Chương 181: Tàn Sát Đẫm Máu (thượng)

Khói lửa báo hiệu chiến tranh, đúng lúc thế lực tiền triều suy sụp.

Thế lực trong triều chia làm hai phe, tương truyền hoàng đế Huyền Triều bị tỷ muội Lý gia mê hoặc, ngày ngày trầm mê không thoát ra được. Hoàng phi hai cung dung mạo giống hệt nhau, lại là tỷ muội ruột thịt, mặc dù hậu cung do Tuyết quý phi nắm quyền, nhưng kỳ thực, hai người bọn họ đã khống chế triều cục, ỷ vào hoàng đế, dần dần mở rộng thế lực Lý gia.

Tây hoàng phi không có con nối dõi, còn muội muội có một người con trai, được phong làm Lệ vương gia.

Tuyết quý phi chủ vị Đông Cung, thế lực lại dần suy yếu, mà hoàng đế trầm mê nữ sắc, trong mắt không còn nhìn thấy quốc gia. Bầu trời Huyền Triều ngày một u ám, đè ép người ta đến không thở nổi.

Thái tử đương triều Cô Dạ Kiết, chính là con trai của Tuyết quý phi, tính khí âm trầm, tựa hồ cũng không vì chuyện tranh quyền đoạt thế này mà hao phí tâm tư, hắn thân mang trọng trách nặng nề, vô hình trung, đã trở thành cái gai cắm trong thịt hoàng phi hai cung, không thể không diệt trừ.

"Kiết," Tuyết quý phi nhìn nam tử trước mặt, không khỏi lo lắng, "bây giờ hoàng phi hai cung cực kỳ đắc sủng, ta nghe được tin tức, bọn họ đã bắt đầu liên kết với trọng thần trong triều, đối phó mẹ con ta."

Cô Dạ Kiết mặt không biến sắc, giống như việc này không hề liên quan đến mình, một tay chống dưới cằm, hai mắt nhìn chằm chằm lò hương tử kim kia, "Mẫu phi biết, con trai của ta, vốn không có đơn giản như trong mắt người ngoài nhìn vào, con có tài cao chí lớn, nhưng bây giờ, lại không tìm được một cơ hội nào tốt cả."

Nam tử không đáp lời, nhíu mày, ngón tay thon dài vạch sợi tóc rơi trước trán ra, "Mẫu hậu, bản thân người phải cẩn thận."

"Phụ hoàng của con bị mị thuật mê hoặc, sức khỏe cũng ngày một sa sút, đã đến lúc mẹ con chúng ta tự tính toán cho mình rồi." Tuyết quý phi cầm cây kéo trên bàn lên, cắt đứt một phiến lá non, thần sắc lo lắng, "Con là thái tử, nhưng trước khi con đăng cơ, mẫu hậu thủy chung không yên lòng."

Cô Dạ Kiết nhắm mắt, ngồi không bao lâu liền rời đi. Mà lo lắng của hắn, ngay ngày hôm sau liền trở thành sự thật, Tuyết quý phi đột nhiên mất tích. Người trong cung nhất thời hoảng loạn, hoàng đế chỉ sợ truyền đi, tuyên cáo với bên ngoài rằng bà đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, qua đời trong Đông Cung. Sau đó, một đạo thánh chỉ truyền đến tẩm điện Cô Dạ Kiết, thái tử một thân một mình, nay, cho làm con thừa tự dưới trướng thái hậu hai cung.

Tiết trời vào đông khắc nghiệt, lúc Tuyết quý phi mất tích, cả trời đất trắng xóa bông tuyết, cảnh sắc cô linh tiêu điều.

Cô Dạ Kiết biết rõ tình cảm của hoàng đế cùng mẫu phi ngày trước, bằng không, cũng sẽ không để Tuyết quý phi làm chủ Đông Cung. Mà hắn cùng hoàng phi hai cung vốn tranh đấu gay gắt, cũng chính vào một khắc kia mà âm thầm nổi lên gió tanh mưa máu.

