhủ không ổn, muốn né tránh đã không kịp nữa rồi, cô gái vài ba bước đi tới trước mặt cô ta, ngăn trở đường đi, "Muốn đi?"

Thi Ỷ Đình khép chặt hai tay trước người, vội vàng hành lễ, "Nô tỳ tham kiến thái tử phi."

Cô gái tựa lên trên trụ đồng, khẽ nghiêng người, làn váy kiều diễm phủ kín cả bậc thang, cao quý mà lộng lẫy. Quân Duyệt nheo mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt này, giơ ngón trỏ ra nâng cằm cô ta lên. Thi Ỷ Đình không thể không ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nàng ta, dung trang cô gái rực rỡ mà diễm lệ, đè ép cô ta chỉ có thể nhíu mắt lại.

"Ngươi chính là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Kiết?" Quân Duyệt khinh bạc mở miệng, ánh mắt ngạo mạn.

Thi Ỷ Đình không dám nói bừa, ngữ khí nàng ta thân mật như vậy, rõ ràng là đang tuyên cáo thân phận chánh phi của mình, "Dạ, tôi..."

Tròng mắt Quân Duyệt lóe lên, bàn tay kiềm dưới cằm cô ta thình lình nhấc lên, nặng nề rơi lên gò má trái của Thi Ỷ Đình, "Cẩu nô tài, một chút quy củ cũng không biết à?"

Đầu bị đánh ngoẹo sang một bên, trong miệng đã nếm thấy mùi máu tươi tanh ngọt, đầu lưỡi chống đỡ khóe miệng bị thương, cô ta trầm mặc xoay đầu lại.

Quân Duyệt xoa xoa bàn tay đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn được sơn tỉa kỹ càng, nhìn Thi Ỷ Đình cố nén xuống một hơi, nàng ta nhẹ cong cánh môi, trong mắt lộ ra vài phần nghiềm ngẫm. Năm ngón tay rơi lên gò má phải của cô ta, đầu ngón tay nhọn hoắc, nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt mềm mại, "Có tin hay không, ta dùng lực một cái, liền biến ngươi thành kẻ xấu xí?"

Trong mắt Thi Ỷ Đình lập tức lóe lên tia kinh hoảng, trên trán, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô ta cố nén sợ hãi, gắng gượng, "Thái tử phi, người đại nhân đại lượng, dĩ nhiên, sẽ... sẽ không so đo cùng nô tỳ." Ánh mắt cô ta lóe lên, muốn nhìn rõ ràng động tác của cô gái.

Quân Duyệt mỉm cười, bàn tay vỗ nhẹ lên mặt cô ta một cái, "Ngươi nói rất đúng, nhìn cho rõ ràng, ai mới là chủ nhân tương lai của Đông Cung!" Ngón tay nóng rẫy mơn trớn gương mặt cô ta, lúc lướt xuống cằm, ngón út đột nhiên dùng sức, cứa lên một đường rõ ràng dưới cằm Thi Ỷ Đình. Cô ta bị đau, hai mắt nhắm nghiền, lại cắn môi dưới không dám thốt ra một chữ.

Quân Duyệt thu tay lại, thấy cô ta nhất mực ẩn nhẫn không dám cãi lại, lập tức hứng thú rã rời hướng về phía nội điện đi tới.

Sau lưng, cô gái nén xuống một hơi, năm ngón tay siết chặt, đau đớn trong lòng bàn tay khiến đôi mắt đỏ ngầu của cô ta thêm phần tỉnh táo, nhìn bóng lưng tư thái cao ngạo của Quân Duyệt, cô ta che giấu âm hàn trong mắt, không cam lòng đi ra ngoài.

"Đúng rồi!" Từ xa, truyền đến âm thanh bất chợt của cô gái, "Vừa nãy trắc phi cũng đang tìm người, nói ngươi pha trà không tệ, thái tử thuận miệng nhắc tới, cô ta bảo ngươi đến Minh Nghệ Cung một chuyến."

Thi Ỷ Đình chỉ đành phải gật đầu, cúi gằm mặt xuống, không dám chọc giận Quân Duyệt, "Dạ, nô tỳ bây giờ liền qua đó."

"Ừm." Từ giữa cánh mũi Quân Duyệt phát ra một tiếng hừ nhẹ, hai mắt liếc qua một cái, xoay người sải bước rời đi.

Tính tình Lý Mặc so với Quân Duyệt mà nói thì ôn hòa hơn nhiều, nàng ta cũng không ỷ sủng sinh kiêu, đối đãi với hạ nhân lại hiền hậu lương thiện. Thỉnh thoảng Thi Ỷ Đỉnh cũng sẽ đến Minh Nghệ Cung, cùng trò chuyện với nàng ta, trong cung này, ngoại trừ Lý Yên, chỉ có nàng ta cũng coi như hợp ý.

Trắc phi thích an tĩnh, trong đình viện ngập tràn sắc hoa, một chân bước vào, vừa đi vào một bước, tinh thần liền sảng khoái. Minh Nghệ Cung hôm nay hình như cũng không giống như thường ngày, ngay cả một cung nhân hầu hạ cũng không có. Thi Ỷ Đình chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn thận trọng đi vào, trên chiếc hài cung đình nặng nề, dính đầy cánh hoa màu trắng rơi lả tả trong vườn, từng bước, từng dấu chân, hương thơm theo đó tản ra.

"Lý trắc phi..." Cô ta gọi khẽ, nhưng thủy chung không thấy ai hồi đáp, đứng trước cửa điện Minh Nghệ Cung, cô ta do dự đặt tay lên, vừa định đẩy ra, cửa lại ken két một tiếng, từ bên trong mở ra.

Tay phải Thi Ỷ Đình cứng ngắc giữa không trung, tầm mắt hư vô sau khi nhìn thấy rõ đối phương, vội nén vẻ mặt kinh ngạc, hai gối quỳ xuống đất, "Nô tỳ tham kiến Lệ vương gia."

Nam tử ưu nhã vuốt vuốt ống tay áo, mái tóc xõa tung phủ trước ngực, mạnh mẽ mà mê hoặc, con ngươi sắc bén tà mị, thân thể cao lớn nhìn ra sau lưng, "Ở đây sao lại có người?"

