Tẩm điện của hoàng thái hậu, cách Phượng Liễm Cung không xa, Phong Phi Duyệt một đường cẩn thận, quả nhiên là làm chuyện xấu lúc nào cũng thấy chột dạ.
Đi tới Hưng Nguyệt Điện, hoàng thái hậu khoác một chiếc áo lông, đang ngồi trong vườn phơi nắng, thấy nàng rón ra rón rén đi tới, bà trước một bước cho hạ nhân bên cạnh lui xuống toàn bộ.
"Mẫu hậu..." Phong Phi Duyệt đặt cái khay lên bàn, ngồi xuống cạnh bà, "Đây là Mạch y sư chuẩn bị, để người điều dưỡng thân thể."
"Duyệt Nhi, ngồi lại gần bên cạnh mẫu hậu." Thái hậu chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, hai tay vừa mới bưng chén sứ lên, liền thấy Phong Phi Duyệt vươn tay đè miệng chén lại, "Khoan đã, mẫu hậu."
Nàng từ trong tay áo móc ra cây châm bạc, dò xét thấy không có vấn đề gì, mới để thái hậu dùng thuốc.
"Không ngờ, tâm tư con còn cẩn mật như vậy." Thái hậu bưng chén lên, Phong Phi Duyệt cười ngượng, ngại ngùng nói vì bản thân mình làm chuyện xấu, mới có tâm lý phòng bị.
Vừa mới nhấp vài hớp, Phong Phi Duyệt thấy bà khẽ chau mày, liền bóc một trái vải đưa đến bên miệng bà, "Để bớt đắng ạ."
Thái hậu đặt chén xuống, vừa mới đưa tay nhận lấy, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân huyên náo, "Tiểu thái giám bên cạnh hoàng thượng này cũng thật là chu đáo."
Tây thái hậu dẫn đầu bước vào, một thân cung trang hoa lệ lướt qua bậc thang kiều diễm tiến tới, chỉ sao dài nhọn hiện ra rõ ràng, làm nổi bật móng tay sơn đỏ chót bên ngoài, tỏ rõ uy vũ. Trên đầu là trâm vàng lấp lánh chói mắt, ở giữa búi tóc, đính một viên minh châu, hào nhoáng mà trịnh trọng. Đông thái hậu bên cạnh lại một thân cẩm y, trang điểm, cũng thanh nhã hơn vài phần.
Phong Phi Duyệt đứng dậy lui sang bên cạnh thái hậu, cụp mắt hành lễ, "Nô tài tham kiến thái hậu hai cung."
"Tỷ tỷ..." Đông thái hậu hướng thẳng tầm mắt, khóe môi ôn hòa cong nhẹ, "mấy năm rồi không gặp, tỷ tỷ một chút cũng không già đi." Tây thái hậu đi phía trước, thủy chung giữ nguyên nụ cười khó diễn tả được, thái hậu nhìn đám người đi tới, động tác trong tay cứng nhắc, đặt trái vải đã bóc vỏ xuống bàn, hai tay cũng đặt lên đầu gối, nắm lại thật chặt.
Nơi này là hậu cung, một khắc trước rõ ràng còn hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết, nhưng chớp mắt vừa xoay người một cái, liền có thể thành tỷ muội tình thâm.
"Tỷ tỷ mấy năm nay đã đi đâu?" Tây thái hậu không mời tự ngồi, nha hoàn sau lưng trải rộng làn váy dài quét đất ra, Đông thái hậu ngồi xuống theo, ánh mắt sắc bén quén tới.
Thái hậu không thể bày ra vẻ mặt ôn nhu hòa nhã, nghĩ lại cũng đúng, chịu uất ức nhiều năm như vậy, cho dù biết rõ chân tướng thì thế nào, còn không phải là cắn răng nuốt vào trong bụng hay sao. Phong Phi Duyệt thấy bà cụp mí mắt, thần sắc nặng nề, một câu cũng không chịu nói. Kể từ cái ngày thái hậu hai cung xuất hiện, đối với bà mà nói, không thể nghi ngờ chính là cơn ác mộng, hôm nay, khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, chỉ có điều, bà quên mất, bọn họ còn phải cùng chung sống trong một mảnh ngự hoa viên...