Tuyết đọng chưa qua bắp chân, đạp lên trên phát ra tiếng lõm bõm vang dội, người ngoài đều cho rằng thái tử trời sinh lãnh cảm, mẫu phi lâm bệnh qua đời, cũng không thấy có nửa điểm thương tâm. Hắn đã phái người âm thầm điều tra, nhưng thủy chung không có tin tức, hoàng phi hai cung được đắc sủng cũng là chuyện mới đây, nếu không phải như lời mẫu phi nói, phụ hoàng những năm gần đây thân trúng mị thuật, bọn chúng sớm đã xuống tay với mình rồi.

Đi tới đi lui, mỗi một lần thở ra, khóe miệng đều lạnh cóng, giống như là muốn đóng băng luôn vậy.

Cô Dạ Kiết không mục đích đi về phía trước, ngọn cây bị băng tuyết đông cứng chập chờn đón gió, sột soạt, rơi xuống một nắm tuyết lớn. Hắn tiện tay phủi đi, thế nhưng đầu vai đã cảm nhận được hơi lạnh xâm nhập, rót vào da thịt.

Nơi đáy mắt lạnh lẽo, đột nhiên thoáng quá một mảnh rừng trúc xanh tươi, loại tư sắc thanh mát như vậy đột nhiên nở rộ giữa khung cảnh trắng xóa, càng lộ rõ tươi tốt, khiến người ta không nhịn được thả lỏng tinh thần. Rất nhiều năm về sau, Cô Dạ Kiết vẫn tự hỏi mình, lúc đó, tại sao lại đi đến nơi này? Cánh rừng trúc kia cực kỳ kín đáo, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện con đường nhỏ yên tĩnh đằng sau.

Dấu chân, nông cạn đan xen, đi vào trong rừng, dưới mặt đất rải đá xanh rất sạch sẽ, đến tuyết đọng cũng được quét sang một bên, trước mặt, có một hòn non bộ, núp ở trong góc, cũng là một nơi có thể trốn được ánh mắt người khác.

Cô Dạ Kiết đứng nguyên một chỗ, trên bầu trời, bông tuyết vốn thưa thớt đột nhiên biến thành đủ kích cỡ lớn nhỏ nhẹ như lông ngỗng, thi nhau rơi xuống, tuấn nhan nam tử âm trầm, đi về phía hòn non bộ kia.

Vừa mới khom người tiến vào, liền nghe thấy bên trong có tiếng động sột soạt, rồi sau đó, một giọng nữ kinh hoảng lại có phần ôn nhu truyền tới đây, "Ai?"

Cô Dạ Kiết dừng lại, cũng không để ý tới, bên trong hòn non bộ đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón, hắn đưa tay mò mẫm, sau đó chọn một khối đá lớn ngồi lên.

Cô gái lúc nãy cũng im lặng nửa ngày không nói một lời, Cô Dạ Kiết đã hoàn toàn quên mất bên trong còn có người, sau lưng tựa lên mặt đá thạch bích thô ráp bén nhọn, hai mắt nhìn ra bên ngoài.

Trong không khí tĩnh mật, có tiếng hít thở giao hòa lẫn nhau, sau một tiếng vang rất nhỏ, cô gái sáp đến gần, "Ngươi cũng là tâm tình không tốt sao?"

Trả lời vẫn là âm thanh trầm mặc như cũ, bên người, truyền đến tiếng cười khẽ, hơi thở trên người cô gái ấm nhuần dễ chịu, mơ hồ còn có một mùi thơm rất nhạt, "Ngươi là đang hầu hạ ở cung nào vậy? Còn nữa, bị chủ tủ tức giận trách mắng à?"

Cô Dạ Kiết đang nhìn ra bên ngoài, nghiêng đầu lại, nhìn cô gái kề lại gần, bên tai, chỉ có tiếng cười nói khẽ khàng của nàng ta, không nhìn thấy diện mạo. Cô gái ngừng nói, thanh âm, mang theo chút tiếc hận, "Xin lỗi, có phải ngươi không thể nói chuyện hay không?"

"Thật ra cũng chẳng sao cả." Cô Dạ Kiết cảm nhận được một mùi hương tự nhiên phả vào mặt, cô gái khoát khoát tay, gắng sức an ủi, "Cho dù không thể nói chuyện, chúng ta vẫn có thể dùng tai để nghe mà, có đôi khi tĩnh tâm lại, lựa chọn một nơi thoải mái, đó mới thật sự là mãn nguyện. Chúng ta là nô tài, tất nhiên phải nghe lệnh của chủ tử, lúc hầu hạ bị trách mắng, thi thoảng được rỗi rãi, thì phải tự cho bản thân mình thả lỏng."