Thi Ỷ Đình kinh hãi, trong lòng đã hiểu rõ vài phần, chuyện này nhất định là Quân Duyệt hãm hại. Cô ta ảo não chau mày, chỉ nghe thấy vài tiếng lạch cạch, một giọng nữ từ sau lưng Lệ vương gia truyền đến, "Ỷ Đình, sao lại là muội?"

"Nô, nô tỳ tham kiến Lý trắc phi." Thanh âm cô gái run rẩy, không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm dưới chân hai người.

Lệ vương gia vòng hai tay trước ngực, sắc mặt không kiên nhẫn, quay sang nói với Lý Mặc, "Muội vào trước đi, nơi này để ta giải quyết." Nàng ta tất nhiên hiểu ý tứ của nam tử, chỉ là, có một số việc bị bắt gặp, cũng chỉ có thể trách Thi Ỷ Đình số mệnh không tốt, Trong thâm cung nội uyển này, có ai là không suy nghĩ cho bản thân mình, người nào, chỉ cần mềm lòng một chút, kẻ chết có khả năng chính là bản thân mình.

"Lý trắc phi," Cô gái thấy nàng ta xoay người định đi, vội cao giọng gọi, tay nhỏ nhắn lục lọi trong tay áo một hồi, lấy ra một thứ đồ đưa tới trước mặt nàng ta.

"Đây là cái gì?"

"Bẩm trắc phi nương nương, hai ngày trước nô tỳ nghe nói cổ họng người không khỏe, đây là trà xanh nô tỳ chuẩn bị cho người, hôm nay đến đây, chính là vì chuyện này, nô tỳ thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, kính xin Lệ vương gia cùng trắc phi nương nương tha mạng." Thi Ỷ Đình cầm đồ giơ lên thật cao, tỳ trán xuống đất, đã có mồ hôi lạnh chảy dọc xuống gò má.

Phía trên, một hồi trầm lặng. Lệ vương gia dựa lên cửa điện, tầm mắt lạnh lẽo liếc sang Lý Mặc, chờ câu trả lời của nàng ta.

Trong hậu cung tranh đấu gay gắt, nàng ta vốn đã chán ghét, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng không tin tưởng được, nàng ta thật sự không ngờ, mấy ngày trước mình thuận miệng nói một câu, lại làm Thi Ỷ Đình nhớ đến tận bây giờ, còn đặc biệt tặng trà xanh. Nàng ta vươn tay khép chặt vạt áo trước, trong mắt, có đấu tranh. Cô gái quỳ phía dưới đôi môi run rẩy, đến cả hàm răng cũng phát run.

"Bỏ đi..." Lý Mặc rốt cuộc cũng mở miệng, Thi Ỷ Đình nghe vậy, hai mắt khép hờ, chậm rãi thở ra một hơi.

"Muội ấy cũng không có nhìn thấy gì, tính ra cũng không dám nói lung tung ra ngoài đâu." Cô gái nghiêng đầu nhìn sang Lệ vương gia, "Lại nói, muội ấy dù gì cũng là tùy thân bên cạnh thái tử, nếu vô duyên vô cớ mất tích như vậy, một khi truy cứu ra, khó tránh sẽ tra đến trên đầu chúng ta."

Lệ vương gia nhíu chặt chân mày, bỗng nhiên cúi người xuống, vươn tay nhận lấy trà xanh, đưa lại gần cánh mũi ngửi nhẹ, "Quả thật rất thơm, đều nói trà càng trầm càng thơm, chỉ có điều người này, càng trầm, ngược lại càng nguy hiểm."

Thi Ỷ Đình rút tay về, nhẹ chau mày, không nói lời nào. Lý Mặc giơ tay nhận lấy gói trà, kéo khuỷu tay Thi Ỷ Đình đỡ cô ta dậy.

Lệ vương gia đứng thẳng người dậy, con ngươi tà mị lướt qua hai người, ánh mắt nhìn Thi Ỷ Đình, ngập tràn thâm ý. Hắn nhấc chân bước ra khỏi thềm cửa, lúc lướt ngang qua người cô ta thì nghiêm giọng nói, "Ta nghe muội một lần, chỉ có điều, Minh Nghệ Cung này của muội ta sẽ không bước vào một bước nào nữa, tránh lại để vài lời đổn thổi truyền vào tai hoàng huynh, ta đảm đương không nổi đâu."

Lời đã nói xong, nam tử cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, Lý Mặc khẽ hé miệng, cắn cắn môi sau đó xoay người đi vào tẩm điện. Thi Ỷ Đình đi cũng không được, ở lại cũng không xong, cho đến khi Lý Mặc gọi cô ta vào, lúc này mới nhấc chân bước vào theo.

Đặt trà xanh trong tay lên bàn, Lý Mặc khoác thêm chiếc áo choàng nằm tựa lên giường quý phi, Thi Ỷ Đình dè dặt tiến lên, ánh mắt thủy chung không dám nhìn thẳng.

"Ỷ Đình, ta cùng Lệ vương gia, vốn không có gì." Cô gái nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm lại có hơi khàn khàn.

"Nô tỳ biết, nương nương là người tốt, nô tỳ tin tưởng." Thi Ỷ Đình khẩn trương ngẩng đầu lên, thần sắc kiên định mà chân thành.

"Lệ vương gia, kỳ thực là biểu huynh của ta, Lý gia chúng ta cùng hoàng phi hai cung có chút quan hệ thân thích." Lý Mặc đứng dậy, đi tới trước mặt Thi Ỷ Đình, "Mấy ngày nay, cổ họng của ta vẫn như vậy, muội pha cho ta chén trà đi."

"Dạ." Cô ta gật đầu thuận theo, không bao lâu, một ấm trà xanh thanh nhã thơm nồng liền được pha xong, Lý Mặc hít sâu một hơi, thần sắc buông lỏng, "Muội cũng ngồi một lúc đi, cùng nói chuyện với ta."

Thiện, và ác, vốn chỉ cách nhau một ý niệm, nhưng khác biệt một trời một vực này, sao mà cách xa như vậy.