Trên vai, đột nhiên rơi lên một đôi tay, kéo tâm tư đang thất thần của thái hậu trở về, bà quay đầu nhìn lại, liền thấy Phong Phi Duyệt đứng sau lưng mình, tay mềm nhẹ nhàng xoa bóp bả vai bà, "Hoàng thái hậu, hoàng thượng dặn dò, nói người ngồi một lúc lâu chân tay sẽ sưng phù, bảo nô tài cứ chốc chốc phải bóp vai cho người, giãn gân cốt."
Thân thể thái hậu vốn đang kéo căng thoáng hòa hoãn, Phong Phi Duyệt tự giác lui người ra một khoảng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nguồn nhiệt tập kích tới, nặng nề không thôi. Hoàng thái hậu cưỡng bách mình thả lỏng mười ngón tay đang siết chặt ra, nhếch khóe miệng, "Hai vị muội muội cũng vậy, nếu không phải ai gia ngồi ở đây, suýt chút cho rằng thời gian mấy năm chỉ là một cái nháy mắt, khó mà quay về."
Tây thái hậu liếc tầm mắt qua Phong Phi Duyệt, một tay vuốt ve mấy cái chỉ sáo lanh lảnh kia, đối với xưng hô 'ai gia' này của Hách Đức hoàng hậu tựa hồ cũng kiêng kị, "Tỷ tỷ trời sinh khí phúc đã tốt, muội muội không dám trèo cao."
Thái hậu nhếch miệng cười khẽ, thì ra bước ra một bước này cũng không khó, bây giờ, mình đối với bọn họ đã không còn gì kiên kỵ nữa, "Tích thiện thành đức, tâm sáng, tự nhiên sẽ có phúc khí."
Ý cười không chạm đến đáy mắt, thái hậu hai cung sai người đem lễ vật đặt lên bàn, không ngồi bao lâu liền rời thẳng đi.
Phong Phi Duyệt thấy đám người kia đi xa rồi, cùng hoàng thái hậu nhìn nhau mỉm cười, cùng bà dùng xong bữa tối mới trở về.
Dọc theo hành lang dài một đường đi về phía trước, chạm mặt gặp phải thái giám đang hầu hạ ở Phượng Liễm Cung, "Nguyệt công công, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi."
"Tìm ta có chuyện gì?" Phong Phi Duyệt dừng chân, dựa vào cách tường hỏi.
"Hoàng thượng ở Từ An Điện, bảo ngài bây giờ liền qua đó." Tiểu thái giám cúi đầu, thanh âm ép xuống rất thấp.
"Từ An Điện?" Hoàng đế xưa giờ không hòa hợp với thái hậu hai cung, bây giờ sao lại bảo mình chạy tới Từ An Điện, "Hoàng thượng ở chỗ thái hậu làm gì?"
"Bẩm Nguyệt công công, nô tài không dám hỏi, hoàng thượng chỉ là phân phó nô tài đến tìm ngài, dáng vẻ hình như rất vội." Tiểu thái giám khẽ ngước đầu lên, "Thái hậu cùng hoàng thượng hình như tranh cãi rất ầm ĩ, nô tài cũng không dám hỏi nhiều."
Phong Phi Duyệt không nghi ngờ gì, theo sát sau lưng tiểu thái giám một đường thẳng đến Từ An Điện. Tiết trời cuối thu, sương cuối mùa lắc rắc vãi xuống, dính lên chân mày nồng đậm, lông mi chợt trở nên nặng nề, có chút uể oải không mở mắt ra được. Đi qua cung điện phong thái hiên ngang, bước chân nhỏ vụn bị che giấu trong hỗn loạn gấp gáp của hai người, Phong Phi Duyệt khẽ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, khỏa lệ nốt ruồi bị cố ý che giấu như có như không.
Bước chân nhẹ nhàng, đôi mắt tinh anh chợt thoáng qua nghi hoặc, hoàng đế sợ nàng bị thái hậu hai cung nhận ra, hận không thể buộc nàng lại bên người từng giờ từng khắc, bây giờ, lại bảo nàng đi đến Từ An Điện, về tình về lý, tựa hồ có chút khó hiểu. Phong Phi Duyệt mím môi, cách tẩm điện thái hậu hai cung không xa, đột ngột dừng bước, "Ai da..."