Cô gái ngồi xuống bên cạnh hắn, co hai chân lại, "Nhìn xem, ta nói nhiều quá phải không, cũng không biết ngươi có ngại phiền hay không."

Cô Dạ Kiết xoay đầu lại, trong bóng tối, dường như có thể trông thấy cô gái nhăn cái mũi thanh tú, môi mỏng vào thời khắc ấy chậm rãi kéo ra, nàng ta nói đúng, nên có một nơi an tĩnh như thế này. Không cần lúc nào cũng lo lắng bị người khác nhận ra ngụy trang của mình, như vậy, cực kỳ mệt mỏi. "Cô là nha hoàn ở cung nào?"

Cô gái vừa nghe, đối phương là nam nhân, sắc mặt lập tức ửng đỏ, tự trách mình vừa rồi lắm miệng, "Ta là ở Hoán Sa Cung." Sau đó, cảm thấy không ổn, lại bổ sung một câu, "Còn ngươi thì sao?"

Cô Dạ Kiết nghe vậy, ngẫm nghĩ một lát, con ngươi trong đêm tối dò tìm hơi thở ôn nhu của cô gái, "Ta sao?" Hắn cười khẽ, đồng tử hiếm khi che giấu sắc bén, lộ ra vài phần nhẹ nhõm, "Ta chính là một kẻ ăn không ngồi rồi."

Cô gái tỷ mẫn suy xét ý tứ trong lời nói của hắn, nếu như đoán không sai, hắn hẳn là một chủ tử nào đó trong cung, nhưng lại cảm thấy gò bó nặng nề, nếu không cũng sẽ không giống như mình, trốn đến mảnh đất bình lặng này.

"Ha ha..." Nàng bật cười thành tiếng, "nếu là ta, chắc chắn sẽ không giống ngươi, không vui như vậy, có người còn khổ não hơn chúng ta rất nhiều, mỗi người, đều có cách sống không giống nhau."

"Làm sao cô biết ta không vui?" Thanh âm Cô Dạ Kiết nhu hoà hơn nhiều, ngoái đầu nhìn lại hỏi.

"Giọng điệu ngươi nói chuyện a." Cô gái khẳng định, tỏ vẻ nghiêm trọng nhíu chặt chân mày, "Tự ngươi nói đấy thôi, ngươi không vui."

Đêm hôm đó, Cô Dạ Kiết rất khuya mới quay trở về, hắn thật sự đã quên mất có thể cười vui vui vẻ vẻ là một loại khuây khỏa như thế nào, hai người cũng không có ai hẹn thời gian gặp mặt lần sau. Nhưng mà, thủy chung lại có thể đúng lúc tìm tới, dần dần, Cô Dạ Kiết thậm chí có thói quen đi tới trước hòn non bộ chờ nàng ta. Chân tình giữa hai người rất khó nói rõ, hắn chỉ biết, gặp nàng ta, hắn sẽ rất vui vẻ, giống như không còn phiền nào gì nữa vậy.

"Vài ngày nữa, ta đón nàng ra ngoài có được không?" Cô Dạ Kiết ghé mắt, mặc dù không thấy mặt mũi, nhưng vẫn nhìn cô gái bên cạnh,

Nàng ta giật mình, có phần lúng túng, "Đón ta?"

"Sao vậy, sợ bộ dạng mình không thể để người khác thấy?" Cô Dạ Kiết nhẹ cong môi mỏng, "Nếu không, nàng cho ta xem trước xem mặt mũi của nàng ra làm sao?"

Tâm tình cô gái theo nụ cười của hắn là thanh tỉnh lại, "Ta lại sợ bộ dáng của huynh có thể dọa người thì có." Ở nơi này, bọn họ không nhìn thấy đối phương, lại càng không phân biệt chủ tớ, Cô Dạ Kiết nghe thấy tiếng cười cô gái lanh lảnh như chuông bạc, vươn tay chụp tới, ấn nàng ta vào trước ngực mình. Lồng ngực ấm áp xuyên qua hơi thở mát lạnh của nam tử, sắc mặt cô gái đỏ hồng, lại bị nam tử chuẩn xác chạm lên cánh môi đỏ mọng không trật một ly, "Ngày ta đón nàng ra ngoài, cũng sẽ là lần đầu tiên ta gặp mặt nàng."