Lúc Thi Ỷ Đình trở lại tẩm điện thái tử, thì Quân Duyệt đã rời đi trước. Cô Dạ Kiết vẫn duy trì tư thế lúc trước, đang xem sách, thấy cô ta đi vào, hai tay gối sau đầu, ánh mắt nhẹ nhõm, "Về rồi à."

Thân thể bị hắn kéo vào trong ngực, đầu vai trầm xuống, đầu nam tử đã tỳ lên trên, "Bên ngoài rất lạnh, nhìn xem tay nàng cũng đông cứng rồi."

"Chàng, có tâm sự phải không?" Thi Ỷ Đình nghiêng đầu, Cô Dạ Kiết khẽ nhấc mi mắt lên, tầm mắt lướt qua vết thương trên mặt cô gái, "Mặt của nàng sao vậy?"

Cô ta giơ tay che lại, giọng điệu né tránh, "Không có gì, vừa rồi không cẩn thận cào lên."

Cô Dạ Kiết trầm mặc, bàn tay gắt gao nắm chặt tay cô ta, Thi Ỷ Đình bị đau, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía hắn. Nam tử thở ra một hơi, ngón tay khẽ buông lỏng, con ngươi màu hổ phách hằn lên từng vệt máu đỏ tươi, "Nàng yên tâm, không qua mấy ngày nữa, ta nhất định sẽ đem uất ức nàng chịu hôm nay trả lại cho cô ta gấp bội."

Hai mắt Thi Ỷ Đình ửng đỏ, hai tay lập tức ôm cổ Cô Dạ Kiết, "Thiếp không uất ức, ở bên cạnh chàng, thiếp tuyệt đối không uất ức."

Cô ta thầm nghĩ, cho dù cứ như vậy không danh không phận cả đời, chỉ cần ở trong lòng hắn có mình, cô ta cũng sẽ mặc kệ tất cả mà ở lại bên cạnh hắn.

"Bây giờ trong cung rất loạn, thiếp sợ, liệu có xảy ra chuyện hay không?"

Bàn tay Cô Dạ Kiết vỗ nhẹ lên lưng cô ta, lần nữa an ủi, "Sẽ không có chuyện gì đâu, có ta ở đây, nàng sợ gì chứ? Nàng chỉ cần an tâm ở lại nơi này là được, còn lại, nàng không cần phải lo lắng."

Bóng đêm nồng đậm, Thi Ỷ Đình lăn qua lộn lại làm thế nào cũng không ngủ được, tuấn nhan bên cạnh cho dù ở trong giấc mộng cũng vặn chặt mày kiếm, hắn một bụng tâm sự, cô ta sao có thể nhìn không ra? Nhẹ nhàng xuống giường, trên án kỷ, đống thư tín Cô Dạ Kiết xem qua lúc trước, cô ta tiện tay lật lên, thế nhưng không đống sách giấy, lại rơi ra một thứ đồ.

Đầu ngón tay Thi Ỷ Đình khựng lại, từ từ rút nó ra, đồ trên tay, là một dải lụa gấm thêu hoa văn nổi bật, theo động tác mở ra, chỉ thấy phần đế cuộn tròn cực kỳ chói lọi, toàn thân hiện ra màu vàng tươi. Bên trên, bốn chữ 'phụng thiên thừa vận' giống như được điêu khắc chạm trổ mà thành, đường hoàng trang trọng.

Cổ tay cô ta khẽ run, thì ra, đây chính là thánh chỉ. Ánh mắt lướt qua phía trên, kích động trong lòng theo một chữ cuối cùng lạc định mà buông lỏng, năm ngón tay siết chặt, mặc dù cô ta không hiểu, nhưng lại đoán ra mấy phần. Thánh chỉ này nhất định là được ngụy tạo ra, mà thánh chỉ thật, chắc hẳn vẫn còn nằm trong tay thái hậu hai cung, từ cuộc đối thoại lần trước của Cô Dạ Kiết và nam tử kia, không khó đoán ra, bọn họ nhất định là muốn dùng giả đổi thật, cướp lấy ngôi vị hoàng đế.

Đêm khuya, ánh trăng trên cao rọi xuống đỉnh cửu cung tầng tầng lớp lớp, một nữ tử mặc y phục dạ hành, thân thể nhẹ nhàng rơi lên trên mái hiên lưu ly. Cô ta ngồi xổm xuống, vạch ngói vụn ra nhìn xuống dưới, nơi này, hẳn là tẩm điện của hoàng phi hai cung, chỉ là không biết, thánh chỉ kia rốt cuộc được giấu ở đâu. Cô ta đứng dậy đi tới một góc khác trên mái ngói cung điện, so với lúc nãy mà nói bên đây được canh gác cẩn mật hơn nhiều, bên cạnh đại điện khổng lồ, có hai hàng thị vệ canh giữ, chạm mặt, hàn khí lạnh lẽo chui thẳng lên.

Chắc chắn là nơi này không sai!

Cô ta thò một tay vào ống tay áo, từ bên trong, kéo ra một sợi tơ bạc rất mảnh, một đầu, còn gắn thêm cái túi gì đó. Thận trọng thả ngược nó xuống theo lỗ hổng trên mái ngói, lúc còn cách khoảng một thân người, cô ta vung mạnh cổ tay, liền thấy cái túi kia 'xoạt' một cái cũng bị xé rách, bột trắng theo miệng túi vung vãi tán loạn, trong thời gian thu tay lại, thị vệ dưới đất đều đã ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

Nhẹ mủi chân một cái, cô gái chống năm ngón tay xuống đất, sau khi đứng dậy, cũng không lập tức tiến lên, mà quét mắt nhìn quanh tứ phía. Nơi này, quả thật là thế đất âm hàn, đứng ở trong điện là có thể cảm thấy hàn khí lạnh lẽo. Cô ta cẩn thận đi lên trước, càng đến gần thêm một bước, lồng ngực liền không nhịn được run rẩy, lạnh lẽo cực kỳ.

Lướt qua thị vệ hôn mê, phía trước, màn tơ màu trắng chập chờn đón gió, hàn khí bức người, cô gái tiến lên, vươn tay vén mấy thứ màn tơ kia lên, chỉ thấy, bên trong lại cất giấu một đầm băng khổng lồ!