Tiểu thái giám dẫn đường đằng trước nghe thấy, vội vàng dừng chân, "Nguyệt công công, sao vậy?"
"Ta đột nhiên nhớ ra, thuốc của hoàng thái hậu còn chưa đưa nữa!" Phong Phi Duyệt cả kinh thất sắc, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Chút chuyện này, đợi lát nữa nô tài phân phó người khác làm là được." Tiểu thái giám đến gần nàng, thần sắc lo lắng, "Nguyệt công công, hoàng thượng..."
"Ngươi thì biết cái gì!" Phong Phi Duyệt cố tỏ vẻ hung dữ, lạnh mặt xuống, "Thuốc của hoàng thái hậu có thể tùy tiện sao, cho dù là hoàng thượng cũng phải nhường lại khoảng thời gian này, như vậy đi, ta đưa thuốc xong lập tức chạy tới."
"Nguyệt công công, hoàng thượng bên kia, người bảo nô tài phải giao phó thế nào, chuyện đưa thuốc này..." Tiểu thái giám lộ vẻ mặt kinh hoảng, mười ngón tay xoắn lại một chỗ, Phong Phi Duyệt khẽ nheo mắt, lui hai chân về phía sau, "Được rồi, nếu hoàng thượng thật trách tội, tự ta gánh trách nhiệm là được."
Tiểu thái giám còn muốn nói gì đó, lại thấy nàng đã xoay người bước nhanh rời đi, chạy được vài bước, Phong Phi Duyệt liền không vui quay đầu lại giận dữ mắng, "Cái tên này ngươi bị làm sao vậy, lát nữa thuốc của hoàng thái hậu không thể đưa đến đúng lúc, hoàng thượng trách tội xuống, kẻ chịu tội đầu tiên chính là ngươi."
Tiểu thái giám cũng có cố kỵ, lại không dám một mình trở về, cho nên ý vị đi sát theo nàng. Phong Phi Duyệt lại theo cách cũ đi đến phòng luyện đan tìm Mạch Thần Lại, "Mạch y sư, thuốc của hoàng thái hậu dùng hết rồi, phân phó nô tài tới đây lấy thêm một ít."
Mạch Thần Lại nâng tầm mắt từ trong đống dược liệu lên, vừa định nói chuyện, lại thấy Phong Phi Duyệt nháy mắt một cái, nhìn ra phía sau, thấy còn một tiểu thái giám đi theo, "Ngươi chờ chút, ta đi bốc thuốc."
Phong Phi Duyệt gật đầu, đã đoán được mấy phần, nếu không phải lệnh của thái hậu hai cung, tên thái giám này sẽ không khẩn trương như vậy, sợ mình mọc cánh chạy mất.
Mạch Thần Lại tận lực trì hoãn thời gian, Phong Phi Duyệt nhìn thấy khí trời bên ngoài càng lúc càng âm trầm, trong lòng thầm nghĩ, chẳng bao lâu nữa, nếu hoàng đế thật sự không ở Từ An Điện, chắc chắn sẽ phái người đi chung quanh tìm nàng. Tiểu thái giám thấp thỏm đứng trước cửa điện, lại không dám thúc giục, chỉ là dùng sức lau mồ lạnh.
"Sư phụ..." Trong không khí trầm muộn, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một âm thanh.
Lâm Doãn nhìn quanh trong điện một vòng, tầm mắt rơi lên trên người Phong Phi Duyệt, "Nguyệt công công quả nhiên ở đây, hoàng thượng cho người đi tìm, gọi ngài trở về đấy."
"Ừ, đây là thuốc của hoàng thái hậu." Mạch Thần Lại đem bọc đồ nhét vào tay Phong Phi Duyệt, "Đã như vậy, ta cũng không giữ công công ngài lại nữa."