Cô gái kinh hãi, trợn tròn mắt, thân thể bởi vì khẩn trương mà run rẩy, may mà, Cô Dạ Kiết cũng không có động tác gì khác, lướt qua rồi dừng lại.

Vùi đầu vào khuỷu tay hắn, bàn tay nhỏ nhắn do dự một hồi, cuối cùng chậm rãi vòng quanh thắt lưng nam tử, một khắc kia, nàng biết mình đang rất hạnh phúc.

Chẳng bao lâu sau, Cô Dạ Kiết liền giao chiếc ban chỉ ngọc tùy thân của mình cho nàng ta, cũng vào ngày hôm sau, đón nàng ta từ Hoán Sa Cung đưa ra ngoài.

Hoàng đế lâm trọng bệnh, nội cung hỗn loạn, còn có nhiều lời đồn đãi, nói chỉ một thời gian ngắn nữa thôi sẽ vật đổi sao dời, vương triều chuyển sang nền quân chủ mới.

Sau khi Thi Ỷ Đình đi theo Cô Dạ Kiết, cũng không lập tức có được danh phận, bên cạnh thái tử, chánh phi Quân Duyệt chi nữ tướng gia đương triều, mà người còn lại, là chi nữ quan viên trong triều, Lý Mặc, được phong làm trắc phi.

Ánh nến lay lắt, Thi Tiệp Dư hai tay chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn càng nổi bật thêm vài phần sầu bi nhàn nhạt, Cô Dạ Kiết thả thư tín trong tay, lơ đãng nói, "Ỷ Đình, sao ta cảm thấy, nàng không giống với ngày trước?"

Cô gái lảng tránh tầm mắt, chột dạ nói, "Vậy, vậy sao, không giống ở điểm nào?"

Ngữ khí Cô Dạ Kiết nặng nề, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, tỷ mỷ suy ngẫm một hồi, nhẹ cong bờ môi, "Khi đó, chúng ta có thể vô tư đàm luận, nhưng mà bây giờ, cảm giác có chút xa cách, Ỷ Đình... trong lòng của nàng, dường như cất giấu rất nhiều chuyện."

Cô gái nhìn đôi đồng tử màu hổ phách kia, nam tử như vậy, sao có thể không làm cô ta khuynh tâm, từ cái ngày hắn bước vào Hoán Sa Cung đó, trong lòng cô ta, cũng chỉ có hắn, "Cái này... bởi vì lúc bắt đầu thiếp cũng không biết thân phận của chàng, bây giờ, nói cho cùng, thiếp chỉ là một nha hoàn ở Hoán Sa Cung..."

Cô Dạ Kiết thấy sắc mặt cô ta âm trầm, vội vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ta một cái, "Nàng yên tâm, lúc đón nàng ra ngoài ta vốn không tuyên cáo, huống hồ, nàng vẫn luôn dùng thân phận hạ nhân tùy thân ở lại bên cạnh ta, người khác sẽ không nghi ngờ."

Như vậy, có thể bảo vệ cô ta thật tốt.

Thần sắc Thi Ỷ Đình kích động, gắng sức kéo miệng cười, "Thiếp biết gần đây rất nhiều chuyện khiến chàng phiền lòng, là thiếp không tốt."

Cô Dạ Kiết suy nghĩ giây lát, lần nữa cầm thư tín lên, "Đúng rồi, ở Hoán Sa Cung nếu nàng có bằng hữu nói chuyện hợp ý, nàng có thể đưa đến đây, bầu bạn với nàng."

Sắc mặt Thi Ỷ Đình thoáng chút mất tự nhiên, cô ta nhớ đến lời từng hứa với Lý Yên, ngước mắt, lời trong miệng còn chưa kịp nói ra, liền thấy nam tử nghiêng người tựa lên thành ghế, ngón tay thon dài chống dưới cằm, đôi mắt phượng lười biếng nhìn mình chằm chằm, nơi cổ họng khẽ nhấp nhô lên xuống, cuối cùng, cô ta lắc đầu, tầm mắt hạ xuống thấp, "Không có, thiếp vẫn luôn một thân một mình, không có bằng hữu thân thiết."