Khói sóng lượn lờ, căn bản nhìn không thấy động tĩnh đáy đầm, phóng mắt nhìn đi, cách đó không xa, là một hộp vuông đỏ thẫm được đặt trên án kỷ hình rồng, chắc chắn là thành chỉ. Cô gái đi đến cạnh bờ, nơi mắt cá chân truyền đến một hồi âm hàn, nước trong đầm thế nhưng lại ào ạt hiện lên bong bóng, vô cùng quỷ dị. Bên trên một mảnh trống không, bốn phía, lại không có một điểm tựa để có thể đi qua. Cô ta khẽ vận động cổ tay, nhẹ mủi chân, vừa định lợi dụng khinh công bay vọt qua, trong đầu, lại thoáng lên nghi hoặc. Cô gái khựng chân, tròng mắt nheo lại, đầm băng lớn như vậy, muốn dùng khinh công bay sang bên kia cũng không phải quá khó, nhưng thánh chỉ kia, há có thể tới tay dễ dàng như vậy sao?

Nhíu mày trầm tư, cô ta tiện tay gạt cái màn tơ một cái, đầu ngón tay buông lỏng, nhìn nó đón gió mà bay lên trước, cô gái nín thở theo dõi, chỉ thấy màn tơ kia phiêu diêu một đường, vừa mới chạm đến khoảng không trên đầm băng, thình lình bị chém nát thành vô số mảnh vụn, đồng loạt rơi xuống.

Cô ta cả kinh không khép miệng lại được, may mà mình không hành sự lỗ mãng, bằng không, bị chặt ra thành trăm mảnh chính là mình.

Xem ra, lối duy nhất có thể đi qua, chính là cái đầm băng này. Cô ta thò vào trong tay áo, dùng một lớp vải bọc màu sắc kỳ dị bao bọc thánh chỉ mình mang theo, đến lúc đó, cũng sẽ không bị thấm ướt.

Thời gian cấp bách, huống hồ, không còn cách nào khác để qua đó, cô gái dùng sức cắn môi dưới, hai mắt nhắm nghiền, không chút do dự nhảy xuống.

Lạnh...

Vừa rơi vào trong đầm, tứ chi liền chết lặng không còn khả năng cử động, cô ta ngước cao cổ, chỉ sợ bị sặc nước, "Loạt xoạt... loạt xoạt..."

Cô ta vận nội lực, hai chân dùng sức di chuyển, xung quanh, đều là băng tảng khối lớn khối nhỏ đủ kích cỡ, dồn ép cô gái vào chính giữa. Cô ta ra sức bơi lên trước, từ cổ chân tới đầu gối truyền đến đau xót thấu tim, xuyên qua xương cốt, trực tiếp xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, cô ta nín thở, hơi thở ra đã kết thành sương lạnh.

Thánh chỉ kia ở ngay trước mặt, cách không xa lắm, quẩy nhẹ cánh tay một cái, liền có cảm giác da thịt bị xé rách, khó khăn bơi tới cạnh mép đầm, thế nhưng phải bò nửa ngày mới trèo ra khỏi đầm băng, Thi Ỷ Đình giơ tay kéo cái khăn che mặt xuống, sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt, cánh tay bàn tay đều đỏ bừng, rỉ ra tia máu.

Mười ngón tay cứng ngắc, một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể miễn cưỡng dùng cổ tay mở hộp ra. Gắng sức lấy đồ ở bên trong ra, vừa nhìn thấy dải lụa gấm được cuộn quanh trục cuốn, trong lòng cô gái mừng rỡ, lấy thánh chỉ mình mang tới tráo đổi vào trong.

Bên ngoài, hình như có âm thanh truyền tới, Thi Ỷ Đình cả kinh thất sắc, đặt chiếc hộp về chỗ cũ, tung người nhảy vào trong đầm. Cô ta hít vào một hơi, đầm băng chưa qua đỉnh đầu, nơi gò má đau đớn giống như bị dao cứa qua, hai lỗ tai lại ong ong vang dội, một chút xíu âm thanh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Một khắc kia, cô ta thật sự cho rằng mình sẽ chết như vậy. Ôm phần thánh chỉ kia, vĩnh viễn chìm sâu dưới đáy đầm, nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ tới cảnh tượng này, cô ta đều sẽ cảm thấy vui sầu lẫn lộn, có lẽ, nếu thật sự cứ chết đi như vậy, cũng tốt.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, thì ra, chỉ là mấy tên cung nhân đi ngang qua tẩm điện bên ngoài, Thi Ỷ Đình dùng sức từ dưới đáy đầm trồi lên, cô ta phải sống, cô ta còn phải nhìn Cô Dạ Kiết đăng cơ, sao có thể cứ thế mà chết ở đây?

Không biết đã qua bao lâu, khi cô gái bò được đến mép đầm, toàn thân đã kết thành một lớp băng mỏng. Hai tay chống mép đầm, trên mu bàn tay, dính đầy băng lạnh, chỉ khẽ động đậy đầu ngón tay, liền kéo lê ra một vệt máu.

Thi Ỷ Đình thả xuôi hai tay bên người, lảo đảo chạy về phía trước, sau lưng, để lại một vệt nước đọng thật dài. Ngoài điện cũng không có người, cô ta cởi y phục dạ hành xuống rồi đi ra khỏi tẩm điện, một đường hướng về phía trước mà chạy.

Cô Dạ Kiết nửa đêm tỉnh lại, nhưng lại không thấy bóng dáng cô ta đâu, khẩn trương bật dậy, đi ra bên ngoài tìm kiếm. Thi Ỷ Đình một đường loạng choạng lảo đảo, trên tay trên đùi toàn bộ đều là máu, chật vật không chịu nổi. Hai mắt bắt đầu mơ hồ, giật mình nhìn lại, đằng trước hình như xuất hiện bóng dáng một nam tử.

Cô Dạ Kiết thần sắc kinh hãi, vài ba bước chạy tới trước mặt cô gái, "Sao lại thành ra như vậy?"

"Mau, đưa thiếp trở về." Cô ta buông lỏng toàn thân, cả người té ngã ra đằng trước, "Mau..."