Phong Phi Duyệt thấy buồn cười, chưa bao giờ nghe Mạch Thần Lại nói chuyện khách khí như vậy, nàng ôm dược liệu trong tay xoay người đi ra ngoài, tiểu thái giám kia nghe Lâm Doãn nói như vậy, lập tức thối chí đứng một bên, sắc mặt trắng bệch. Bước đều hai chân, lúc nhảy ra khỏi bậc cửa, cô gái lỡ đãng ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười xinh đẹp, lộ ra hàm răng trắng sứ. Nụ cười như vậy, tươi đẹp mà rực rỡ, khóe miệng còn lộ ra chút nghịch ngợm. Trong một ngày, hắn nhìn thấy Phong Phi Duyệt thoải mái như vậy đến hai lần, đúng rồi, nàng nên cười như vậy, tùy ý, cho dù là mang theo chút phá phách.
Mạch Thần Lại nhẹ cong môi mỏng, giữa hai chân mày, độc tố màu xanh đậm đột nhiên hiện ra rõ ràng, Lâm Doãn cắn môi dưới, lúc xoay người, chỉ là yên lặng lau nước mắt.
Phong Phi Duyệt theo cung nhân đi tìm mình một đường trở về, lúc quay đầu lại, tên tiểu thái giám lúc nãy đã không còn bóng dáng, cũng không có đi theo.
Đến tẩm điện của hoàng đế, Phong Phi Duyệt một mình đi vào, đặt dược liệu lên bàn, sau đó đi vào nội điện.
Hoàng đế thấy nàng đi vào, thân thể từ trên ghế loan đứng dậy, "Đi đâu vậy, bây giờ mới trở về."
"Suýt chút thì bị lừa đến Từ An Điện." Phong Phi Duyệt nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, cái chóp nhọn trên mũ bị hoàng đế nắm trong tay vuốt vuốt, "Xảy ra chuyện gì?"
"Xem ra, thiếp sau này càng phải đề phòng hơn nữa." Nàng thả tóc xuống, hai mắt nhìn quanh tứ phía, "Hôm nay, sao không nghỉ ngơi ở Phượng Liễm Cung?"
Hoàng đế lôi kéo nàng ngồi xuống, vùi nàng vào trong lồng ngực mình, Phong Phi Duyệt không rõ đầu đuôi, chỉ thấy ánh mắt nam tử nặng nề, một tay nâng bàn tay mềm mại của nàng lên, như có tâm sự, "Trẫm muốn cho nàng xem một thứ."
"Là cái gì?"
Cô Dạ Kiết cũng không lập tức nói tiếp, mà tỳ cằm lên bả vai nàng, "Duyệt Nhi, trẫm rất may mắn gặp được nàng, để trẫm có thể thành thật với nàng."'
Phong Phi Duyệt nghe có vài phần mơ hồ, nàng nhìn vào đáy mắt Cô Dạ Kiết, chỉ thấy ánh mắt nam tử bộc trực thành khẩn, dắt tay nàng đi tới trước một kệ sách, bên trên, bày luật lệ tông nghiêm Huyền Triều. Hoàng đế rút ra một quyển, ở vị trí góc khuất cao nhất bên trái đếm qua một dãy số, cầm quyển sách trong tay nhét vào trong.
"Rắc rắc..."
Một tiếng giòn tan, xuất hiện một hốc khuất trong góc tối, Cô Dạ Kiết thò cánh tay vào, lát sau, lấy ra một hộp vuông sơn màu đỏ thẫm.
Hắn ra hiệu bảo Phong Phi Duyệt mở ra, ngón tay mảnh khảnh nhấc nắp hộp lên, bên trong lớp vải nhung màu đỏ, đặt một thứ có màu vàng tươi, cô gái cẩn thận lấy ra, không hiểu hỏi, "Đây là cái gì?"
"Thánh chỉ." Ánh mắt Cô Dạ Kiết kiên nghị, thần sắc có phần nhu hòa, lại có chút khổ sở khó nhịn, "Là thánh chỉ Thi Tiệp Dư dùng mạng đổi về."
Khi nam tử nói ra những lời này, hắn cũng đã quyết định, đem toàn bộ mọi chuyện trước kia kể lại cho Phong Phi Duyệt, một chữ cũng không bỏ sót.
*