Cô Dạ Kiết nghe vậy, nhẹ gật đầu, rồi tập trung vào thư tín trong tay, cô ta chột dạ đứng dậy, vài bước đi ra sau lưng nam tử, cúi xuống tựa đầu vào vai hắn. Cô ta khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, ánh mắt đầy kiên định, người nam nhân này, kiếp này, ai cũng đừng mong cướp khỏi từ tay cô ta.

Gặp gỡ giữa Cô Dạ Kiết và Lý Yên, vốn mơ mơ hồ hồ, bọn họ trước giờ không đề xuất qua lại với đối phương, cái gì vui, liền nói cái đó, cứ như vậy, khoảng cách một bước này, cũng chính vào lúc đó dần bị xóa bỏ.

Ngoài cửa điện bị gõ ba tiếng, Thi Ỷ Đình đứng thằng dậy, đứng cách sau lưng Cô Dạ Kiết một bước chân, ngước mắt nhìn lại, liền thấy cung nhân dẫn một nam tử đang vội vội vàng vàng tiến vào trong điện.

Người tới thần sắc khẩn trương, Cô Dạ Kiết thả thư tín trong tay xuống, đứng dậy nghênh đón, "Không cần hành lễ." Hắn ngăn động tác nam tử định quỳ xuống, "Lui ra."

"Dạ."

"Thái tử..."

Cô Dạ Kiết chặn lời nói khẩn trương của hắn, xoay đầu nhìn sang cô gái bên cạnh, "Nàng cũng lui ra ngoài trước."

"Dạ." Cô ta cúi người, lúc lướt qua người Cô Dạ Kiết, bất an ngoái đầu nhìn lại. Gần đây, luôn có người đêm hôm khuya khoắc tìm đến tẩm điện của thái tử. Hắn mặc dù chưa bao giờ cho phép cô ta nhúng tay vào chuyện này, nhưng Thi Ỷ Đình cũng có thể mơ hồ phát giác ra chút manh mối. Thấp thỏm bất an đi ra ngoại điện, thấy cung nhân lúc nãy đã đi xa, chần chừ giây lát, cô ta xoay chân nấp mình sau một tấm bình phong khổng lồ.

"Thái tử..."

Cách xa như vậy, cô ta vẫn có thể nghe rõ thanh âm hốt hoảng của nam tử kia.

"Tra ra được gì rồi?" Ngữ khí Cô Dạ Kiết trầm ổn, nghiêm giọng hỏi.

"Hoàng thượng đã soạn xong thánh chỉ, bây giờ, thánh chỉ này đã giao cho hoàng phi hai cung bảo quản, thần sợ..."

"Có ai tận mắt nhìn thấy nội dung bên trong không?" Cô Dạ Kiết chau mày, sắc mặt lúc sáng lúc tối hiện ra đầy âm chí, hai bàn tay xuôi bên người, đã siết chặt.

"Không có, ngoại trừ... hoàng phi hai cung." Thanh âm nam tử đầy oán giận, "Lúc trước thần có đi đến ngự y viện tìm Lý ngự y, theo lời ông ta nói, thân thể hoàng thượng, tựa hồ không chống đỡ được mấy ngày nữa."

Một tay Thi Ỷ Đình níu chặt vạt áo trước, một lúc lâu không nghe thấy âm thanh của Cô Dạ Kiết. Cô ta bất an thò đầu ra, chỉ thấy hắn đưa lưng về phía mình, bóng dáng cao lớn kéo dài đến tận cửa sổ phía tây, cao ngạo mà đơn độc.

"Thánh chỉ thật sự đã nằm trong tay hoàng phi hai cung?"

"Bẩm thái tử, thuộc hạ khẳng định, được giấu ngay bên trong tẩm điện hoàng phi hai cung, chỉ có điều, bên trong là địa đạo âm hàn, rất khó đi vào..."

"Khó?" Cô Dạ Kiết cười lạnh, mười ngón tay thon dài siết chặt rồi buông ra, "Ta ngược lại muốn xem xem, là trận địa khó khăn đến mức nào?"

Thi Ỷ Đình nghe ra được ngữ khí nguy hiểm đó, mơ hồ, đã hàm ẩn sát khí. Cô ta nhanh chóng rụt người lại, nấp sau tấm bình phong.

*