Cô Dạ Kiết dự cảm thấy có điều chẳng lành, chặn ngang ôm cô ta lên, sải bước trở lại tẩm điện. Hai tay cô ta tất cả đều là máu, mu bàn tay sưng to như cái bánh màn thầu, nam tử cẩn thận đặt cô gái lên giường, hai tay lộn xộn kéo chăn gấm đắp lên người cô ta, "Mau, mau mời ngự y!"

Thi Ỷ Đình ngước mắt lên, lần đầu tiên, từ trong mắt hắn nhìn thấy khẩn trương, cô ta kéo môi, gắng sức gượng cười, hai tay vùng vẫy muốn dịch chuyển, "Đừng cử động, nàng muốn lấy cái gì? Ta ở đây."

Cô gái dùng mắt ra hiệu, Cô Dạ Kiết theo tầm mắt cô ta, vươn một tay vào trong vạt áo trước.

"Đây... là thánh chỉ, thiếp đã tráo đổi cho chàng rồi." Thanh âm cô gái suy yếu, trên mặt rơi xuống, không biết là mồ hôi hay là băng đá bị hòa tan. Cô Dạ Kiết vươn tay áo lau nhẹ, trong mắt khó nén kinh ngạc.

"Cái gì?" Hắn khó tin giữ chặt hai vai cô gái, "Ỷ Đình, ta đã nói..."

Cô gái khó khăn nhấc một tay lên, vô lực đặt lên mu bàn tay nam tử, "Kiết, thiếp cũng có thể gọi chàng một tiếng như vậy chứ? Thiếp chỉ là không muốn làm một phế nhân, không muốn làm một kẻ chỉ biết núp sau lưng chàng..."

Cô Dạ Kiết lộ rõ xúc động, khóe miệng mím chặt, cố sức kéo ra, "Nhưng mà nàng không có chút công phu nào, sao có thể một mình xông vào tẩm điện hai cung."

Thi Ỷ Đình cố gắng cong khóe miệng, "Công phu cũng không bằng người quyết tâm mà, khụ khụ..."

"Làm sao vậy?" Nam tử vội tiến lên trước, lại thấy cô ta chỉ là liên tục ho khan, một chữ cũng không nói ra được. Nửa người trên chợt nhoài ra khỏi mép giường, một ngụm máu tươi ói lên mặt đất.

"Ỷ Đình..." Cô Dạ Kiết vội ngồi xuống cạnh cô ta, để cô ta tựa vào trong ngực mình, cô gái gắt gao nắm lấy tay hắn, mồ hôi lạnh tứa đầy, "Kiết, hoàng phi hai cung lúc này có lẽ đã phát hiện ra có điều bất thường, lúc thiếp rời đi, những thị vệ kia toàn bộ đều té xỉu dưới đất, thiếp sợ, bọn họ vẫn có thể đem thánh chỉ đổi lại lần nữa."

Cô ta che giấu chuyện thị vệ, nam tử nặng nề gật đầu, Thi Ỷ Đình nói không sai chút nào, việc này không thể chậm trễ.

"Thái tử..." Bên ngoài, đột nhiên truyền đến tiếng bẩm báo, chỉ thấy công công hầu hạ bên cạnh hoàng đế đang sải bước chạy tới, còn chưa kịp thỉnh an, liền trầm giọng nói, "Hoàng thượng băng đã hà rồi ạ."

Một kích này, không thể nghi ngờ là nghiêng trời lệch đất, Thi Ỷ Đình hoàn hồn, đẩy nam tử bên cạnh một cái, "Đừng lo cho thiếp, mau..."

Bây giờ, chính là thời cơ tốt nhất. Cô Dạ Kiết vung tay một cái, hướng ra bên ngoài nói, "Lập tức đến Nghi Loan Điện," bước chân vừa mới nhảy ra ngoài, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, nam tử quay đầu lại, "chờ ta trở lại."

Thi Ỷ Đình dùng sức gật đầu, cô ta nhẹ cong môi trái tim, cả người vô lực tựa trở lại gối thêu.

Đêm đó, văn võ bá quan đi theo thái tử cùng nhau đẩy cửa tẩm điện hai cung, hoàng phi hai cung nhìn thấy thị vệ hôn mê đầy đất, không kịp ứng phó, trong lòng mặc dù rối như tơ vò, nhưng dưới áp lực triều đình không thể không lấy thánh chỉ ra, thiên triều trong một đêm lửa sáng ngập trời cải triều hoán đại, lấy chữ 'Huyền' làm quốc hiệu, đến đây, thái tử chủ trì đại lễ, nhất cử đoạt lấy ngôi vị hoàng đế.

Bình minh đế đô lúc hừng sáng, may nhờ hoàng đế Minh Triều tương trợ, tam quân gấp rút trở về bị ngăn cản bên ngoài của thành, trợ giúp Cô Dạ Kiết thuận lợi đăng cơ.

Thời điểm Cô Dạ Kiết vội vã quay trở về tẩm điện, Thi Ỷ Đình đã lâm vào hôn mê, thoi thóp hơi tàn.

Ba phen bảy bận trắc trở, các ngự y lật mòn y thư, mới may mắn giữ được cho cô ta một mạng, nhưng mà âm hàn đã nhiễm vào thân thể, lưu lại ẩn hoạn khôn cùng.

"Bẩm hoàng thượng, thân thể Thi Tiệp Dư..." Các ngự y đã thay đổi các xưng hô, gọi cô ta là Thi Tiệp Dư, đối với bệnh tình của cô gái, vẫn như cũ hai mặt nhìn nhau, lại không tìm ra phương thức nào khác.

"Rốt cuộc ta bị làm sao?" Hai tay cô gái dùng sức chống nửa người trên dậy, mười ngón tay bị băng vải quấn kín mít, vội vàng hỏi.

Hoàng đế sắc mặt âm chí, thấy ngự y lắc đầu liên tục, rống lên một tiếng giận giữ, "Nói!"

Người có y thuật cao thâm nhất là Vương ngự y lắc đầu, không khỏi tiếc hận, ngữ khí, cũng vạn phần lo sợ, "Bẩm hoàng thượng, Thi Tiệp Dư bị hàn độc xâm nhập quá sâu, tập trung tại lục phủ ngũ tạng, e là..." Ông ta nhìn hoàng đế, lại thấy ánh mắt đối phương sắc nhọn, khẩn trương rũ đầu xuống, không dám giấu giếm, "sợ là không thể sinh chữa được, vả lại, tử cung của Thi Tiệp Dư bị tổn thương nghiêm trọng, bị đóng băng lại một khối, điều thần lo lắng nhất, là tương lai có một ngảy xảy ra biến cố, đến cả mạng, cũng không cứu được."

Hoàng đế cũng hít vào một hơi lạnh, Thi Tiệp Dư nghe vậy, hai tay mềm nhũn, cả người ngã trở lại giường, ánh mắt trống rỗng.

Các ngự y lần lượt lui ra, Cô Dạ Kiết nửa ngày không có phản ứng, cho đến khi ánh nến trước người cháy hết, tia sáng trong mắt bỗng dưng trở nên ảm đạm. Hắn xoay người lại, thấy cô gái không khóc cũng không quấy, "Ỷ Đình..."

"Hoàng thượng." Thanh âm Thi Tiệp Dư suy yếu, nước mắt không khống chế được rơi xuống.

Cô Dạ Kiết thần sắc thống khổ, ngồi xuống cạnh cô ta, thương yêu nắm tay cô gái, "Là trẫm hổ thẹn với nàng."

Lồng ngực hoàng đế vững chãi mà ấm áp, cô gái khẽ lắc đầu, nghẹn ngào nói, "Thiếp không muốn nghe lời như vậy, vì chàng, thiếp cam tâm tình nguyện, cho dù cho thiếp thêm một cơ hội để lựa chọn, thiếp vẫn sẽ không hối hận. Hoàng thượng, đừng nói đến hai chữ 'hổ thẹn' nữa, đối với thiếp lời nói như vậy, mới là đau nhất."

Cô Dạ Kiết gối một tay sau đầu cô ta, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy thương tiếc, "Ỷ Đình, trẫm kiếp này, đều sẽ đối tốt với nàng."

Trong mắt cô gái chua xót, chỉ là không ngừng gật đầu, Cô Dạ Kiết khẽ lui người ra, "Để tránh thái hậu hai cung sinh nghi, trẫm sẽ không lưu lại bất kỳ kẻ nào biết đến chuyện này, trẫm phải bảo vệ nàng."

Thi Tiệp Dư khẽ mở miệng, rồi sau đó, bất đắc dĩ lắc đầu, "Hoàng thượng, bỏ đi, mạng của thần thiếp, đã không đáng một đồng, hà tất phải tàn sát máu tanh. Chỉ có điều trên đường thiếp trốn về có gặp phải hoàng hậu nương nương, đã nhiều ngày như vậy, lòng thiếp vẫn luôn bất an..."

Bàn tay hoàng đế đặt sau lưng cô ta vỗ nhẹ vài cái, nhỏ giọng an ủi, "Nàng yên tâm, cô ta không tìm tới, trẫm còn định tìm cô ta nữa kia, Quân Duyệt bây giờ, đã không còn chút giá trị lợi dụng, đến lúc phải trừ khử rồi."

Thi Tiệp Dư khuyên can mấy câu, hoàng đế thế nhưng đã hạ quyết tâm, "Còn nữa, những kẻ ở Hoán Sa Cung kia cũng không thể lưu lại."

Cô gái vốn đang tỳ đầu lên lồng ngực hắn, hai mắt liền đờ đẫn, trong mắt thoáng qua chút kinh hãi, trong ý niệm, cô ta nhớ đến những ngày tháng cùng Lý Yên sớm chiều có nhau, nhớ đến sự quan tâm của nàng ta, nhớ đến cảnh tượng nàng ta quyết tuyệt nhét chiếc ban chỉ vào trong tay mình, "Không..." Gần như là bật thốt lên, hai tay Thi Tiệp Dư nắm chặt tay áo nam tử, "Hoàng thượng, người của Hoán Sa Cung cả ngày không ra khỏi cửa, tuyệt đối sẽ không nhận ra thiếp. Còn nữa, khi đó, họ cũng chỉ dùng nhũ danh để gọi thiếp, cũng không biết tên họ của thiếp. Hoàng thượng, xin đừng vì thần thiếp mà chém giết thêm nữa, thần thiếp không chống đỡ nổi."

Cô Dạ Kiết suy ngẫm chốc lát, cuối cùng gật đầu, đồng ý.

Đêm đó, hắn cũng không ở lại, Thi Tiệp Dư biết hắn sắp động thủ, cho nên, cũng không cản hắn. Đối với thân phận tiệp dư của mình, cô ta cũng không so đo, cô ta biết, hoàng đế làm như vật hết thảy đều vì muốn bảo hộ cô ta chu toàn.

Cô Dạ Kiết vừa rời đi khỏi, Lý Mặc liền mang theo chút dược liệu bổi bổ cơ thể tới, thấy cô ta muốn ngồi dậy, vội giơ tay ngăn cản, "Muội muội không cần đa lễ."

"Tỷ tỷ, muội nằm nhiều ngày như vậy, thân thể đã đỡ hơn rồi."

"Còn nói đỡ hơn, nhìn xem sắc mặt muội tái nhợt thành như vậy." Lý Mặc lo lắng, "Lần này hoàng thượng đăng cơ, muội đấy, cuối cùng cũng hết khổ rồi, không cần phải chịu ức hiếp từ đám nha hoàn kia nữa."

Thi Tiệp Dư mỉm cười gật đầu, trong lòng, trước sau vẫn ghi nhớ cảnh tượng nàng ta cùng Lệ vương gia kia, Lý Mặc nói mình cùng Lệ vương gia không có gì cả, Thi Tiệp Dư chắc chắn sẽ không tin.

"Tỷ tỷ, cùng muội ra ngoài dạo một vòng được không?"

Lý quý phi thấy thân thể cô ta suy yếu, vội vàng xua tay, "Không được, thân thể muội suy nhược thành ra như vậy, ngự y dặn dò không thể tùy ý đi lại."

"Muội cứ nằm mãi như vậy, thật sự rất khó chịu." Thi Tiệp Dư nói xong liền ngồi dậy, Lý quý phi không khuyên được cô ta, rồi lại không yên tâm, "Có được hay không?"

"Tỷ yên tâm, muội thật sự không sao." Cô ta cười khẽ, một tay vén chăn gấm lên, Lý quý phi chỉ đành phải tiến lên đỡ.

Hai người cùng nhau ra khỏi tẩm điện, thấy nha hoàn sau lưng đi theo, Thi Tiệp Dư khẽ dừng bước, nhẹ nhàng nói, "Bảo bọn họ lui ra cả đi, muội chỉ muốn nói chuyện riêng với tỷ tỷ."

Lý quý phi không đề phòng, càng không có suy nghĩ nhiều lập tức cho đám nha hoàn lui xuống.

Hai người một đường đi tới viện tử, mỗi bước chân của Thi Tiệp Dư đều cực kỳ gắng sức, "Tỷ tỷ, tỷ thật sự thích hoàng thượng sao?"

"Tại sao lại hỏi như vậy?" Lý quý phi không hiểu, sắc mặt ửng đỏ, "Thật ra lúc còn chưa trở thành trắc phi thái tử, ta đã thích chàng rồi, ta vẫn luôn tin tưởng, chàng là một người có thể lập thành đại nghiệp."

Thi Tiệp Dư mím môi cười khẽ, trong đáy mắt, thoáng qua hàn ý lạnh lẽo, Lý quý phi một đường đi theo cô ta, bất tri bất giác, đã đi đến nơi cách Phượng Liễm Cung không xa.

"A..." Không kịp chuẩn bị, Thi Tiệp Dư đột nhiên ngã nhào xuống đất, cả người thống khổ co rút lại một đoàn.

"Ỷ Đình, muội sao vậy, Ỷ Đình..." Lý quý phi kinh hãi, vội cúi người ngồi xuống.

"Đau quá, toàn thân đều rất đau..." Thi Tiệp Dư vả mồ hôi đầy người, khóe miệng tràn ra một tia máu, "Mau, hoàng thượng..."

"Hoàng thượng ở đâu?" Lý quý phi hối hận không nên đưa cô ta ra ngoài một mình, Thi Tiệp Dư chỉ một ngón tay về phía Phượng Liễm Cung, "Hoàng thượng..."

Cô gái không chút nghi ngờ, trấn an vài tiếng, sau đó sải bước chạy về phía Phượng Liễm Cung.

Dọc đường đi, nàng ta gọi to, cho đến khi xông vào Phượng Liễm Cung, vẫn không phát giác ra điều bất thường.

Lý quý phi tìm kiếm khắp nơi, trong điện không có bất kỳ hạ nhân nào, "Hoàng thượng, hoàng thượng..."

Đẩy cửa điện ra, "Hoàng..."

Một tiếng cuối cùng, mắc giữa cổ họng làm thế nào cũng không thốt ra được, cô gái giơ tay bịt miệng, hai mắt bởi vì sợ hãi mà trợn to, "A..."

Hoàng đế tay cầm trường kiếm, xoay người lại, dưới đất, Quân Duyệt dùng sức ngẩng đầu lên, há mồm muốn kêu cứu, nhưng bởi vì đầu lưỡi bị cắt đứt mà không cách nào phát ra tiếng, "A... a..."

Trên gương mặt tuấn tú u ám của Cô Dạ Kiết, toàn bộ đều là máu, con ngươi màu hổ phách, bắn ra sát khí tứ phía, "Sao nàng lại ở đây?"

"Thiếp... thiếp..." Lý quý phi chết trân một chỗ, bị dọa sợ tới trợn mắt há mồm.

"Hoàng thượng..." Sau lưng, một thanh âm yếu ớt mà vô lực truyền đến, Thi Tiệp Dư một tay đỡ vách tường, thân thể cúi khom. Hoàng đế thần sắc âm trầm, vội ném trường kiếm trong tay xuống, "Nàng không ngoan ngoãn nằm..."

"Đúng rồi, thần thiếp, thần thiếp là thấy Thi Tiệp Dư phát bệnh, đến mời hoàng thượng qua đó." Lý quý phi khó khăn khôi phục thần trí, vội vàng mở miệng nói.

Cô Dạ Kiết đi đến bên cạnh cô gái, ôm ngang eo nhấc cô ta lên, "Thân thể nàng như vậy, sao có thể tùy ý xuống giường."

Thi Tiệp Dư nhẹ gật đầu, xoay tầm mắt sang bên kia nhìn Lý quý phi, "Tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy? Cái gì mà mời hoàng thượng qua đó, cái gì phát bệnh?"

Đối diện với ánh mắt vô tội mà bất an kia, Lý quý phi như rơi vào hầm băng, toàn thân phát run, "Ỷ Đình, cô..."

Cô Dạ Kiết lạnh mặt, "Lý quý phi, nàng không nên tò mò chuyện không nên biết."

Lý Mặc không ngừng lắc đầu, lúc đầu vốn dĩ vẫn còn hy vọng, nhưng từ trong ánh mắt dần dần u ám của nam tử, chuyển thành tuyệt vọng.

Lại nhìn về phía Thi Ỷ Đình, cặp mắt kia đã không còn thanh khiết nữa, phải rồi, vào trong thâm cung nội uyển, thì ra, không có ai là chạy thoát khỏi kết cục bị nhuộm đen, phải rồi...

Lý mặc chảy nước mắt, không chỉ vì hoàng đế không tin mình, mà còn vì lúc trước, chỉ vì một ý niệm sai lầm của mình, vẻn vẹn, chỉ là một động tác gật đầu đơn giản mà thôi!

Nàng liếc nhìn Quân Duyệt trong điện, trong lòng, thấu như gương sáng, nhấc chân, cũng không quay đầu bỏ chạy ra xa, Cô Dạ Kiết cũng không vội, chỉ là nhìn chằm chằm bóng lưng nàng ta, từng bước từng bước đi ra ngoài.

Lý quý phi vội vã trở lại tẩm điện, nha hoàn hầu hạ thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, cuống quýt tiến lên, "Nương nương, người sao vậy?"

Nàng ta vung tay đẩy một cái, "Ngươi đi ra ngoài, bổn cung không muốn liên lụy đến ngươi."

"Nương nương, người nói gì vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nha hoàn vừa nghe, càng thêm khẩn trương, vừa định tiến lên, lại bị nàng ta dùng sức đẩy ra khỏi tẩm điện, "Ngươi đi ra ngoài, đi ra ngoài..."

Bước chân lảo đảo, nha hoàn kia bị ngăn cánh bên ngoài, bất an vỗ lên cửa chính, "Nương nương..."

Thi Tiệp Dư được hoàng đế ôm trong tay, tựa vào đầu vai nam tử, tầm mắt hướng về phía Phượng Liễm Cung, vừa vặn đối diện với ánh mắt đầy oán hận của Quân Duyệt. Cô ta kéo khóe miệng, tràn ra ý cười nhàn nhạt, ngón trỏ chỉ nhẹ lên mặt một cái, trong đáy mắt, tràn đầy khinh bỉ.

Dọc theo đường đi, gió mát thổi nhẹ, cái loại đắc ý đó, lại khiến lòng cô ta thêm chua xót, cô ta nhắm mắt lại, trong suốt nóng hổi, một tay vô thức rơi lên trên bụng mình.

Cô ta đã không phân biệt được, là nên cười? Hay nên khóc đây?

Nha hoàn một hồi lâu không an tâm, lúc xông vào, đã nhìn thấy Lý quý phi co rúc trong góc tường, trong không khí, tràn ngập mùi vị da thịt bị cháy xém.

"Nương nương ..."

Cô gái ngẩng đầu lên, trước vạt áo mở rộng, vẫn còn máu tươi đang chảy xuống ròng ròng, "Ta muốn ghi nhớ, Thi Ỷ Đình, Thi Ỷ Đình..." Lý quý phi giống như phát điên đẩy nha hoàn bên cạnh ngã xuống đất, "Thi Ỷ Đình, ha ha ha ha..."

"Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho ta đâu, sẽ không bỏ qua cho ta đâu, chuyện này không liên quan đến ngươi, đi ra ngoài, đi ra ngoài...thay ta nhớ kỹ cái tên này, Thi Ỷ Đình..."

Nha hoàn không rõ đầu đuôi, hai tay dùng sức đè bả vai nàng ta, "Nương nương, người nhìn kỹ lại xem, là nô tỳ a..."

Lý quý phi bị buộc nhìn cô gái trước mặt, tầm mắt dần dần rõ ràng, nàng ta đột nhiên vươn hai tay ra, ôm lấy nha hoàn kia, "Ta thật hối hận, lần này, không ai có thể cứu được ta nữa rồi ..."

"Nương nương, nô tỳ đi tìm hoàng thượng tới đây, người đừng sợ..."

Thân thể vừa định bước ra liền bị níu chặt, Lý quý phi thống khổ lắc đầu, "Không cần tìm, hoàng thượng sẽ tới rất nhanh."

Mặc dù nàng hoảng loạn, nhưng thần trí vẫn rõ ràng như cũ, đợi đến khi tâm trạng bình ổn lại, liền lấy đại một lý do bảo nha hoàn tạm thời đi ra ngoài.

Mà dự cảm của nàng lại càng không sai, một khắc trước nha hoàn vừa rời đi, khắc sau hoàng đế liền mang theo người tới.

Lý quý phi kéo vạt áo trước lên, xoay người, đối diện hoàng đế.

Cô Dạ Kiết lạnh mặt, chỉ nói một câu, "Trẫm, không muốn giết nàng."

"Hoàng thượng, thần thiếp không có lừa người, thật sự là..."

Hoàng đế khoát tay ngăn lại, thái giám sau lưng bưng khay tiến lên, "Nương nương, xin dùng thuốc."

Bây giờ người hắn tin tưởng, chỉ có Thi Tiệp Dư, Lý quý phi tự giễu, thì ra, tín nhiệm của hắn lại quan trọng như vậy, "Đây là thuốc gì?"

"Uống nó đi," Ngữ khí hoàng đế bình thản, "ta sẽ cho người chăm sóc nàng thật tốt."

Lý quý phi cố nén nước mắt, khóe miệng muốn nâng lên, nhưng làm thế nào cũng không có hơi sức, "Thần thiếp, vẫn nên tạ ơn hoàng thượng."

Nàng bưng chén lên, nước thuốc đen đặc bên trong, phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt vọng, đáy chén khẽ nghiêng, nước mắt rơi xuống dung nhập vào nước thuốc, nếm vào trong miệng, đắng gắt lợi hại.

Cô Dạ Kiết nhìn nàng ta uống cạn giọt cuối cùng, Lý quý phi thả chén trong tay xuống, trong tầm mắt mờ mịt, lần cuối cùng nhìn nhau, nàng lưu luyến, nhưng nam tử đã xoay người đi, chỉ để lại một bóng lưng kiên đĩnh, khắc sâu làm hai mắt nàng ửng lên đau xót.

Hôm sau, trong cung liền đồn đãi, Lý quý phi trong một đêm phát điên, hoàng đế hạ chỉ, triệt hạ tước vị quý phi, xuống làm mỹ nhân.

Tuyết quý phi lâm bệnh qua đời, bởi vì lúc tại thế là một mẫu nghi ôn hòa, sau khi qua đời được truy phong làm Hách Đức hoàng hậu.

Trong cung, chỉ qua một đêm liền xảy ra đến hai chuyện, ngoại trừ chuyện Lý mỹ nhân phát điên, hoàng hậu cũng mất tích một cách bí ẩn trong Phượng Liễm Cung, trên dưới Quân gia dốc sức tìm kiếm, thế nhưng bặt vô âm tín.

Về quan hệ của Thi Tiệp Dư, toàn bộ bị xóa sạch tận gốc, ngay cả ngự y giúp cô ta chẩn bệnh cũng không bỏ sót.

Hoàng đế ban thưởng cho Cảnh Dạ Cung, vì muốn bảo hộ kỹ càng, ngay ngày hôm sau liền sắc phong các tước vị tứ phi, tiệp dư cùng mỹ nhân, thái hậu hai cung không hề hoài nghi, chuyện này, cứ như vậy ở dưới mí mắt, che giấu nhiều qua năm.

*